Xem mẫu

9. HÀNH ĐỘNG Ở CÔNG VIÊN








Cuộc kiểm tra trong nhà của Khưu Tiểu Mi được tiến hành trong gần hai tiếng đồng
hồ. Cuối cùng, Lý Kiện phát hiện ra năm thứ vô cùng khả nghi.


Đầu tiên, bọn họ phát hiện thấy trong ngăn kéo của Phó Viễn có cất một tấm ảnh gia
đình, có điều tấm ảnh đó lại không phải là của gia đình Phó Viễn, mà là của gia đình chủ
tiệm mì Tiểu Đình. Trên tấm ảnh có hai thiếu niên, một người hoạt bát và một người trầm
tĩnh. Người hoạt bát nhìn khá đẹp trai, còn người trầm tĩnh kia thì có vẻ ngoài hơi bình
thường hơn một chút. Chiều cao của bọn họ xấp xỉ nhau, một người thì đang vui vẻ cười
vang, người còn lại mím môi cười khẽ. Sau lưng bọn họ là một cặp nam nữ trung niên
đang mỉm cười vui vẻ, khung cảnh hình như là ở một khu du lịch nào đó.


Tiếp theo, bọn họ tìm thấy một xấp hóa đơn thanh toán trong chiếc tủ có năm ngăn
kéo của Khưu Tiểu Mi, trong đó có mấy tờ hóa đơn điện thoại của hai tháng gần đây. Bởi
vì trong nhà Khưu Tiểu Mi không lắp điện thoại, nên địa chỉ trên hóa đơn điện thoại đã trở
thành một điểm đáng nghi. Địa chỉ trên hóa đơn là ở đường Thải Vân, cách đường Thải
Bình chừng bốn cây số, nếu ngồi xe bus có lẽ cần đi chừng bảy, tám trạm.


Kế đó, bọn họ tìm thấy máy nhắn tin của Khưu Tiểu Mi, nó được giấu trong ngăn
giữa chiếc cặp sách của Phó Viễn, để chế độ rung và vẫn chưa hết pin. Tin tức trong đó
cho thấy, từ sau ngày 1 tháng 4, khi Khưu Tiểu Mi bị hại, có mấy người đã từng tìm bà ta.
Trên máy nhắn tin có tên họ và số điện thoại của đối phương.


Sau đó, bọn họ phát hiện ra một cuốn lịch treo tường có ghi khá nhiều ký hiệu ở bên
cạnh cửa phòng của Khưu Tiểu Mi. Theo lời dặn của Lý Kiện, Cao Cạnh đã ghi lại hết
những ký hiệu trên cuốn lịch đó.


Cuối cùng, bọn họ phát hiện thấy chiếc đồng hồ treo tường trong phòng của Khưu
Tiểu Mi có thời gian nhanh hơn thời gian thực hơn một tiếng đồng hồ, rõ ràng là có người
đã cố ý làm vậy.


Sau khi tổng hợp năm phát hiện lớn đó, Lý Kiện đã đưa ra những sắp xếp cho bước
tiếp theo với tâm trạng hưng phấn vô cùng. Anh ta bảo Cao Cạnh đi điều tra việc đơn giản
nhất, đó là tới địa chỉ trên mấy tờ hóa đơn điện thoại kia xem rốt cuộc là ai ở đó. Cao
Cạnh vui vẻ nhận lời. Anh đang lo lắng không biết nên báo cáo với Lý Kiện thế nào về
việc mình đã điều tra ra tung tích của Phó Tranh Vanh - cha của Phó Viễn. Lần này thật
đúng là một cơ hội tốt.



Cao Cạnh cảm thấy trong số tất cả những phát hiện này, bức ảnh được Phó Viễn đặt
trong chiếc hộp sắt trong ngăn kéo chính là điều khiến người ta phải suy nghĩ nhiều nhất.


