Xem mẫu

     

Chương XIX
NHỮNG CHUYỆN MẠO HIỂM CỦA BUNDLE
Bundle Brent là một thiếu nữ đầy nghị lực và đầy óc tưởng tượng. Nàng đã
lường trước là Bill và cả Jimmy cũng nên, phản đối việc nàng nhất định
muốn chia sẻ những hiểm nguy có thể có trong bóng tối đêm nay. Đã có ý
định sẵn rồi nên nàng thấy là chẳng cần phải tranh cãi, mất thời gian vô ích.
Trước bữa ăn tối, từ trong phòng riêng qua cửa sổ nàng nhìn ra bên ngoài,
thấy những điều nghiệm đoán của mình có vẻ như đắc thế để thực hiện dự
định.
Những bức tường cũ kỹ của tu viện phủ đầy giây leo và cái đám giây leo
dưới cửa sổ nàng hình như đặc biệt dai và chắc thật dễ dàng bám vào mà leo
lên leo xuống nhất là đối với một người hàng ngày tập thể dục như nàng.
Kế hoạch mà Bill và Jimmy đề ra có vẻ không tồi nhưng, theo nàng, chưa
táo bạo lắm. Sở dĩ nàng không có ý kiến vì nàng đã dự tính mình sẽ đi xa hơn
trong việc tìm kiếm này.
Trong khi hai chàng trai thay phiên nhau canh chừng bên trong nhà,
Bundle muốn riêng mình sẽ canh chừng bên ngoài. Nàng hài lòng vì đã làm
như có vẻ ngoan ngoãn đồng thời tự hỏi không biết hai người thấy thế nào
mà lại không tỏ ý nghi ngờ gì nàng cả.
Tất nhiên là Bill chưa được thông minh lắm, lại còn rất tin Bundle, nhưng
còn Jimmy Thesiger mà lại có thể dễ dàng để nàng qua mặt mình như thế ư?
Ngay lúc trở về phòng, Bundle lập tức bắt tay vào việc. Nàng cởi ngay bộ
quần áo dự tiệc tối, mặc vào chiếc quần chẽn. Nàng không mang theo cô hầu
phòng, tự mình sửa soạn va-li, để không gây sự chú ý cho mọi người khi
thấy nàng mang đi chiếc quần chẽn cưỡi ngựa để đi… dự họp. Sau khi mặc
vào chiếc quần chẽn, một áo pull sẫm màu và xỏ vào đôi giày đế crếp, Bundle
sẵn sàng đối phó với tất cả.
Nàng cũng liếc nhìn đồng hồ. Mới quá nửa đêm tức là hãy còn rất sớm.
Dù có gì xảy ra thì cũng phải khuya chút nữa vì còn phải chờ cho mọi người
ngủ say đã.
Nàng đoán là mọi sự sẽ yên tĩnh trước một giờ ba mươi sáng. Nàng tắt
điện và ngồi vào gần cửa sổ, khi cần nàng sẽ mở ngay ra và nắm chắc đám

