Xem mẫu

VII
= = = = = = = = = =

1
Tiêu đề của tờ đơn là “Dòng điện xoáy thăm dò tình trạng của vòng dây
quấn”, tờ đơn đăng ký sở hữu bản quyền sáng chế này nói về dụng cụ tìm
kiếm hư hại đường ống thoát nước của két nước ô tô. Sau khi trao đổi với
nhân viên kỹ thuật soạn thảo đơn đăng ký qua điện thoại, Takamiya Makoto
đứng dậy đưa mắt ngước nhìn bức tường bày bốn bộ thiết bị đầu cuối của
máy tính. Mỗi thiết bị đầu cuối đều có một người phụ trách, lúc này họ đều
xoay lưng về phía anh ta. Bốn người này đều là nữ, chỉ có người ở mé ngoài
cùng bên phải mặc đồng phục của công ty Thiết bị điện Tozai, ba người còn
lại đều mặc thường phục, vì bọn họ là nhân viên của công ty cung cấp nguồn
nhân lực.
Các dữ liệu về bản quyền sáng chế của công ty này trước đây đều ghi lại
bằng microfilm, nhưng để tiện cho việc tìm kiếm bằng máy tính, công ty đã
lên kế hoạch chuyển sang lưu trữ vào đĩa từ. Bọn họ chính là những người
được thuê để chuyển dữ liệu trong kế hoạch này. Gần đây, số công ty thuê
nhân công bên ngoài theo phương thức này càng lúc càng nhiều. Nói nghiêm
túc thì ngành cung cấp nguồn nhân lực vi phạm “Luật nghề nghiệp ổn định”
tương đối nặng. Nhưng Quốc hội kỳ trước đã công nhận ngành này về mặt
luật pháp, đồng thời cũng thông qua “Luật về công việc được điều động của
người lao động” nhằm mục đích bảo vệ những người lao động thời vụ.
Takamiya Makoto bước lại gần bọn họ, không, nói một cách chính xác, là
bước về phía cái lưng ở mé ngoài cùng bên trái. Mái tóc dài buộc lại thành
một túm phía sau đầu, là để tránh ảnh hưởng đến thao tác với bàn phím. Anh
ta đã nghe cô nói vậy lúc trước, khi bọn họ đứng nói chuyện phiếm.
Misawa Chizuru lần lượt nhìn màn hình thiết bị đầu cuối và tờ giấy bên
cạnh, gõ bàn phím với tốc độ khiến người ta chóng mặt. Tốc độ gõ của cô
thực sự quá nhanh nên nghe như tiếng máy trong dây chuyền sản xuất đang
hoạt động vậy. Ba người còn lại cũng chẳng khác gì cô.
“Cô Misawa.” Makoto ở chênh chếch phía sau gọi cô.

Hai bàn tay Chizuru dừng khựng lại như cỗ máy bị tắt công tắc điện.
Ngưng một nhịp, cô xoay người về phía Makoto. Cô đeo một cặp kính gọng
đen lớn, đôi mắt phía sau mắt kính có lẽ vì liên tục nhìn vào màn hình, nên
hơi thiếu linh hoạt nhưng vừa trông thấy Makoto liền lập tức thả lỏng, trở
nên hết sức dịu dàng.
“Vâng.” Cô trả lời. Lúc này khóe miệng cô đã nở một nụ cười. Làn da mịn
màng trắng sữa rất hợp với màu son môi hồng phấn sáng bóng. Gương mặt
tròn làm cô thoạt trông hơi có vẻ non nớt, nhưng thực ra cô chỉ nhỏ hơn
Makoto có một tuổi. Chuyện này cũng do anh ta kín đáo hỏi dò được trong
những cuộc đối thoại trước đó.
“Tôi muốn tra xem hạng mục thăm dò rò rỉ bằng dòng điện xoáy trước đây
đã có những đăng ký bằng sáng chế gì?”
“Dòng điện xoáy?”
“Viết như thế này này.” Makoto chỉ cho cô xem tiêu đề của tập tài liệu
trên tay.
Chizuru nhanh nhẹn chép lại tiêu đề đó.
“Vâng. Để tôi tìm, nếu thấy sẽ in ra rồi mang tới chỗ anh, như vậy được
không ạ?” Cô nói rành rọt.
“Ngại quá, bận rộn như vậy rồi vẫn còn làm phiền cô.
“Nào có, đây cũng là phận sự của tôi.” Chizuru mỉm cười trả lời. “Phận sự
của tôi” là câu cửa miệng của cô, hoặc có lẽ là của tất cả những người làm
công việc thời vụ như vậy, nhưng Makoto gần như chưa từng nói chuyện với
những ngươi khác, nên cũng không rõ lắm.
Makoto trở về chỗ ngồi, một đồng nghiệp đàn anh hỏi anh ta có muốn
nghỉ một chút không. Công ty này đã nghiêm cấm việc bắt các nhân viên nữ
pha trà ở nơi làm việc, ngoại trừ những nơi đặc biệt như phòng của các thành
viên hội đồng quản trị và phòng tiếp khách. Giờ nghỉ, nhân viên đều ra chỗ
máy bán hàng tự động mua đồ uống rót vào cốc giấy.
“Thôi, đợi lát em mới đi.” Makoto nói với người đó. Anh ta liền một mình
ra khỏi văn phòng.
Takamiya Makoto được phân đến phòng Bản quyền sáng chế thuộc trụ sở
chính của công ty Thiết bị điện Tozai ở Tokyo gần ba năm nay. Thiết bị điện

