Xem mẫu

CHƯƠNG IV
“Trốn khỏi nhà tù,” Jack Ordway nói, khuấy cốc cà phê. “Bắt đầu cuộc đua. Xoá sạch dấu vết. Hợp
mốt quá, Franklin”.
Họ đang ngồi ở cái bàn dành cho hai ngƣời bị dính nƣớc sốt cà chua ở trong một góc tối của quán
Nice, và Frank bắt cảm thấy hối tiếc khi nói với Ordway về châu Âu. Một thằng hề, một thằng
nghiện rƣợu, một thằng đàn ông không thể tranh luận về bất kỳ điều gì ngoại trừ việc nói về bản thân
mình với cái giọng châm biếm trau chuốt - liệu đây có phải là ngƣời bạn tâm tình để có thể nói đƣợc
chuyện này không? Nhƣng anh vẫn nói với anh ta, dù thế nào đi nữa, vì trong vài tuần qua, việc giữ
bí mật trong suốt cả ngày làm việc tại văn phòng ngày càng trở nên khó hơn. Ngồi nghe chăm chú
trong những buổi họp nhân viên trong khi Bandy phác thảo những việc cần làm trong “mùa thu” và
“ngày đầu năm,” nhận những công việc đƣợc giao cho Phòng Phát triển Thị trƣờng về mặt lý thuyết
sẽ làm anh mất hàng tháng mới hoàn thành đƣợc, thỉnh thoảng anh nhận ra tâm trí anh chuẩn bị sẵn
sàng vào việc đƣợc vận hành với cỗ máy thực hiện dự án chậm chạp của Bandy trƣớc khi anh chợt
nghĩ: Không, đợi đã - mình không ở đây vào thời gian đó mà. Trƣớc tiên những náo động nhỏ nhỏ về
tâm lý thật là vui, nhƣng sự vui thích đó đã bị vơi đi và chẳng bao lâu đã trở thành một sự phiền phức
rõ ràng. Nó kéo dài cho đến tận giữa tháng sáu. Trong hai tháng rƣỡi nữa (mƣời một tuần!) anh hẳn
đang vƣợt đại dƣơng, không bao giờ quan tâm đến Phát triển Thị trƣờng nữa, tuy nhiên điều có thật
của sự kiện này vẫn phải trở thành một thực tế ở văn phòng. Nó đã trở thành một điều có thật hoàn
toàn chắc chắn đối với gia đình anh, và không ai nói một điều gì khác ngoài vấn đề này; nó thật khi
anh ngồi trên tàu mỗi buổi sáng và mỗi buổi chiều, nhƣng với tám giờ làm việc của anh nó vẫn là
điều gì đó mong manh nhƣ một giấc mơ nhạt nhòa tan đi nhanh chóng, ít đƣợc đề cập đến. Mọi
ngƣời và mọi việc ở văn phòng cấu kết với nhau chống lại sự thật đó của anh. Những khuôn mặt
đồng nghiệp hơi châm biếm, hay mệt mỏi hay lãnh đạm, sự ngổn ngang của khay tài liệu ĐẾN và
đống công việc hiện tại, tiếng điện thoại hay tiếng còi báo hiệu phòng Bandy cần anh - tất cả những
điều đó dƣờng nhƣ luôn muốn nói với anh rằng số phận anh đã đƣợc an bài ở đây mãi mãi.
Mình đang làm cái quái gì thế này! Anh cảm thấy nhƣ anh đang nói điều đó hai mƣơi lần một ngày.
Hãy đợi đấy. Nhƣng sự thách thức thật là thiếu trọng lƣợng. Cái hồ trì trệ, khô khan, sáng chói lọi
của nơi này đã kìm chân anh lại quá lâu rồi và quá bình yên để có thể bị gợn sóng bởi bất kỳ một
nguy cơ bỏ trốn âm thầm nào; tất cả đều sẵn sàng đợi xem sự thể nhƣ thế nào. Thật là quá quắt; cách
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 143

