Xem mẫu

Chương 36
Khi thám tử Max Hornung hạ cánh xuống sân bay Costa Smeralda ở Sardinia,
anh ta đi thuê chiếc xe hơi rẻ nhất hiện có, một chiếc Fiat 500, và lái đi Olbia.
Không như phần còn lại của Sardinia, Olbia là một thành phố công nghiệp, và
vùng ngoại ô là một vùng mở rộng lộn nhộn với nhiều nhà máy, một bãi rác của
cả thành phố và một nghĩa địa các loại xe hơi đã một thời đẹp đẽ, bây giờ là
những khối của vô dụng, dùng làm phế liệu thì tốt.
Mỗi thành phố trên thế giới đều có khu chứa xe hơi đồng nát, Max nghĩ. Đài kỷ
niệm của nền văn minh.
Max đi tới trung tâm thành phố và lái xe đến trước một toà nhà treo bảng hiệu
“CHỈ HUY SỞ CẢNH SÁT OLBIA”. Lúc Max bước vào, anh ta cảm thấy không khí
quen thuộc như mình cũng thuộc về chỗ nầy. Anh ta trình thẻ chứng nhận cho
viên trung sĩ trực và vài phút sau anh ta được đưa vào văn phòng của cảnh sát
trưởng Luigi Ferraro. Ferraro đứng dậy, một nụ cười chào đón nở trên mặt.
Nhưng nó vụt tắt khi ông ta trông thấy người khách. Có cái gì đó ở Max không thể
tỏ ra được mình là thám tứ.
- Tôi có thể xem thẻ của ông chứ? - Cảnh sát trưởng Ferraro lịch sự hỏi.
- Dĩ nhiên, - Max nói.
Anh ta rút ra chiếc thẻ và cảnh sát trưởng Ferraro xem xét kỹ cả hai mặt của nó
và trả lại. Kết luận ngay tức khắc của ông ta là Thuỵ Sĩ hẳn đang rất thiếu thám
tử. Ông ta ngồi xuống sau bàn làm việc và nói:
- Tôi có thể giúp gì cho ông?
Max bắt đầu giải thích bằng một thứ tiếng Ý lưu loát.
Vấn đề là có vẻ như cảnh sát trưởng Ferrero đôi khi phải khó khăn lắm mới hiểu
được Max đang nói tiếng gì. Khi ông ta nhận ra mình nên làm gì, ông ta khó chịu
giơ bàn tay lên và nói:
- Thôi đi! Ông có nói được tiếng Anh không?
- Được, Max trả lời.
- Vậy thì tôi xin ông? Chúng ta hãy dùng tiếng Anh đi.
Khi Max đã kể vắn tắt mọi việc, Ferraro nói:

- Ông nhầm rồi, Signore. Tôi có thể cho ông biết là ông đang phí thời gian vô ích.
Các thợ máy của tôi đã kiểm tra kỹ chiếc xe Jeep. Tất cả mọi người đều đồng ý
rằng đó chỉ là tai nạn.
Max gật đầu, bình thản.
- Tôi không nghĩ như thế.
Cảnh sát trưởng Ferraro nói:
- Được. Hiện giờ chiếc xe đó đang được bầy bán trong một gara công cộng. Tôi
sẽ cho người đưa ông đến đó. Ông có muốn đến hiện trường vụ tai nạn không?
Max chớp mắt và nói:
- Để làm gì?
Thám tử Bruno Campagna được chọn là người dẫn đường của Max.
- Chúng tôi đã xem xét rất kỹ. Đó là một tai nạn, - Campagna nói.
- Không đâu. - Max trả lời.
Chiếc xe Jeep ở góc gara, phía trước vẫn còn vết sứt mẻ và có vài vết nhựa cây
xanh đã khô.
- Tôi chưa có thời gian sửa lại nó, - người thợ máy giải thích.
Max đi vòng quanh chiếc Jeep, xem xét nó.
- Hệ thống phanh đã bị phá hoại ra sao? - Anh ta hỏi.
Người thợ máy kêu lên:
- Jésus! Ông, cũng nói vậy sao? - Một chút giận dữ trong giọng anh ta. - Đã hai
mươi lăm năm qua tôi làm thợ máy, thưa ông. Tôi đã đích thân kiểm tra cái xe
Jeep nầy. Lần cuối cùng có người đụng đến hệ thống phanh là trước khi nó rời
khỏi nhà máy.
- Ai đó đã phá hoại hệ thống phanh. - Max nói.
- Bằng cách nào? - Người thợ máy lắp bắp.

