Xem mẫu

CHƯƠNG 18
Thứ Năm, 2 tháng Sáu
Máy di động của Berger đổ chuông. 9 giờ 5 phút.
- Chào Berger. Armansky đây. Tôi biết chị gọi đêm qua.
Berger nói rõ chuyện xảy ra, hỏi liệu An ninh Milton có thể tiếp quản hợp đồng
của Bảo vệ Tích hợp Nacka được không.
- Chúng tôi chắc chắn báo động mà chúng tôi đặt sẽ hoạt động, - Armansky nói. Vấn đề là chiếc xe gần nhất chúng tôi có vào ban đêm thì lại ở trung tâm Nacka.
Thời gian đáp ứng sẽ mất khoảng ba mươi phút. Nếu nhận làm cho chị, chúng tôi
sẽ hợp tác với một đơn vị nữa. Chúng tôi có một thỏa thuận với một công ty an
ninh sở tại, An ninh Adam ở Fisksatra, họ sẽ đáp ứng chị trong mười phút nếu
không có gì trở ngại.
- Như thế là tốt hơn Bảo vệ Tích hợp Nacka rồi, bên đấy còn chẳng buồn vác xác
đến nữa cơ.
- An ninh Adam là một công ty thuộc sở hữu gia đình, một người bố, hai người
con trai và một đôi anh em họ. Người Hy Lạp, tốt. Tôi quen ông bố đã nhiều năm.
Họ đảm đương được công việc vảo vệ khoảng 320 ngày một năm. Họ sẽ báo
trước nếu không kham được vào những ngày lễ hay vì lý do gì khác, lúc ấy thì xe
của chúng tôi sẽ tiếp quản.
- Như thế hợp với tôi đấy.
- Sáng nay tôi sẽ cử một người đến. Tên anh ấy là David Rosin, thật ra anh ta
đang trên đường rồi. Anh ấy đến làm một bản xác nhận an ninh. Anh ấy cần chìa
khóa của chị nếu chị không ở nhà và cần chị cho phép kiểm tra ngôi nhà một
cách triệt để, từ nóc đến hầm. Anh ấy sẽ chụp ảnh toàn bộ bất động sản của chị
và vùng lân cận sát bên.
- Ðược.
- Rosin nhiều kinh nghiệm, chúng tôi đề nghị với chị một điều là trong ít ngày
chúng tôi sẽ có một kế hoạch an ninh hoàn chỉnh sẵn sàng hoạt động ngay, gồm
cả báo động chống tấn công cá nhân, chống cháy, sơ tán và chống phá khóa đột
nhập.
- OK.
- Nếu có gì đó xảy ra, Chúng tôi cũng muốn chị biết cần phải làm gì trong vòng
mười phút chờ xe chúng tôi ở Fisksatra đến.
- Nghe hay đấy.
- Chiều nay chúng tôi cài đặt hệ báo động. Rồi chúng ta sẽ ký hợp đồng.

Chỉ sau khi chuyện trò với Armansky xong chị mới nhận ra là mình đã bỏ giấc.
Chị cầm di động lên gọi Fredriksson, nói đã tự mình làm cho mình bị thương. Ông
sẽ phải hủy cuộc họp 10 giờ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Bàn chân tôi bị chảy máu. - Berger nói. - Khi nào ổn tôi sẽ cà nhắc đến ngay.
Chị dùng toa lét ở trong buồng tắm chính, lấy ra vài chiếc quần đen, mượn một
đôi dép lê của Greger để xỏ vào bàn chân bị thương. Chị chọn một áo sơmi đen
và mặc jacket. Chị tự vũ trang cho mình bằng một hình xịt Mace rồi gỡ miếng
chẹn của buồng ngủ ra. Chị thận trọng đi khắp nhà và tắt máy pha cà phê. Chị ăn
điểm tâm ở bàn bếp, nghe ngóng tiếng động xung quanh. Chị vừa rót tách cà phê
thứ hai thì có tiếng gõ mạnh vào cửa trước. Là David Rosin của An ninh Milton.
° ° °
Figuerola đi bộ đến Bergsgatan, triệu tập bốn đồng nghiệp họp sớm buổi sáng.
- Chúng ta nay đã có một thời hạn dứt điểm, cô nói. Ngày 13 tháng Bảy, hôm mở
phiên tòa xử Salander, chúng ta phải làm xong công việc. Chỉ còn chưa tới sáu
tuần. Chúng ta hãy thỏa thuận với nhau xem việc gì là quan trọng nhất bây giờ. Ai
muốn nói trước?
Berglund hắng giọng.
- Người tóc vàng đi với Martensson kia. Anh ta là ai?
- Chúng ta có ảnh nhưng chưa biết cách tìm ra tung tích anh ta. Chúng ta không
thể phát đi một lệnh truy nã.
- Vậy về Gullberg thì sao? Với lão này thì ắt sẽ lần ra được chuyện gì đó. Chúng
ta biết từ đầu những năm 50 đến 1964, lúc lập ra SIS, lão ở cảnh sát Bí mật nhà
nước. Rồi lão biệt tích.
Figuerola gật.
- Chúng ta có nên kết luận câu lạc bộ Zalachenko là một nhóm được lập ra năm
1964 không? Như thế là trước cả lúc Zalachenko đến Thụy Ðiển một ít đấy.
- Một tổ chức bí mật ở trong một tổ chức… thì chắc là phải có mục đích nào khác
nữa
- Ðó là thời kỳ hậu Stig Wennerstrom. Bị hoang tưởng hết.
- Một kiểu chính sách về gián điệp bí mật à?
- Thật ra ở các nước cũng đã có những trò tương tự thể. Ở Mỹ những năm 60,
bên trong CIA đã lập ra một nhóm đặc biệt những người săn lùng gián điệp nội
hộ. James Jesus Angleton chỉ huy nhóm này và chỉ một li nữa là nó đã phá hủy
toàn bộ CIA. Băng nhóm của Angleton vừa cuồng tín vừa hoang tưởng.
- Ai ở CIA cũng đều bị chúng nghi là gián điệp Nga. Kết quả là ảnh hưởng của cơ
quan này bị tê liệt ở nhiều khu vực rộng lớn.

