Xem mẫu

NĂM THỨ HAI



Chương 1



“Bạch Dương Lộng Gió,


Đường Ma,


Ngày 14 tháng Chín.


“Em thấy khó lòng mà buộc mình chấp nhận chuyện hai tháng tuyệt vời
của chúng ta đã kết thúc. Chúng thật là tuyệt vời mà, phải không anh yêu
nhất đời? Và bây giờ chỉ còn hai năm nữa là đến…


(Bỏ qua một số đoạn.)


“Nhưng em cũng vui sướng vô ngần khi trở lại Bạch Dương Lộng Gió…
quay về tòa tháp thuộc về em, chiếc ghế đặc biệt của riêng em và giường
nằm cao ngất dành cho em… và cả chú mèo Xám Tro nằm phơi nắng trên bệ
cửa sổ nhà bếp nữa chứ.


“Hai bà góa phụ rất mừng khi thấy em và Rebecca Dew thốt lên đầy chân
thành, ‘Thật tuyệt khi cô trở lại.’ Bé Elizabeth cũng cảm thấy hệt thế. Chúng
em đã có một buổi gặp gỡ hết sức hào hứng nơi cánh cổng sơn xanh.


“ ‘Em hơi sợ rằng cô sẽ đến Ngày Mai trước em,’ bé Elizabeth thú nhận.


“ ‘Buổi chiều nay thật đẹp quá phải không?’ em nhận xét.


“ ‘ Khi có cô thì buổi chiều nào cũng đẹp hết, cô Shirley ơi,’ bé Elizabeth
đáp.


“Ôi chao những lời khen!


“ ‘Thế em làm gì suốt mùa hè hở bé cưng?’ em hỏi.


“ ‘ Suy nghĩ,’ bé Elizabeth khẽ khàng đáp, ‘về tất cả những điều tốt đẹp sẽ
diễn ra ở Ngày Mai.”


“Sau đó, chúng em trèo lên gian phòng tháp đọc một câu chuyện kể về các
chú voi. Dạo này bé Elizabeth hết sức hứng thú với loài voi.


“ ‘Có gì đó thật quyến rũ trong tên gọi của voi, phải không cô?’ cô bé
nghiêm túc hỏi, chống cằm lên đôi tay nhỏ bé với phong cách rất riêng của
mình. ‘Em mong sẽ nhìn thấy thật nhiều voi ở Ngày Mai.’


“Chúng em vẽ thêm một công viên voi vào bản đồ vùng đất thần tiên của
hai cô cháu. Tỏ vẻ cao ngạo và khinh khỉnh chẳng ích gì đâu, Gilbert của
em, em biết anh sẽ có vẻ mặt như thế nào khi đọc những dòng này của em
mà. Chẳng có tí xíu tác dụng nào. Thế giới này luôn luôn có thần tiên.
Không thể tồn tại được mà không có họ. Vậy phải có ai đó tạo ra thần tiên
chứ.


“Trở lại trường học cũng khá là thích thú. Katherine Brooke vẫn chẳng
thân thiện mấy nhưng các học sinh của em có vẻ vui mừng khi gặp lại em, và
Jen Pringle nhờ em làm giúp vầng hào quang bằng thiếc đính chung quanh
đầu các thiên thần cho một buổi hòa nhạc của lớp giáo lý Chủ nhật.


“Em nghĩ rằng khóa học năm nay sẽ thú vị hơn nhiều so với năm ngoái.
Môn lịch sử Canada đã được thêm vào chương trình giảng dạy. Ngày mai em
phải trình bày một bài ‘diễn thuyết’ ngắn về cuộc chiến năm 1812. Cảm giác
thật kỳ lạ khi đọc lại các câu chuyện về những cuộc chiến ngày xưa… những
điều không bao giờ có thể xảy ra lần nữa. Em không cho rằng bất kỳ ai trong

chúng ta thèm để ý đến những ‘trận đánh xưa cũ’ ngoại trừ mối quan tâm
học thuật. Không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Canada lâm vào chiến tranh
một lần nữa. Em rất biết ơn Chúa rằng giai đoạn lịch sử ấy đã chấm dứt.