- Tôi còn chưa biết, nhưng tôi sẽ biết. - Max cam đoan với ông ta với vẻ tin tưởng.
Anh nhìn lại chiếc xe lần cuối rồi quay gót ra khỏi gara.
Cảnh sát trưởng Luigi Ferraro nhìn thám tử Bruno Campagna và hỏi:
- Anh đã làm gì với anh ta?
- Tôi chẳng làm gì cả. Tôi đưa anh ta đến gara, anh ta tỏ ra lố bịch với người thợ
máy rồi anh ta nói muốn đi dạo một mình.
Kỳ quặc!
° ° °
Max đứng trên bờ, nhìn ra mặt nước xanh thẫm của biển Tyrrhenie mà không hề
thấy gì. Anh ta đang tập trung tư tưởng, đầu óc bận rộn ghép các mảnh vỡ vào
với nhau. Cũng như đang chơi trò ghép hình khổng lồ. Mọi việc luôn ăn khớp nếu
ta biết nó phù hợp ở chỗ nào.
Chiếc xe Jeep là một phần nhỏ nhưng rất quan trọng của trò chơi lắp ghép nầy.
Hệ thống phanh của nó đã được thợ máy lão luyện kiểm tra. Max không có lý do
gì để nghi ngờ sự thành thật hay tay nghề của họ. Nên anh ta chấp nhận sự thật
rằng hệ thống phanh của chiếc xe Jeep đã không bị phá hoại. Vì Elizabeth đã lái
chiếc xe Jeep và có ai đó muốn nàng phải chết, nên anh ta cũng chấp nhận luôn
sự thật hệ thống phanh đã bị phá hoại. Không có cách nào để thực hiện việc đó.
Nhưng có một người làm được. Max đang phải đối phó với một kẻ khôn ngoan.
Chuyện nầy càng làm cho sự việc thêm phần hấp dẫn.
Max bước xuống bãi cát, ngồi lên một tảng đá, nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung
tư tưởng lần nữa, chăm chú vào các mảnh vụn, đổi chỗ, tháo ra lắp vào các
mảnh của trò ghép hình.
Hai mươi phút sau mảnh cuối cùng đã được lắp vào đúng chỗ. Max mở mắt ra và
nghĩ một cách thán phục. Hoan hô! Mình phải gặp cái người đã nghĩ ra trò nầy.
Sau đó, thám tử Max đã đến xem xét hai địa điểm, một ở ngoài Olbia và một ở
trên núi. Rồi anh ta đáp chuyến máy bay chiều trở về Zurich.
Hạng vé bình dân.

Chương 37
Đội trưởng lực lượng bảo vệ của Roffe và các con nói với Elizabeth: “Chuyện xảy
ra quá nhanh, thưa cô Roffe. Chúng tôi không thể làm gì khác được. Cho đến khi
các thiết bị chữa cháy hoạt động thì cả phòng thí nghiệm đã không còn gì nữa.
Người ta đã tìm thấy phần còn lại của cái xác Emile Joeppli bị cháy ra tro. Không
thể biết được công thức của ông bị lấy đi khỏi phòng thí nghiệm trước hay sau vụ
nổ.
Elizabeth hỏi:
- Toà nhà phát triển có canh gác hai bốn trên hai bốn, phải không?
- Vâng, thưa cô. Chúng tôi…
- Ông đã phụ trách lực lượng bảo vệ bao lâu rồi?
- Năm năm. Tôi…
- Ông bị sa thải.
Ông ta định nói gì đó để phản đối, nhưng lại đổi ý.
- Vâng, thưa cô.
- Lực lượng của ông có bao nhiêu người?
- Sáu mươi lăm.
- Sáu mươi lăm người! Và họ không thề cứu Emile Joeppli. Tôi sẽ gửi giấy báo
trước cho họ hai mươi tư tiếng! - Elizabeth nói. - Tôi muốn tất cả bọn họ ra khỏi
đây.
Ông ta nhìn nàng một lúc.
- Cô Roffe, cô có nghĩ như thế là công bằng không?
Nàng nghĩ đến Joeppli, và công thức vô giá đã bị đánh cắp, đến cái máy ghi âm
cài đặt trong văn phòng nàng đã bị nghiền nát dưới gót giầy.
- Đi đi - Elizabeth nói.
Trong suốt từng phút của buổi sáng hôm ấy, nàng cố gắng xua đuổi khỏi đầu hình

ảnh cái xác cháy ra tro của Emile Joepli cùng căn phòng thí nghiệm đầy những
con thú bị thiêu chết. Nàng cố không nghĩ đến thiệt hại của tập đoàn về việc công
thức đó bị đánh cắp. Có khả năng một công ty đối thủ sẽ được cấp bằng sáng
chế và Elizabeth không thể làm được gì hết. Đó là một khu rừng rậm. Khi các đối
thủ nghĩ bạn đang yếu ớt, họ sẽ tiến lên để giết bạn. Nhưng chuyện nầy lại không
phải do các đối thủ làm ra. Mà là một người bạn. Một người bạn chết người.
Elizabeth sắp xếp cho một đội bảo vệ chuyên nghiệp thế chỗ ngay lập tức. Nàng
sẽ cảm thấy an toàn hơn với những người xa lạ quanh mình.
Nàng gọi điện cho bệnh viện Internationale ở Brussel để hỏi thăm tình hình của
bà Van den Logh, phu nhân của vị bộ trưởng người Bỉ. Họ cho nàng biết bà ta
vẫn chưa qua khỏi trạng thái hôn mê. Họ không biết liệu bà ta có sống nổi hay
không.
Elizabeth đang nghĩ đến Emile Joeppli, em bé tóc đen và bộ trưởng phu nhân thì
Rhys bước vào. Anh nhìn vào mặt nàng và nhẹ nhàng nói:
- Tồi tệ đến thế sao?
Nàng gật đầu, khổ sở.
Rhys đến bên nàng và nhìn nàng kỹ hơn. Trông nàng thật mệt mỏi, suy sụp. Anh
tự hỏi nàng còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Anh đặt tay lên tay nàng và
dịu dàng hỏi:
- Anh có thể giúp em được chuyện gì không?
Mọi chuyện, Elizabeth nghĩ. Nàng vô cùng cần đến Rhys. Nàng cần sức mạnh,
sự giúp đỡ và tình yêu của anh. Mắt họ gặp nhau và nàng sẵn sàng ngả vào vòng
tay anh, kể cho anh nghe mọi chuyện, đã và đang xảy ra.
Rhys nói:
- Không có tin gì mới về bà Van den Logh sao?
Một khoảnh khắc trôi qua.
- Không, - Elizabeth trả lời.
Anh hỏi tiếp:
- Em chưa nhận được cú điện nào về bài báo đăng trên Wall Street Journal à?

nguon tai.lieu . vn