Xem mẫu

     

Chương XX
Thư của Jennifer gửi mẹ là bà Joan Sutcliffe:
Đêm qua trong trường chúng con xảy ra một vụ án mạng: cô giáo Springer
dạy thể dục bị giết. Cảnh sát đến đây từ sáng và thẩm vấn tất cả mọi người.
Bà giáo Chadwik dạy toán ra lệnh cấm chúng con không ai được lộ tin này
ra, nhưng con nghĩ rằng mẹ muốn biết mọi tin tức ở đây.
     

* * * * *
Danh tiếng của trường nữ học Meadowbank khá lớn, đủ để thu hút sự chú
ý của các quan chức cao cấp trong ngành cảnh sát. Trong khi cuộc điều tra
đang tiến hành, bà hiệu trưởng không ngồi yên. Bà gọi điện thoại cho một
quan chức cao cấp ngành báo chí và cho Bộ trưởng Nội Vụ, cả hai đều là bè
bạn của bà. Kết qủa là báo chí chỉ đưa tin rất dè dặt: người ta tìm thấy một
giáo viên viên thể dục bị chết ngay trong phòng tập, nguyên nhân còn chưa
rõ. Hầu hết những tin vắn đăng trên báo chí đều giống như những lời nhận
lỗi: tóm lại, độc giả có cảm tưởng nạn nhân do thiếu tế nhị nên mới bị giết
trong hoàn cảnh như thế.
Cô thư ký Anh Shapland suốt ngày phải đánh máy những lá thư gửi các
phụ huynh học sinh. Bà hiệu trưởng Bulstrode cho rằng căn dặn học sinh
đừng báo tin này về cho gia đình là vô ích, bởi họ sẽ viết và còn thêm thắt ít
nhiều. Cho nên bà chủ trương chủ động gửi thông báo cho các phụ huynh học
sinh, trong đó tấn bi kịch được trình bày một cách “có mức độ”, và những
thông báo này sẽ đến tay các bậc phụ huynh cùng một lúc với những bức thư
sôi nổi của con cái họ.
Hết giờ học chiều, bà hiệu trưởng Bulstrode triệu tập một cuộc họp nhỏ,
không chính thức, có ông Cảnh sát trưởng và thanh tra Kelsey cùng dự. Thái
độ “dìm đi” của báo chí đã tạo điều kiện thuận lợi cho việc tiến hành điều tra
được êm ả.
- Vụ án mạng này hết sức đáng tiếc - ông Cảnh sát trưởng nói - Tôi e sẽ
gây nhiều khó khăn cho hoạt động của nhà trường.
- Một vụ án mạng bao giờ cũng gây tác động xấu - bà Hiệu trưởng đáp.

Nhất lại ở một trường nữ học. Nhưng tôi nghĩ chẳng nên nói nhiều về
chuyện đó. Chúng tôi sẽ đương đầu với khó khăn này: bởi chúng tôi chẳng đã
từng đương đầu với bao bão tố khác đấy ư? Toàn bộ điều tôi mong ước là vụ
án được khám phá trong thời gian ngắn nhất.
- Mà tại sao lại không làm được như thế kia chứ? - ông Cảnh sát trưởng
nói, quay sang thanh tra Kelsey.
- Vụ án sẽ được điều tra dễ dàng hơn, nếu chúng tôi biết rõ hơn về nạn
nhân, cô giáo Springer - thanh tra Kelsey nói.
- Thật sự ông cho là như thế ạ? - Bà hịệu trưởng ngắt lời.
- Có kẻ nào đó căm ghét nạn nhân.
Bà hiệu trưởng không nói gì nữa.
- Bà cho rằng thủ phạm vụ án mạng nằm ngay trong trường nữ học
Meadowbank? - Ông cảnh sát trưởng hỏi.
- Thanh tra Kelsey cũng nghĩ như tôi - bà hiệu trưởng Bulstrode nói - Chỉ
có điều ông thanh tra muốn tránh cho tôi phải chịu thêm một nỗi choáng
váng nữa, có lẽ thế.
Thanh tra Kelsey chậm rãi nói:
- Đúng, tôi cũng cho rằng vụ án này có nguyên nhân nằm trong nội bộ
trường Meadowbank. Giống như một thành viên khác của trường, cô giáo thể
dục Springer cũng có những quãng thời gian rảnh rỗi, và nếu muốn, cô có thể
bố trí những cuộc hò hẹn tại bất kỳ địa điểm nào. Nhưng tại sao cô lại chọn
Cung Thể thao và vào giữa lúc đêm khuya?
Cảnh sát trưởng hỏi:
- Thưa bà Hiệu trưởng, bà không phản đối nếu chúng tôi tiến hành lục
soát cả những nơi khác trong trường học của bà chứ?
- Không. Tôi không hề phản đối. Các ông định tìm hung khí phải không?
- Đúng thế. Căn cứ vào đường đạn đi thì đây là một khẩu súng ngắn loại
nhỏ, chế tạo tại nước ngoài .
- Chế tạo tại nước ngoài… - bà Hiệu trưởng lẩm bẩm suy nghĩ.
- Theo bà biết, trong trường có một học sinh hoặc nhân viên nào có khả
năng giữ một khẩu súng ngắn không?
- Nhân viên thì tôi không biết, nhưng học sinh thì tôi biết chắc là không