Tozai là công ty chế tạo các thiết bị điện dùng cho ô tô như bugi hay bộ khởi
động. Và phòng Bản quyền sáng chế quản lý tất cả các giấy tờ bản quyền
phát minh sáng chế công nghiệp các sản phẩm của công ty. Nói cụ thể chính
là giúp đỡ nhân viên kỹ thuật đăng ký bản quyền phát minh kỹ thuật của họ,
hoặc đưa ra biện pháp xử lý khi công ty xảy ra tranh chấp bản quyền sáng
chế với công ty khác.
Không lâu sau, Misawa Chizuru mang tài liệu đã được in ra tới.
“Như vậy được chưa ạ?”
“Tốt quá, cảm ơn.” Makoto vừa xem tài liệu vừa nói, “Cô Misawa, cô
nghỉ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Tôi mời cô uống cốc trà nhé.” Nói đoạn, Makoto đứng dậy đi ra cửa, tới
giữa chừng anh ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn xem Chizuru có đi theo không.
Máy bán hàng tự động đặt ở hành lang. Makoto cầm cốc giấy đựng cà
phê, đứng uống cạnh ô cửa sổ cách đó một quãng. Chizuru cầm chiếc cốc
giấy đựng trà chanh bằng cả hai tay đi tới.
“Công việc của cô có vẻ vất vả nhỉ. Cứ gõ bàn phím như vậy suốt ngày, có
mỏi vai không?” Makoto hỏi.
“Mắt mệt hơn vai ạ, vì cả ngày cứ phải nhìn chằm chằm vào màn hình.”
“Đúng, có vẻ không tốt cho mắt.”
“Từ lúc tôi bắt đầu làm công việc này, thị lực đã kém đi rồi. Hồi trước tôi
không cần đeo kính.”
“Ồ, đây cũng có thể coi như một loại bệnh nghề nghiệp đấy.”
Những lúc không ngồi làm việc trước máy tính, Chizuru thường bỏ kính
xuống. Như vậy, cặp mắt cô trông càng to hơn.
“Đi đi lại lại giữa các công ty khác nhau, hẳn là một gánh nặng rất lớn đối
với thể lực và tinh thần nhỉ?”
“Đúng thế. Có điều, so với các đồng nghiệp nam được phái đến những
công ty làm công việc thiết kế hệ thống, chúng tôi vẫn thoải mái hơn nhiều.
Để kịp giao hàng đúng hẹn, làm thêm giờ, làm qua đêm là chuyện cơm bữa
với họ. Ban ngày, nhân viên của công ty họ được cử đến phải dùng máy tính

