Xem mẫu

I



bên ngoài, đêm nóng bỏng và quyến rũ như cô nàng tóc vàng mà
tôi bỏ lại nhà khi phải vội vã ra đi. Từ nãy đến giờ hẳn nàng ta
cũng đã bắt đầu cảm thấy như tôi, nghĩa là mình mẩy ướt đẫm mồ hôi và thất
vọng não nề. Đêm hôm khuya khoắt mà từ biệt nhau để đi đến nhà xác thì
quả là không vui chút nào!
Tôi chán ngán nhìn Charlie Kaltz, trưởng ban bảo vệ nhà xác, và hỏi:
“Này Charlie, bác có chắc là không nhầm lẫn chứ? Bác đã đếm kỹ chưa?”
Charlie gật đầu, nói với vẻ tức tối:
“Thưa trung úy Wheeler, bộ tôi mơ hay sao mà phải lãnh cục u trên đầu
như thế này?”
“Biết đâu chừng? Sống miết ở đây thì đôi lúc bác có thể mơ tầm bậy!”
“Dẫu sao thì cái xác cũng đã biến mất” lão đáp khô khốc.
“Khi không ai mà đi đánh cắp một cái xác? Không lẽ để ngâm dấm à?”
Bằng một giọng trịch thượng, Charlie vặn lại:
“Đúng thế và nhiệm vụ của trung úy là phải làm sáng tỏ điều này.”
“Này Charlie, ở đây đã quá buồn bã rồi vậy mà bác không biết khôi hài
thì thật là quá tệ. Thôi, bác chớ có trợn trừng mắt mà nhìn tôi như vậy nữa,
tôi chán lắm rồi!”
Charlie than thở:
“Trung úy phải làm cái gì đi chứ! Tôi sống ở đây đã hai mươi năm mà
chưa bao giờ xảy ra một trường hợp như thế này! Chưa bao giờ!”
“Mọi việc phải có nguyên nhân của nó, đây là điều mà ban nãy tôi đã nói
với một em tóc vàng khi bị quấy rầy bởi cú điện thoại của ông cảnh sát
trưởng và bây giờ tôi cũng mong bác nhớ kỹ điều đó. Vậy, chuyện đã xảy ra
như thế nào?”
Charlie kể lể bằng giọng khàn khàn:
“Tôi đã nghe có tiếng gõ cửa. Thưa trung úy, chỉ nghe gõ cửa không thôi
là tôi đã lấy làm lạ rồi, bởi thông thường thì họ vào một cách rất êm ả!”
“Họ là ai? Xác chết à?”

Charlie gào lên:
“Thì người ta chứ còn ai nữa. Ông có muốn nghe tôi hay không thì bảo?”
“Thú thật thì tôi không muốn nghe bác chút nào bởi chuyện bác kể chẳng
nói lên một điều gì cả nhưng tôi buộc lòng phải nghe thế thôi. (Tôi thở dài).
Thôi được, bác cứ nói tiếp đi…”
“Lúc đó tôi mở cửa xem thử ai và vừa kịp thò đầu ra thì bụp!”
“Bụp?”
Lão giải thích:
“Tôi lãnh ngay một quả vào đầu trong khi tâm trí vẫn còn thắc mắc về
tiếng gõ cửa. Khi tôi tỉnh lại thì chẳng thấy ai. Tôi gọi điện ngay cho ông
cảnh sát trưởng và….”
“Sau đó ông cảnh sát trưởng lại gọi cho tôi. Như thế gọi điện xong bác
mới nghĩ đến chuyện đếm xác chết à?”
“Đúng thế! Trung úy phải hiểu: nhiệm vụ của tôi là bảo vệ các tử thi. Và
liền ngay đó tôi đã phát hiện mất một cái xác.”
“Liệu có phải là một thằng nhóc nào đó muốn chơi trò “giải phẫu” nên đã
đánh cắp một cái xác để về học hỏi?”
Trông thấy bộ mặt nghiêm trọng của Charlie, nên tôi vội tiếp ngay:
“Thôi bỏ qua đi… Bây giờ bác hãy cho tôi biết tử thi đó như thế nào?”
“Đó là một cái xác mà tôi nhận hồi sáng sớm. Một cô bé tóc vàng thật
đẹp. Trung úy muốn tin hay không thì mặc! Nàng đang đi thì ngã xuống và
chết ngay trên vỉa hè, ở trung tâm thành phố” một cơn đau tim. Vì là thứ bảy
nên bác sĩ Murphy quyết định để đến thứ hai mới giải phẫu tử thi.
“Bộ cô ấy đẹp lắm à?”
Charlie buồn bã:
“Đẹp lắm trung úy à! Phải thú thật là khi xác cô ấy không còn ở đây nữa,
tôi cảm thấy như thiếu một cái gì.”
“Thế thì bệnh viện đã rõ tung tích của nạn nhân chưa?”
“Không, cô ấy không một mảnh giấy tùy thân và cũng chẳng mang theo
xắc tay. Chẳng một ai quen biết với cô. Cô đang đi ngang qua một quán rượu
và như thế là lăn đùng ra chết.”
“Chết ngay tại chỗ, tôi biết. Này Charlie, theo lẽ thì cô ấy phải vào quán
rượu và uống một ly bourbon[1], như thế thì chắc qua khỏi.”

nguon tai.lieu . vn