Xem mẫu

“Một bộ váy mới ư? Ta hy vọng đấy không phải là một bộ đen tuyền. Nếu nàng không
sớm thoát ra khỏi tình trạng để tang, người ta sẽ bắt đầu nghĩ rằng nàng không lấy làm vui
vẻ gì khi chồng mình trở về đấy.”
“Màu đen đã trở thành nét đặc trưng của tôi rồi, thưa ngài.” Venetia nhìn xuống gói
hàng của chàng. “Ngài đang định đi đâu vậy?”
“Ta có cuộc hẹn trong công viên với em trai nàng đấy.”

Chương 25
“CÁNH DIỀU ĐẸP NHẤT thế giới đấy, anh ạ.” Đứng ngẩn ra mê mẩn, Edward ngước
nhìn lên. “Xem con diều giờ đã lên cao đến thế nào rồi kìa. Cao hơn hết thảy những con
diều khác rồi đấy ạ.”
Gabriel ngắm nghía cánh diều giấy phồng căng mà sớm nay chàng đã mua. Cánh diều
hăm hở bắt gió khiến Edward sướng rơn, cậu bé nhanh chóng thành thạo kỹ thuật điều
khiển dây diều. Thằng bé này thông minh thật, Gabriel thầm nghĩ, ai trong nhà Milton
cũng vậy.
“Em nên kéo nó vào trong một tí,” chàng khuyên. “Chúng ta không muốn con diều
vướng vào mấy ngọn cây kia đâu.”
“Vâng ạ.” Edward chăm chú tập trung hạ dây diều.
Hài lòng vì cánh diều đã trong tầm điều khiển, Gabriel thuận dịp quan sát công viên
chớm đông người. Nhiều dãy băng ghế đã bị các bà vú và quản gia trong những bộ váy ảm
đạm chiếm cứ. Họ tán gẫu với nhau trong lúc những đứa trẻ được họ trông coi đang chơi
mấy trò đơn giản. Mấy cậu bé lớn tuổi hơn đang thả diều hay chơi trốn tìm quanh những
lùm cây.
Chàng vẫn đinh ninh từ trước rằng khu vực quanh đây sẽ vắng bóng đàn ông. Chàng đã
đoán đúng. Những người đàn ông đang có mặt tại đây có vẻ như đều là anh trai, chú bác
hay là bố đang đi theo các bé trai của gia đình.
Người đàn ông trong chiếc áo choàng dài màu nâu xỉn và quần âu trông nổi bật hẳn lên
vì một lẽ đơn giản là hắn ta chỉ có một mình. Hắn chiếm một băng ghế, chiếc mũ phớt kéo
xuống che hết cả mắt. Nhìn từ xa hắn trông như đang coi chừng một nhóm bé trai đang
chơi bóng.

Nửa tiếng đồng hồ sau Edward tần ngần hạ diều xuống đất. Gabriel chỉ cho cậu bé cách
gấp diều lại sao cho dây và đuôi diều không bị mắc vào nhau.
“Vui thật đấy anh à.” Edward cười toe. “Công viên này hôm nay có diều của em là đỉnh
nhất. Nó bay cao hơn bất cứ diều của ai khác mà lại không hề vướng vào cây nào nhé.”
“Em điều khiển diều điêu luyện lắm đấy.” Qua khóe mắt, Gabriel trông thấy người đàn
ông trên băng ghế đứng dậy thong thả theo bước hai người họ.
Cả ba người thả bộ quay lại ngõ Sutton, Áo Choàng Nâu theo sau, giữ khoảng cách dè
chừng. Khi Gabriel và Edward về đến trước nhà, bác Trench mở cửa ra.
“Kia rồi, cậu Edward.” Bác mỉm cười với cậu bé. “Cậu có thích cuộc phiêu lưu thả diều
không thế?”
“Rất thích ạ.” Edward cẩn thận nắm chặt con diều bằng cả hai tay, cậu ngước lên nhìn
Gabriel. “Cảm ơn anh ạ. Anh có nghĩ chúng ta sẽ chóng được ra công viên chơi nữa
không?”
Gabriel đưa một tay ra vò đầu cậu bé. “Sao lại không nhỉ?”
“Và có lẽ tối nào đó lại chơi bài nữa chứ ạ? Em và chị Amelia chơi giỏi lắm đấy.”
“Anh mong được chơi bài lắm.”
Edward rạng rỡ còn hơn cả ngọn đèn khí ga và vội vã đi về phía bậc cấp.
Gabriel nhìn bác Trench. “Làm ơn báo với phu nhân Jones là tôi sẽ quay về ngay. Tôi
có chút việc phải xử lý.”
“Vâng thưa ngài. Phu nhân đang ở trong phòng khách. Tôi sẽ báo cho cô ấy biết.”
Chàng trở xuống thềm và sải bước dọc con phố bằng những bước chân nhanh nhẹn, dứt
khoát. Áo Choàng Nâu hẳn phải quấn lên mới theo dấu mình kịp đây, Gabriel thầm nhủ.
Tới góc đường, chàng đột ngột rẽ phải. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi biết chắc là
Áo Choàng Nâu không thể nhìn thấy mình, chàng chúi vào lối đi chật hẹp dẫn đến lối vào
giao hàng giữa hai dãy nhà. Chàng đứng nép sát người vào tường mà chờ đợi.
Loáng sau Áo Choàng Nâu phóng qua đầu ngõ mặt trông cực kỳ căng thẳng. Gabriel

