Xem mẫu

Chương 12
Cô Galvez cười rạng rỡ.
“Có ai biết nó được lấy từ đâu không?”
Mọi người đồng thanh đáp “Bản tuyên ngôn độc lập.”
Tôi gật đầu.
“Marcus, tại sao em lại đọc đoạn trích dẫn đó?”
“Bởi vì theo em, đó là lời khẳng định từ những người khai sinh ra nước Mỹ: nhà nước
này chỉ tồn tại chừng nào mà chúng ta tin rằng nó phục vụ chính chúng ta, và nếu chúng ta
không tin vào họ, chúng ta sẽ lật đổ họ. Đó chính là điều mà đoạn trích muốn nói, đúng
không?”
Charles lắc đầu. “Đó là hàng trăm năm trước! Mọi thứ bây giờ đã khác!”
“Khác ở điểm nào?”
“Thứ nhất: chúng ta không có vua. Điều họ nói ở đây là một chính phủ tồn tại vì có
những kẻ ngu ngốc nào đó tin rằng họ được Chúa trời trao cho sứ mệnh và quyền giết
những kẻ chống lại mình. Còn chúng ta, chúng ta có một chính phủ dân chủ do chúng ta
bầu lên…”
“Tớ không bầu cho họ,” tôi nói.
“Vì thế cậu có quyền cho nổ tung một tòa nhà ư?”
“Cái gì? Có ai nói gì về việc nổ tung một tòa nhà ở đây? Những người hippie và
Yippie hay những người tin rằng chính phủ này không còn lắng nghe họ nữa - hãy nhìn
vào cách người ta đối xử với các cử tri đi bầu ở miền Nam thì rõ. Họ đã bị đánh, bị bắt
giữ…”
“Vài người đã bị giết?” cô Galvez nói thêm. Cô khoanh tay chờ Charles và tôi ngồi
xuống. “Hôm nay chúng ta suýt nữa thì bị cháy giờ, nhưng cô vẫn muốn nói với tất cả lớp
rằng đây là một trong những tiết học thú vị nhất cô từng dạy. Chúng ta đã có một buổi
tranh luận rất tuyệt vời và chính cô cũng học được nhiều điều từ tất cả các em. Cô hy vọng
các em cũng học được nhiều điều từ các bạn của mình. Cảm ơn tất cả những lời phát biểu
của các em.
“Cô sẽ có một bài luận nhỏ để cộng điểm cho những bạn nào muốn thử thách một
chút. Cô muốn các em viết một bài so sánh giữa phản ứng chính trị đối với phong trào
phản chiến và phong trào đòi quyền dân chủ ở khu Vịnh và phản ứng của người dân đối
với cuộc chiến chống khủng bố. Tối thiểu là ba trang, nhưng các em có thể viết bao nhiêu
tùy thích. Cô rất nóng lòng xem các em thu hoạch được những gì.”
Tiếng chuông vang lên ngay sau đó và mọi người ùa ra khỏi lớp. Tôi nán lại chờ cô
Galvez.
“Gì vậy Marcus?”

“Thật là tuyệt vời, em chưa bao giờ biết toàn bộ câu chuyện của những năm sáu
mươi,” tôi đáp.
“Những năm bảy mươi nữa. Nơi này luôn là một nơi thú vị trong các giai đoạn chính
trị sôi động. Cô thích cách em lấy lời dẫn từ bản tuyên ngôn, rất khéo léo.”
“Cảm ơn cô. Nó chỉ mới xuất hiện trong đầu em. Mãi đến ngày hôm nay em mới đánh
giá hết được ý nghĩa của nó.”
“Ôi, Marcus, những từ em vừa nói là điều mà mọi giáo viên đều muốn nghe,” cô nói
và bắt tay tôi “Cô rất muốn đọc bài viết của em.”
Trên đường về nhà, tôi đã mua poster của Emma Goldman và dán nó lên bàn, đè lên
cái poster đen trắng đã cũ. Tôi cũng mua một chiếc áo phông có dòng chữ “ĐỪNG BAO
GIỜ TIN” và bức ảnh photo- shop miêu tả Grover và Elmo đang đá những kẻ trưởng
thành Gordon và Susan khỏi phố Seasame (1). Nó làm tôi buồn cười. Sau này tôi phát hiện
ra lúc đó đang diễn ra khoảng sáu cuộc thi sáng tác minh họa bằng photoshop cho khẩu
hiệu đó trên các website như Fark, Worth 1000 và B3ta, chưa kể hàng trăm bức ảnh làm
sẵn trôi nổi khắp nơi sẵn sàng được in lên bất kỳ thương phẩm sản xuất hàng loạt nào.
