Xem mẫu

Đùa Với Thần Tình Ái
(The Duke's Boardroom Affair)
Michelle Celmer
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Dịch giả: Nguyễn Thị Minh
Giới thiệu nội dung Charles Mead có thói quen tuyển trợ lý đẹp, quen
đưa họ vào giường ngay trong tuần làm việc đầu tiên, và cũng có thói quen
không chung đụng với ai quá một lần. Chuỗi thói quen ấy đưa đến kết quả là
chàng thường xuyên phải tuyển trợ lý mới. Victoria Houghton đang làm
quản lý tại khách sạn gia đình thì cha nàng phá sản, theo sắp xếp của ông
nàng được nhận vào cụm kinh doanh hoàng gia, nhưng vì yêu cầu an ninh
nên tạm thời chỉ làm nhân viên thường. Chuỗi sự kiện này đẩy nàng đến vị
trí trợ lý của Charles. Chàng cao to, nàng nhỏ nhắn. Chàng nóng bỏng, nàng
thờ ơ. Chàng ưa châm chọc, nàng ưa chống đối. Sự hội tụ của các thái cực
tạo ra sức hút khó lường. Mỗi ngày họ bị cuốn lại một gần nhau. Lần đầu
tiên, Charles lạc mất mình vì ham muốn ngay giữa văn phòng. Lần đầu tiên
chàng biết thế nào là khát khao vô tận. Và lần đầu tiên, con báo hung mãnh
mê chinh phục đã phải quy thuận mãnh lực đẹp đẽ của tình yêu.

Một

Victoria Houghton chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy. Nhìn thấy cha
mình bị thua trong cuộc chuyển nhượng khách sạn vẫn thuộc về gia đình cô
trong nhiều thế hệ qua, thật quá sức chịu đựng của cô – và giờ đây người ta
trông chờ cô làm trợ lý riêng cho người đàn ông sẽ là ông chủ tương lai của
khách sạn này. Công tước đảo Morgan, Charles Frederick Mead, ngồi uể oải
sau bàn làm việc, vẻ kiêu căng và ngạo mạn được che dấu đằng sau nụ cười
quyến rũ giả tạo, sau lưng anh ta là màu xanh lộng lẫy của biển Ai-len nhìn
qua bức tường bằng kính của văn phòng. Mặc bộ com-lê chắc chắn là hàng
hiệu, tư thế thoải mái của anh ta thật đối lập với vẻ ngoài uy quyền từng
đường nét.
“Tôi được biết là tôi sẽ nhận một vị trí quản lý,” cô nói với anh ta. Và

cùng với vị trí đó là mức lương và một phần chia lợi nhuận cổ tức. Hay là họ
cũng đã thay đổi ý kiến về khoản đó? Anh ta ngả người ra sau. “Cho tới khi
giai đoạn hai của việc xây dựng khách sạn bắt đầu, thì chẳng có gì để cô
quản lí cả. Bởi vì trợ lí riêng của tôi vừa mới nghỉ việc, cô sẽ tạm thời thay
thế cô ta.”
Anh ta hẳn cho cô là mất trí nếu anh ta tin là cô chấp nhận lí do khó nghe
đó. Cô thà làm việc dọn dẹp, thay ga trải giường và lau chùi bàn ghế miễn là
không phải nhìn thấy anh ta mỗi ngày. Có thể bề ngoài trông anh ta có vẻ dễ
chịu và thoải mái, nhưng bên trong là con người lạnh lùng và nhẫn tâm.
“Vậy hãy bố trí tôi làm ở phần khách sạn đã hoàn thiện,” cô nói.” Tôi sẽ làm
bất cứ việc gì.”
“Không có chỗ trống nào cả.”
“Không ư?”
Anh ta lắc đầu. Tất nhiên là không có. Hoặc anh ta chỉ nói thế. Đối với
những người như anh ta, nói dối cũng tự nhiên như người ta hít thở vậy. Và
còn thỏa thuận của họ về vấn đề tài chính thì sao. Chắc chắn anh ta không
muốn trả cho một quản lí mức lương quá cao mà họ đã nêu lên trong hợp
đồng của cô chứ? “Còn về lương của tôi và phần chia lợi nhuận?”
Anh ta nhún vai, “Sẽ chẳng có điều gì thay đổi trong hợp đồng của cô.”
Lông mày cô dướn lên kinh ngạc. Anh ta đang cố làm gì vậy?
“Nếu cô trao đổi với luật sư của cô, ông ta sẽ khẳng định rằng chúng tôi
đang thực hiện đúng hợp đồng về phía chúng tôi,” anh ta đảm bảo với cô.
Theo như cha cô, luật sư riêng của họ đã bán đứng họ để lấy lòng gia
đình hoàng gia, cho nên thật không may là ông ta sẽ chẳng làm được gì. Cô
ngờ rằng không có luật sư nào trên đảo lại chịu đối đầu với hoàng gia, cho
nên về cơ bản, cô bị o ép.
“Và nếu như tôi từ chối,” cô hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời.
“Cô vi phạm các điều khoản trong hợp đồng.”
Anh ta không hiểu cô mong muốn làm điều đó như thế nào. Cô chưa bao
giờ muốn cái công việc này. Nhưng từ chối công việc này sẽ hủy hoại cha
cô. Việc bán khách sạn của ông – đồng thời là tài sản thừa kế của cô – cho
gia đình hoàng gia để làm dự án mở rộng của họ, đi kèm theo điều kiện là họ
thuê cô làm giám đốc điều hành, cộng với mức lương gần như gấp đôi số
tiền lương cô kiếm được trước đây. Chưa nói đến lợi ích không thể tin được.
Ông muốn rằng quyền lợi của cô được đảm bảo. Và cô không thể từ chối.
Việc mất đi khách sạn đã tạo nên sự căng thẳng không cần thiết đối với
trái tim vốn đã yếu của ông. Mặc dù khách sạn của họ tọa lạc trên khu đất
đẹp nhất của hòn đảo, kể từ khi khai trương khách sạn Royal Inn mới được
cải tạo lại đến nay, lượng khách đến với khách sạn của họ vốn có những điều
kiện kém hơn bắt đầu giảm đi. Với cái cách mà các luật sư của gia đình
hoàng gia bắt đầu mua những khu đất dọc theo bãi biển, thì cả cha cô và cô