chộp ngay lấy tay hắn, lôi hắn vào trong lối đi hẹp và quẳng hắn vào bức tường gạch.
“Mẹ kiếp, ông nghĩ mình đang làm gì thế?” Áo Choàng Nâu the thé rít lên. Đôi mắt hắn
trợn to khi nhìn thấy khẩu súng ngắn trong tay Gabriel.
“Tại sao mày lại đi theo tao?” Gabriel hỏi.
“Này này, tôi chẳng hiểu biết ông đang nói gì cả.” Áo Choàng Nâu không thể cất mắt
khỏi khẩu súng. “Tôi thề đấy.”
“Nếu thế thì mày chẳng được tích sự gì lắm cho tao, nhỉ?”
Miệng Áo Choàng Nâu há hốc. “Ông không thể bắn tôi được.”
“Sao lại không?”
“Ông không có quyền. Tôi là người vô tội.”
“Giải thích cho tao nghe mày vô tội như thế nào nào.”
“Tôi chỉ đang đi làm mấy chuyện thường ngày thôi mà.” Áo Choàng Nâu ưỡn thẳng
lưng. “Báo cho ông biết tôi là nhiếp ảnh gia đấy nhé.”
“Tao không thấy cái máy ảnh nào cả.”
“Các nhiếp ảnh gia thường không cầm theo máy ảnh khi đi lang thang đâu ạ.”
“Điều này thì đúng. Tao phát hiện ra là đôi khi bọn họ đi lang thang cùng máy ảnh được
ngụy trang thành chiếc mũ đấy.” Gabriel đưa mắt nhìn chiếc mũ phớt trên đầu Áo Choàng
Nâu. Chàng với tay lên giở mũ ra. Bên trong chẳng có chiếc máy ảnh nào.
“Đấy, thấy chưa,” Áo Choàng Nâu quang quác. “Ông không thể…”
Một bóng người bước vào trong lối đi.
Cả Gabriel cùng Áo Choàng Nâu đều quay đầu lại. Gabriel cảm thấy nỗi bực bội dâng
trào vì bị phá ngang. Áo Choàng Nâu trông tràn trề hy vọng một cách thảm hại vì được
giải cứu.
“Ngài Jones?” Venetia nhanh nhẹn bước tới trước. Phần chân váy đen được giữ cao để