Mẹ tôi nhíu mày khi nhìn thấy chiếc áo phông của tôi, còn bố thì lắc đầu và bắt đầu
giảng cho tôi một bài về việc đừng tự chuốc lấy rắc rối. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi trước
phản ứng đó của ông.
Ange lại gặp tôi trên mạng và chúng tôi đã chat chit-tán tỉnh đến tận khuya. Một chiếc
xe tải trắng gắn ang ten trờ tới, tôi phải tắt Xbox cho tới khi nó đi qua. Chúng tôi đã khá
quen với việc này.
Ange rất háo hức về bữa tiệc. Nó giống như một sự kiện cực kỳ quan trọng vậy. Có
quá nhiều ban nhạc đăng ký, đến nỗi người ta đang nghĩ đến việc dựng một sân khấu B
cho những màn diễn phụ.
> Làm sao người ta cho phép họ mở nhạc cả đêm trong công viên? Có rất nhiều nhà
xung quanh đó mà
> Cho-phép ư? “Cho-phép” là cái gì? Nói cho tớ nghe về sự cho-phép của con-người
đi
> Wow, không bất hợp pháp sao?
> Ừm, xin chào? _Cậu_ mà cũng lo lắng về việc phá luật sao?
> Bình thường mà
> LOL (2)
Tuy vậy, tôi cũng thoáng cảm thấy chút hồi hộp về sự kiện sắp xảy ra. Thật chứ, cuối
tuần này tôi sắp hẹn hò với cô gái tuyệt vời, hoàn hảo ấy - chà, nói đúng ra là cô ấy rủ tôi
ấy chứ - đến một bữa tiệc bất hợp pháp được tổ chức ngay ở giữa một khu dân cư đông
đúc.
Ít nhất thì điều này cũng hứa hẹn sẽ rất thú vị.
Thật thú vị.
Mọi người bắt đầu lượn lờ ở công viên Dolores suốt cả chiều thứ Bảy, hòa lẫn vào

đám người đang chơi ném đĩa và dắt chó đi dạo. Vài người cũng thử chơi và dắt chó đi
dạo. Tôi không chắc lắm về việc buổi biểu diễn sẽ diễn ra kiểu gì, nhưng có rất nhiều cảnh
sát và mật vụ xung quanh khu vực. Bạn có thể nhận ra họ bởi vì, giống như Zit và Gỉ Mũi,
họ để tóc kiểu Castro và mang dáng dấp Nebraska: hơi béo, tóc ngắn và bộ ria không được
gọn gàng cho lắm. Họ cũng dạo quanh, trông có vẻ quái dị và không thoải mái trong
những cái quần soóc quá khổ và áo sơ mi thả ngoài quần mà chắc chắn là để che đi các
thiết bị được giắt quanh thắt lưng.
Công viên Dolores khá đẹp và tràn đầy ánh nắng với những cây dừa, sân tennis, rất
nhiều đồi và hàng cây thẳng tắp để mọi người chạy nhảy hay đi dạo xung quanh. Ban đêm,
những người vô gia cư thường ngủ ở đây, nhưng ở khắp San Francisco cũng vậy cả thôi.
Tôi gặp Ange dưới phố, trước hiệu sách vô chính phủ. Đây là ý tưởng của tôi. Nhìn
lại, đây hiển nhiên là cách để tôi làm ra vẻ sành điệu và hấp dẫn với cô gái này, nhưng vào
thời điểm đó tôi thề thốt rằng mình chọn nơi này vì nó thuận tiện. Khi tôi tới, cô đang đọc
một cuốn sách tên là Up Against the Wall Motherf—ers.
“Hay thật đấy,” tôi nói. “Cậu sẽ hôn mẹ cậu với cái miệng này hả?”
“Mẹ cậu sẽ không phàn nàn đâu,” cô đáp. “Thực ra cuốn sách nói về lịch sử của một
nhóm người giống như Yippie, nhưng đến từ New York. Những người đó dùng từ này như
họ của mình, ví dụ ‘Ben M—F.’ Ý tưởng của họ là thành lập một nhóm chuyên đưa tin,
nhưng với cái tên mà người ta không thể trưng lên báo. Chỉ để chơi lại giới truyền thông
thôi. Cho vui ấy mà, thật đấy.” Cô đặt quyển sách lên giá, còn tôi thì tự hỏi có nên ôm cô
không. Người California thường chào nhau hay tạm biệt bằng những cái ôm. Trừ khi họ
không làm thế. Thỉnh thoảng họ cũng chào nhau bằng cách hôn nhẹ lên má. Nói chung rất
khó hiểu.