đều sợ rằng việc không còn ai đến khách sạn của họ nữa chỉ là vấn đề thời
gian.
Và họ đã đúng.
Trong tình trạng sức khỏe mong manh của ông, thêm tin xấu nữa có lẽ là
tất cả những gì cần thiết để làm ông gục ngã. Từ ngày mẹ cô và người anh
trai qua đời trong tai nạn xe hơi, ông vẫn luôn là cả cuộc đời đối với cô. Ông
đã hy sinh rất nhiều cho cô. Cô không thể để ông thất vọng.
Với một quyết tâm mới, cô rướn thẳng vai lên và hỏi, “Anh cho là khi
nào giai đoạn hai của khách sạn sẽ bắt đầu?”
“Phần làm thêm và phần cải tạo được ấn định khai trương vào đầu mùa
du lịch tới.”
Mùa du lịch ư? Nhưng còn những gần sáu tháng nữa! Theo cô thì sáu
ngày cũng sẽ là quá lâu để làm việc cùng con người này. Nhưng cô có lựa
chọn nào chứ?
Một cái gì đó trông như thể sự thích thú lóe lên trong đôi mắt sâu, màu
nâu sẫm của anh ta. Anh ta nghĩ chuyện này buồn cười ư?
“Đó có phải là vấn đề không?” anh ta hỏi.
Cô nhận ra ngài công tước đang gài bẫy cô. Anh ta muốn cô vi phạm các
điều khoản trong hợp đồng để có thể loại bỏ cô. Anh ta không hề muốn cô
làm việc ở đây cũng như cô không hề muốn của bố thí của anh ta.
Ồ, cô sẽ không để anh ta thỏa mãn nhìn cô bị mắc kẹt. Anh ta có thể đã
hủy hoại cha cô, nhưng anh ta sẽ chẳng có cách nào để hủy hoại được cô.
Cô hơi hất cằm lên và nhìn thẳng vào mắt anh ta, để anh ta thấy rằng cô
không bị hăm dọa. “Không vấn đề gì.”
“Tuyệt.” Anh ta nở một nụ cười thỏa mãn và mặc dù cô ghét phải thừa
nhận, rất quyến rũ. Cô chắc chắn đó chính xác là cái anh ta muốn cô nghĩ.
Anh ta mở ngăn kéo trên của bàn làm việc, lôi ra một thứ giống như mẫu
đơn, và đẩy về phía cô. “Cô cần phải ký vào cái này.”
Cô nheo mắt nhìn anh ta,”Đó là cái gì vậy?”
“Bản cam kết không tiết lộ những thông tin mật của chúng tôi. Tất cả
những ai làm việc cho gia đình hoàng gia cũng đều phải ký một bản.”
Một trò quỷ quyệt nữa hay sao? Nhưng sau khi liếc nhanh văn bản, cô
nhận ra đó đơn giản chỉ là một bản cam kết thiết yếu. Và mặc dù cô sẽ không
làm việc trực tiếp cho gia đình hoàng gia mà cho một chuỗi các khách sạn
thuộc sở hữu của họ, cô không thấy đáng tranh cãi với anh ta. Các bí mật của
họ sẽ được an toàn với cô. Tuy nhiên, khi cô cầm lấy lấy chiếc bút mạ vàng
của anh ta đưa và ký tên mình, cô không thể tránh khỏi cảm giác là cô đã bán
linh hồn của mình cho quỷ.
Cô đưa trả chiếc bút và anh ta gài nó vào trong bàn, sau đó đứng lên.
Thấp người, cô quen với việc ngước lên để nhìn vào mắt mọi người, nhưng
anh ta cao lững thững trước mặt cô. Ít nhất anh ta cũng cao một mét chín