giây leo tụt xuống.
Đêm thật đẹp, lạnh và yên tĩnh. Trời đầy sao nhưng không có trăng.
Bundle thấy là tụt xuống sẽ khá dễ dàng vì nàng đã qua tuổi thơ ấu leo
trèo như mèo trên các cây trong vườn của lâu đài Chimneys.
Cũng vì vậy, nàng đã tụt xuống đất, hơi hổn hển một chút, nhưng chẳng
sao cả. Nàng ngừng lại một lát để xem xét tình thế. Nàng biết là căn phòng
của ông bộ trưởng không quân và thư ký của ông ở phía cánh tây tức là cái
phần nhà đối diện với phần nhà mà lúc này nàng đang đứng.
Tu viện về phía nam và phía Tây giáp một cái hiên rộng chấm dứt ở chỗ
bức tường ngang của vườn cây. Bundle bước ra hiên về phía nam. Nàng nhẹ
nhàng đi dọc trên bờ hiên nhưng lúc tới chỗ ngoặt, nàng bất chợt giật mình.
Một người đàn ông sừng sững trước mặt chắn lối. Nhưng ngay lập tức
nàng nhận ra người đó.
“Ô! Ngài Cảnh sát trưởng Battle, ngài làm tôi sợ!”
“Cũng chínhvì vậy mà tôi ở đây. Nhà thám tử nhũn nhặn đáp.”
Nàng lại nhìn ông ta và càng ngạc nhiên thấy ông chẳng chú ý gì đến việc
cải trang để giấu tung tích của mình cả.
Battle, to lớn, tráng kiện, có dáng người dân Anh rõ rệt. Ông cho người ta
cảm tưởng: đó là một người thông minh.
“Ngài làm gì ở đây thế?” Nàng khẽ hỏi.
“Để được biết chắc chắn,” Ông đáp.
“Ô!” Bundle ngơ ngác khẽ kêu lên.
“Như cô chẳng hạn, tiểu thư Eileen ạ. Vì tôi không cho tà cô thường
thường dạo chơi vào cái giờ này.”
“Tôi có thể hiểu được là ông muốn tôi đi khỏi đây chăng? ”
Cảnh sát trưởng gật đầu:
“Mới hé nửa lời là cô đã hiểu rồi. Tiểu thư Eileen. Là tôi muốn vậy… Cô đã
tới đây bằng cửa lớn hay cửa sổ đấy? ”
“Bằng một cửa sổ. Tụt xuống cực dễ khi bám vào túm giây leo.”
Nhà thám tử ngẩng đầu lên dáng suy nghĩ rồi nói:
“Đúng vậy.”

“Vậy là ông muốn tôi đi ư?,” Bundle hỏi lại.
“Có thể không phải chỉ riêng cô là có ý ấy?”
“Nhưng không ai có thể không nhìn thấy ông đó” Nàng nói có vẻ châm
biếm.
Cảnh sát trưởng dường như thích thú hơn là phật lòng.
“Tôi rất mong thế,” Ông nói.
Giọng cứng rắn của ông không cho phép bàn cãi. Hơi bối rối một chút,
Bundle đành lùi bước. Nàng đưa tay nắm lấy đám giây leo vừa rướn người
lên thì một ý nghĩ bất chợt ập đến làm nàng tuột tay xuýt ngã lộn xuống đất.
Nếu Battle nghi ngờ nàng! Liệu có phải trong cung cách hành động của
mình làm cho ông ta đặt vấn đề nghi ngờ? Nàng không ngăn nổi mỉm cười
rồi đi vào trong phòng.
Dù là Bundle buộc phải nghe theo lệnh của nhà thám tử, nhưng nàng
chẳng có ý muốn đi vào giường ngủ chút nào cả.
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ là Battle đã thực sự tin mình đã phục
tùng một cách dễ dàng như thế được. Ông ta không phải là một con người dễ
chấp nhận một cái gì không thể tin được. Biết rõ ràng có một cái gì đó rất táo
tợn và cũng rất đặc biệt nhất định sắp xảy ra mà ở yên thì đối với Bundle
không sao chịu nổi. Và điều này Battle biết rất rõ.
Nàng nhìn đồng hồ: hai giờ kém mười. Lưỡng lự một lát, nàng thận trọng
mở cửa căn phòng. Hoàn toàn yên tĩnh. Nàng lặng lẽ đi lần theo hành lang,
dừng lại một tí, hình như nghe thấy một tiếng gì kêu rắc rắc. Tưởng mình
nghe lầm, nàng yên trí đi tiếp.
Lúc này nàng đang ở trong hành lang lớn và tiến về phía cánh tây.
Tới góc hành lang nhỏ, nàng nghiêng người nhìn và giật mình không
thấy Jimmy Thesiger ở chỗ gác.
Có gì xảy ra đây? Chàng trai đó đi đâu và thế là nghĩa lý gì?
Giữa lúc đó nàng nghe thấy chuông đồng hồ đánh hai tiếng.
Bundle vẫn đứng đó, hoang mang, tim như ngừng đập khi thấy:
Cái nắm đấm cửa phòng của Terence O’Rourke nhẹ nhàng từ từ xoay!
Tiểu thư Eileen nhìn vào nó như bị hút hồn nhưng cửa không mở và nắm
đấm lại trở về vị trí cũ.

