Xem mẫu

CHƯƠNG XI
K. về đến nhà người hoàn toàn lạnh cóng, trời tối om, các ngọn nến đã
cháy hết; với sự dẫn đường của những người giúp việc, họ đã quen ở đây,
chàng mò mẫm bước vào một phòng học.
- Hành động đáng khen ngợi đầu tiên của các anh, - K nói, khi nhớ lại lá
thư của Klamm. Frida, nửa thức nửa ngủ, quát về phía họ từ một góc phòng:
- Các anh hãy để K. ngủ! Đừng quấy rầy anh ấy!
Mặc dù đã không chờ được chàng vì buồn ngủ, nhưng những ý nghĩ của
cô chỉ dành cho K.. Giờ đây họ đã thắp được đèn, nhưng không thể vặn bấc
đèn lên cho đủ, họ còn rất ít dầu. Còn thiếu nhiều thứ trong công việc nội trợ
mới. Họ cũng đốt lò sưởi, nhưng cái lò sưởi lọt thỏm trong phòng học lớn và
đồng thời được dùng làm phòng thể dục; các dụng cụ thể dục đứng bao
quanh phòng, được treo lên trần nhà nữa. Họ nói với K. là phòng đã ấm lên
rồi nhưng sau đó rất tiếc nó lại lạnh. Trong một nhà kho có chứa khá nhiều
củi nhưng người ta đã khóa trái gian nhà kho đó, thầy giáo giữ chìa khóa anh
ta không cho phép đốt lửa bằng củi đó, chỉ trong giờ dạy thì mới được đốt.
Thảy những điều ấy còn có thể nếu họ có một cái giường để ngả người.
Nhưng họ không có chỗ nằm nào khác ngoài cái đệm rơm đã được bọc ngoài
bằng những chiếc khăn quàng đẹp, bằng len của Frida, không có chăn nhồi
lông chim, chỉ có hai cái chăn thô, cứng, ít giữ được ấm. Những người giúp
việc nhìn cái đệm rơm thảm hại này vẻ thèm muốn nhưng tất nhiên họ không
hy vọng là có thể được nằm lên đó. Frida lo ngại liếc nhìn K., ở trong quán
"Bên cầu" cô đã chứng minh là mình biết sắp xếp một cái phòng khéo léo
như thế nào, cho dù cái phòng không ra gì đi nữa, còn ở đây thì thiếu mọi
thứ, nó vẫn như cũ, cô đã không làm được gì nhiều hơn.
- Chúng ta có một thử trang trí phòng duy nhất là các dụng cụ thể dục
này. - Cô nói với nụ cười mệt mỏi, đẫm nước mắt. Còn chỗ nằm và lò sưởi
thì cô quả quyết hứa ngày hôm sau sẽ lo, cô yêu cầu K. hãy kiên nhẫn. Cô
không có một lời nào, một cử chỉ nào, hay một biểu hiện nào trên nét măt có
thể nhận ra rằng trong trái tim cô có nỗi cay đắng vì K., dù chỉ là tí chút, mặc
dù chính K. phải thầm thừa nhận rằng chàng đã đưa cô ra khỏi quán "Ông
chủ" và quán "Bên cầu". Chàng cố gắng chấp nhận tất cả, và việc đó thật
may là cũng không mấy khó khăn đối với chàng, bởi vì ý nghĩ của chàng
đang bám theo Barnabás, thầm nhắc lại từng lời điều mình nhắn gửi, nhưng
không phải theo cách của Barnabás mà như là nói trước một Klamm, theo sự
tưởng tượng của chàng. Trong khi đó K. thật sự mừng vì cốc cà phê mà

Frida đã nấu cho chàng trên bếp đun bằng cồn, và tựa vào lò sưởi đã nguội
lạnh chàng chú ý những động tác lanh lợi, thuần thục của Frida khi cô trải
tấm vải trắng không thể thiếu được lên bục giảng, rồi đặt tách cà phê có in
hoa lên đó, để cạnh đấy bánh mỳ và mỡ súc, thậm chí cả một hộp cá xác-đin
nữa. Giờ đây tất cả đã chuẩn bị xong, cô cũng chưa ăn vì đợi K. Có hai cái
ghế, K. và Frida ngồi trên đó, cạnh chiếc bàn, còn những người giúp việc thì
ngồi trên cái bệ; bên chân họ, nhưng không một phút giây những người giúp