Căn phòng của Phó Viễn vừa bừa bãi vừa bẩn thỉu, gần như nơi nào cũng có những
thứ linh tinh. Chiếc bàn học của cô dính đầy bụi, trong ngăn kéo không chỉ có những cuốn
sách giáo khoa cũ nát, rách bìa, mất góc, mà còn có rất nhiều mảnh thức ăn vụn và đám
gián không ngừng chạy qua chạy lại với vẻ náo nhiệt vô cùng.


Hoàn toàn đối lập với điều ấy chính là chiếc ngăn kéo cuối cùng. Tại đó chỉ có một
chiếc hộp sắt màu đỏ vốn là hộp đựng kẹo sô cô la, bên trong đặt duy nhất một tấm ảnh
chụp chung của gia đình chủ tiệm mì Tiểu Đình. Ngăn kéo và chiếc hộp đều rất sạch sẽ.


Tại sao?



Cao Cạnh rất muốn cùng Lý Kiện đi điều tra chuyện ở tiệm mì Tiểu Đình, nhưng Lý
Kiện lại bảo anh đi điều tra cái địa chỉ kia. Hơn nữa, lúc anh rời đi, anh ta còn tỏ ra rất
trịnh trọng nói với anh rằng: “Cao Cạnh, đây là một cơ hội tốt dành cho cậu, tôi hy vọng
sẽ có kết quả trong đêm nay. Là đêm nay.” Anh ta nhấn mạnh vấn đề thời gian, điệu bộ
như thể bản thân là một người rất chú tâm đến hiệu suất làm việc.


Bây giờ tôi đã có thể nói cho anh biết đáp án rồi, trong lòng Cao Cạnh thầm nghĩ.



“Dạ, em nhất định sẽ làm được, em sẽ lập tức gọi điện cho anh ngay khi có kết quả.”
Cao Cạnh lên tiếng đảm bảo.


Lý Kiện cười khẽ, hỏi Cao Cạnh: “Đừng nói trước như thế. Nếu lỡ như ở đó không có
người, cậu định làm thế nào?”




Cao Cạnh quả thực chưa ngờ tới điều này.
“Em sẽ đi tìm người quản lý ở đó.” Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Nếu người ta đã tan ca rồi thì sao?” Lý Kiện lại hỏi.



Cao Cạnh không thể trả lời nổi. Lý Kiện hả hê nhìn vẻ mặt bối rối của anh, ánh mắt
thoáng hiện nét bỡn cợt. Anh ta khẽ vỗ vai anh rồi bảo: “Là cậu nói đấy, Cao Cạnh. Hôm
nay nhất định phải điều tra ra kết quả cho tôi. Tôi đợi điện thoại của cậu.”


Cao Cạnh không nói gì. Cho đến khi Lý Kiện đã đi rất xa, anh mới vung chân đá bay
một viên đá trên mặt đất.





Mạc Lan cảm thấy Đỗ Vân Bằng vẫn luôn nhìn mình. Nhưng mỗi lần cô ngoảnh đầu
qua, cậu ta lại lập tức nhìn sang hướng khác. Hôm nay, cậu ta đi theo người anh song sinh
Đỗ Vân Hạc tới tham gia cuộc gặp gỡ này. Dường như cậu ta có chút không bằng lòng,
trên khuôn mặt không thấy có nụ cười nào cả. Dù ở ngay sát mấy người bọn họ nhưng cậu
ta luôn đứng im một chỗ, chẳng nói năng gì.


Từ sau lần trước, khi nghe thấy cậu ta phân trần cho Phó Viễn ở tiệm mì, Mạc Lan đã
có ấn tượng đặc biệt về cậu ta. Bất luận giữa cậu ta và Phó Viễn có quan hệ gì, bất luận
Phó Viễn có phải là hung thủ giết người hay không, cũng không cần biết con người Phó
Viễn có xứng đáng được người khác nói giúp như thế hay không, ít nhất Đỗ Vân Bằng
cũng còn có lòng thông cảm. Về mặt này, ấn tượng của cô đối với Đỗ Vân Bằng khá tốt,
nhưng cô cũng đồng thời cảm thấy hoài nghi cậu ta. Cậu ta dường như là người duy nhất
có chút qua lại với Phó Viễn. Đương nhiên, cô hoài nghi cậu ta không chỉ là vì nguyên
nhân này.