Ange gỡ rối cho tôi bằng cách ôm chầm lấy tôi, níu đầu tôi xuống hôn vào má và thổi
phù một cái vào cổ tôi. Tôi bật cười và đẩy cô ra.
“Cậu muốn ăn bánh burrito không?” tôi hỏi.
“Đây là câu hỏi hay một câu khẳng định vậy?”
“Cả hai đều không phải. Đây là mệnh lệnh.”
Tôi đã mua vài cái đề can có dòng chữ buồn cười như “CHIẾC ĐIỆN THOẠI NÀY BỊ
NGHE TRỘM.” Nó có kích cỡ vừa đủ để dán lên ống nghe của những chiếc điện thoại trả
tiền trước vẫn xuất hiện trên đường phố ở Mission, nơi còn nhiều người không đủ tiền
mua một cái điện thoại di động.
Chúng tôi đi dạo dưới bầu trời đêm. Tôi kể cho Ange về khung cảnh công viên khi tôi
rời đó.
“Tớ cá là có hàng trăm xe tải đã chực sẵn quanh khu nhà,” cô quả quyết. “Họ nên tấn
công bất ngờ thì hiệu quả hơn.”
“Ừmm,” tôi nhìn quanh. “Tớ cứ hy vọng cậu sẽ nói những câu như ‘Ối, không đời nào
họ làm thế được’ cơ đấy.”
“Tớ không nghĩ đấy là ý kiến hay. Ý tưởng của mọi người là tập trung thật nhiều
người dân vào một nơi để cảnh sát phải đứng trước quyết định: chúng ta định đối xử với

những người dân bình thường này như những kẻ khủng bố hay sao? Hơi giống với trò đẩy
cảnh sát vào thế mắc kẹt, nhưng dùng âm nhạc thay cho các thiết bị điện tử. Cậu cũng
tham gia gây rối, phải không?”
Đôi lúc tôi quên mất là tất cả các bạn của mình đều không biết Marcus và M1k3y là
một. “Ừ, một chút,” tôi nói.
“Lần này giống như bị kẹt trong một tá những ban nhạc tuyệt vời.”
“Tớ hiểu rồi.”
Burrito là một món ăn quen thuộc ở Mission này. Nó ngon, bổ và rẻ. Bạn hãy tưởng
tượng một cái ống có kích thước bằng một cái kèn trumpet, được đổ đầy những miếng thịt
xay cay, trộn với nước xốt bơ, xốt cà chua cay, hạt đậu luộc, gạo, hành và rau mùi. Nó với
chuỗi cửa hàng bán đồ ăn nhanh Mexico Taco Bell có mối quan hệ thân thiết như
Lamborghini và chiếc ô tô Hot Wheels vậy.
Có khoảng hơn hai trăm quầy bán burrito ở Mission. Hầu hết đều xấu thậm tệ, chỗ
ngồi không thoải mái, được trang trí qua loa - vài tấm poster bạc phếch của các hãng du
lịch Mexico, những khung tranh hình Chúa Jesus và Đức mẹ Mary gắn bóng đèn, và thứ
nhạc dân gian Mexico đặc trưng. Nhưng thứ mang lại phần lớn vẻ khác biệt cho những
cửa hàng này chính là loại thịt kỳ lạ mà họ cho vào món ăn. Những quán nấu món burrito
chính hiệu có cả món óc và lưỡi cừu hoặc bê, hai thứ mà tôi không bao giờ gọi, nhưng
cũng hay khi biết chúng có trong thực đơn.
Quán mà chúng tôi ghé vào có cả óc và lưỡi, nhưng chúng tôi không gọi. Tôi chọn thịt
bò quay còn Ange chọn thịt gà xé, và mỗi đứa một cốc horchata lớn.
Ngay sau khi tìm được chỗ ngồi, cô mở món bur- rito ra và lấy một cái lọ nhỏ từ trong
ví. Đó là một cái bình xịt bằng thép không gỉ như kiểu bình xịt hơi cay tự vệ. Cô rắc nó
lên phần nhân món burrito rồi xịt tiếp một lớp dầu đỏ tươi. Tôi hít phải một luồng hơi cay
từ nó, họng tôi như bị nghẹn lại, hai mắt cay xè.
“Trời đất, cậu đang làm gì với món burrito tội nghiệp, không có khả năng tự vệ thế?”
Cô nở một nụ cười ranh mãnh. “Tớ bị nghiện đồ cay,” cô nói. “Và đây là capsaicin (3)
đựng trong bình xịt.”