duy nhất để kết thúc chuyện này là phải nói ra và phải nói với ai đó; Jack Ordway, cuối cùng, là một
ngƣời bạn tốt nhất của anh trong văn phòng. Hôm nay họ cố tránh Small, Lathrop và Roscoe ở bữa
ăn trƣa, và bắt đầu bằng một vài cốc martini nhẹ nhƣng thoả đáng; và bây giờ câu chuyện bắt đầu.
“Có một điều nhỏ mà tôi không hoàn toàn nắm đƣợc, dẫu sao”, Ordway nói, “Tôi không muốn bị
trông ngu xuẩn, nhƣng thật sự anh sẽ làm chuyện đó thật à? Tôi không mƣờng tƣợng ra đƣợc anh ốm
yếu, tiều tuỵ không xác định ở một quán cà phê bên hè trong khi ngƣời bạn tình yêu qúy của anh đi
làm ở đại sứ quán hay ở một nơi nào đó - nhƣng vấn đề ở đây là gì. Tôi thật sự không biết là anh
đang định làm gì. Anh viết sách? Hay vẽ...”.
“Tại sao mọi ngƣời lại cứ nghĩ theo cách là phải viết sách hay vẽ tranh?” Frank gặng hỏi, rồi, chỉ
nhận thức đƣợc một phần là anh đang nhắc lại lời của vợ, anh nói, “Chúa ơi, chẳng nhẽ chỉ có họa sĩ
và nhà văn có thể cống hiến cho cuộc đời thôi hay sao? Nghe này. Điều duy nhất mà tôi ở đây với
công việc khá ngu này vì... thật ra, ý tôi là có rất nhiều lý do, nhƣng vấn đề là nhƣ thế này. Nếu tôi
bắt đầu làm ra một danh sách gồm một loạt các lý do, một lý do mà tôi chắc là không thể coi thƣờng
là tôi yêu thích nó, bởi vì tôi không. Và tôi có đƣợc cảm giác ngộ nghĩnh này là mọi ngƣời nên làm
những công việc họ yêu thích”.
“Đƣợc rồi!” Ordway van nài. “Đƣợc rồi! Đƣợc rồi! Làm ơn đừng có cáu kỉnh nhƣ thế. Câu hỏi duy
nhất đơn giản của tôi là: Anh muốn gì?”
“Nếu tôi biết đƣợc,” anh nói “thì chắc hẳn tôi đã không phải đi đến đó”.
Ordway nghĩ miên man, nghiêng cái đầu với gƣơng mặt đẹp trai của mình về một phía, nhƣớn mày
và cong môi dƣới bóng đỏ lên, trông thật khó ƣa. “Đƣợc rồi, nhƣng anh không nghĩ là,” anh ta nói,
“ý tôi muốn nói là, cứ cho rằng có một thiên hƣớng thật đang đƣợc ẩn náu và chờ đợi anh, anh không
nghĩ là anh có thể khám phá ra nó ở đây cũng nhƣ ở kia à? Ý tôi là điều đó là không thể?”
“Không, tôi không nghĩ thế. Tôi không nghĩ nó có thể thích hợp cho bất kỳ ai khám phá ra bất kỳ
một điều gì khi làm việc trên tầng 15 ở toà nhà Knox, và tôi cũng không nghĩ là anh có thể làm đƣợc
điều đó”.
“Hum, thế thì phải nói là nghe nhƣ đây là một điều tốt, Franklin. Có, thật mà”. Anh ta uống nốt cốc

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 144

cà phê cuối cùng và ngồi lùi lại, mỉm cƣời giễu cợt qua bàn. “Và, anh nói, khi nào cuộc thử nghiệm
cao qúy này sẽ bắt đầu?”
Trong giây lát, Frank muốn ném cả cái bàn vào anh ta, để nhìn thấy sự hoảng sợ vô vọng trên khuôn
mặt anh ta khi cái ghế bị lật úp và toàn bộ thức ăn sẽ đổ vào đầu anh ta.
“Một cuộc thử nghiệm cao quý!” Cái thái độ khinh khỉnh đó là gì vậy nhỉ?
“Chúng tôi sẽ đi trong tháng chín,” anh nói. “Hay có thể là ngoài tháng mƣời”.
Ordway gật đầu năm hay sáu lần, nhìn chằm chằm vào chỗ thịt và khoai tây trên đĩa. Trông anh ta
không khinh khỉnh nữa; trông anh ta già, nản chí và ghen tị thèm khát; và Frank, trong khi nhìn anh
ta, cảm thấy sự oán giận đã trở thành lòng thƣơng hại. Một kẻ đáng khinh, già, ngốc nghếch và
nghèo, anh nghĩ vậy. Mình đã làm hỏng bữa trƣa của anh ta; mình đã làm hỏng ngày hôm nay của
anh ta. Gần nhƣ anh muốn nói, “Ổn thôi, Jack, đừng lo: có thể điều đó sẽ không bao giờ xảy ra;” thay
vào đó anh né tránh sự bối rối trong sự niềm vui bùng phát.
“Để tôi nói với anh, Jack,” anh nói. “Tôi sẽ mời anh một ly brandy cho thời xa xƣa”.
“Đừng, đừng, đừng, đừng,” Ordway nói, nhƣng anh ta trông hài lòng nhƣ một kẻ bợ đỡ đƣợc vuốt ve
khi anh hầu bàn dọn đồ và đặt những ly cognac nặng lên bàn; sau đó, khi họ trả tiền và đi lên gác
dƣới ánh mặt trời, anh ta cƣời suốt.
Đó là một ngày nắng ấm, trong veo, với nền trời quang đãng và sâu nhƣ một hiệu giặt nhuộm xanh
cả toà nhà, và hôm nay cũng là ngày lĩnh lƣơng, thời gian cho việc tản bộ đến ngân hàng sau bữa trƣa
theo truyền thống.
“Không cần phải nói, tôi sẽ giữ chuyện này giữa chúng ta thôi”. Ordway nói khi họ đi. “Tôi không
nghĩ rằng anh muốn làm ầm chuyện này lên. Khi nào thì anh sẽ thông báo cho Bandy?”
“Tôi nghĩ, trong một vài tuần tới. Tôi chƣa thật sự nghĩ về điều đó”.
Mặt trời thật là ấm và dễ chịu. Trong một vài ngày tới trời sẽ nóng, nhƣng bây giờ thời tiết thật tuyệt
vời. Trong cái mát lạnh của đá cẩm thạch ở ngân hàng, nơi có hệ thống Muzac đang chơi bài “Kỳ
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 145

