Xem mẫu

AGATHA CHRISTIE

BÍ MẬT NGÔI NHÀ NGHỈ
NHỮNG CUỘC ĐIỀU TRA CỦA THÁM TỬ POIROT
LƯU VÂN dịch
HOA QUÂN TỬ thực hiện ebook
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Nhà xuất bản Công An Nhân Dân

CĂN HỘ RẺ TIỀN
Thông thường, như tôi ghi nhớ các cuộc điều tra của ông Poirot dù là án mạng hay
là một vụ trộm cướp đều bắt đầu từ trung tâm của sự việc, rồi từ đó suy luận theo một
trình tự rất logic và đạt được thắng lợi cuối cùng là lần ra manh mối.
Những sự kiện tầm thường xảy ra được đưa lên bản tin thời sự thường không cho tôi
một đầu mối nào đáng kể, nhưng lại gây cho ông Poirot rất nhiều chú ý, và điều đó có thể
giúp ông tìm thấy điều gì đó bất thường để tìm ra kết luận..
Một buổi chiều tôi đến nhà một người bạn cũ, ông Gerald Parker, ở đó còn có chừng
sáu người khác nữa. Sau những câu chuyện tào lao thì ông Parker hướng đề tài sang vấn
đề tìm nhà ở Lon- don. Nói về nhà ở và căn hộ là một sở thích đặc biệt của Parker. Từ khi
chiến tranh kết thúc, ông ta cũng từng sở hữu gần cả chục căn hộ và nhà ở khác nhau. Ở
chỗ này chưa bao lâu thì tự nhiên ông ta muốn tìm kiếm một chỗ khác và ngay lập tức,
ông ta lại dời chỗ. Và gần như những lần chuyển nhà như vậy ông ta đều thu lợi, ông ta
vốn là trùm sò những thương vụ khôn khéo nhất.
Tuy nhiên, việc thay đổi chỗ ở đối với ông ta là một đam mê giống như người ta mê
thể thao, chứ không phải là mục đích kiếm lời. Nghe ông Parker nói cách thức tập tành
công việc của ông ta chúng tôi hết sức thán phục. Rồi cuộc trò chuyện dắt chúng tôi theo
một chiều hướng không rõ ràng gì hết. Cuối cùng là tiếng nói của bà Robinson, một phụ
nữ cao ráo, duyên dáng có mặt ở đó cùng với chồng, họ vừa kết hôn gần đây. Trước kia,
tôi chưa lần nào gặp hai người này vì Robinson cũng mới quen biết ông Parker.
- Ông có nghe gì về sự may mắn của chúng tôi không, ông Parker ? - bà Robinson
nói - Cuối cùng chúng tôi cũng kiếm được một cái ở Montagu.
- Hay lắm - ông Parker đáp - Tôi luôn luôn cho rằng có những căn hộ thật tuyệt vời
cho thuê một giá nhất định.
- Vâng, nhưng căn hộ này rẻ kinh khủng. Tám mươi bảng Anh một năm thôi.
- Nhưng, có đúng là tòa Montagu Mansions ở cuối phố Knightsbridge không ? Tòa
nhà đó vô cùng tuyệt. Tôi chắc là bà đang nói về một nơi nào có cái tên giống như vậy
thôi, phải không ?
- Không. Chính ở Knightsbridge. Một sự kỳ diệu đấy.
- Kỳ diệu cũng chỉ là một từ ngữ mà thôi ! Nó là sự kỳ diệu mờ ám. Tôi cho rằng
tiền bảo hiểm phải lớn lắm ?
- Không phải đóng gì cả.
- Không à, lạ nhỉ. Các bạn ơi, tôi có nghe nhầm không đấy ? - Ông Parker lẩm bẩm.
- Nhưng chúng tôi phải mua đồ đạc trang trí trong nhà. Bà Robinson tiếp.
- À ! - Ông Parker vội kêu lên - Biết ngay là có bẫy trong vụ này mà.
- Đồ trang trí mất mươi bảng, nhưng thật là tuyệt mỹ.
- Xin ghi nhận - Ông Parker nói - Vậy thì chủ nhân ở đấy là kẻ mất trí có thứ thị

