Xem mẫu

NGƯỜI LƯỚT SÓNG
7. GẶP GỠ BẬC THẦY CỦA TRÁI TIM

“Trong ngươi có một ngọn bấc chờ đến lúc trở thành ngọn đèn của tâm hồn
ngươi. Khi ngọn lửa nội tâm này cháy sáng, ngươi sẽ cảm nhận được sự vĩ
đại thức tỉnh trong đời mình ”
- Bradford Keeney
“Thêm mỗi năm tôi sống, tôi lại càng tin rằng sự phí phạm cuộc đời nằm ở
tình yêu chúng ta không chịu trao đi, những sức mạnh chúng ta không chịu
sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh
phúc.”
- Mary Cholmondeley
***
Mắt tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đẹp như vậy. Trước đây tôi
đã từng đến nhiều bãi biển, nhưng bãi biển này nổi bật hơn tất thảy. Trông
nó giống như một lát cắt nhỏ bé của cõi Niết bàn. Và vì thế, khi tôi trả tiền
cho người lái xe, tôi bảo anh ta rằng tôi đã tìm thấy đường về nhà.
“Anh có chắc chắn như vậy không, anh bạn?” Anh ta hỏi. “Chúng ta còn
cách thị trấn gần nhất hàng dặm đường, và đây là bãi biển biệt lập nhất trên
đảo này. Tôi có thể quay trở lại đây đón anh sau vài tiếng nữa nếu anh
muốn.”
“Không cần... nhưng cũng xin cảm ơn,” tôi đáp. “Tôi có cảm giác ở đây tôi
sẽ ổn thôi. Vũ trụ là một nơi rất thân thiện, anh biết đấy,” tôi nói thêm kèm
theo một nụ cười ranh mãnh.
Người lái xe chỉ biết đăm đăm nhìn tôi, lắc lắc đầu, và phóng đi.

Tôi không hề nhìn thấy bóng dáng ai cả, nhưng điều đó chẳng hề gì. Tôi
chậm rãi tìm đường lần từ đường cái xuống đến bãi cát và cởi dép ra. Khung
cảnh đẹp mê hồn: Đại dương phản chiếu một màu xanh ngăn ngắt; bãi cát
mịn màng và trắng phau; còn mặt trời như vuốt ve cơ thể tôi và khiến tôi
cảm thấy thật thanh bình. Tôi ngồi xuống, thầm cảm ơn tất cả những món
quà đang bắt đầu đến với cuộc đời tôi kể từ cuộc gặp gõ của tôi với Cal người cha của tôi - vài tuần trước.
Sau khoảng 20 phút tắm nắng một cách khoan khoái, tôi nhận thấy có gì đó
chuyển động ở cuối bãi tắm xa xa. Khi tập trung hơn, tôi có thể nhìn thấy đó
có vẻ là một người đang thực hiện một điệu nhảy gì đó trên cát. Hai bàn tay
người đó vỗ vỗ, hai đầu gối gõ gõ, còn đầu thì lắc lư. Tôi cảm thấy sợ. Ở đây
tôi chỉ có một mình và tôi cảm thấy lo cho sự an toàn của mình. Thế rồi có gì
đó rất tuyệt vời xảy ra. Từ niềm tin lóe lên trong tâm trí tôi, và tôi nhớ lại
những gì Cha Mike đã nói với tôi lúc ở Rome: “Đằng sau mỗi nỗi sợ hãi của
con, con sẽ khám phá ra vận mệnh của mình.” Tôi chìm sâu vào chính mình
và tìm thấy một sự can trường mới mà tôi ngày càng tiếp cận được nhiều
trong bốn tuần qua khi tôi kết nối với sức mạnh của mình. Sau đó, tôi mạnh
dạn tiến về phía bóng người.
Khi tôi đến gần hơn, tôi nhìn thấy người ấy rõ hơn. Anh ta vẫn đang cử động
rất kỳ quái, như thể đang lên đồng, và dường như anh ta không nhận thấy
không chỉ có mình anh ta trên bãi biển nữa. Tôi đến gần anh ta nhưng anh ta
vẫn cứ tiếp tục vũ điệu của mình. Cuối cùng, anh ta phá vỡ sự im lặng và mở
choàng mắt.
“Chào mừng đến với bãi biển của tôi, Jack. Điều gì khiến cậu lâu đến thế?”
Anh ta hỏi với nụ cười lộ hết cả hàm răng.
Tôi cứng đờ người. Làm sao người đàn ông này lại có thể biết được tên tôi
chứ? Niềm tin lại lóe lên trong tâm trí tôi lần nữa.
“Anh biết tên tôi ư?” Tôi hỏi, đầy ngạc nhiên và vẫn có phần sợ sệt. “Bằng
cách nào vậy?”
“Phải, tôi biết rõ tên cậu - Cal đã kể với tôi về cậu. Ông ấy đúng là người
tuyệt vời. Và anh bạn ạ, ông ấy rất đáng để kết bạn.”
“Anh kết bạn với bố tôi ư?” tôi thắc mắc vẻ không tin.

