Xem mẫu

như vậy, để đi công tác mấy tuần liền, vậy thì... trừ khi ông ta bây giờ có
việc còn quan trọng hơn nữa cần làm. Liệu có thể là chuyện gì nhỉ? Ông ta
không biết được thân phận của anh, địa chỉ nhà anh ở đâu chứ?”
Phổ Phổ nói vẻ chắc chắn: “Bọn em im thin thít, ông ta tuyệt đối không biết
được đâu.”
“Vậy thì có chuyện gì còn quan trọng đối với ông ta hơn máy ảnh nhỉ?” Chu
Triều Dương gãi đầu, vẫn không thể nào hiểu nổi, một lúc sau đành nói: “Có
thể thực sự vì đơn vị cần ông ta đi công tác. Dù sao thì máy ảnh ở chỗ anh,
ông ta cũng không biết anh là ai, nhà anh ở đâu, vậy thì ông ta quyết không
dám làm bừa, hai đứa bọn em cứ yên tâm sống ở đó, chắc chắn là an toàn,
không phải sợ.”
Phổ Phổ gật đầu: “Nghe anh nói vậy, em và Hạo Tử yên tâm rồi. Phải rồi,
em còn phát hiện ông ta rất gian giảo xảo quyệt.”
“Gian giảo xảo quyệt như thế nào?”
“Ông ta biết Hạo Tử thích chơi game, đưa về một máy vi tính cũ cho Hạo Tử
chơi, Hạo Tử sung sướng lắm, bây giờ còn gọi ông ta là chú nghe rất thân
thiết.”
Chu Triều Dương nói vẻ lo lắng: “Anh chỉ sợ Hạo Tử được ông ta cho
hưởng chút lợi, rồi dần dần bị thu phục, bị ông ta dò hỏi ra được.”
“Em cũng nhắc đi nhắc lại với Hạo Tử nhiều rồi, Hạo Tử nói, anh ấy biết
chừng mực, bảo chúng ta yên tâm, những lời nói thừa thãi, anh ấy quyết
không nói đâu.”
Chu Triều Dương gật đầu: “Dù thế nào thì em cũng cần để ý đến Hạo Tử,
bảo cậu ấy phải nhìn rõ bộ mặt thật của con người đó.”

CHƯƠNG 42
Kể từ sau khi người đàn ông đó đi công tác, cuộc sống trở nên yên bình
phẳng lặng.
Cảnh sát không còn đến tìm Chu Triều Dương nữa, mẹ Chu Tinh Tinh đúng

là không tìm người đến đối phó với hai mẹ con Chu Triều Dương thật,
nhưng Chu Vĩnh Bình cũng không hề gọi điện thoại cho con trai.
Chu Triều Dương cũng càng kiệm lời hơn, Châu Xuân Hồng nhận ra điều
đó, thường xuyên lén lau nước mắt. Nhưng Chu Triều Dương nhìn thấy bộ
dạng của mẹ như vậy, ngược lại lại an ủi cô.
Hàng ngày sau khi ăn xong bữa trưa, Chu Triều Dương đều đến hiệu sách
Tân Hoa để đọc sách theo thói quen. Ngày nào cũng đều gặp Phổ Phổ, hai
đứa trẻ đều đọc sách, trò chuyện, nghe nói Hạo Tử ngày nào cũng ngồi ôm
ghì máy vi tính, thấy rằng cũng là việc hết sức bình thường. Cậu luôn đọc
sách tham khảo, Phổ Phổ thì toàn đọc sách văn học, cậu cảm thấy đợt nghỉ
hè cứ trôi qua như thế này mãi cũng rất hay. Về tương lai, về việc cậu giết
Chu Tinh Tinh, về việc bố cậu liệu có nghĩ đến cậu người con trai này nữa
không, về việc nơi ăn chốn ở của Phổ Phổ và Hạo Tử, về việc xử lý chiếc
máy ảnh, về nỗi phiền não sau khi khai giảng, cậu tạm thời vứt nó lên chín
tầng mây.
Trong đợt nghỉ hè năm lớp 7 này, vừa là đợt nghỉ hè có nhiều điều phiền não
nhất đối với cậu, cũng là đợt nghỉ hè cậu cảm thấy nhàn hạ thoải mái.
Người bạn Phổ Phổ này đem lại thứ cảm giác ấm áp vui vẻ cậu chưa từng có,
cậu không còn cô độc nữa, thật tuyệt.
Vào một buổi tối nửa tháng sau, Chu Triều Dương ở nhà một mình, vừa ăn
mì vừa xem tivi, tivi đang bật kênh tin tức thành phố Ninh. Kênh tin tức này
ngày nào cũng thu thập tất cả các sự kiện lớn nhỏ trong phạm vi thành phố
Ninh, lớn thì những vụ tai nạn, vụ án mạng, nhỏ thì là những vụ tranh chấp,
cãi cọ. Lúc này đây, trên màn hình đang phát một vụ tai nạn giao thông xảy
ra ngày hôm nay.
“Tám giờ sáng nay, vào giờ cao điểm, trên đường Tân Hoa, một chiếc xe
BMW màu đỏ bị mất lái đâm vào hàng cây bên đường, gây nên sự cố của
nhiều chiếc xe. Phóng viên đài lập tức đến hiện trường, cảnh sát đã phong