có ai. Chính tay chúng tôi kiểm soát rất kỹ hành lý của các em khi nhập học,
vào sinh hoạt nội trú ở đây. Nếu có vũ khí tất chúng tôi phát hiện được ngay.
Nhưng như đã nói lúc trước xin các ông cứ tiến hành mọi việc gì các ông
thấy cần thiết. Tôi đã nhìn thấy người của các ông lục soát những công trình
phụ và ngoài vườn.
- Và thêm nữa - thanh tra cảnh sát Kelsey nói - tôi muốn được thẩm vấn
toàn bộ giáo viên và nhân viên nhà trường. Có thể một người nào đó đã nghe
thấy một câu nói nào đó của cô giáo Springer, và câu đó lại giúp chúng tôi
thấy được hướng điều tra. Hoặc một người nào đó nhận thấy ở cô Springer
một thái độ nào đó không bình thường.
Ngừng một lát, thanh tra Kelsey nói tiếp.
- Cả các học sinh nữa.
- Tôi đang định tối nay sẽ họp học sinh, sau giờ cầu kinh, để đề nghị các
em là nếu phát hiện ra vấn đề gì mới thì đến ngay văn phòng báo cho tôi biết.
- Bà làm thế là rất tốt - ông cảnh sát trưởng khen ngợi.
- Tuy nhiên - bà Hiệu trưởng Bulstrode nói tiếp - cần lưu ý đến một điều là
rất có thể một người nào đó phóng đại một chi tiết cốt để tỏ ra quan trọng,
thậm chí có thể bịa ra một chi tiết thật ra không có. Tôi nghĩ kiểu khai bịa
như thế các ông đã từng gặp và đã có kinh nghiệm. Đúng vậy không ạ?
- Bà nói rất đúng - thanh tra Kelsey nói - Vậy xin bà cho một bản danh
sách các giáo viên và nhân viên.

     

Chương XXI
- Tôi đã lục soát tất cả các ngăn đựng quần áo và dụng cụ trong phòng gửi
đồ - một nhân viên cảnh sát báo cáo với thanh tra Kelsey.
- Và anh không tìm thấy gì?
- Không thấy thứ gì quan trọng. Một số ngăn có những thứ đồ chơi kỳ
quái, nhưng không giúp ích được gì cho chúng ta.
- Không ngăn nào khoá chặt?
- Không, nhưng ngăn nào cũng lắp khoá.
Thanh tra Kelsey trầm ngâm nhìn xuống sàn nhà. Các cây vợt tennis và
gậy đánh hockey đều đã được xếp lại gọn gàng.
- Tôi phải quay về trường để thẩm vấn các giáo viên và nhân viên - ông
nói.
-Rất có thể đây là một vụ “án mạng nội bộ” - Nhân viên cảnh sát rụt rè
nói.
- Có thể lắm. Không ai có bằng chứng ngoại phạm, ngoài hai người: bà
giáo Chadwick và bà giám thị Johnson… cả cô học sinh Jane bị đau tai nữa.
Về lý thuyết thì mọi người khác đều đang ngủ trên giường của họ, nhưng
chưa có gì chứng thực là tất cả đều ngủ… Bởi ở đây, các nữ sinh nội trú, mỗi
người đều có phòng ngủ riêng… cả các cô giáo và nhân viên cũng vậy. Bất cứ
ai cũng có thể ra khỏi phòng, sang Cung Thể thao gặp nạn nhân… hoặc bám
theo nạn nhân, để rồi sau khi gây án, lén lút quay về phòng ngủ của mình
bằng cách lần theo các bụi cây ngoài vườn, rồi chui qua cửa ngách ở cuối
vườn để về toà nhà chính. Khó khăn nhất trong việc điều tra là tìm cho ra
động cơ của hung thủ! Hiện nay chúng ta còn biết quá ít về nội tình của
trường.
Ra đến vườn, thanh tra Kelsey nhìn thấy bác già Briggs vẫn đang cặm cụi
làm việc, mặc dù đã đến giờ nghỉ trưa. Nhìn thấy viên thanh tra cảnh sát ông
già làm vườn đứng thẳng dậy:
- Bác làm cả ngoài giờ à? - Thanh tra Kelsey tươi cười hỏi.
- Công việc thợ làm vườn thì làm gì có giờ giấc, làm bao nhiêu cũng vẫn
thấy còn những việc khác chưa làm. Có hôm tôi làm đến hai mươi tiếng đồng

hồ ấy chứ… Có thế vườn trông mới tàm tạm. Tôi rất tự hào về cái vườn của
tôi.
- Bác có quyền tự hào đấy. Chưa ở đâu tôi thấy các luống hoa ngay ngắn
và nhiều hoa như thế này. Nhất là thời nay, ít có khu vườn hoa nào được
trông nom tỷ mỷ lắm.
- Ông thanh tra nói đúng: thời nay. Bởi thời bây giờ… nhưng mới đây tôi
may mắn có được cậu phụ việc chăm chỉ, mặc dù cậu ta còn quá trẻ. Lại
chính cậu ta tự nguyện xin vào làm đấy chứ.
- Mới đây? - Thanh tra Kelsey đột nhiên chú ý.
- Mới đầu tam cá nguyệt này. Tên cậu ta là Adam Goodman.
- Tôi chưa nhìn thấy anh ta.
- Cậu ta xin tôi cho nghỉ một ngày và tôi đã bằng lòng. Các ông cảnh sát
đến đây điều tra, lúc nào cũng nhốn nháo thế này, có làm cũng chẳng được
là bao.
- Nhưng sao không ai nói về anh ta cho tôi biết nhỉ?
- Ông thanh tra nói thế nghĩa là sao?
- Trong bản danh sách nhân viên nhà trường tôi không thấy tên anh ta.
- Mai ông sẽ gặp cậu ta thôi. Tôi không tin cậu ta có điều gì bổ ích có thể
khai ra với các ông cảnh sát.
- Biết đâu đấy.
Một người nam giới đến xin việc vào đầu tam cá nguyệt này? Thanh tra
Kelsey cảm thấy đây là sự việc “không bình thường” nhất trong những sự
việc ông biết được từ đầu cuộc điều tra.

nguon tai.lieu . vn