“Ồ, rất hay, vô cùng thú vị - chẳng có gì phải lo lắng cả,” anh ta nói, tay vuốt
mồ hôi trên ngực.
Tôi ngắm nghía nhân vật bí ẩn này một lúc trong khi anh ta ngẩng mặt về
phía mặt trời. Tôi đoán anh ấy khoảng 45 tuổi. Nước da anh ấy màu đồng
hun và cơ thể anh ấy gần như trong trạng thái hoàn hảo, với những cơ bắp
cuồn cuộn nổi vồng bên dưới lớp da mềm. Đôi mắt anh ấy màu biếc, còn mái
tóc thì vàng óng do phơi dưới nắng. Anh chỉ đeo đúng một chiếc vòng cổ
bằng vỏ ốc và mặc chiếc quần cộc vải nylon tả tơi dường như có đủ cả bảy
sắc cầu vồng.
“Tên tôi là Moe. Moe Jackson,” anh ấy nói trong khi chìa tay ra. “Chào
mừng cậu đến Hawaii. Đây là bãi biển của tôi - nơi tốt nhất trên hòn đảo này
để lướt sóng, và tôi có bãi biển này cho riêng mình. Người dân địa phương
nói ở đây bị ma ám, cho nên chẳng bao giờ tôi có bạn đồng hành. Với tôi thế
rất tốt,” anh ấy kéo dài giọng. “Tôi lướt sóng ở đây suốt ngày, chỉ một mình,
một hoạt động cực hợp với tôi.”
“Anh là vận động viên lướt sóng ư?” Tôi hỏi.
“Cậu đoán đúng rồi, cậu em,” anh ấy hào hứng đáp. “Cal cũng vậy. Ông ấy
rất giỏi môn này - chẳng kém cạnh gì tôi,” anh ấy cười toe toét.
“Thế anh vừa làm gì vậy? Cái điệu nhảy lúc nãy ấy?”
“À, tôi chỉ vui vẻ một chút thôi. Tôi khoái nhảy - nó giữ cho tôi trong dòng
chảy cuộc đời và nhắc tôi đừng quan trọng hóa mọi việc.”
“Trong dòng chảy cuộc đời ư?”
“Chắc chắn,” Moe nói. “Tôi sống từng khoảnh khắc đời mình. Tôi dành trọn
cho việc sống với một trạng thái mỹ mãn liên tục. Tôi cố gắng hiện diện trọn
vẹn trước mọi điều diễn ra với tôi. Quá khứ đã qua - từ lâu rồi. Cho nên triết
lý của tôi là như thế này: Tôi chẳng bao giờ để cho ngày hôm qua của mình
ảnh hưởng đến ngày hôm nay.”
“Vậy còn tương lai thì sao?” Tôi hỏi.