việc chịu yên, trong khi ăn chúng cũng quấy rầy hai người. Mặc dù những
người giúp việc đã được ăn uống thoải mái tất cả, và chưa ăn hết phần của
mình, từ xa chúng vẫn bật dậy liên tụcngó xem còn có gì trên bàn, có thể xin
thêm được miếng gì chăng. K. không để ý nhiều đến chúng, chỉ có tiếng cười
của Frida làm chàng chú ý đến chúng. Chàng âu yếm để tay mình lên bàn tay
của Frida ở trên bàn, nhẹ nhàng hỏi cô tại sao lại quan tâm đến những người
giúp việc và chịu đựng sự vô lễ của chúng một cách thân mật như thế? Cứ
như vậy họ không thoát khỏi những người giúp việc, nếu đối xử cứng rắn với
những người giúp việc đúng như sự cư xử của họ xứng đáng phải có thì
không chóng thì chày họ phải kiềm chế chúng, làm cho tình hình của chúng
khó khăn đến mức rốt cuộc chúng phải trốn đi. Nói chung, sống ở trọng
trường học này xem ra không phải là chuyện thoải mái gì. Nhưng mà cũng
không lâu nữa, có thể nói rằng họ sẽ không nhận thấy mình đang chịu đựng
bao nhiêu sự thiếu thốn, nếu họ tống cổ được bọn giúp việc, sống với nhau
trong một ngôi nhà yên tĩnh - Frida có lẽ không thấy rằng bọn giúp việc ngày
càng hỗn láo hơn, cứ như thể sự có mặt của Frida đã khuyến khích chúng, và
chúng hy vọng trước mặt cô K. sẽ không gò bó chúng như chàng vẫn làm.
Mà có lẽ cũng có cách hết sức đơn giản để họ đuổi chúng ra khỏi cửa không
cần dài dòng văn tự. Có lẽ Frida cũng biết cần phải làm gì, bởi vì cô hiểu rất
rõ các mối quan hệ ở đây. Có thể chính bản thân bọn giúp việc cũng mừng
nếu họ bỏ mặc chúng, vì ở đây đời chúng cũng không phải là hoàn toàn mỹ
mãn, giờ đây trò lười biếng của chúng đã kết thúc, ít ra thì cũng phần nào,
bởi vì chúng phải bắt tay vào công việc. Sau những ngày hồi hộp gần đây
nhất Frida cần phải nghỉ ngơi, cô sẽ buộc K. phải tìm lối thoát khỏi tình
trạng khó khăn của hai người. Nhưng nếu bọn giúp việc đi khỏi thì chàng
nhẹ nhòm đến nỗi bên cạnh mọi sự bận rộn khác, chàng vẫn dễ dàng hoàn
thành công việc của nhà trường.
Frida lắng nghe một cách chăm chú, cô chậm rãi ve vuốt cánh tay chàng,
và nói ràng ý kiến của cô cũng như thế. Nhưng có lẽ K. quá bận tâm đến sự
vô lễ của bọn giúp việc còn trẻ măng, vui tính và hơi ngờ nghệch này, lần
đầu tiên phục vụ người lạ, chúng hơi hồi hộp và ngạc nhiên trước tất cả mọi

chuyện, bởi vì chúng thoát khỏi kỷ luật nghiêm khắc ở Lâu đài, cho nên
chúng làm những điều ngu ngốc khiến chúng ta bực tức, nhưng thông minh
nhất là chúng ta chỉ cười, phớt lờ đi. Chẳng hạn thỉnh thoảng cô đã không
thể nhịn cười được. Mặc dù như thế thì cô hoàn toàn đồng ý với K. rằng quả
thật tốt nhất là cho chúng đi đi, để hai người ở lại với nhau. Cô xích lại gần
K. hơn, áp mặt lên vai chàng nói lúng búng làm K. phải cúi xuống, rằng thật
đáng tiếc là cô không biết làm thế nào để đuổi bọn giúp việc, và cô sợ rằng
những gì mà K. đề ra cũng sẽ thất bại. Theo cô biết thì chính K. đã cho gọi
chúng, bây giờ chàng đã có chúng rồi thì cũng phải giữ chúng lại. Tốt nhất là
đối với chúng một cách trịch thượng như đối với những kẻ ngớ ngẩn, bởi vì
làm như vậy thì ngay cả những người đó cũng vẫn có thể chấp nhận được.