- Nhưng cái đó chỉ toàn là ta suy luận ra…
- Các hồ sơ nhân sự cũ giữ ở đâu nhỉ?
- Gullberg không ở trong đó. Tôi đã tìm rồi.
- Nhưng còn ngân sách thì sao chứ nhỉ. Một tổ chức như thế là phải được cung
cấp tài chính chứ.
Họ bàn cho đến giờ ăn trưa thì Figuerola cáo lỗi, đến phòng tập thể dục kiếm chút
bình yên để suy nghĩ.
° ° °
Giờ ăn trưa Berger mới đến tòa soạn. Chân đau tệ hại, Chị không thể tì lên nó
một chút nào. Chị tập tễnh đến gian buồng kính, khoan khoái buông mình lọt
xuống ghế. Fredriksson ở bàn làm việc ngước lên, Berger vẫy ông tới.
- Chuyện gì thế?
- Tôi giẫm phải mảnh thủy tinh, nó cắm ngập vào gót chân tôi.
- Thế thì… không tốt lắm.
- Ðúng. Không tốt. Peter, còn ai nhận được các thư điện tử quái quỷ nữa không?
- Tôi không nghe nói gì.
- OK. Ông hãy lắng tai hộ cho nhá. Tôi muốn biết liệu có chuyện kỳ quặc gì đang
xảy ra ở SMP đây không.
- Kỳ quặc thế nào?
- Tôi sợ có thằng ngu nào đó đang thực sự gửi các thư điện tử bỉ ổi đến và hình
như hắn nhắm vào tôi. Cho nên tôi muốn biết ông có nghe ngóng thấy chuyện gì
đang xảy ra không.
- Kiểu thư mà Eva Carlsson nhận được ấy ư?
- Đúng, nhưng bất cứ cái gì lạ cũng được. Tôi đã nhận được một loạt thư điên rồ
lên án tôi đủ các thứ - còn gợi đến các thứ bậy bạ tôi đã làm.
Mặt Fredriksson tối lại.
- Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?
- Hai tuần. Ông cần tinh mắt nha… Thôi nhỉ, cho tôi biết đi, báo ngày mai sao
đây?
- À…
- À, sao?
- Holm và ông biên tập mảng pháp lý đang chiến trận.
- Sao mà lại ra thế?
- Vì Frisk. Bà gia hạn hợp đồng cho cậu ta, cho cậu ta viết phóng sự điều tra. Và