“Capsaicin…”
“Ừm, thứ này có trong bình xịt hơi cay. Nó giống như bình xịt hơi cay nhưng không
đậm đặc bằng, bù lại thì nó ngon hơn nhiều. Hãy xem nó như Spicy Cajun Visine nếu nó
giúp cậu hình dung được.”
Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã cảm thấy hai mắt mình phát bỏng rồi.
“Cậu đùa à?” tôi nói “Cậu sẽ không ăn nổi thứ đó đâu.”
Ange nhướn mày. “Này cưng, nghe có vẻ là một lời thách thức. Hãy nhìn đây.”
Cô quấn cái burrito một cách cẩn thận như gã nghiện quấn điếu cần sa, đẩy nốt phần
đuôi vào, sau đó gói nó lại trong giấy thiếc. Cô bóc một đầu đưa lên miệng, giữ cái bánh
ngay trước môi.
Lúc cô cắn miếng burrito, tôi không thể nào tin là cô định làm như vậy. Ý tôi là, chính

xác thì nó chỉ là một vũ khí phòng thân mà Ange mang theo khi đi ăn tối thôi mà.
Cô cắn từng miếng một. Nhai. Nuốt. Người ta không thể không nghĩ cô đang ăn một
bữa tối ngon lành.
“Muốn thử không?” Ange hồn nhiên mời tôi. “Được thôi,” tôi đồng ý. Tôi thích đồ ăn
cay. Ở mấy quán Pakistan, tôi luôn gọi món cà ri với bốn quả ớt khô đi kèm.
Tôi bóc lớp vỏ giấy thiếc và cắn thử một miếng thật to.
Hết sức sai lầm.
Chắc bạn biết cảm giác khi cắn một miếng lớn món cải ngựa hay mù tạt hay bất cứ cái
gì đại loại vậy, và sau đó bạn có cảm giác như thể xoang của bạn đang đóng lại cùng lúc
với khí quản, đầu của bạn thì được đổ đầy khí nóng như lò phản ứng hạt nhân, khí nóng đó
như chực thoát ra qua mắt và mũi đang giàn giụa nước? Cái cảm giác như thể hơi nước
phun phì phì ra từ hai tai giống hệt những nhân vật hoạt hình ấy?
Tình hình của tôi còn kinh khủng hơn.
Nó giống như đưa tay vào lò nướng, và không chỉ tay, mà sâu cả trong đầu, thực quản,
đến tận dạ dày. Cả người tôi đầm đìa mồ hôi, gần như nghẹt thở.
Không nói một lời nào, Ange đưa tôi cốc horcha- ta, tôi vơ lấy ống hút cho vào miệng,
hút một hơi thật mạnh hết nửa cốc.
“Có một thước đo, thước đo Scoville, để những người người nghiện đồ cay như chúng
ta có thể kiểm tra độ cay của hạt tiêu. Capsaicin nguyên chất là khoảng mười lăm triệu
scoville. Hạt tiêu đỏ khoảng hai nghìn năm trăm. Hơi cay là ba triệu, khá dễ chịu. Loại
nước xốt này chỉ có một trăm nghìn, nóng bằng hạt tiêu Scotch Bonnet loại thường. Mình
biết nó một năm trước. Một vài loại thật sự cay thì có thể lên đến năm trăm nghìn hoặc
hơn, cay gấp hai mươi lần hạt tiêu đỏ. Cay khủng khiếp. Với độ Scoville như thế thì não
của cậu chắc chắn sẽ tắm sũng endorphin (4). Và nó tốt cho cậu.”
Lúc này xoang của tôi đã thông trở lại và tôi có thể thở mà không cần phải há miệng ra
nữa.
“Tất nhiên, cậu sẽ có một cái vòng lửa khủng khiếp khi đi vệ sinh,” Ange vừa nói vừa
nháy mắt với tôi.
Úi chà.
“Cậu điên rồi,” tôi thốt lên.
“Câu nói thật là hay từ một người có sở thích lắp ráp và đập vỡ laptop.”
“Hay lắm,” tôi nói và đưa tay chùi trán. “Muốn nữa không?” Ange giơ cái lọ ra.
“Khỏi,” tôi nói nhanh đến nỗi cả hai đứa đều bật cười.
Khi chúng tôi rời quán ăn và tiến về công viên Dolores, Ange vòng tay qua eo tôi và
tôi chợt nhận ra cô cao vừa đủ để tôi quàng tay qua vai cô. Điều này thật mới mẻ. Thật
hay. Cảm giác thật tuyệt. Tôi chưa bao giờ được coi là cao, và tất cả những cô gái tôi hẹn
hò thì đều cao bằng tôi - con gái thường cao nhanh hơn con trai, đúng là một trò đùa tai
quái của tự nhiên.

nguon tai.lieu . vn