Xem mẫu

Bí Mật Mê Cung
RobertVan Gulik

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Nguyên tác : The Chinese Maze Murders
Dịch giả : Phước Lộc

Địch Nhân Kiệt một phán quan sống vào thời đại nhà Đường, ông là nhân vật
chính trong các tác phẩm của nhà văn Robert Van Gulik.
Trong quyển tiểu thuyết ” Bí mật mê cung” ( nguyên tác The Chinese Maze
Murders ) ông đã đến nhậm chức phán quan tại Lan Phương, một huyện gần
biên giới.
Trên đường đi ông bị một toán cướp tấn công và khi đến Lan Phương thì không
thấy ai ra đón tiếp. Huyện đường đã bị bỏ hoang nhiều năm và người dân nơi đây
tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện.
Chuyện gì đã xảy ra tại đây: một bạo chúa tại địa phương cai trị dân chúng bằng
sự độc ác của mình, một cô gái mất tích không rõ nguyên nhân, một vụ kiện về tài
sản thừa kế mà chìa khóa nằm trong bức tranh để lại cho người con thứ.
Tất cả được giải đáp trong ” Bí mật mê cung”.
Đây là lần đầu tiên mình dịch một tác phẩm nên có gì thiếu sót mong các bạn góp
ý.

Chương I
Quan án sát Địch bị tấn công trên đường tới Lan Phương
Phát hiện một cô gái trong đám cướp đường
Bốn chiếc xe ngựa di chuyển chậm rãi xuyên qua những ngọn núi phía đông của
tỉnh Lan Phương.
Trên chiếc xe ngựa đầu tiên Địch công, quan án sát mới của Lan Phương đã cố
gắng thoải mái hết sức có thể cho 1 chuyến đi gian khổ. Ông ngồi trên chiếc
giường trong xe và dựa lưng vào 1 chồng sách. Trợ lý trung thành của ông Hồng Lượng - ngồi đối diện với ông và dựa lưng vào 1 cái gối vải. Trên con
đường gập ghềnh này những biện pháp như thế hạn chế được phần nào những
cái xốc do ổ gà gây ra.
Quan án và chấp sự cảm thấy mệt mỏi vì họ đã đi được vài ngày rồi.

Đi sau họ là cổ xe ngựa với rèm bằng lụa, trong đó là 3 người vợ của Địch công
với những đứa con của ông cùng các gia nhân đang ngủ cuộn mình trong các gối
và mền.
Hai xe ngựa khác chất đầy hành lý, những người hầu ngồi trên các rương chứa
đồ những người khác lại thích đi bộ bên cạnh các con ngựa ướt đẫm mồ hôi.
Họ đã rời khỏi ngôi làng cuối cùng trước lúc bình minh. Sau đó con đường dẫn tới
1 vùng núi hoang vắng, những người mà họ gặp trên đường là 1 vài tiều phu.
Trong buổi chiều hành trình của họ đã bị chậm lại 2 canh giờ vì 1 bánh xe bị gãy,
bây giờ hoàng hôn buông xuống làm cho ngọn núi càng có vẻ bí ẩn hơn.
Hai tuỳ tùng cao lớn cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe, thanh gươm lớn đeo trên lưng
một người và cây cung khoác ngang vai người kia. Hai người này là Mã Tông và
Triệu Thái, 2 cận vệ trung thành của Địch công đóng vai trò bảo vệ cho đoàn xe.
Một người đàn ông gầy và lưng hơi khòm là Tào Can đi phía sau cùng với người
quản gia.
Đến trên dãy núi Mã Tông kìm cương ngựa. Con đường phía trước dẫn xuống 1
thung lũng cây cối rậm rạp. Một ngọn núi khác đứng chắn ở phía đối diện.
Mã Tông quay lại xe ngựa và gọi người đánh xe :
- Một giờ trước ngươi nói rằng chúng ta đã tiếp cận được với Lan Phương, đồ
chó ! Và bây giờ là một ngọn núi khác chắn ngang !
Người lái xe càu nhàu gì đó về người bạn trong thành phố đã hướng dẫn vội
vàng sau đó nói với vẻ buồn chán :
- Đừng lo lắng, từ sườn núi tiếp theo ông sẽ thấy Lan Phương nằm dưới chân đồi
.
- Tôi đã nghe tên khốn đó nói về sườn núi tiếp theo trước đây - Mã Tông nhìn
Triệu Thái - Vì sự vụng về mà chúng ta đến Lan Phương chậm 1 canh giờ. Thẩm
phán tại đó có lẽ đã chờ đợi chúng ta từ trưa và các vị chức sắc tại đó đã làm 1
bữa tiệc thết đãi. Ôi, cái bụng trống rỗng của tôi !
- Đừng nói với cái cổ họng bị khô - Tào Can thêm và cưỡi ngựa đến xe ngựa của
phán quan.
- Vẫn là một trong những thung lũng mà chúng ta đã vượt qua, Đại nhân - anh
báo cáo - nhưng sau đó chúng ta sẽ đến Lan Phương nằm ở cuối thung lũng ”
Chấp sự Hồng đè nén 1 tiếng thở dài

