Xem mẫu

18
Edward Hunter từng là một nhân viên trong lực lượng quân đội thời chiến
của Mỹ, ông ta là một trong số rất ít những quân nhân không rời đi sau khi
hòa bình lập lại. Jim, viên thư ký ở Tòa Đại sứ Anh đã tìm ra ông ta mà
không mất nhiều công sức nhờ có Tòa Đại sứ Mỹ. Jim tìm kiếm những thành
viên của lực lượng chiếm đóng của Anh và Mỹ, nhưng theo như Ủy ban Nhà
đất London, có rất ít người còn sống. Hầu hết những người lính Anh đến
Iceland đã thiệt mạng trong cuộc chiến ở Nam Phi và Ý hay trên chiến
trường miền Tây, trong cuộc xâm lược của Normandy năm 1944. Sau đó chỉ
có một vài người Mỹ đóng quân tại Iceland ra chiến trường, còn lại hầu hết
là ở lại trong suốt chiến tranh. Có một vài người lưu lại Iceland và lấy vợ ở
đây rồi cuối cùng đổi sang quốc tịch Iceland. Một trong số họ là Edward
Hunter. Erlendur nhận được điện thoại của Jim vào sáng sớm.
“Tôi đã nói chuyện với Đại sứ quán Mỹ và họ chỉ cho tôi đến chỗ ông
Hunter này. Để tránh phiền phức cho ông, tôi đã nói chuyện với ông ta. Tôi
hy vọng chuyện đó được ông cho phép.”
“Cảm ơn ông,” Erlendur đáp.
“Ông ấy sống ở Kópavogur.”
“Ông ấy ở đó từ hồi chiến tranh à?”
“Rất tiếc là tôi không biết điều đó.”
“Nhưng ông ta vẫn sống ở đây, nói cách khác, cái ông Hunter này ấy,”
Erlendur nói trong lúc đưa tay dụi mắt.
Tối hôm đó Erlendur ngủ không ngon, ông chỉ lơ mơ và gặp toàn ác
mộng. Những lời mà người phụ nữ nhỏ bé ở bệnh viện nói chiều hôm trước
vẫn cứ ám ảnh ông. Ông không tin chuyện những người hầu đồng có thể trở
thành cầu nối giữa cõi dương và cõi âm, và ông cũng không tin rằng họ có
thể nhìn thấy những điều người khác không nhìn thấy. Ngược lại, ông cho
rằng họ chỉ là những kẻ chuyên đi lừa đảo, họ đủ thông minh để có thể lấy
được thông tin từ mọi người và giải mã ngôn ngữ cơ thể để dựng lên chi tiết

về những người họ quan tâm, và gần như một nửa trong số chúng là đúng,
nửa còn lại có thể sai lè – một khả năng đơn giản. Erlendur từng chế giễu
chuyện đó là vô bổ khi người ta bàn tán về nó trong sở, điều này khiến
Elínborg rất chán nản. Cô tin vào đồng cốt và sự sống sau cái chết, vì một số
lý do nào đó cô hy vọng ông sẽ cởi mở hơn với những chuyện đại loại như
thế. Có thể là vì ông xuất thân từ nông thôn. Đó hóa ra lại là một sự hiểu lầm
nghiêm trọng. Chắc chắn Erlendur không bao giờ chấp nhận những chuyện
siêu nhiên. Tuy nhiên có điều gì đó về người phụ nữ ông gặp ở bệnh viện và
những điều cô ta nói khiến Erlendur cứ nghĩ mãi, và kết quả là nó đã quấy
nhiễu giấc ngủ của ông.
“Phải, bây giờ ông ta vẫn ở đây,” Jim nói và cực kỳ hối lỗi vì đã đánh thức
Erlendur dậy. Ông ta nghĩ rằng người Iceland dậy sớm. Bản thân ông ta
cũng thế, ánh sáng ban ngày bất tận của mùa xuân chẳng làm cho ông ta vui
vẻ chút nào.