“Tương lai không có thật, anh bạn ạ. Nó chỉ là ảo giác chừng nào tôi còn bận
tâm. Điều duy nhất tôi thật sự chú tâm là niềm vui thú trong mỗi phút. Tôi
sống theo dòng chảy và đón nhận mọi thứ khi chúng đến. Tôi theo con tim
của mình. Và tôi yêu điều đó!” Anh ấy nói đầy nhiệt thành. “Đây, thứ này
dành cho cậu,” anh ấy tiếp lời khi trao cho tôi một phong bì mà anh lấy ra từ
túi quần cộc. “Hãy đọc nội dung bên trong đi.”
Tôi lôi ra một mảnh giấy nhàu nhĩ và đọc những dòng chữ trên đó thật cẩn
thận. Nội dung viết:
“Ngày thường, hãy để tôi nhận ra bạn là kho báu. Đừng để tôi bỏ qua bạn
trong cuộc tìm kiếm một ngày mai hiếm hoi và hoàn hảo nào đó. Có ngày tôi
sẽ thọc những móng tay mình vào đất, hay vùi mặt mình xuống gối hoặc duỗi
dài thân mình hoặc giơ tay lên trời cao và mong muốn bạn trở lại hơn bao
giờ hết.”
- Mary Jean Iron
“Tôi đoán điều đó đúng,” tôi nói vẻ trầm ngâm. “Quá nhiều người trong
chúng ta than phiền rằng không có đủ thời gian trong đời, nhưng chúng ta lại
lãng phí quá nhiều thời gian chúng ta đã có. Và chúng ta dành cả đời để săn
đuổi cái hũ vàng khó tìm thấy này, chỉ để phát hiện ra rằng những kho báu
tuyệt nhất của chúng ta chính là những kho báu đơn giản nhất mà chúng ta
luôn có nhưng lại chẳng bao giờ biết.”
“Cậu hiểu rồi đấy,” Moe nói, gật gật đầu đồng ý. “Hầu hết mọi người luôn
lao tới thế giới tưởng tượng này mà họ nghĩ sẽ giải quyết được tất cả những
vấn đề của họ và khiến cho họ vui sướng. Họ tự nhủ với mình rằng: ‘Một khi
ta đạt được việc này hay việc kia, ta sẽ hạnh phúc.’ Nhưng tôi tin rằng hạnh
phúc không phải là một nơi cho cậu tìm đến - nó chính là trạng thái nội tại
do cậu tạo ra. Bất kỳ ai cũng có thể hạnh phúc - nó có sẵn cho mọi người và
có sẵn ngay lúc này. Chúng ta chỉ cần dừng lại và chú ý hơn tới những kho
báu đang có xung quanh chúng ta. Cho nên lúc này tôi sống trọn vẹn cuộc
sống của mình. Mắt tôi mở to. Tôi đã thức tỉnh. Tôi yêu mọi khoảnh khắc
của cuộc phiêu lưu vĩ đại này.”
“Thế anh sống ở đâu?” Tôi hỏi vẻ tò mò.
Anh ấy chỉ về một túp lều tranh nho nhỏ ở rìa bãi biển, nơi bờ biển nhô ra

như một ngón tay. Có một khu vườn nhỏ đầy hoa bên cạnh lều, và một chiếc
xe đạp cũ kỹ han gỉ dựa bên hông.
“Đó là lâu đài của tôi, Jack ạ, nhà tôi đấy. Và tôi yêu nó!” Anh ấy nói đầy tự
hào.
“Thật thú vị,” tôi đáp, không biết cần phải nghĩ gì.
“Còn hơn cả thú vị ấy chứ - phải nói là hoàn hảo. Tôi chẳng có gì phải lo
lắng, không ai làm phiền tôi, và tôi ở ngay bên cạnh những con sóng khiến
cho tim tôi rộn ràng. Tôi đang ở thiên đường. Chào mừng cậu tới thiên
đường! Đây sẽ là nhà của cậu trong bốn tuần tới.”
“Nghe tuyệt đấy. Tôi biết tôi đang được hưởng một điều thật tuyệt vời,” tôi
đáp kèm một nụ cười.
“Mọi việc đã được sắp đặt sẵn cho cậu,” Moe tiếp tục. “Cậu đã biết rồi, tôi
tin chắc như vậy. Và tôi sẽ rất hạnh phúc vì có cậu làm bầu bạn. Tôi sẽ dạy
cậu mọi điều về Câu hỏi Cuối cùng thứ hai.”
“Mình đã yêu thật sự chưa?” Tôi nhớ lại.
“Cậu nói đúng.”
“Tuyệt. Nhưng lúc này, anh Moe, rất thành thật với anh, tôi cần tập trung
vào công việc nội tâm của mình hơn là yêu đương. Tôi đang trải qua quá
trình trưởng thành bên trong nên mọi yếu tố của cuộc đời tôi dường như đều
đang thay đổi. Toàn bộ ô cửa kính màu của tôi đang biến cải, xin nói ví von
như vậy.”
“Cha Mike đã dạy cậu điều đó, tôi biết. Một con người tuyệt vời,” Moe nói
thành thực.
“Anh cũng biết Cha Mike ư?”
“Dĩ nhiên. Ông ấy là bạn tôi đã nhiều năm - mặc dù ông ấy rất sợ nước,”
người bạn mới của tôi bật cười. “Tôi không làm sao làm cho ông ấy đến gần
ván trượt được, cho dù tôi tìm cách gì. Uổng phí,” anh ấy nhún vai.

nguon tai.lieu . vn