Xem mẫu

Chương XV
Poirot về tới nhà, Maureen vẫn ở dưới bếp, nói lên rằng có người đã gọi điện cho
ông. Poirot lấy làm lạ :
- Gọi tôi à? Ai vậy?
- Tôi không biết, nhưng đã ghi số điện vào mảnh giấy đặt trên bàn ăn ấy.
Đó là số 350, Kilchester.
Poirot cầm máy nói, bấm số. Lập tức đâu dây đằng kia có tiếng phụ nữ trả lời :
- Hãng Breather và Scuttle, tôi nghe!
Hy vọng mình không lầm, Poirot nói luôn :
- Tôi muốn nói chuyện với cô Maude Williams.
- Xin đợi một lát.
Lát sau, một giọng khác nhẹ nhàng thưa :
- Tôi, Maude Williams đây.
- Tôi là Hercule Poirot. Cô gọi tôi phải không?
- Vâng… về vấn đề cái bất động sản ông nói dạo nọ.
- Bất động sản?
Sự ngạc nhiên của Poirot chỉ kéo dài vài giây. Maude Williams đã gọi cho ông lúc
có một mình ở văn phòng, nhưng lúc này không thể nói thoải mái.
- Tôi hiểu rồi - Ông nói - Về ông Bentley?
- Vâng. Chúng tôi giúp gì ông đây?
- Cô muốn giúp?
- Vâng.
- Và lúc này, cô không chỉ có một mình trong phòng.
- Đúng thế.
- Được!… Cô nghe đây! Cô thực sự muốn làm cái gì giúp James Bentley?
- Vâng.
- Cô sẵn sàng bỏ việc làm hiện tại.
Không chút do dự là tiếng đáp :
- Ngay lập tức!
- Cô có đồng ý nhận làm người giúp việc ở những nhà không lấy gì làm thú vị?
- Đồng ý.

- Ngay ngày mai cô có thể tới Broadhinny?
- Có thể thu xếp được.
- Cô hiểu là chuyện gì chứ? Phải sống trong nhà họ. Cô biết làm bếp không?
- Biết chứ!
- Tốt!… Lát nữa tôi sẽ đến Kilchester. Chúng ta sẽ gặp nhau và ăn trưa tại quán
ăn dạo nọ.
- Đồng ý.
Poirot đặt máy, giở danh bạ điện thoại ra tra, rồi gọi về Hunter’s Close. Giọng bà
Wetherby trả lời.
- Kính chào bà!.. Tôi là Poirot… Bà còn nhớ tôi không?
- Nghĩa là…
- Vâng, thưa bà!… Tôi, Hercule Poirot.
- Đầu óc tôi để đâu ấy nhỉ? Ông Poirot! Vâng, xin lỗi, tôi nhớ!… Cô hầu bỏ đi,
thành ra tôi ngán quá…
- Tôi gọi điện cho bà chính vì việc ấy. Tôi rất tiếc được tin…
- Những đứa con gái nước ngoài ấy thật vô ơn! Trả tiền tầu xe cho họ, thế mà họ
chỉ ở một nhoáng rồi đi!
- Vâng, thật tồi tệ, vì thế tôi vội gọi điện cho bà, chả là tình cờ tôi có thể giúp được
bà. Tôi biết một cô gái đang tìm việc làm phục vụ. Có thể cô ta chưa thạo lắm…
- Bây giờ, tìm được người thạo việc khó lắm!… Cô ấy có đồng ý làm bếp không?
- Có… và cô ấy nấu bếp tốt. Tôi đưa cô ấy đến nhé? Ít nhất thì bà cứ thử. Cô ta
tên Maude Williams.
- Vâng, ông Poirot, bảo cô ấy đến ngay cho tôi! Cảm ơn ông quá. Ông nhà tôi khó
tính, con bé Dreirdre nhà tôi đã cố gắng hết sức, nhưng ông ấy vẫn không bằng
lòng mỗi khi có gì trục trặc! Đã đành, khó yêu cầu đàn ông thông cảm hết những
khó khăn thời nay…
Bà Wetherby đột ngột ngừng nói. Poirot hiểu là bà đang nói gì với người nào mới
vào phòng. Dù bà đã đặt tay lên che ống nghe, vẫn có những lời loáng thoáng
vẳng tới.
- Là ông Poirot thám tử. Ông ấy biết một người thay con Frieda. Không phải
người nước ngoài. Người Anh. Lạy trời! May quá ông ấy gọi tới… Ồ! anh yêu,
việc gì còn phải để xem… Biết đâu người này lại chả tốt?
Nói riêng xong, bà Wetherby trở lại với Poirot, cảm ơn một lần nữa với giọng êm
ái nhất. Poirot đặt máy xuống, nhìn đồng hồ rồi xuống bếp báo bà Summerhayes
ông có việc đi Kilchester, không ăn trưa ở nhà.
Lát sau, ông lên đường, lòng sung sướng vì có cớ rất chính đáng để một lần nữa

