Xem mẫu

Ba Đêm Tội Lỗi
Anne Mallory

Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com

Dịch giả: Takya Đỗ

Ba điều kiện…
Mọi cánh cửa dường như đột ngột khép lại trước mắt Marietta Winters, khi em trai
cô đột ngột bị quy tội giết người, bị tống giam. Người thân lánh mặt, giới thượng
lưu ruồng rẫy, hàng xóm ném đá vào cửa kính. Không ai giúp cô cứu em, ngoại
trừ Gabriel Noble. Nhưng đổi lấy việc đó, cô phải đền đáp cho y ba điều.
Ba đêm ngọt ngào…
Để điều tra chân tướng kẻ giết người thực sự, Marietta phải sắm một vai cô không
hề muốn - người tình lả lơi của Gabriel. Gã đàn ông mang cái tên một vị thiên sứ,
lại có cả phần quỷ dữ trong linh hồn. Đêm từng đêm, trong vòng tay y, cô bị cuốn
vào cả một trời cảm giác.
Ba đêm tội lỗi…
Giữa cô gái và y, một điều thầm kín run rẩy thành hình. Y bắt đầu mong muốn ở
cô nhiều hơn một cuộc đổi chác. Nhưng chính lúc đó, những đêm dài kinh hoàng
trong quá khứ của y đã từ từ hé lộ…
Pha trộn một câu chuyện yêu đương cút bắt bên trong một bộ phim trinh thám sắc
sảo ly kỳ, Ba đêm tội lỗi đã dẫn người đọc đi từ nỗi rung động ngọt ngào nhất đến
cơn căng thẳng tột cùng nhất…

Thân tặng Bella Andre, Jami Alden, Barbara Freethy, Jacqueline Yau và quán
Starbucks yêu thích của chúng ta vì những giờ đằng đẵng chịu khó thầm lặng
đánh máy xen lẫn với những cuộc chuyện trò huyên náo (và đôi khi còn kỳ cục
nữa).

Chương 1
London, 1825.Chiếc khoen đồng trong miệng con sư tử le lói dưới ánh sáng mờ
mờ của những cây đèn khí đốt. Cặp mắt vàng hung dữ bên chiếc khoen dò xét
cô, tra vấn lòng can đảm của cô. Marietta Winters nắm những ngón tay đang run
rẩy vào chiếc khoen kim loại và đập nó vào cửa.Khí lạnh ban đêm cứa vào da cô.
Cô thắt chiếc khăn san đáng ghét quanh vai lại cho chặt hơn vá áp sát tai vào
cánh cửa.Chẳng thấy động tĩnh gì.Cô nhìn vào đôi mắt con sư tử, nuốt khan, rồi
đập vào vòng gõ cửa một lần nữa.Tiếng vang dội lại trong đêm tĩnh lặng, chỉ có
làn gió nhẹ thổi đáp lại cõi lòng cô tuyệt vọng.
Cô băn khoăn tự hỏi đó có phải là kết cục cho sự tìm kiếm của cô không - một