thực hiện các nghiệp vụ thông thường nên việc kiểm tra lỗi và sửa chữa chỉ
có thể tiến hành vào buổi tối. Tôi còn biết có người trong một tháng làm
thêm tới một trăm bảy mươi mấy tiếng cơ.”
“Thế thì kinh khủng quá.”
“Có những hệ thống chỉ riêng in chương trình ra cũng mất hai ba tiếng
đồng hồ rồi. Nghe nói khi gặp phải tình huống đó, họ sẽ chui vào túi ngủ,
ngủ ngay trước máy tính. Kỳ lạ là hễ âm thanh của máy in dừng lại, họ cũng
tỉnh dậy luôn.”
“Thảm quá,” Makoto lắc đầu, “nhưng mà, đãi ngộ so ra thì cũng tốt hơn
chứ?”
Chizuru cười thiểu não. “Chính vì chi phí rẻ nên mới xuất hiện nhu cầu về
nhân viên phái cử của các công ty cung cấp nhân lực. Nói trắng ra, là như
đũa dùng một lần ấy.”
“Điều kiện vất vả như vậy, mà các cô có thể chịu được nhỉ.”
“Biết sao được, cũng vì nuôi sống bản thân thôi mà.” Nói đoạn, Chizuru
nhấp một ngụm trà chanh. Makoto len lén quan sát cô chúm môi lại.
“Công ty chúng tôi thì thế nào? Có bạc đãi các cô không?”
“Công ty Thiết bị điện Tozai đã là tốt lắm rồi ạ. Nơi làm việc vừa sạch sẽ
vừa thoải mái.” Nói đoạn, Chizuru hơi nhíu mày, “Có điều, thời gian có thể
làm việc ở đây cũng không còn nhiều nữa rồi.”
“Ơ? Vậy sao?”
Makoto giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe điều này.
“Tuần sau công việc được phân cũng hòm hòm rồi. Hợp đồng ban đầu chỉ
có nửa năm, tôi nghĩ dù cộng thêm việc kiểm tra lần cuối cùng nữa thì cùng
lắm là tuần sau nữa sẽ kết thúc.”
“Ồ...” Makoto bóp bẹp chiếc cốc giấy rỗng không, thầm nhủ phải nói gì
đó, nhưng lại chẳng tìm ra lời nào.
“Không biết lần tới sẽ được cử đến công ty như thế nào nữa.” Chizuru nở
một nụ cười, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, lẩm bẩm nói.

2

Ngay hôm được Takamiya Makoto mời uống trà chanh ở máy bán hàng tự
động, hết giờ làm, Misawa Chizuru và Ueno Akemi, đồng nghiệp cùng công
ty cung cấp nguồn nhân lực, đến một nhà hàng Ý ở Aoyama ăn tối. Hai
người họ bằng tuổi nhau, hơn nữa đều sống một mình, vì vậy thường hay rủ
nhau đi ăn uống như thế này.
“Cũng sắp phải tạm biệt Thiết bị điện Tozai rồi nhỉ. Cứ nghĩ đến việc đã
xử lý xong khối lượng văn bản liên quan đến sáng chế độc quyền khổng lồ
đó, tớ lại thấy khâm phục bọn mình quá.” Ueno Akemi đút salad bạch tuộc
rau xanh vào miệng, làm cái ly đựng rượu vang trắng hơi nghiêng sang một
bên, nói bỗ bã. Cách trang điểm và ăn mặc của cô rõ ràng rất nữ tính, nhưng
nói năng cử chỉ lại có lúc hết sức thô lỗ. Theo lời cô nói, là vì cô lớn lên ở
khu phố cũ.
“Nhưng mà điều kiện cũng không tồi nhỉ.” Chizuru nói, “Cái công ty sắt
thép hồi trước mới thật là kinh khủng.”
“Đúng đấy, bên đó thì khỏi phải nói.” Akemi nhếch mép, “Lãnh đạo rặt
một lũ ngu ngốc, đếch hiểu gì về cách sử dụng nhân viên thời vụ cả. Cứ coi
bọn mình như nô lệ, sai bảo lung tung, lại còn trả công bèo bọt nữa chứ.”
Chizuru gật đầu, uống một ngụm rượu vang. Nghe Akemi nói chuyện
cũng có công dụng giảm bớt căng thăng.
“Thế cậu tính sao?” Lúc Akemi ngừng lời, Chizuru hỏi, “Tiếp tục làm
việc chứ?”
“Ừ, thì định thế nhưng...” Akemi lại đâm nĩa vào món bí ngồi rán, tay kia
chống má, “chắc phải nghỉ mất.”
“Ồ, vậy à.”
“Anh ấy nhiều chuyện lắm.” Akemi chau mày, “Vẫn nói là tớ có thể đi
làm, nhưng xem chừng trong lòng không nghĩ vậy. Anh ấy bảo không thích
cảnh người này về thì người kia lại đi, làm tớ nghe mà nẫu cả ruột. Anh ấy
cũng nói muốn có con luôn, như thế thì đương nhiên tớ không thể làm việc
nữa rồi, so với việc xin nghỉ luôn bây giờ cũng chẳng khác gì mấy.”
Akemi mới nói được nửa chừng, Chizuru đã gật gật đầu.
“Tớ cảm thấy vậy tốt hơn. Đằng nào đây cũng không phải công việc có
thể làm mãi được.”

nguon tai.lieu . vn