mươi so với chiều cao một mét năm mươi của cô. Và trông anh ta thật…
hoàn hảo. Bộ com-lê rất vừa vặn, móng tay được tỉa gọn gàng và chuốt bóng,
mái tóc đen chải ốp sát, bóng mượt không một sợi tóc rối.
Nhưng những người đàn ông như anh ta không bao giờ hoàn hảo như vẻ
ngoài của họ. Chúa biết là cô đã gặp quá đủ những người như vậy. Mặc dù
có vẻ bề ngoài, tiền bạc và quyền lực, anh ta cũng khiếm khuyết như bất kỳ
ai khác. Có lẽ còn hơn. Và cho dù anh ta là một luật sư, cô sẽ chẳng tin
tưởng anh ta hơn cái mức cô có thể quẳng anh ta đi, mà, xét về vóc dáng của
họ, không được hợp cho lắm.
“Chào mừng cô đến công ty, Victoria.” Anh ta đưa tay ra cho cô bắt và,
quyết định tỏ ra chuyên nghiệp, cô bắt tay anh ta.
Tay anh ta nắm lấy tay cô, xiết, chắc và ấm. Và cô thấy một sự kích thích
khác lạ ở bụng dưới. Một cảm giác rạo rực. Vẫn xiết lấy tay cô, anh ta nói.
“Tại sao chúng ta không thảo luận về trách nhiệm của cô vào bữa trưa nhỉ?”
Nhưng ánh mắt của anh ta cho thấy anh ta không chỉ nghĩ đến bữa trưa. Phải
chăng anh ta đang có âm mưu gì với cô? Anh chắc đang đùa giỡn tôi.
Cô gần như tròn xoe mắt. Những tờ báo lá cải luôn miêu tả anh ta như
một người đàn ông lăng nhăng, vô liêm sỉ, nhẫn tâm, nhưng cô vẫn coi đây
chỉ là những lời ngôi lê đôi mách. Không người đàn ông nào có thể nông cạn
như vậy. Có lẽ, họ không khác với bản chất đến vậy. Nếu anh ta tin trong
một phút chốc là anh ta có thể bổ sung cô vào danh sách mà anh ta đã chinh
phục, thì anh ta đã nhầm.
Một cách duyên dáng có thể, cô gỡ tay mình khỏi tay anh ta. “Không,
cảm ơn.”
Anh ta nhìn cô một cách tò mò. Có thể anh ta không quen với việc bị phụ
nữ từ chối. “Tôi đãi.” anh ta nói, ngân nga từ đó như thể mồi nhử.
Anh ta thực sự nghĩ cô đang túng quẫn ư?
“Chúng ta sẽ trao đổi và tìm hiểu nhau kỹ hơn,” anh ta nói thêm, và cô có
thể thề là cô nghe thấy sự nhấn mạnh bóng gió trong từ tìm hiểu. “Chúng ta
nên dành thời gian để hiểu nhau.”
Họ sẽ không làm việc “tìm hiểu” đến mức như thế. “Tôi không muốn xen
lẫn công việc với sự giải trí.”
Cô băn khoăn liệu anh ta có khăng khăng đòi hỏi không, và nêu việc này
ra như một phần trong hợp đồng giữa họ, nhưng anh ta chỉ nhún vai, bước
vòng qua bàn. “Ồ, vậy thì tôi sẽ chỉ cho cô văn phòng của cô.”
Thay vì đưa cô quay trở lại qua văn phòng bên ngoài đi ngang qua người
thư ký đã có tuổi với khuôn mặt nghiêm nghị, anh dẫn cô qua một cánh cửa
khác tới một văn phòng nhỏ hơn, không có cửa sổ, bày biện sơ sài, hầu như
không có gì ngoài một tủ sách trống không, một ghế văn phòng trông có vẻ
tiện nghi, và một bàn làm việc cỡ vừa phải. Trên mặt bàn là một chiếc điện
thoại, một máy tính xách tay

nguon tai.lieu . vn