gian sảnh trống trơn và trong nhà tịnh không bóng người. Thêm một cánh cửa
đóng kín. Chiếc đinh cuối cùng đóng lên quan tài của Kenny.Không, cô không thể
nghĩ theo chiều hướng đó được.Một cơn run rẩy nhè nhẹ chạy qua người cô.
Lo lắng, căng thẳng và sợ hãi. Suốt nhiều ngày nay cô không được ngủ. Cả chuỗi
ngày ấy không được ăn một bữa tử tế đến lần thứ hai - chỉ có một ổ bánh mì. Anh
trai cô khăng khăng không muốn để ai biết được cảnh túng quẫn của họ nên
những đồng tiền dành để mua thức ăn đã biến thành chiếc áo choàng đua ngựa
mới cho Mark, đôi ủng mới cho Kenny, và một chiếc khăn san cho cô.
Cực kỳ ngu xuẩn.Và còn chưa hết, giá cô giữ mồm giữ miệng… không gây lộn
với Mark - chính cuộc đấu khẩu của hai anh em đã khiến Kenny bỏ nhà đi…Cơn
run rẩy càng lúc càng tệ hơn. Cô phải cố kìm nó lại. Một nhịp điệu ngắt quãng
khiến đầu cô ngẩng phắt lên. Tiếng chân bước, không phải là một chấn động
dưới mặt đất.
Ai đó ngừng lại một thoáng. Tiếng bước chân lại gần hơn, tiếng lộc cộc nặng nề
từ đôi ủng đàn ông dội trên nền đá hoa cương.Cô dỏng người lên, nghiêng đầu
và cố làm lắng dịu tiếng tim mình đang đập loạn.Tiếng bước chân dừng lại phía
bên kia khung cửa gỗ sồi. Lạy trời, ôi cầu trời cho ông ta có nhà.
Cô chẳng còn chỗ nào mà đến nữa. Mọi cánh cửa khác đều đã đóng kín.Cánh
cửa ngoài bằng gỗ sồi mở ra không một tiếng động.Cô nheo mắt nhìn vào ánh
sáng chói đột ngột rọi ra. Một người đàn ông cao lớn tựa vào cánh cửa, ánh đèn
sáng rỡ từ sảnh rọi sau lưng y khiến nổi bật nét mặt y.
“Gì thế?“Giọng y khô khốc. Và bực bội. Cũng không chút niềm nở. Không phải vì
cô đã trông đợi gì. Không một người phụ nữ đáng kính nào đêm hôm lại viếng
thăm vào giờ này. Rockwood đã cố thuyết phục cô sáng ngày ra hãy gửi thư để
sắp xếp một cuộc gặp gỡ, nhưng cô không thể cho phép mình đợi lâu đến thế giữa ban ngày ban mặt cô đừng hòng tránh được đám đông dân chúng.
Và Rockwood, với câu chuyện về người đàn ông bí ẩn này, đã cho cô một hy
vọng mong manh khiến cô không thể đợi đến lúc tàn giấc ngủ được.“Tôi cần nói
chuyện với ông Noble.” Cô ước gì giọng mình mạnh mẽ hơn, điềm tĩnh
hơn.Người đàn ông nhìn ra sau cô, săm soi con phố trước khi thu ánh mắt về.
Cô thầm mong có thể thấy nét mặt y rõ hơn chứ không chỉ là những đường mờ
ảo. “Giờ này mà ghé thăm uống trà thì lạ nhỉ.“Cô nắm chặt lấy chiếc túi xách.
“Vâng. Nhưng tôi cần nói chuyện gấp với ông Noble.” Cô nuốt khan. “Làm ơn đi.”
“Ông Noble không tiếp khách khứa vào lúc đêm hôm thế này.
Sáng mai hãy quay lại đây.” Giọng y vẫn cộc cằn, nhưng sự cáu kỉnh lúc trước đã
chùng xuống thành âm trầm và dứt khoát. Niềm kiêu hãnh của cô từng cao ngất.
Nó dữ dội và mãnh liệt đến mức cô đã tưởng rằng chỉ nhờ vào đặc tính ấy thôi
mình cũng có thể sinh tồn được. Nhưng cơn đau dai dẳng trong lòng cô, nỗi tuyệt
vọng, số phận của Kenny… tất cả đã cho cô thấy điều khác hẳn.
Cô lần mò trong túi xách tìm tấm danh thiếp mà hai tiếng trước cô đã nhét vào.