cậu ta không nói chuyện đó với ai sất cả.
- Cậu ta cấm được nói mà. Lệnh của tôi.
- Cậu ấy cũng nói thế. Vậy có nghĩa là Holm và ông biên tập pháp lý giơ vũ khí
lên.
- Tôi hiểu được là họ sẽ như vậy. Bố trí họp bộ phận pháp lý lúc 3 giờ. Tôi sẽ nói
rõ tình hình.
- Holm không vui lắm…
- Tôi không vui lắm với Holm, vậy hai chúng tôi hòa.
- Ông ấy thấy khó chịu đến nỗi kêu ca với Hội đồng Quản trị.
Berger ngước lên. Khỉ. Mình sắp phải đối mặt với vấn đề Borgsjo.
- Borgsjo chiều nay đến và muốn gặp bà. Tôi ngờ là có Holm ở việc này.
- OK. Mấy giờ?
- 2 giờ, - Fredrisson nói rồi quay về bàn giấy viết những việc cần nhớ làm giữa
ngày.
° ° °
Jonasson thăm Salander lúc cô đang ăn trưa. Cô gạt đi một đĩa rau hầm, món bắt
buộc. Ông khám nhanh cho cô như thường lệ nhưng cô để ý thấy ông không còn
để nhiều công sức vào đó nữa.
- Cô hồi phục tốt, - ông nói.
- Hừm. Ông sẽ phải làm một cái gì đó về những thứ thức ăn ở đây.
- Làm gì mới được chứ?
- Ông không thể cho tôi pizza được ư?
- Xin lỗi. Cái này vượt ra ngoài ngân sách.
- Chắc thế rồi.
- Lisbeth, ngày mai chúng tôi sẽ họp bàn về tình hình sức khỏe của cô…
- Hiểu. Và tôi hồi phục tốt.
- Sức khỏe cô đã khá tốt để chuyển được đến nhà từ Kronoberg. Tôi có thể hoãn
chuyển cô đi một tuần nữa nhưng các đồng nghiệp của tôi đang bắt đầu nghĩ
ngợi.
- Ông không cần phải làm thế.
- Cô chắc chắn như thế chứ?
Cô gật.
- Tôi đã sẵn sàng. Chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ tới thôi mà.

- Vậy mai tôi cứ cho lệnh, - Jonasson nói. - Chắc người ta sẽ chuyển cô đi khá
sớm đấy.
Cô gật.
- Có thể sớm là vào cuối tuần này. Lãnh đạo bệnh viện không muốn cô ở đây.
- Ai mà trách họ được.
- Ờ… Cái thiết bị của cô…
- Tôi sẽ để nó trong cái hộc đằng sau bàn đầu giường. - Cô chỉ vào đó.
- Ý hay.
Họ ngồi im lặng một lúc rồi Jonasson đứng lên.
- Tôi phải đi kiểm tra các bệnh nhân khác.
- Cảm ơn về mọi sự. Tôi nợ ông một món.
- Tôi chỉ là làm công việc của mình thôi.
- Không. Ông đã làm hơn thế rất nhiều. Tôi không bao giờ quên đâu.
° ° °
Blomkvist vào hành dinh cảnh sát ở Kungsholmen qua cửa trên đường
Polhemsgatan. Figuerola đi cùng anh lên tận các văn phòng của đơn vị Bảo vệ
Hiến pháp. Họ chỉ im lặng liếc nhìn nhau trong thang máy.
- Cô có nghĩ tôi đeo bám lấy hành dinh cảnh sát như thế này là ý hay không? Blomkvist nói. - Ai đó thấy chúng ta ở cùng nhau lại bắt đầu nghi.
- Chỉ lần gặp này là ở đây thôi. Từ nay trở đi chúng ta sẽ gặp nhau ở một văn
phòng thuê ở Fridhemsplan. Mai chúng ta đến đó. Nhưng cứ OK đi. Bảo vệ Hiến
pháp là một đơn vị nhỏ, ít nhiều tự túc, không ai ở SIS để ý đến nó cả. Mà chúng
ta không ở cùng tầng với phần còn lại của Sapo.
Anh chào hỏi Edklinth mà không bắt tay, rồi chào hai đồng nghiệp có vẻ là ở trong
toán của ông. Họ chỉ tự giới thiệu là Stefan và Anders. Anh tự mỉm cười với chính
mình.
- Chúng ta bắt đầu từ đâu? - Anh nói
- Chúng ta có thể bắt đầu bằng một ít cà phê chứ nhỉ… Monica? - Edklinth nói.
- Cảm ơn, thế thì tốt, - Figuerola nói.
Edklinth chắc là có ý bảo cô mời cà phê. Blomkvist để ý thấy sếp Bảo vệ Hiến
pháp ngập ngừng một giây rồi đứng lên mang bình cà phê đến bàn, chỗ ai ở đâu
đã được dành sẵn. Blomkvist thấy Edklinth cũng mỉm cười với anh, điều anh cho
là dấu hiệu tốt. Rồi Edklinth quay sang vẻ nghiêm trang.
- Tôi thật tâm không biết nên xử lý với chuyện này như thế nào. Một nhà báo ngồi
họp ở Cảnh sát An ninh, chắc đây là lần đầu tiên mất. Các vấn đề chúng ta sắp

nguon tai.lieu . vn