tỏa hiện trường, theo điều tra, người phụ nữ lái chiếc xe xảy ra sự cố đã chết
ngay tại chỗ, theo như kết quả điều tra của cảnh sát giao thông, người phụ nữ
trẻ trên chiếc xe BMW đang trong quá trình lái xe, bị đột tử, dẫn đến việc
chiếc xe mất lái...”.
Trong tivi, chiếc xe BMW màu đỏ đang chồm lên khu vực cây xanh bên
đường, trông có vẻ không tổn thất nghiêm trọng lắm,
nhưng theo như thông tin trong bản tin, không phải là tai nạn giao thông gây
nên tử vong, mà là đột tử, dẫn đến tai nạn giao thông.
Khung cảnh thay đổi, chuyển sang cảnh bệnh viện “Theo thông tin được
biết, bố mẹ người phụ nữ lái xe hơn nửa tháng trước, trong lúc đi du lịch đã
xảy ra sự cố và qua đời. Người thân nói người phụ nữ lái xe do quá đau
buồn, hơn nửa tháng nay tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái bất ổn, thường
phải dựa vào rượu và thuốc an thần mới ngủ được, sự rệu rã tinh thần trong
nhiều ngày có lẽ là nguyên nhân dẫn đến đột tử. Chồng của nạn nhân dạo
này luôn công tác ngoại tỉnh, sáng nay sau khi nhận được tin dữ vội quay trở
về và vô cùng đau đớn, hy vọng anh ấy có thể kiên cường vượt qua...”.
Phía sau lời của phóng viên là một chuỗi những lời khích lệ động viên của
phóng viên và MC. Chu Triều Dương đã hoàn toàn không có tâm trạng nào
để nghe tiếp nữa, cậu trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bởi vì ở trong tivi, người đàn ông đau đớn khôn xiết, nước mắt đầm đìa khắp
mặt, được mấy người dìu đỡ đó, chính là mục tiêu mà ba đứa đang giao dịch.
Ông ta lại giết vợ của mình rồi sao? Chu Triều Dương cảm thấy ớn lạnh,
thảo nào ông ta nói cần đi công tác, ông ta chắc chắn là có việc quan trọng
hơn, thì ra việc quan trọng hơn chính là giết người.
Mặc dù trong tivi nói nạn nhân tinh thần bất ổn, cộng thêm với sự ảnh hưởng
của chất cồn và thuốc ngủ gần đây dẫn đến đột tử, nhưng Chu Triều Dương
không tin chút nào, cậu biết việc này chắc chắn là do người đàn ông đó gây
nên.

Ông ta vẫn còn giết người!
Nhưng phóng viên lại nói ông ta đang đi công tác ngoại tỉnh, vậy thì ông ta
làm thế nào để giết được vợ ông ta chứ? Hơn nữa, vợ ông ta là bị đột tử
trong quá trình lái xe bình thường chứ?
Bắt buộc cần phải tìm hiểu cho rõ, nếu không ngộ nhỡ người đàn ông này
cũng dùng chiêu đó để đối phó với bọn chúng thì sao?