không phết xuống mặt đường đá. “Chuyện quái gì đang xảy ra trong này thế này? Bác
Trench bảo là ngài có chút chuyện phải giải quyết nhưng tôi lại vô cùng nghi ngờ ngài
đang làm trò gì đấy bí mật.”
“Nàng hiểu ta rõ thật, nàng yêu dấu.”
Venetia để ý thấy khẩu súng thì đã hơi muộn. “Kìa ngài Jones.”
Gabriel thở dài. “Đúng là dạo này nàng bắt đầu gọi ta bằng tên rồi đấy, nàng yêu dấu
à.” Chàng hất đầu về phía Áo Choàng Nâu. “Nàng có biết tên này không?”
“Dĩ nhiên là có chứ.” Nàng duyên dáng nghiêng đầu. “Xin chào anh, anh Swinden.”
Swinden bồn chồn chạm vào mũ. “Chào phu nhân Jones. Cô trông thật đáng yêu, lúc
nào cũng thế. Cô mặc màu đen trông cứ ngời ngời ấy.”
“Cảm ơn nhé.” Nàng quay sang Gabriel, mắt sắc lạnh. “Chuyện này là thế nào?”
“Ta cũng vừa hỏi anh Swinden đây câu ấy đấy,” Gabriel đáp. “Anh ta theo gót ta cùng
Edward đến công viên, lảng vảng quanh đấy khi ta cùng thằng bé thả diều và rồi theo
bước chúng ta về nhà. Ta thấy hơi tò mò một chút thôi.”
“Tất cả chỉ là chuyện hiểu lầm tệ hại thôi, phu nhân Jones ạ.” Swinden van nài Venetia.
“Tình cờ tôi ở gần đây, cô thấy mà, để tìm chút không khí trong lành, còn ngài Jones đây,
chưa gì đã kết luận rằng tôi đang rình rập ngài ấy.”
“Thứ lỗi cho tôi nhé, anh Swinden,” Venetia bảo, “nhưng chính tôi cũng đang có kết
luận tương tự đây. Anh có sống trong khu này đâu.”
Swinden hắng giọng. “Khách hàng ở gần đây.”
“Địa chỉ thế nào?” Gabriel hỏi.
Mặt Swinden trắng bệch. “À thì…”
“Chẳng có khách hàng nào cả,” Gabriel bảo.
“Bị lạc khi đang đi tìm địa chỉ thôi mà,” Swinden lắp bắp.
Quả nhiên lúc này trông hắn có vẻ vững tâm hơn rồi. Sự có mặt của Venetia đã cho hắn

thêm tự tin, Gabriel thầm nghĩ. Rõ là Swinden đinh ninh rằng chừng nào Venetia còn ở
đây thì hắn vẫn được an toàn.
“Nếu thế thì,” Gabriel vừa nói vừa quàng tay Swinden, “cho phép tôi hộ tống anh về
khu vực thành phố quen thuộc hơn với anh nhé. Tôi biết có đường tắt đấy. Đường ấy đi
qua một khu khá nguy hiểm có vài con hẻm hẻo lánh, thêm một vòng quanh bến tàu,
nhưng đừng sợ gì cả, tôi có súng đây rồi.”
“Không.” Swinden hoảng hốt. “Tôi sẽ không đi đâu một mình với ông cả. Đừng để ông
ấy đem tôi đi mà, phu nhân Jones. Tôi xin cô đấy.”
“Có lẽ anh cứ trả lời câu hỏi của ngài ấy đi,” Venetia dịu dàng bảo. “Nếu anh mà trả lời,
tôi hứa sẽ không để ngài Jones làm hại anh đâu.”

Gabriel nhướng mày lên nhưng kìm lời bình phẩm lại.
Swinden dường như đã đầu hàng. “Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem liệu cô đã phát hiện ra
tên vị khách hàng mới của Burton chưa thôi mà. Cô không thể trách tôi được.”
Gabriel vụt cảnh giác. “Khách hàng gì thế?”
Swinden thở dài sườn sượt vẻ cam chịu. “Dạo trước Burton muốn mở rộng việc kinh
doanh. Hắn không mấy khi được may mắn trong thế giới hội họa hay chân dung, ông biết
đấy. Nhưng khoảng chừng hai tuần trước hắn bắt đầu trưng ra một chiếc camera thám tử
rất ngon lành. Tôi có hỏi hắn sao hắn lại đủ tiền sắm món ấy. Hắn bảo có một khách hàng
giàu sụ thuê hắn đi theo chụp trộm một người.”
“Hắn kể cho anh nghe về loại công việc mới ấy à?” Gabriel hỏi.
Swinden gật đầu. “Burton rất hãnh diện về thành tựu mới ấy của hắn. Khoe khoang kể
lể luôn mồm.”
“Anh là bạn của hắn à?”
Swinden thoáng lúng túng trước câu hỏi ấy.
“Burton không có được kiểu người mà ông gọi là bạn đâu,” Swinden thận trọng đáp.
“Nhưng tôi biết mình là người thân nhất mà hắn có. Chúng tôi biết nhau từ khi cả hai mới
làm quen với ngành nhiếp ảnh. Lúc khởi nghiệp thì chúng tôi là cộng sự. Có một thời gian

nguon tai.lieu . vn