hiếu nhân từ.
Bà Robinson có vẻ khó chịu. Bà ta cau mày:
- Ông cho là kỳ quái à ? Ông không nghĩ đó là nhà ma chứ ?
- Tôi chưa bao giờ nghe tới các căn hộ có ma cả. - Ông Parker cả quyết tuyên bố.
- Không à ? - Bà Robinsort có vẻ không tin điều đó - Thế mà đã có rất nhiều việc
quái gở đấy !
- Cụ thể thế nào ? Tôi hỏi.
- À. - Ông Parker kêu lên - Bà hãy nói cho anh ấy biết đi, bà Robinson. Anh
Hastings là người có nhiều khả năng lần mò để khám phá mọi điều bí mật.
Tôi cười lớn, hết sức bối rối nhưng không hoàn toàn bực bội vì mình là cái đích
nhắm của mọi người.
- Ô, không hoàn toàn kỳ quái đâu, đại úy Hastings ạ, nhưng khi chúng tôi đi với
nhân viên quản lý nhà, ông Stosser và ông Paul, chúng tôi cũng không dám hy vọng vì chỗ
họ toàn những căn hộ đắt tiền ở Mayfair, dù vậy chúng tôi vẫn nghĩ biết đâu có chỗ nào đó
giá mềm hơn. Căn nào họ cũng báo giá thuê từ bốn đến năm trăm bảng một năm kèm
thêm khoản tiền bảo hiểm phải nộp rất cao, và khi chúng tôi định bỏ đi thì họ bỗng nhiên
cho biết có căn hộ với giá tám mươi bảng một năm, nhưng rồi họ lại tỏ vẻ ngần ngại
không muốn chúng tôi đến xem vì theo sổ sách ghi lại thì họ đã giới thiệu cho rất nhiều
người, có khi đã có người thuê rồi. Họ sợ chúng tôi bực bội.
Bà Robinson ngừng lại để thở rồi tiếp:
- Chúng tôi cám ơn ông ta và nói rằng chúng tôi muốn xem thử cho biết dù nó có thể
không tốt lắm. Thế rồi chúng tôi đến thẳng đó bằng taxi. Ông biết không, đó là căn hộ số
Bốn trên tầng Hai. Đúng lúc đang chờ thang máy thì tôi thấy chị Elsie Ferguson, một
người bạn của tôi cũng đến tìm thuê nhà, đang hốt hoảng chạy xuống cầu thang như bị ma
đuổi. Chị ấy bảo cứ lên mà chọn một căn đi. Nhưng chẳng tốt đẹp gì nên họ mới để cho
thuê đấy. Có vẻ đó là lời khuyên chúng tôi nên bỏ ý định lên xem nhà, nhưng John nói, ở
đây giá thì rẻ, phù hợp với khả năng của chúng tôi hơn cũng như có thể dễ dàng kỳ kèo về
khoản tiền bảo hiểm, vốn là khoản mà chúng tôi sợ nhất. Ông ạ, tôi thật ngượng khi nói
với ông điều đó, nhưng chắc ông cũng biết nỗi khổ thuê nhà…
Tôi quả quyết bảo bà ta rằng tôi cũng đủ nhận thức được trong cuộc đánh- vật-để có
một chỗ ở thì cái giá thấp vẫn luôn là một khuynh hướng tự nhiên của con người.
- Thế là chúng tôi đi lên lầu, ông biết không, căn hộ này chưa có người thuê. Một
người giúp việc đã cho chúng tôi biết điều đó, rồi chúng tôi đến gặp bà chủ nhà và mọi
điều kiện đã được thỏa thuận. Chúng tôi được sở hữu ngay lập tức với năm mươi bảng cho
khoản đồ dùng trong nhà. Chúng tôi ký hợp đồng thuê nhà ngày hôm sau và dọn đến ở.
Bà Robinson tự nhiên ngừng nói. Parker hỏi thêm:
- Thế còn bà Ferguson thì sao ? Ông có sự suy luận như thế nào, ông Hastings ?
- Hiển nhiên rồi, ông bạn thân mến của tôi ạ. - Tôi nhấn mạnh - Bà ấy đến nhầm căn
hộ khác.