Mạc Lan chính là người phát động cuộc gặp gỡ hôm nay, địa điểm là vườn hoa Nhai
Tâm ở gần nhà cô nhất. Trong số những người tham gia lần này, ngoài cô và anh em họ
Đỗ ra còn có Bạch Tiểu Ba, Vương Kiện và Triệu Mật - người chị em thân thiết nhất của
cô. Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, Mạc Lan bắt đầu lên tiếng: “Ba giờ chiều
ngày mai chúng ta sẽ tập hợp tại công viên Trung Đàm, mọi người thấy thế nào?”



Nghe cô nói xong, Triệu Mật là người đầu tiên có phản ứng.
“Tớ không có ý kiến gì. Mạc Lan, tớ đến nhà cậu đợi cậu nhé?” Triệu Mật nói.



“Vậy thì càng tốt, cậu đến sớm một chút, chúng ta còn có thể ăn cơm trưa cùng nhau
nữa.” Mạc Lan nhiệt tình mời.



“Vậy mười hai giờ tớ sẽ đến.”
“Được.” Mạc Lan cười híp mắt gật đầu.



Vương Kiện khẽ hắng giọng nói: “Tớ cũng không có ý kiến gì. Nhà tớ ở gần chỗ đó
nhất, đạp xe chắc chỉ mười lăm phút là tới nơi.”



“Tớ cũng thế.” Bạch Tiểu Ba nói.

“Các cậu thì sao?” Mạc Lan hỏi cặp anh em họ Đỗ. Cô chú ý thấy Đỗ Vân Bằng lại
né tránh ánh mắt của mình một lần nữa. Hôm nay cậu ta không mặc đồng phục của tiệm
mì Tiểu Đình, nhìn không khác gì một học sinh trung học phổ thông bình thường cả.



Đỗ Vân Hạc đút hai tay vào trong túi quần, nở một nụ cười xán lạn.



“Tớ tất nhiên là không có ý kiến gì rồi. Công viên Trung Đàm tớ từng đến vài lần,
nên cũng coi như khá thông thuộc, ở đó còn có thể nướng đồ ăn nữa. Tớ có đề nghị thế
này, ngày mai chúng ta hãy chuẩn bị chút đồ ăn rồi mang tới đó nướng, các cậu thấy thế
nào?” Đỗ Vân Hạc nhiệt tình đề nghị.



“Đồ nướng á?” Hai mắt Triệu Mật lập tức sáng rực lên.
“Chủ ý này đúng là không tồi!” Bạch Tiểu Ba gật đầu lia lịa.



Mạc Lan thì lại không hứng thú với việc này lắm, bởi vì mỗi lần ăn đồ nướng xong cô
đều bị nhiệt miệng. Nhưng nếu mọi người thích, cô cũng chẳng muốn khiến bọn họ cụt
hứng.


“Vương Kiện, cậu có thích ăn đồ nướng không?” Mạc Lan hỏi ý kiến của lớp phó học

tập.


“Tớ ư?” Vương Kiện khẽ đẩy cái gọng kính của mình lên, hơi xấu hổ nói: “Tớ rất
thích cái không khí khi cùng nướng đồ ăn với nhau. Nếu mọi người đã có hứng thú, nhân
cơ hội này chúng ta tụ họp với nhau cũng tốt.”


“Oa! Tuyệt quá!” Triệu Mật lập tức vỗ tay hoan hô.



“Tớ phụ trách phần cánh gà nhé. Hôm nay mẹ tớ vừa mua một ít cánh gà sống về,
ngày mai vừa hay có thể mang đi.” Bạch Tiểu Ba hưng phấn nói.


“Vậy tớ phụ trách mang lạp xưởng và các loại rau. Sáng mai tớ sẽ nhờ mẹ tớ mua về
rồi giúp tớ rửa sạch rau luôn thể.” Vương Kiện nói.