CHƯƠNG 43
Buổi trưa hôm sau, vừa ăn cơm xong, Chu Triều Dương liền vội đến hiệu
sách Tân Hoa để đợi Phổ Phổ đến. Kết quả hôm nay Phổ Phổ không đến,
chuyển thành Đinh Hạo.
Đinh Hạo vừa nhìn thấy cậu, đã thân thiết bá vai bá cổ: “Hi, Triều Dương,
bọn mình mấy tuần không gặp rồi ấy nhỉ?”
Chu Triều Dương cười khẩy một tiếng: “Chẳng phải cậu cả ngày từ sáng đến
tối đều ôm lấy cái máy tính sao?”
Đinh Hạo cười cợt nhả, bĩu môi, khoác vai Triều Dương, rồi cùng ngồi
xuống dưới đất: “Tớ là người biết chừng mực, khi nào cần chơi, khi nào cần
làm việc nghiêm túc, đều nắm rất rõ, chắc chắn là Phổ Phổ nói xấu tớ trước
mặt cậu rồi.”
Chu Triều Dương nói vẻ bất lực: “Được rồi, thực ra cậu không ra ngoài, ở
nhà chơi game cũng tốt.”
“Vì sao?” Đinh Hạo hỏi vẻ hiếu kỳ.
Chu Triều Dương trong lòng nghĩ, đương nhiên là vì cảnh sát phát hiện ra
được bằng chứng trên người Chu Tinh Tinh là của Đinh Hạo, đương nhiên là
không thể để cho cảnh sát biết được có sự tồn tại của Đinh Hạo. Nhưng sự
việc này cậu và Phổ Phổ không muốn làm cho Đinh Hạo sợ hãi, nên không
nói cho cậu ta biết, lúc này đây, liền vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay sao
cậu lại đến? Phổ Phổ đâu?”
“Ưm... nó à...”, Đinh Hạo cười hi hi, đột nhiên hạ thấp giọng: “Cậu đoán

xem hôm nay vì sao tớ lại đến? Cậu chắc chắn không đoán được đâu, ừm, là
thế này.” Cậu ta ho hắng một tiếng, nói vẻ hết sức trịnh trọng: “Phổ Phổ hôm
nay ủy thác tớ đến để làm một việc.”
Chu Triều Dương hỏi vẻ băn khoăn: “Là việc gì vậy?”
“Ưm... nó thích cậu.” Khi nói câu này, cậu ta thể hiện ra bộ dạng cố giấu ý
cười, nhìn chằm chằm vào Chu Triều Dương.
“Khụ khụ... cậu nói... cậu nói Phổ Phổ nhờ cậu nói với tớ, nó thích tớ?”
Đinh Hạo gật đầu, rồi lại vội lắc đầu: “Phải, mà cũng không phải. Thực ra nó
không muốn tớ trực tiếp nói với cậu là nó thích cậu, mà là bảo tớ đến thăm
dò một chút tâm ý của cậu, xem cậu có cảm giác gì đối với nó hay không.”
Chu Triều Dương nói với vẻ bất lực: “Thế này mà cậu gọi là thăm dò à? Cậu
đã trực tiếp nói với tớ rồi.”
“A, thật thế à?” Trên mặt Đinh Hạo tỏ ra gượng gạo “Có lẽ là tớ thăm dò hơi
lộ liễu một chút, ồ, nhưng có một điều hết sức quan
trọng chính là cậu đừng có nói cho Phổ Phổ biết là tớ trực tiếp nói với cậu là
nó thích cậu.”
“Cậu rốt cuộc có ý gì vậy?”
“Thực ra chính là... Phổ Phổ nó bảo tớ đến thăm dò cậu, xem cậu có ý gì với
nó hay không. Nó không trực tiếp nói nó thích cậu, nhưng tớ nhìn bộ dạng
của nó là biết rồi, nó chắc chắn là thích cậu, cho nên mới bảo tớ đến thăm dò
cậu. Tớ nói như vậy, cậu nghe đã hiểu rõ chưa?”
Chu Triều Dương trầm mặc một lúc: “Cậu có lừa tớ không đấy?”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ, cậu cứ nói thẳng ra một câu, cậu có muốn làm bạn
trai của Phổ Phổ không?” Đinh Hạo hỏi thẳng luôn.
“Làm bạn trai của nó?” Chu Triều Dương bỗng chốc cảm thấy đầu óc không
kịp tư duy, vốn dĩ hôm nay cậu đến tìm Phổ Phổ để nói chuyện về việc người
đàn ông đó trực tiếp giết người, kết quả lại sinh ra việc Phổ Phổ thích cậu.
Nếu nói cậu không có thiện cảm với Phổ Phổ thì đương nhiên là nói dối, Phổ

nguon tai.lieu . vn