Xem mẫu

Chương 12: CUỘC HỌP
Được ít ngày sau khi những chữ viết xuất hiện trên mạng nhện của Charlotte,
một buổi tối, chị nhện kêu gọi một cuộc họp tất cả các con vật ở nhà kho khu
chuồng.
“Tôi sẽ bắt đầu điểm danh nhé. Wilbur?”
“Đây!” con lợn nói.
“Ngỗng đực?”
“Đây, đây, đây!” ngỗng đực nói.
“Nghe cứ như là có đến ba ngỗng đực ấy,” Charlotte lẩm bẩm. “Tại sao anh
không thể nói ‘đây’ thôi nhỉ? Tại sao anh cứ lặp đi lặp lại tất cả mọi thứ?”
“Đó là cá-cá-cá tính của tôi,” ngỗng đực nói.
“Ngỗng cái?”
“Đây, đây, đây!” ngỗng cái nói. Charlotte nhìn chằm chằm vào chị ta.
“Các ngỗng con, từ một đến bảy?”
“Kíu-kíu-kíu!” “Kíu-kíu-kíu!” “Kíu-kíu-kíu!” “Kíu-kíu-kíu!” “Kíu-kíu-kíu!”
“Kíu-kíu-kíu!” “Kíu-kíu-kíu!” lũ ngỗng con nói.
“Họp thế này mới gọi là họp chứ,” Charlotte nói. “Ai cũng sẽ nghĩ chúng ta
có ba ngỗng đực, ba ngỗng cái và hai mươi mốt ngỗng con. Cừu lớn?”
“Be-ee-ee!” tất cả cừu lớn cùng trả lời.
“Cừu con?”

“Be-ee-ee!” tất cả cừu con cùng trả lời.
“Templeton?”
Không lời đáp.
“Templeton?”
Không lời đáp.
“Được rồi, tất cả chúng ta đều có mặt ở đây trừ anh chuột ra,” Charlotte nói.
“Tôi nghĩ ta có thể tiến hành mà không cần anh ta. Giờ thì tất cả các bạn
chắc đã phải nhận thấy chuyện gì đang diễn ra xung quanh đây từ mấy ngày
qua. Thông điệp mà tôi đã viết trên mạng, để ca ngợi Wilbur, đã được đón
nhận. Nhà Zuckerman đã mê tít thò lò, và tất cả những người khác cũng vậy.
Zuckerman nghĩ rằng Wilbur là một con lợn khác thường, và vì thế ông ta sẽ
không muốn giết cậu ấy và ăn thịt cậu ấy. Tôi dám nói rằng trò bịp của tôi sẽ
hiệu nghiệm và đời Wilbur sẽ được cứu.
“Hoan hô!” tất cả cùng kêu lên.
“Cảm ơn các bạn rất nhiều,” Charlotte nói. “Giờ tôi triệu tập cuộc họp này
để có thêm góp ý. Tôi cần ý tưởng mới cho cái mạng nhện. Người ta đã đến
phát ốm lên vì đọc mãi hai từ ‘Lợn Cừ!’ rồi. Nếu ai đó có thể nghĩ ra một
thông điệp, hay nhận xét gì khác, tôi sẽ rất vui khi dệt nó vào mạng nhện. Có
gợi ý gì cho khẩu hiệu mới không?”
“Thế ‘Lợn Tuyệt’ thì thế nào?” một con cừu hỏi.
“Không hay,” Charlotte nói. “Nghe cứ như một món tráng miệng béo ngậy.”
“Thế ‘Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ’ thì thế nào?” ngỗng cái hỏi.
“Giảm xuống còn một ‘cực kỳ’ thì nghe cũng rất khá đấy,” Charlotte nói.
“Tôi nghĩ ‘cực kỳ’ có thể gây ấn tượng với Zuckerman.”
“Nhưng Charlotte à,” Wilbur nói, “tôi không cực kỳ.”
“Cái đó chẳng có mảy may khác biệt nào,” Charlotte trả lời. “Không một

mảy may. Người ta hầu như tin tất cả những gì người ta nhìn thấy bằng chữ
in. Có ai ở đây biết viết đúng chính tả ‘cực kỳ’ thế nào không?”