khỏi phải ăn những thứ do bà Maureen nấu.
2
Ở biệt thực Laburnums, bà Upward không vui khi biết tối nay Robin đi Cullenquay
với bà Oliver.
- Robin, con vẫn cứ thế! Mỗi lần làm việc về một vở nào, là con quên hết mọi thứ!
Robin ỉu sìu :
- Mạ ơi, con rất tiếc, quên mất hôm nay là ngày nghỉ của Janet.
- Điều ấy không quan trọng! - Bà Upward đáp, giọng gay gắt.
- Thôi được. Để con gọi điện tới Rep để nói tối mai chúng con mới đến.
- Không cần làm thế! Đã định đến rồi, thì tối nay cứ đi.
- Nhưng…
- Ta nói rồi!
- Hay để con bảo Janet nghỉ ngày khác?
- Không! Nó cũng có quyền có dự định của nó.
- Con chắc điều ấy không hề gì với nó. Để con đi bảo…
- Để con Janet yên! Và không nói chuyện ấy nữa, con nghe chưa? Không cần
thiết để ta cảm thấy mình là mụ già tật nguyền, chỉ phá những thú vui của người
khác.
- Nhưng, Mạ…
- Không nói nữa! Đi cho vui vẻ! Ta biết phải mời ai tối nay cho đỡ cô đơn.
- Mời ai?
- Bí mật.
Bà Upward đã trở lại hồ hởi, nói :
- Robin, con yên tâm! Không thắc mắc gì nữa.
- Con sẽ gọi điện cho Shelagh Rendell…
- Cảm ơn con, nhưng nếu cần gọi điện, tự mẹ sẽ gọi. Khỏi lo! Trước khi đi, chuẩn
bị sẵn cà phê và để bình ở gần, để khi cần mẹ cắm điện!… A! Sắp sẵn hai cái
tách… phòng có người đến chơi.