Câu trả lời không làm K. thỏa mãn; chàng nhận xét nửa đừa nửa thật
rằng dường như Frida cùng cánh với chúng, hoặc chí ít thì cũng quá bao
dung đối với chúng. Tất nhiên chúng là những kẻ điển trai, nhưng chỉ cần có
nghị lực thì không có ai là không đuổi đi được, chàng sẽ chứng mình điều đó
qua bọn giúp việc
Frida trả lời rằng cô sẽ rất biết ơn nếu chàng làm được việc đó, từ bây
giờ trở đi cô sẽ không cười chúng, không nói một lời thừa nào với chúng
nữa. Mà quả là thật không có cái gì đáng cười ở chúng cả, quả thật không
phải là chuyện nhỏ nhặt khi bị hai người đàn ông thường xuyên theo dõi, và
bây giờ cô đã học được cách nhìn chúng bằng đôi mắt của K.. Mà đúng là cô
cũng hơi rùng mình khi những người giúp việc lại đột ngột ngẩng lên, vừa để
ý xem còn cái ăn nữa không, vừa để biết họ thì thầm cái gì lâu vậy.
K. thừa dịp đó để làm cho Frida chán bọn giúp việc, chàng kéo Frida vào
gần và họ ngồi sát bên nhau ăn xong bữa. Đã đến giờ họ đi ngủ, mọi người
đều rất mệt, đến nỗi một tên giúp việc đã ngủ trong khi ăn, việc đố làm cho
tên kia khoái trá và bằng mọi giá hắn đã muốn chủ hãy nhìn xem tên đang
ngủ có bộ mặt ngớ ngẩn làm sao. Nhưng hắn không làm sao đạt được điều
đó. Frida và K.ở phía trên vẻ bất cần. Họ không muốn đi ngủ trong khí lạnh
tăng dần đến mức không thể chịu được. Cuối cùng K. bảo phải đốt lửa lại,
nếu không thì không tài nào ngủ được ở đây. Chàng tìm cái rìu, những người
giúp việc biết có một chiếc, chúng lấy ra, và bây giờ chúng đi ra chỗ nhà
kho. Trong chốc lát chúng đập vỡ cánh cửa yếu ớt, vẻ hào hứng như thể
trong đời chúng chưa từng tham gia một việc đẹp tuyệt vời như thế, chúng
xua đuổi, chen lấn nhau để mang củi, chẳng mấy chốc củi đã chất đống trong
phòng học. Họ đốt lửa, và cả bọn cùng xúm quanh lò sưởi. Bọn giúp việc
nhận một chiếc chăn để chui vào, đối với chúng một chiếc chăn là đủ lắm
rồi, vì chúng thỏa thuận rằng một trong hai đứa thường xuyên thức để trông

lửa. Chẳng mấy chốc xung quanh lò sưởi nóng đến nỗi không cần đến chăn
nữa. Họ tắt đèn, K. và Frida nằm xuống vẻ hạnh phúc trong ấm ắp và yên
tĩnh. Lúc nửa đêm, thức giấc vì tiếng động, bằng cử chỉ còn ngái ngủ K. tìm
Frida và chàng nhận ra một đứa giúp việc nằm cạnh mình thay Frida. Có lẽ
do bực mình vì phải thức giấc đột ngột, K. cảm thấy một nỗi kinh hoàng lớn
nhất mà chàng trải qua kể từ khi có mặt trong làng. K. thét lên nhổm dậy và
gần như mất trí, chàng tống một quả đấm vào tên giúp việc mạnh đến nỗi kẻ
bất hạnh òa khóc tại chỗ. Nhưng mà ngay lập tức mọi việc đều đã rõ. Frida
đã thức giấc vì - ít ra thì cô cũng đã cảm thấy như vậy - có con vật to, có lẽ
một con mèo nhảy lên ngực cô, và liền đó nó đã chạy mất. Cô dậy thắp nến
và sục sạo khắp căn phòng tìm mèo. Một tên giúp việc đã lợi dụng cơ hội đó
để có thể tận hưởng đệm rơm một lát, và vì việc đó mà giờ đây hắn bị trừng
phạt một cách chua chát. Frida không tìm thấy con vật nào cả, có lẽ tất cả chỉ
là sự tưởng tượng mà thôi, cô trở lại chỗ K.. Trên đường, dường như quên
mất cuộc nói chuyện lúc tối của họ, vẻ an ủi, cô đã vuốt ve tóc tên giúp việc
đang ngồi bó gối khóc mếu máo.