“Xin làm ơn. Sáng ra tôi không thể quay lại được. Làm ơn đi. Đây.” Cô chìa tấm
danh thiếp ra trước. Gì cũng được, gì cũng thế, miễn kiếm được lối cho cô
vào.Đôi mắt bị bóng tối che khuất của y săm soi cô hồi lâu.
Những ngón tay dài với ra nắm lấy danh thiếp. Cô miễn cưỡng để những ngón
tay y nhón nó ra khỏi những ngón tay mình, chấp nhận may rủi rằng gã đàn ông
này, gã đầy tớ này, có thể xé nó làm đôi. Y liếc nhanh qua tấm danh thiếp và xoay
nó một lượt qua những kẽ tay, tấm thiếp tới ngón tay út của y rồi được xoay trở
lại.
Một trò chơi đối với y, nhưng tấm thiếp đó là biểu trưng cho sinh mệnh của em
trai cô. Cặp mắt y xoáy vào mắt cô, xuyên thấu bóng tối.Cô hếch cằm lên. Lòng
kiêu hãnh của cô có lẽ đã bị chà đạp, nhưng quyết tâm của cô càng mạnh mẽ
thêm. Cô nhất định gặp ông Noble.Thái độ của người đàn ông đó đã có chút gì
biến đổi, mặc dù trong bóng tối cô không tài nào xác định được đó là gì.
Y lui lại. Cô tạ ơn trời và lách vào trong.Đại sảnh thật đẹp, địa chỉ này rất đẳng
cấp nên lẽ ra nó chẳng thể khiến cô ngạc nhiên, nhưng những tấm rèm màu
vàng, nước biển và nâu gụ thật trang nhã và thanh lịch mà không quá phô
trương. Ông Noble hiển nhiên là một người biết khéo léo khoe sự giàu sang của
mình.
Cô quay sang định nói gì đó thì thấy miệng mình há ra, mãi sau mới ngậm lại
được. “Cảm ơn vì đã cho tôi vào trong này đợi.” Cô siết chặt chiếc túi xách để giữ
cho đôi tay khỏi run. Cứ như thể việc phó mặc mình cho lòng thương hại của một
người lạ giữa đêm hôm khuya khoắt còn chưa đủ làm cô rối trí ấy…Y cao và khá
cân đối, kiểu cắt may rườm rà nhưng đắt tiền của bộ quần áo trên người y phô ra
đôi vai vạm vỡ mà không trông thấy miếng đệm vai.
Người đàn ông này mặc ít quần áo hơn đáng kể so với những gì cô vẫn quen
thấy. Áo khoác, áo vét, cà vạt và tất cả những gì mà lẽ ra y phải mặc đã bị cởi ra,
thế nên y chỉ diện độc một chiếc sơ mi trắng cổ không cài và chiếc quần màu
đen. Y thon gọn hơn một võ sĩ quyền Anh cục súc - mà thoạt đầu cô đã ngỡ y là nhưng còn lâu mới gọi là gầy được.
Cô nuốt khan trong lúc cải chính lại suy nghĩ ban đầu - y cực kỳ cân đối.Và khuôn
mặt y… Một làn sóng ấm áp mơn man từ chân tóc tới đầu ngón chân cô. Hàng mi
dài sẫm màu che rợp đôi mắt xanh lục lóng lánh. Cặp mắt mà hầu như người phụ
nữ nào cũng muốn được chết trong đó.
Nhưng không người phụ nữ nào có thể nói rằng y đẹp trai. Xương gò má y quá
gồ. Quai hàm y quá đanh.Một khuôn mặt hấp dẫn, lôi cuốn, đầy nhục cảm. Y có
vẻ đẹp nam tính gần như thần thánh.Nhưng hàng lông mày bên trái của y
nhướng lên đầy châm biếm. Đầu y nghiêng nghiêng.
Một biểu cảm chán chường như muốn nói rằng y biết rõ phản ứng chính xác mà
dáng vẻ y gây ra.Một hàng lông mày sẫm màu nhướng lên cao hơn.Cô chớp
chớp mắt, người chợt nóng bừng khi nhận ra nãy giờ mình vẫn đang nhìn chòng
chọc vào y một cách khiếm nhã.“Tôi cần phải nói chuyện với ông Noble.

nguon tai.lieu . vn