“Vậy tớ sẽ mang chim cút, đùi gà và…” Đỗ Vân Hạc nói tới đây bèn ngoảnh đầu lại
nói với em trai. “Trong tiệm có gì thì mang tới một chút đi, tốt nhất là nhờ đầu bếp làm
giúp một ít đồ điểm tâm như bánh bao, bánh ngọt gì đó, như vậy nếu ăn đồ nướng không
đủ no chúng ta còn có thể ăn cái khác. Đến lúc đó tiền nong cứ tính cho anh là được, thế
nào?”


Đỗ Vân Bằng hờ hững gật đầu: “Được, vậy đợi lát nữa em sẽ về nói với đầu bếp
Hoàng, nhờ bác ấy chuẩn bị giúp cho.”


“Ha ha, lần này chúng ta còn có sự hậu thuẫn của cửa hàng chuyên về ẩm thực nữa,
nhất định sẽ vừa được ăn no vừa được ăn ngon. Cậu thấy thế nào, Mạc Lan?” Triệu Mật

dùng khuỷu tay huých nhẹ cô bạn thân một cái.


Mạc Lan khẽ cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ: Chắc không phải các cậu đã
quên mất ngày mai chúng ta đến công viên Trung Đàm làm gì rồi chứ?


“Vậy tớ cũng chuẩn bị một vài thứ nhé. Giờ tớ không biết trong tủ lạnh nhà tớ có
những gì, đợi về nhà xem có rồi mang theo vậy.” Mạc Lan tỏ ra không nhiệt tình cho lắm,
ngay sau đó liền lập tức chuyển chủ đề. “Chiều mai sau khi gặp mặt chúng ta cần chia
nhóm ra hành động. Tiểu Ba, cậu và Vương Kiện phụ trách đi hỏi thăm những người bán
hàng ở khu vực đó, được không?”


“Không vấn đề gì. Tớ sẽ coi đây như một lần đi chơi là được rồi.” Bạch Tiểu Ba nhảy
cẫng lên, bàn tay vô tình đập vào một cành cây thủy sam, khiến nó rung lên một lúc lâu
mới dừng lại.


Vương Kiện cũng gật đầu với Mạc Lan tỏ vẻ đồng ý.



“Triệu Mật, cậu và Đỗ Vân Hạc vào cùng một nhóm. Các cậu…” Mạc Lan còn chưa
nói xong, Đỗ Vân Hạc đã có ý kiến.


“Tớ muốn ở cùng một nhóm với em trai tớ.” Cậu ta nói, sau đó lại ngập ngừng một
lúc rồi mới cười và nói tiếp. “Hoặc nếu là cùng tổ với cậu thì cũng không vấn đề gì.”



Triệu Mật lập tức trề môi giận dữ.
“Này! Đỗ Vân Hạc! Tớ đây cũng chẳng muốn ở cùng tổ với cậu đâu nhé.”



Mạc Lan đang suy nghĩ xem nên thuyết phục bọn họ thế nào thì Bạch Tiểu Ba đã nói
chen vào: “Mạc Lan, tớ muốn hỏi một chút.”


“Cậu hỏi đi!”



“Tại sao cậu lại gọi hai người bọn họ tới? Đỗ Vân Hạc không phải là người trong tổ
xe đạp, em trai cậu ta thì thậm chí còn không học cùng lớp chúng ta nữa.” Bạch Tiểu Ba
vừa nói vừa dùng ngón tay cái chỉ về phía anh em Đỗ Vân Hạc.



“Công chúa có lời mời, bọn tớ sao có thể không tới chứ?” Đỗ Vân Hạc cười nói.

Mạc Lan thì lại không để ý tới sự lấy lòng của cậu ta, cô nói. “Tuy hai người bọn họ
không nằm trong tổ xe đạp, nhưng lại quen biết Chu Lệ Phần. Tớ đặc biệt mời bọn họ đến
đây là hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ cho chúng ta.” Cô nhìn về phía Đỗ Vân Bằng từ đầu
đến giờ luôn tỏ ra hờ hững, cười tươi nói. “Vân Bằng, tớ biết cậu rất bận rộn, dành thời

nguon tai.lieu . vn