K. không nói gì cả, chàng chỉ ra lệnh cho bọn giúp việc thôi đừng đốt lửa
nữa, vì sau khi chúng đốt toàn bộ đống củi, căn phòng đã quá nóng.

CHƯƠNG XII
Đến sáng họ thức dậy khi những đứa học sinh đầu tiên đến trường, chúng
đứng bao quanh chỗ nằm của họ một cách tò mò. Đây là điều khó chịu, bởi
vì do trong phòng quá nóng, họ đều đã cởi áo sơ mi, và khi họ bắt đầu mặc
quần áo thì cô giáo Giza, một cô gái đẹp nhưng hơi cứng, dáng to lớn, tóc
màu vàng xuất hiện ở cánh cửa. Có thể thấy là cô giáo không bị bất ngờ
trước người phục vụ mới của nhà trường, và có thể cô đã được thầy giáo
hướng dẫn phải đối xử với chàng như thế nào, bởi vì ngay trên ngưỡng cửa
cô đã tuyên bố:
- Tôi không thể chấp nhận được việc này. Đẹp nhỉ! Ông được phép ngủ ở
trong phòng học, còn tôi không có nghĩa vụ phải dạy trong phòng ngủ của
ông. Một người phục vụ nhà trường có gia đình mà lại ngả ngớn trong
giường ngủ đến tận trưa! Hừ!
"Về việc này có thể nói lại, nhất là chuyện gia đình và giường chiếu!" K. nghĩ, trong khi cùng Frida vội vàng đẩy cái xà đôi và ngựa gỗ, lấy tâm
chăn len thô khoanh lại một góc để bọn trẻ không nhìn vào được, như vậy ít
ra họ cũng có thể thay quần áo. Bọn giúp việc vô tích sự thì nằm nhìn chằm
chằm vào cô giáo và bọn trẻ. Nhưng từ giờ họ không yên được một phút nào
nữa, ngay lập tức cô giáo đã bắt đầu lên giọng hạch sách tại sao không có
nước sạch trong chậu rửa, K. đang nghĩ phải mang chậu cho Frida và cho
mình, nhưng không muốn làm cho cô giáo quá bực mình, chàng đành bỏ ý
định đó, nhưng kết quả không được là bao, vì liền sau đó có tiếng kêu loảng
xoảng. Tiếc thay, họ đã quên dọn phần còn lại của bữa cơm tối khỏi bục
giảng, và bây giờ cô giáo đã hất tất cả xuống đất bằng cái thước kẻ của mình.
Việc dầu cá xác-đin và nước cà phê thừa đổ ra, tách cà phê bị vỡ không làm
cô giáo bận tâm: sở dĩ có người phục vụ nhà trường là để ngay lập tức hắn
phải dọn d. Frida và K. còn chưa mặc hết quần áo, tựa vào cái xà đôi nhìn số
của cải ít ỏi của mình bị phá hoại, bọn giúp việc thì không nghĩ đến việc phải
mặc quần áo, từ dưới chăn ngó ra khiến những đứa trẻ vô cùng khoái chí. Tất
nhiên đau nhất đối với Frida là mất chiếc tách cà phê, chỉ khi K. tuyên bố vẻ
an ủi rằng ngay lập tức chàng đi gặp trưởng thôn để xin đền bù và chắc chắn
là chàng sẽ được nhận, thì lúc đó cô mới trấn tĩnh lại, mặc áo sơ mi và chiếc
váy lót cô chạy ra phía sau chỗ nấp để lấy chiếc khăn trải bàn vì cô muốn ít
ra thì cũng phải giữ không cho họ làm bẩn mất. Cô đã làm được việc đó, mặc
dù cô giáo với chiếc thước kẻ liên tiếp đập xuống bàn đinh tai nhức óc làm
cho cô khiếp đảm. Các sự kiện thật sự đã làm cho bọn giúp việc mê muội, K.
và Frida sau khi đã mặc xong quần áo, chẳng những phải thúc giục chúng

nguon tai.lieu . vn