- Ồ, đại úy Hastings, sao ông thông minh thế ! - Bà Robinson kêu lên một cách thán
phục.
Tôi bỗng ước gì có ông bạn Poirot của tôi trong lúc này. Đôi khi tôi có cảm giác
rằng ông ấy thường đánh giá thấp về khả năng của tôi.
Toàn bộ câu chuyện này khá buồn cười và tôi đem nó thách thức ông Poirot vào
buổi sáng hôm sau. Ông có vẻ thú vị và hỏi tôi khá kỹ về các loại giá tiền thuê nhà ở nhiều
vùng.
- Một câu chuyện khá lạ kỳ. - Ông ấy nói đầy vẻ nghĩ ngợi - Xin lỗi anh, Hastings,
tôi phải ra ngoài đi dạo một lúc.
Chừng một giờ sau, ông Poirot trở vào. Đôi mắt ông ấy có vẻ phấn khích khác
thường. Ông Poirot đặt cây gậy của mình lên bàn, phủi tuyết bám trên mũ bằng động tác
hết sức cẩn thận thường có trước khi nói:
- Hay lắm anh bạn ạ, đang là lúc chúng ta không có việc gì để làm cả. Chúng ta có
thể dành hết tâm trí cho cuộc điều tra này.
- Ông muốn nói tới cuộc điều tra nào vậy ?
- Cái căn hộ mới thuê với giá rẻ bất ngờ của bạn anh, bà Robinson đấy.
- Ông Poirot, ông nói đùa đấy chứ ?
- Tôi nói nghiêm túc. Này anh bạn của tôi, anh thử hình dung xem, những căn hộ
như thế phải có giá cho thuê đúng ra là ba trăm năm mươi bảng. Tôi mới vừa dọ hỏi một
cách chính xác tại văn phòng giới thiệu nhà cho thuê. Chưa nói tới việc nếu căn hộ đặc
biệt này được cho thuê lại phải trả thêm tám mươi bảng nữa ! Tại sao vậy ?
- Chắc phải có điều gì đó không hay lắm trong vụ này. Có lẽ nhà đó có ma như bà
Robinson cũng đã nghi ngờ như thế.
Ông Poirot lắc đầu tỏ ý không đồng tình.
- Điều lạ lùng hơn nữa đó là bạn bà ta bảo rằng căn hộ đó cho thuê mà khi bà ta lên
xem thì lại thấy là không phải vậy.
- Nhưng biết đâu người đàn bà kia đã đến nhầm một căn hộ khác. Đó là điều giải
thích duy nhất.
- Anh có thể đúng mà cũng có thể không đúng về điểm này, Hastings ạ. Sự kiện này
vẫn còn có đối với những người khác đã đến xem căn hộ ấy, chưa nói đến việc cái giá cho
thuê rẻ đến bất ngờ, vậy mà nó vẫn chưa có ai thuê cho đến khi bà Robinson tới là sao ?
- Điều đó cho thấy rằng có vấn đề khó hiểu.
- Bà Robinson có lẽ không chú ý đến một điều gì đó không hay lắm. Rất là kỳ lạ,
phải vậy không nào ? Bà ta có gây cho anh chút ấn tượng nào về một người đàn bà thành
thật không, Hastings ?
- Bà ta có phong cách khá thú vị.
- Và từ hồi nào mà bà ta làm anh không còn đủ sức để trả lời các câu hỏi của tôi vậy
? Được rồi, hãy tả bà ta cho tôi nghe xem nào.

nguon tai.lieu . vn