“Hượm đã, vậy là ông ta đã kết hôn với một người Iceland sao?”
“Tôi đã nói chuyện với ông ta,” Jim nhắc lại bằng ngữ điệu Anh của mình
như thể chưa nghe thấy câu hỏi. “Ông ta đang chờ ông gọi điện. Đại tá
Hunter đã phục vụ một thời gian trong quân cảnh ở Reykjavík và ông ta nhớ
có một vụ việc xảy ra ở một kho quân nhu trên đồi mà ông ta sắp kể với
ông.”
“Vụ việc nào cơ?” Erlendur hỏi.
“Ông ta sẽ kể cho ông nghe. Và tôi sẽ tiếp tục tìm thêm thông tin về
những người lính đã chết hoặc mất tích ở đây. Ông cũng nên hỏi Đại tá
Hunter về điều đó nữa.”
Họ chào tạm biệt nhau, Erlendur chậm chạp đi vào bếp pha cà phê. Ông
vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ. Liệu một cô đồng có thể nói được một
người đang ở bên nào của ranh giới giữa sự sống và cái chết không? Không
thể chấp nhận được điều đó, ông tự nhủ rằng nếu đó là một cách để an ủi
những người vừa mới mất đi người thân yêu, ông sẽ không phản đối nó nữa.
Bản thân sự an ủi mới là quan trọng, chứ không phải là vấn đề nó đến từ
đâu.
Cà phê sôi sùng sục làm Erlendur bỏng cả lưỡi khi ông vừa nhấp một
ngụm. Ông tránh nghĩ đến cái điều đã dày vò mình cả đêm và sáng hôm đó,
cố gắng không nhớ đến nó nữa.
Không ít thì nhiều.

Cựu Đại tá quân đội Mỹ Edward Hunter mang dáng dấp của một người
Iceland hơn là người Mỹ khi ăn vận một chiếc áo len kín đáo và nuôi bộ râu
mảnh màu trắng. Ông ta mời Erlendur và Elínborg vào ngôi nhà riêng của
mình ở Kópavogur. Mái tóc ông ta rối bù và bẩn, tuy nhiên thái độ vẫn rất
thân thiện và lịch sự khi bắt tay hai thám tử và bảo họ cứ gọi mình là Ed.
Kiểu cách đó khiến Erlendur nhớ đến Jim. Ông ta nói rằng vợ mình đang đi
thăm chị gái của ông ta ở Mỹ. Còn bản thân ông ta thì ngày càng ít đến đó.
Trên đường đến thăm Ed, Elínborg đã nói với Erlendur rằng theo như lời
Bára nói, khi vợ chưa cưới của Benjamín mất tích, cô ta mặc một chiếc áo
khoác màu xanh lục. Elínborg cho rằng điều này rất thú vị, nhưng Erlendur
đã chặn cuộc nói chuyện bằng cách nói khá sẵng rằng ông không tin vào ma
quỷ. Elínborg có cảm giác rằng chủ đề câu chuyện đã khép lại.
Ed đưa họ vào một phòng khách rộng, và khi nhìn quanh một lượt,
Erlendur thấy có rất ít bằng chứng về cuộc sống quân ngũ của ông ta: trước
mặt ông là hai bức tranh phong cảnh Iceland ảm đạm, những bức tượng đá
của Iceland và những bức ảnh gia đình được lồng khung. Chẳng có gì khiến
Erlendur nhớ đến quân đội hay Thế chiến thứ hai.
Vì biết họ đến nên Ed đã chuẩn bị sẵn cà phê, trà và bánh quy. Sau mấy
phút nói chuyện xã giao miễn cưỡng, người lính già đi thẳng vào vấn đề và
hỏi mình có thể giúp được gì. Ông ta nói một thứ tiếng Iceland hoàn hảo với
những cụm từ ngắn và chính xác, như thể kỷ luật quân đội đã dạy ông ta
phải biết giữ lại những gì quan trọng nhất.