nghỉ cho những chiếc dây đàn,” anh tự thƣởng thức bằng cách giả vờ nhƣ đây là lần cuối cùng anh
đứng xếp hàng ở đây, lần cuối cùng anh đổi chân và sờ vào quyển séc khi anh và Ordway đợi đến
lƣợt ở một trong mƣời quầy kế toán đã đƣợc đăng ký trong thời gian ăn trƣa, hai lần một tháng, cho
nhân viên của Knox. “Em phải đến xem bọn anh dịch từng bƣớc một trong cái ngân hàng này,” anh
nói với April cách đây một năm. “Bọn anh giống nhƣ một lũ lợn sơ sinh đợi đến lƣợt bú. Ôi, dĩ nhiên
bọn anh là một lũ lợn con rất lịch sự, rất tế nhị; tất cả bọn anh đứng rất tinh tế và cố không hích nhau
quá nhiều, và khi mỗi chú gần tiến đến quầy kế toán, chú lấy quyển séc ra và cuộn nó lại trong ngón
tay hay giấu trong lòng bàn tay hay tìm cách khác để giấu nó đi mặc dù cứ ra vẻ là không nhƣ vậy.
Vì rất quan trọng là phải trông nhƣ hững hờ, em biết đấy, nhƣng điều thực sự quan trọng là phải chắc
là không ai khác có thể nhìn thấy mình mong muốn đƣợc đến gần đến nhƣ thế nào. Chúa ơi!”
“Thƣa qúy ông,” Vince Lathrop nói, qua vai Frank. “Chúng ta đi hóng gió chứ?” Anh ta và Ed
Small, Sid Rosoe đang đút túi số tiền gửi ngân hàng vào ví, ngôn ngữ của họ vẫn còn vƣơng vấn việc
nhai lại thức ăn ở chỗ quán ăn “Khủng khiếp” vô tình còn mắc lại chân răng, và đây là một lời mời
tham gia với họ ở chỗ dành ngƣời đi bộ ở quanh toà nhà.
Anh cũng giả vờ nhƣ đây cũng là lần cuối cùng anh làm nhƣ vậy; lần cuối cùng anh tham gia cuộc đi
dạo thong thả với nhân viên văn phòng dƣới ánh nắng, lần cuối cùng bƣớc đi trên đôi giày bóng
loáng của anh chắc hẳn sẽ làm cho những con chim bồ câu hoảng sợ và bay qua lối ngƣời đi bộ có
đầy vỏ lạc, vỗ cánh và trèo lên cho đến khi lƣợn vòng lên cao qua toà nhà với đôi cánh màu đen bạc.
Thật là dễ chịu khi nói đƣợc với ai đó; nó đã làm nên sự khác biệt. Anh có thể liếc quanh những
khuôn mặt đang nói chuyện của bốn ngƣời đàn ông này và cảm thấy thật sự tách biệt khỏi họ.
Ordway, Lathrop làm lo lắng, Ed Small bé nhỏ, Sid Roscoe già nua, tẻ nhạt, tự phụ - anh biết rằng
chẳng bao lâu nữa anh sẽ nói lời chia tay với tất cả bọn họ và trong vòng một năm có thể anh sẽ gặp
rắc rối khi nhớ đến tên họ. Trong lúc này, và đây là phần hay nhất, trong lúc này không cần phải ghét
họ nữa. Họ không phải là những ngƣời xấu nhƣ thế. Anh thậm chí có thể hạnh phúc cƣời với họ với
những câu chuyện cƣời êm dịu của Ordway, và khi họ rẽ vào góc cuối và đi về phía toà nhà Knox,
anh có thể thoải mái cùng sóng hàng năm trên phần đƣờng dành cho ngƣời đi bộ, đƣợc truyền cảm
hứng từ mặt trời để bƣớc mạnh mẽ và xoay cánh tay với sự thể hiện rõ ràng “niềm tự hào đơn vị” của
những ngƣời lính từ cùng một trung đội trên con đƣờng độc đạo (Đơn vị nào, thƣa ông? Phát triển
Bán hàng, tầng 15, Máy văn phòng Knox).