“Tôi nghĩ,” ngỗng đực nói, “là cờ hai ự ự hai cờ cờ hai ka ka hai ỳ ỳ ỳ ỳ ỳ.”
“Anh cho tôi là loại làm xiếc trên dây nào mới được đây hả?” Charlotte nói
vẻ ghê tởm. “Chắc tôi phải mắc chứng múa giật thì mới đi giăng mấy cái chữ
như thế lên mạng của tôi.”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi,” ngỗng đực nói.
Thế rồi con cừu già nhất lên tiếng. “Tôi đồng ý là phải có cái gì đó mới để
viết trên mạng nhện để có thể cứu sống Wilbur. Và nếu Charlotte cần sự trợ
giúp để tìm chữ nghĩa, tôi nghĩ chị ấy có thể nhận được từ anh bạn
Templeton của chúng ta. Anh chuột vẫn đến chỗ đổ rác thường xuyên và vào
xem được cả tạp chí cũ. Anh ta có thể xé ra một tí trang quảng cáo và mang
về nhà kho khu chuồng đây, để Charlotte có cái mà sao chép.”
“Ý hay,” Charlotte nói. “Nhưng tôi không chắc Templeton có muốn giúp hay
không. Các vị biết anh ta rồi đấy - lúc nào cũng chỉ kiếm chác cho mình,
không bao giờ nghĩ đến người khác.”

“Tôi cược là tôi sẽ làm anh ta phải giúp,” cừu già nói. “Tôi sẽ đánh vào các
bản năng hạ đẳng của anh ta, mà anh ta thì có đầy. Anh ta đến rồi kia. Tất cả
hãy yên lặng trong khi tôi đặt vấn đề với anh ta!”
Gã chuột bước vào nhà kho theo cách mà gã luôn làm - rón rén bò vào sát
chân tường.
“Có chuyện gì vậy?” gã hỏi khi thấy các con vật tập trung lại.
“Chúng tôi đang có một cuộc họp lãnh đạo,” cừu già đáp.
“À, vậy thì giải tán đi!” Templeton nói. “Họp hành làm tôi chán ngấy.” Và
con chuột bắt đầu leo lên sợi dây thừng buộc sát vào bức tường.
“Nghe này Templeton,” cừu già nói, “lần sau khi anh đến chỗ đổ rác thì hãy
mang về một miếng tạp chí cũ. Charlotte cần những ý tưởng mới để chị ấy
có thể viết trên mạng của chị ấy để cứu sống Wilbur.”
“Cứ để nó chết,” gã chuột nói. “Tôi chắc cũng sẽ lo lắm đấy.”
“Anh sẽ phải lo ngay tắp lự thôi, khi mùa đông tới đây,” con cừu nói. “Anh
sẽ lo ngay tắp lự vào một buổi sáng trống trơn trong tháng Giêng tới đây
thôi, khi mà Wilbur đã chết và chẳng kẻ nào xách một xô cám nóng đi xuống
đây rồi đổ vào máng cả. Thức ăn thừa của Wilbur là nguồn thực phẩm chính
của anh, Templeton. Anh biết rõ mà. Thức ăn của Wilbur là thức ăn của anh;
vì thế, số phận của Wilbur cũng gắn chặt với số phận của anh. Nếu Wilbur bị
giết và máng của cậu ta cứ sạch trơn hết ngày này đến ngày khác, anh sẽ gầy
mòn đến nỗi chúng tôi sẽ nhìn xuyên thấu cả bao tử anh và thấy cả các thứ ở
phía bên kia nữa.”
Bộ râu của Templeton rung rung.
“Có thể là mụ đúng,” gã chuột cộc cằn nói. “Tôi sẽ làm một chuyến đến chỗ
đổ rác vào chiều mai. Tôi sẽ mang về một miếng tạp chí nếu như tôi có thể
tìm được.”
“Cảm ơn,” Charlotte nói. “Cuộc họp đến đây tạm dừng. Tôi có cả một buổi
tối bận bịu trước mắt đây. Tôi còn phải dỡ mạng nhện ra để viết ‘Cực kỳ’.”

Wilbur thẹn thò. “Nhưng tôi đâu có cực kỳ hả Charlotte. Tôi chỉ là một con
lợn trung bình thôi mà.”
“Cậu cực kỳ đối với tôi đây này,” Charlotte trả lời với giọng ngọt ngào, “và
điều đó mới quan trọng. Cậu là bạn thân nhất của tôi, và tôi nghĩ cậu rất
tuyệt vời. Giờ thì đừng lý sự nữa và đi ngủ đi!”

nguon tai.lieu . vn