“Ông Jim ở Đại sứ quán Anh nói cho chúng tôi biết rằng ông đã phục vụ ở
đây trong suốt chiến tranh và ông có liên quan đến một vụ việc dính dáng
đến kho quân nhu ở vị trí hiện nay của sân golf Grafahort.”
“Phải, hiện giờ tôi vẫn thường xuyên đến đó chơi golf,” Ed nói. “Tôi đã
nghe tin tức về những mẩu xương trên đồi. Jim nói với tôi các ông cho rằng
có thể chúng thuộc về một trong số những người của chúng tôi. Người Anh
hoặc Mỹ.”
“Có vụ việc gì xảy ra ở kho quân nhu thế?” Erlendur hỏi.
“Họ thường ăn cắp đồ,” Ed nói. “Chuyện đó xảy ra ở hầu hết các kho quân
nhu, tôi nghĩ rằng các ông gọi đó là ‘sự hao hụt’. Một nhóm binh lính ăn cắp
đồ dự trữ và bán chúng cho người Iceland. Chuyện này bắt đầu xảy ra với
quy mô nhỏ, nhưng dần dần họ bạo gan hơn và cuối cùng nó trở thành một
vụ làm ăn lớn. Người sĩ quan hậu cần cũng tham gia cùng với họ. Tất cả

những người ấy đều phải đi tù. Phải rời bỏ đất nước. Tôi nhớ chuyện đó rất
rõ. Tôi có giữ một cuốn nhật ký và đã đọc lại nó sau khi Jim gọi điện. Tất cả
những chuyện đó như sống lại trong tôi, việc ăn trộm ấy. Tôi cũng gọi cho
bạn tôi từ thời đó, Phil, ông ấy là thượng cấp của tôi. Chúng tôi đã cùng nhau
ôn lại chuyện cũ.”
“Làm thế nào mà vụ trộm cắp đó bị phát hiện?” Elínborg hỏi.
“Lòng tham đã khiến họ mờ mắt. Trộm cắp với số lượng lớn như thế thì
khó che giấu lắm. Rồi tin đồn về sự phá kỷ luật bắt đầu lan đi.”
“Có những ai liên lụy?” Erlendur lấy ra một điếu thuốc lá và Ed gật đầu ra
dấu rằng ông cứ hút tự nhiên. Còn Elínborg nhìn Erlendur đầy trách cứ.
“Dân thường. Gần như là vậy. Sĩ quan hậu cần bị kết tội nặng nhất. Và ít
nhất là có một người Iceland. Một người đàn ông sống trên đồi. Ở phía bên
kia của kho quân nhu.”
“Ông có nhớ tên anh ta không?”
“Không. Anh ta sống cùng gia đình trong một ngôi nhà tuềnh toàng
không được sơn. Chúng tôi tìm thấy rất nhiều hàng hóa lấy từ kho quân nhu
ở đó. Tôi viết trong nhật ký rằng anh ta có ba con, một trong số đó là một cô
gái bị tật nguyền. Hai đứa còn lại là con trai. Người mẹ…”
Ed yên lặng.
“Người mẹ thì sao?” Elínborg nói.
“Tôi nghĩ là cô ấy đã sống rất khổ sở.” Ed lại yên lặng và trầm ngâm suy
nghĩ như thể đang đưa mình quay trở lại thời xa xôi đó, khi mà ông điều tra
vụ ăn cắp, bước vào một ngôi nhà của người Iceland và gặp một người phụ
nữ mà ông hiểu rằng cô là nạn nhân của bạo lực gia đình. Và không chỉ là
nạn nhân của một trận đánh gần đây; rõ ràng cô đã phải chịu đựng sự ngược
đãi thường xuyên và có hệ thống, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ông hầu như không chú ý đến cô ấy khi bước vào ngôi nhà cùng bốn cảnh
sát quân đội khác. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ông là một bé gái bị tật
nguyền nằm trên chiếc đi-văng cũ kỹ trong bếp. Ông thấy hai thằng con trai
đứng bên cô bé, sững sờ và kinh ngạc khi thấy quân lính xộc vào nhà. Ông
nhìn thấy người đàn ông nhảy dựng lên từ bàn ăn. Họ đến mà không thông
báo trước và rõ ràng là anh ta không mong chờ cuộc viếng thăm này. Chỉ cần
liếc mắt họ cũng biết người nào cứng đầu, người nào có khả năng nguy
hiểm. Người đàn ông này khó có thể gây khó khăn cho họ.