- Đây thực sự là 1 điều đáng tiếc - ông nhận xét - đại nhân đã được lệnh phải rời
khỏi Phổ Dương sớm như vậy. Mặc dù có 2 vụ án lớn xảy ra khi chúng tôi ở đó
nhưng thực tế đó là 1 huyện dễ chịu .
Địch công cười gượng và cố gắng tìm tư thế ngồi thoải mái cho mình với gói sách
sau lưng.
” Có vẻ như ” ông nói ” ở kinh thành những tên còn lại của bè lũ phật giáo kết hợp
với lực lượng bạn bè của các thương nhân Quảng đông tác động làm cho ta phải
chuyển đi nơi khác trước khi ta hết nhiệm kỳ của mình tại Phổ Dương. Tuy nhiên
nó sẽ là 1 bài học kinh nghiệm để làm phán quan ở 1 huyện xa kinh đô như Lan
Phương. Không nghi ngờ gì chúng ta sẽ tìm thấy ở đây các vấn đề thú vị mà
không thể nào gặp tại các thành phố lớn trong đất liền”.
Chấp sự Hồng đồng ý như thế nhưng ông vẫn buồn rầu. Ông đã hơn 60 tuổi và
những khó chịu trong hành trình dài làm cho ông kiệt sức. Kể từ thời thơ ấu của
mình ông đã phục vụ cho gia đình của Địch án sát. Khi Địch phán quan bước vào
chốn quan trường Địch công đã cất nhắc ông làm cố vấn cho mình và đã bổ
nhiệm ông làm trưởng nhóm sai dịch trong huyện và mọi người gọi ông là Chấp
sự Hồng.
Phu xe quật roi và đoàn xe đi ngang qua con dốc và đi xuống thung lũng theo 1
con đường quanh co và hẹp.
Chẳng bao lâu họ đã ở giữa thung lũng, nơi con đường tối tăm vì bị những cây
tuyết tùng và các bụi cây mọc dày 2 bên che phủ.
Địch công ra lệnh cho tuỳ tùng của mình thắp đuốc lên khi ông nghe những tiếng
la hét từ phía trước và phía sau.
Một số người đàn ông với khăn đen che mặt bất ngờ xông ra từ những bụi cây 2
bên đường.
Hai tên nắm giữ chân phải của Mã Tông và kéo anh ra khỏi con ngựa đang cưỡi
trước khi anh kịp rút gươm. Ba tên đã quăng thòng lọng vào cổ Triệu Thái và kéo
ngã anh xuống đất. Còn lại 2 tên cướp khác tấn công Tào Can và người quản
gia.
Người đánh xe nhảy khỏi xe và biến mất vào rừng cây. Các gia nhân của Địch
công cũng bỏ chạy vào rừng nhanh nhất trong khả năng của họ.
Hai tên cướp đeo mặt nạ xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe của Địch công, lão Hồng
bị đánh bất tỉnh với 1 quả đấm vào đầu. Địch công né được 1 ngọn giáo đâm vào

nguon tai.lieu . vn