Thế là nàng bất chợt nảy ra một quyết định. Vì Jimmy đã bỏ vị trí của
mình, nàng phải đi tìm Bill. Nàng chạy nhanh dọc theo hành lang và chẳng
kiểu cách gì đi vào phòng Eversleigh kêu to:
“Dậy đi Bill! Ôi, dậy đi nào!”
Không một tiếng đáp.
“Bill!” Nàng lại gọi.
Rồi nàng bật đèn và chưng hửng.
Phòng rỗng không và chăn gối giường ngủ vẫn nguyên.
Bill đi đâu nhỉ?
Nhưng bất ngờ, nàng thấy là mình không phải ở trong phòng Bill. Ở thành
ghế, nàng nhìn thấy một cái áo choàng, trên bàn trang điểm là toàn bộ đồ
trang sức nữ và chiếc áo dài nhung của bà bá tước treo trên giá.
Trong lúc vội vàng, Bundle đã nhầm cửa.
Nhưng bà bá tước cũng đi đâu?
Giữa lúc nàng đặt câu hỏi đó thì sự vên tĩnh trong đêm bất chợt bị phá
vỡ…
Tiếng ồn ào đến từ tầng trệt. Bundle ra khỏi phòng và chạy xuống cầu
thang.
Những ghế ngồi va chạm nhau trong phòng thư viện và người ta còn nghe
thấy cả tiếng giằng co, vật lộn.
Tiểu thư Eileen gắng sức mở cánh cửa nhưng không được vì nó đã bị cài
chốt bên trong và… bất thình lình hai tiếng nổ liên tiếp vang lên.

     

Chương XX
NHỮNG CHUYỆN MẠO HIỂM CỦA LORAINE
Loraine Wade ngồi lên giường và bật đèn. Lúc đó là một giờ kém mười
phút.
Loraine đi ngủ từ lúc chín giờ rưỡi và có cái năng khiếu dặc biệt là có thể
thức dậy đúng lúc nào đã định. Nàng ngồi nghỉ một tí.
Hai con chó của nàng đều ở trong buồng. Mỗi con ngước đầu lên nhìn cô
chủ trẻ vẻ dò hỏi.
“Nằm yên đấy, Lurcher!” Nàng bảo nó.
Con chó ngoan ngoãn đặt mõm vào giữa hai chân, nhưng vẫn đưa mắt
dõi nhìn cô chủ qua đám lông rậm từ đầu thõng xuống.
Bundle đã có một lúc nghi ngờ vẻ ngoan ngoãn phục tùng của Loraine.
Nhưng qua cái bề ngoài dịu dàng tỏ ra thật biết điều, thật sẵn sàng đứng ra
bên lề sự việc của Loraine đã làm tiêu tan tất cả những ý nghĩ đa nghi của
nàng.
Tuy nhiên, nếu ngắm thật kỹ khuôn mặt cô gái, ta sẽ nhận thấy cái hàm
nhỏ quyết đoán và đôi môi luôn mím chặt toát ra một nghị lực thật cứng cỏi.
Loraine đứng lên, mặc một bộ đồ vải thô, đút vào túi áo một chiếc đèn pin,
túi bên kia một khẩu súng ngắn nhỏ báng bằng ngà voi trông giống như một
thứ đồ chơi nàng mới mua ngày hôm trước.
Để được chắc chắn là mình đã không quên gì cả nàng đưa mắt nhìn lướt
khắp gian buồng.
Lúc đó, con chó to đứng lên tới gần cô chủ, vẫy vẫy cái đuôi vẻ van nài,
nhưng Loraine lắc đầu.
“Không, Lurcher! Ta không muốn mày đi theo đâu. Hãy ở lại đây và hãy
ngoan ngoãn.”
Nàng lướt nhẹ một cái hôn lên đầu con vật, bắt nó lại nằm xuống rồi nhẹ
nhàng đi ra khỏi buồng đóng chặt cửa lại phía sau mình.
Rồi nàng rời căn nhà đi tới nhà chứa xe, ở đó chiếc xe con của nàng đã
sẵn sàng. Khoảng đất chỗ đó hơi dốc nên nàng cho xe lăn bánh một quãng

nguon tai.lieu . vn