Sau đó ông thấy người phụ nữ. Lúc đó mới là đầu xuân, trời rất ảm đạm,
phải mất một lúc ông mới quen với bóng tối trong nhà. Như thể đang lẩn
trốn, người phụ nữ đứng ở chỗ mà ông nghĩ rằng mình có thể trông thấy
một hành lang dẫn đến các phòng khác. Lúc đầu, ông bắt cô ấy vì nghĩ cô là
một trong số những tên trộm và đang cố chạy trốn. Ông tiến lại chỗ hành
lang, rút súng ra khỏi bao. Ông hét lên và chĩa súng vào bóng tối. Đứa bé bị
què bắt đầu hét lên. Hai thằng con trai lao vào ông ngay lập tức và hét lên
những câu mà ông không hiểu. Và người phụ nữ bước ra khỏi bóng tối,
người mà ông sẽ không bao giờ quên cho đến cuối đời.
Ngay lập tức ông nhận ra lý do tại sao cô lại giấu mình. Khuôn mặt cô bị
bầm tím rất nặng, môi trên phồng lên còn một mắt bị sưng đến mức không
thể mở ra được. Cô nhìn ông bằng tia nhìn sợ hãi của con mắt còn lại, sau đó
cúi đầu xuống như thể theo bản năng. Như thể sợ ông ta chuẩn bị đánh
mình. Cô mặc một chiếc váy rách tả tơi phủ bên ngoài một chiếc khác, đi đôi
tất và đôi giầy cũ kỹ bẩn thỉu. Mái tóc bẩn của cô xõa xuống vai thành một
mớ dày. Ông thấy cô đi khập khiễng. Đây là sinh vật khốn khổ nhất mà ông
từng thấy trong đời.
Ông nhìn cô trong lúc cô cố gắng bảo các con bình tĩnh lại và hiểu rằng
không phải cô đang cố gắng che giấu đi vẻ bề ngoài của mình.
Mà cô ấy đang che giấu sự xấu hổ.
Những đứa trẻ yên lặng. Thằng anh đứng đằng trước, quay lưng về phía
mẹ. Ed nhìn sang chỗ gã chồng, tiến lại và tát vào mặt hắn một phát nổ đom
đóm mắt.
“Chuyện là như thế,” Ed kết thúc câu chuyện của mình. “Tôi không thể
kiềm chế bản thân mình được. Không hiểu chuyện gì đã diễn ra. Tôi không
hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình. Thực sự, tôi không hiểu nổi. Chúng ta
đã được huấn luyện, hai người biết đấy, được huấn luyện để đối mặt với tất
cả mọi chuyện. Được huấn luyện để giữ bình tĩnh, cho dù có chuyện gì xảy
ra đi chăng nữa. Hai người có thể hình dung rằng, điều quan trọng nhất là
phải kiểm soát được mình ở mọi nơi mọi lúc, trong khi chiến tranh đang xảy
ra và tất cả những chuyện khác nữa. Nhưng khi tôi nhìn người phụ nữ đó…
khi tôi thấy những gì cô ấy phải chịu đựng – và chắc chắn là không chỉ có
thế – tôi có thể hình dung ra cuộc sống của cô ấy dưới bàn tay tên khốn đó.
Và có điều gì đó chợt xảy đến trong tôi. Có điều gì đó diễn ra mà tôi không
thể nào kiểm soát nổi.”
Ed dừng lại.

nguon tai.lieu . vn