Chương XVI
Qquán Mèo Xanh. Vừa ăn, Poirot vừa giải thích cho Maude Williams hiểu cần
phải làm gì. Sau khi đã chỉ thị xong tất cả :
- Nào, bây giờ cô đã hiểu cần điều tra cái gì chưa?
Nàng trả lời bằng một cái hất hàm.
- Cô thu xếp ổn thỏa với văn phòng rồi?
Nàng cười hơi to :
- Cô tôi ốm nặng. Có điện tín báo tới hẳn hoi.
- Ý hay! Lời dặn cuối cùng: Broadhinny chỉ là làng nhỏ, nhưng trong làng có một
kẻ sát nhân đi lại tự do. Nguy hiểm!
- Tôi phải cảnh giác?
- Đúng.
- Tôi có đủ sức tự bảo vệ!
- Một câu không bao giờ nên nói!
Nàng lại cười vẻ thích thú. Ở những bàn bên, một số khách ăn quay lại nhìn.
- Tại sao ông nói điều ấy? - Nàng lại nói - Muốn làm tôi nản?
- Không phải. Nhưng khi giao nhiệm vụ cho ai, không được giấu những hiểm
nguy có thể xảy ra.
- Tôi không tin sẽ gặp nguy hiểm gì - Maude đầy vẻ tự tin.
- Trước mắt có thể như thế. Ở Broadhinny, có ai biết cô không?
Nàng đáp, sau chút suy nghĩ :
- Không… Tôi nghĩ là không.
- Cô đã đến đấy chưa?
- Một hay hai lần… Vì công việc của hãng, tất nhiên… Lần cuối, cách đây năm
tháng.
- Cô gặp ai ở đó?
- Tôi đến gặp một bà, đã già… bà Carstairs hay Carlisle gì đó, không nhớ nữa…
Bà ta định mua một bất động sản nhỏ gần đây, tôi mang các giấy tờ đến cho bà
xem. Bà ta cũng ở chỗ ông đang ở.
- Long Meadows?
- Phải rồi! Một cái nhà có lắm chó!…
- Cô có gặp bà Summerhayes và chồng bà ta?

- Tôi được một bà ra mở cửa, chắc là bà Summerhayes. Chính bà dẫn tôi vào
phòng bà già, bà này nằm trên giường mà.
- Liệu bà Summerhayes có nhận ra cô không?
- Tôi nghĩ là không. Mà dù có nhận ra thì có sao? Người ta có quyền thay đổi
nghề chứ?… Vả lại, bà ấy chẳng buồn nhìn tôi. Những người ấy có bao giờ cần
biết mình là ai!
Câu nói đượm một chút chua chát mà Poirot nhận thấy ngay.
- Cô còn gặp ai ở Broadhinny nữa không?
Nàng trả lời, lúng túng :
- Tôi có gặp… ông Bentley.
- Tình cờ?
- Nói thật, không phải tình cờ. Tôi gửi anh ta một bưu thiếp nói là sẽ có mặt ở
Broadhinny hôm đó. Coi như tôi hẹn đi!… Không phải để đi đâu cả, vì ở đó chẳng
có rạp xinê hay quán cà phê. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau ở điểm đỗ xe
buýt, ngay trước lúc tôi ra ve.
- Đó là trước khi bà Mac Ginty bị ám sát?
- Ồ! Phải… Nhưng cũng không trước nhiều. Vài ngày sau là báo chí đăng tin về
vụ án.
- Hôm đó, cậu Bentley không nói gì về bà chủ trọ của anh ta?
- Hình như không.
- Cô không nói chuyện với ai khác nữa ở Broadhinny?
- Không… ngoại trừ ông Robin Upward. Tôi đã nghe ông ta nói trên rađiô. Thấy
ông từ trong nhà đi ra, tôi nhận ra ông do đã nhìn thấy ảnh ông từ trước, tôi đã
đến xin chữ ký.
- Ông ấy cho chứ?
- Có, rất vui vẻ. Tôi không mang theo sổ, chỉ đưa ra một mảnh giấy. Ông ấy rút túi
lấy bút máy và ký.
- Ở Broadhinny, cô còn biết mặt những ai nữa?
- Tất nhiên là nhà Carpenter, ở Kilchester chỗ nào mà chả thấy họ. Bà ta rất diện,
có cái xe rất sang. Nghe nói ông ta sắp được bầu vào Nghị viện…
Poirot trải lên bàn bốn tấm ảnh mấy ngày nay lúc nào cũng ở trong túi áo :
- Nhìn đây, cô nhận ra ai không?… Cái gì vậy?
- Ông Scuttle vừa mới ở đây ra. Tôi không biết ông ấy cũng ăn ở đây, hy vọng là
ông ấy không trông thấy tôi ngồi với ông! Nếu vậy, ông ta sẽ ngờ vực có chuyện
gì!… Vì ở đây người ta đồn nhiều về ông. Có người nói ông là người của Sở Mật

nguon tai.lieu . vn