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 146

Và tạm biệt, tạm biệt, anh có thể nói trong lòng với tất cả mọi ngƣời đi qua - một tốp nhân viên tốc
ký cƣời nói đang cầm mấy món đồ mua từ cửa hàng bán đồ rẻ tiền, một nhóm nhân viên chạy việc
vặt nghiện thuốc nặng, yếm thế đang đứng chống tay vào toà nhà - tạm biệt tất cả các bạn với những
nỗi buồn cũng nhƣ sự ngọt ngào. Tôi đi đây.
Đó là một cảm giác tự do rất tuyệt, cảm giác đó theo anh cho đến khi anh về đến văn phòng, nơi có
chiếc còi tín hiệu kêu thê thảm chứng tỏ anh cần phải có mặt ở phòng làm việc của Bandy.
Ted Bandy không bao giờ phù hợp với thời tiết đẹp trời; ông ta là một ngƣời đàn ông cớm nắng. Cơ
thể gầy guộc xám ngoét của ông ta dƣờng nhƣ không dành cho một mục đích nào khác ngoài việc
phục vụ cho nhu cầu mặc chiếc áo vét công sở có hai hàng cúc cài chéo đƣợc may thô, và khuôn mặt
mỏng buồn tẻ chỉ có thể thƣ giãn đƣợc trong sự an toàn khi mùa đông đến với toàn bộ cửa sổ của văn
phòng đƣợc đóng. Một lần, khi ông ta đƣợc giao nhiệm vụ hộ tống một nhóm ngƣời bán hàng đoạt
giải trong chuyến đi đến Bermuda, nhóm Knox của Roscoe mang theo một máy ảnh chụp toàn cảnh
buổi tiệc đƣợc mọi ngƣời đứng dàn hàng và cƣời toe toét trên bãi biển trong bộ đồ bơi; và nhóm
Roscoe đã bí mật phóng to một phần trong bức ảnh đó, lộ ra Bandy với nụ cƣời thoải mái nhất dƣới
sức nặng của hai cánh tay đầy lông, to vạm vỡ vòng quanh cổ ông ta, bức ảnh này đã đƣợc mọi ngƣời
thích thú ngấm ngầm truyền tay nhau hàng tuần liền ở tầng 15 và nó đƣợc đặt tên là bức ảnh hài hƣớc
nhất mà họ đã từng xem.
Bandy nay đang mặc cái gì đó giống nhƣ mọi khi, lúc đầu Frank nghĩ rằng chỉ vì những cơn gió
tháng sáu từ cửa sổ đã tức cƣời thổi tung phần tóc đáng nhẽ phải đƣợc chải nằm im trên cái đầu hói
của ông ta. Nhƣng anh đã phát hiện ngay ra, khi bƣớc vào phòng, lý do chính gây nên sự khó chịu
cho Bandy là sự hiện diện của những vị khách uy nghi và hiếm khi này.
“Frank, anh biết Bart Pollock chứ, tất nhiên rồi,” ông ta nói, nhìn xuống chân và rồi với cái gật đầu
thứ lỗi ông ta nói, “Xin giới thiệu với Bart, đây là Frank Wheeler”.
Một dáng vẻ to lớn trong bộ vét bằng chất liệu vải gabardine màu nâu vàng nhạt đứng lên trƣớc mặt
anh, một khuôn mặt rám nắng nở nụ cƣời nhìn xuống, và bàn tay phải bắt tay anh thật chặt. “Đừng
nghĩ rằng chúng ta đã đƣợc giới thiệu với nhau một cách chính thức rồi nhé,” một giọng nói đủ trầm
vang lên làm cho đồ thủy tinh rung lên ở chỗ ngƣời nói. “Rất vui đƣợc gặp anh, Frank”

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 147

nguon tai.lieu . vn