Xem mẫu

33
JOSH

Thỉnh thoảng nghe một bài hát trên radio khiến tâm trạng tôi lâng lâng,
bay bổng. Cho dù tôi đã vui vẻ xóa sạch cái khoảnh khắc Emma trông thấy
tôi trong chiếc quần sịp, thì bài hát Walking on Sunshine vẫn ong óng trong
đầu tôi cả buổi sáng, khi đi qua hành lang, khi ngồi trong lớp, khi chào tụi
bạn ở chỗ tủ gửi đồ.
Sáng nay, lúc chạy vội về nhà khi nghe thấy chuông điện thoại, tôi nhấc
máy và không ai nói gì cả. Nhưng rồi tôi nghe thấy giọng của Sydney văng
vẳng ở đầu dây bên kia: “Chắc cậu ta đang trên đường đến đây,” trước khi
tắt máy.
Cô ấy gọi cho tôi bằng điện thoại di động! Tôi chưa gặp cô ấy nhưng
cuộc gọi đó đã làm bừng sáng lối đi của tôi suốt cả buổi sáng. Cảm giác đó
lan từ chân lên ngực, tỏa tới đầu ngón tay… and don’t it feel GOOD!
Thứ ánh sáng ấy như cũng có ma lực. Cả buổi sáng, bọn con trai chưa
từng nói với tôi bất kì điều gì khác ngoài từ thế nào? đều dừng lại chuyện trò
với tôi chốc lát. Và tụi con gái nữa chứ! Lúc nghỉ giải lao giữa các tiết học,
ba đứa con gái đã đi cùng tôi, đi song song với tôi… và tôi cứ như là đang đi
trên mây.
Giống như Anna Bloom bây giờ. Sau tiết lịch sử, nó chạy theo và bắt kịp
tôi khi tôi đi về phía cửa. Và rốt cuộc tôi đi với nó đến lớp học tiết thứ ba của
nó cho dù tiết thể dục ở phía bên kia trường đang chờ tôi.
“Khi nào cậu muốn học lịch sử cùng nhau,” nó nói, “cứ gọi cho tớ nhé.”
Nó viết số điện thoại trên góc cặp tài liệu của tôi.
Anna cười với tôi rồi đi vào lớp học. Tôi cố không hành động lộ liễu
nhưng tôi không thể không chú ý đến nó. Nó xinh thật! Rồi tôi quay lại và
nhìn dọc theo hành lang. Tôi tin chắc là có ai đó gọi tôi trong lúc tôi đang trò
chuyện với Anna. Khoảng cách khá xa nhưng có thể đó là Emma.
Và em kia rồi, ở cuối hành lang, đang nói chuyện với…Cody Grainger?

Tôi nghĩ chắc em đang rất vui. Cody là một tên không ra gì và phách lối,
nhưng khiến em vui cơ mà.

34
EMMA

Cody cười với mình.
Anh đang mặc một chiếc áo thun màu xanh xanh có chữ DUKE vắt ngang
ngực. Ai cũng biết anh được nhận vào đây với suất học bổng điền kinh toàn
phần. Như thường lệ, trông anh rất thoải mái với mái tóc màu hạt dẻ bờm
xờm, mắt xanh nhạt, và một vệt nhăn mờ mờ trên cằm.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Tay mình bắt đầu run. Kellan nghĩ mình tôn sùng Cody quá mức, nhưng
anh hoàn toàn xứng đáng được như thế.
“Rất ổn,” mình chuyển mấy cuốn sách từ hông bên này sang bên kia.
“Vậy… tiết sau anh học môn gì?”
“Nhiếp ảnh,” anh đáp.
“Vui nhỉ?” Mình vân vê mặt dây chuyền hình chữ E trên cổ. “Em học
Lịch sử thế giới.”
Im lặng một chút. Mình chợt nhớ đến chuyện một ngày kia mình sẽ có
một công việc đáng kính trọng và một người chồng cứu sống người. Dẫu là
sự hiện diện của Cody khiến tâm trí mình chao đảo, mình cũng cố gắng có
được sự tự tin mà một ngày kia mình sẽ có.
“Sau đó anh có tập chạy không?” Mình hỏi. “Hôm qua em nghỉ.”
Anh gật đầu. “Thảo nào anh nhìn thấy em chạy trong công viên.”
“Anh nhìn thấy em?”
Mình ra công viên chạy ngay khi Josh về. Mình không chịu được việc
ngồi trong phòng với chiếc máy tính sờ sờ trước mặt mà không được lên
Facebook vì đã trót giao kèo với Josh là mình sẽ không lên khi không có cậu
ấy. Hóa ra mình tự chui đầu vào cái thòng lọng chết tiệt đó. Mình đã chạy
hết sức có thể, thậm chí còn chạy nước rút được nửa dặm nữa.
“Trông em rất tuyệt,” Cody nói, luồn tay vào mái tóc bờm xờm. “Anh
đang tập thể hình kết hợp thì thấy em chạy ngang qua. Anh gọi nhưng chắc

em không nghe thấy.”
“Em đang nghe máy Discman,” mình nói, không thể ngăn được nụ cười
rạng rỡ trên môi. Cody vừa khen mình trông rất tuyệt!
“Em nghe nhạc gì?” Anh hỏi.
“Hôm qua hả? Hầu hết là của Dave Matthews. Hootie and the Blowfish.
A little Green Day.”
“Green Day?” Anh gật đầu đồng tình. “Basket Case là bài đầu tiên anh
học đệm guitar.”
“Anh chơi guitar?”
Cody kể mình nghe về chuyện tự học guitar, và mình cứ gật gật đầu suốt.
Mình quá vui vì hôm nay đã kết thúc được với Graham.
“Lúc nào đó anh và em chạy cùng nhé,” anh nói. “Em sống ở gần công
viên à?”
Mình tình cờ biết được Cody sống ở khu đông của công viên, cách nhà
mình mười phút. Chính xác hơn là, anh sống trong ngôi nhà một tầng có mấy
bụi tử đinh hương tím và hộp thư sọc.
“Nhà em gần sân chơi,” mình nói.
“Hay quá! Nhà anh ở bên kia sân bóng chày,” anh hói. “Trước đây em
vẫn thường chơi trong đội bóng chày thiếu nhi.”
“Anh cũng vậy,” Cody nói. “Này, nếu em thích Dave Matthews, lúc nào
qua nhà anh đi. Anh có cuộn băng thu trực tiếp một show diễn ở Vermont.”
“Dạ được,” mình nói. “Em sẽ sang.”
Cody chạm vào vai mình mỉm cười. “Vậy nhé!”
Khi mình trông theo anh đi dọc theo hành lang, mình nhận thấy rằng đây
lại là một gợn sóng nữa do Facebook mang đến. Nếu hôm qua Josh không bỏ
mình về để “trực” điện thoại thì mình đã không ra công viên chạy và Cody
sẽ không bao giờ thấy được mình, và anh phải tiếp cận mình hôm nay. Và
không chỉ có thế… còn rủ mình đến nhà nữa cơ! Mình tự hỏi nếu gợn sóng
này có tác động đến tương lai của mình với Kevin, một người mà thậm chí
mình chưa hề quen biết hay không.
Với Cody, mình có thể bất chấp tất cả.

nguon tai.lieu . vn