“Chúng em sẽ sớm tổ chức lại câu lạc bộ kịch nói và vận động từng gia
đình có con cháu đi học đóng góp cho câu lạc bộ. Lewis Allen và em chọn
đường Dawlish làm khu vực vận động chính, chiều thứ Bảy tới hai cô trò sẽ
đi quyên góp ở đó. Lewis sẽ cố gắng tận dụng một công đôi việc, bởi cậu
định tham dự một cuộc thi do tờ Nhà thôn quê tổ chức cho bức ảnh đẹp nhất
theo chủ đề nông trại quyến rũ. Giải thưởng trị giá hai mươi lăm đô la, và đó
có nghĩa là một chiếc áo vét và áo khoác mới mà Lewis đang rất cần. Suốt
mùa hè cậu làm việc cho một nông trại, còn năm học này thì đang vừa làm
việc nhà vừa phục vụ bàn ở nhà trọ của mình. Cậu hẳn là ghét công việc đó
lắm, nhưng chẳng bao giờ phàn nàn tiếng nào. Em thật lòng rất mến Lewis…
cậu hết sức dũng cảm và đầy tham vọng, luôn cười tươi quyến rũ thay vì tủm
tỉm cười. Và cậu thực sự không khỏe mạnh gì cho cam. Năm ngoái em cứ sợ
cậu bé sẽ gục ngã. Nhưng mùa hè ở nông trại dường như đã giúp cậu cường
tráng hơn một chút. Đây là năm cuối cùng của cậu ở trường trung học và sau
đó cậu hy vọng sẽ học thêm được một năm nữa ở trường Queen. Mùa đông
này các bà góa phụ định sẽ thường xuyên mời cậu đến ăn tối vào các Chủ
nhật. Dì Kate và em sẽ họp riêng với nhau về cách tiến hành và chi phí, em
đã thuyết phục dì để em trả số tiền phát sinh thêm. Tất nhiên chúng em
không cố gắng thuyết phục Rebecca Dew. Em chỉ đơn thuần hỏi dì Kate
trong tầm tai của Rebecca là em có thể mời Lewis Allen đến ăn tối Chủ nhật
ít nhất hai lần một tháng được không. Dì Kate lạnh lùng đáp rằng dì sợ họ
không đủ tiền để làm chuyện đó, hơn nữa còn phải thương cho cô gái cô độc
của họ nữa chứ.


“Rebecca Dew kêu lên đầy đau đớn.


“ ‘Đây chính là một giọt nước làm tràn ly mà. Nghèo mạt rệp đến mức
chẳng thể thỉnh thoảng cho cậu bé ngoan ngoãn chăm chỉ đáng thương cố
gắng học hành ấy vài miếng bỏ bụng! Bà bỏ nhiều tiền hơn thế để mua gan
cho con Mèo ấy mà bụng nó thì phình căng ra kìa. Ôi, cứ giảm một đô la tiền
lương của tôi và mời cậu bé đi thôi.’


“Theo Rebecca thì hành vi tốt đẹp đó đã được phê chuẩn. Lewis Allen sẽ
đến dùng bữa và phần gan của Xám Tro lẫn tiền lương của Rebecca Dew sẽ
không bị suy suyển chút nào. Chị Rebecca Dew thật đáng yêu!


“Đêm qua dì Chatty lẻn vào phòng em để nói với em rằng dì muốn mua
một chiếc mũ đính cườm nhưng dì Kate nghĩ rằng dì đã quá già để đội nó,
thế là cảm xúc của dì đã bị tổn thương.


“ ‘Cô có nghĩ tôi đã quá già không, cô Shirley? Tôi không muốn lố lăng
đâu… nhưng lúc nào tôi cũng khao khát có được một chiếc mũ đính cườm.
Tôi luôn nghĩ trông chúng thật duyên, như cách các cô hay gọi ấy… và bây
giờ chúng đã trở lại hợp mốt rồi.’


“ ‘Quá già ư! Đương nhiên là dì không quá già rồi, dì yêu dấu,’ em an ủi
dì. ‘Chẳng có ai quá già đến mức không thể mặc đúng thứ mà họ muốn. Dì
sẽ không muốn đội chiếc mũ đó nếu dì đã quá già.’ ‘Tôi sẽ mua nó và bất
chấp dì Kate,’ dì Chatty nói với giọng chẳng mấy mạnh mẽ. Nhưng em cho
rằng dì sẽ làm vậy thật… và em nghĩ mình biết làm thế nào để an ủi dì Kate.


“Em ở một mình trong căn phòng tháp. Ngoài kia đêm thật an bình và sự
tĩnh lặng mịn mượt như nhung. Đến cả những cành dương cũng không hề lay
động. Em hơi chồm ra ngoài cửa sổ và thổi một nụ hôn hướng về ai đó cách
xa đến một trăm dặm ở Kingsport.”




Chương 2



Đường Dawlish là một con đường khá quanh co, và buổi chiều hôm đó
thật thích hợp cho những kẻ lang thang… ít nhất là Anne và Lewis nghĩ như
vậy khi họ thong dong đi dọc theo con đường, thỉnh thoảng đứng lại để ngắm
khoảnh eo biển ngọc lam đột nhiên hiện ra thấp thoáng sau hàng cây, thu vào
tầm mắt một mảng thiên nhiên mỹ lệ đến ngỡ ngàng hay một ngôi nhà nhỏ

đẹp như tranh vẽ nằm giữa một thung lũng um tùm. Có lẽ việc gõ cửa từng
nhà một xin quyên góp cho câu lạc bộ kịch nói thì không được dễ chịu cho
lắm, nhưng Anne và Lewis thay phiên nhau giữ nhiệm vụ mở lời… cậu
thuyết phục các quý bà trong khi Anne lãnh phần đối phó với các quý ông.


“Nên bắt chuyện với lũ đàn ông nếu cô mặc chiếc váy và đội cái mũ đó,”
Rebecca khuyên nhủ. “Tôi có khá nhiều kinh nghiệm đi xin quyên góp hồi
còn trẻ và tất cả cho thấy mặc càng đẹp và bề ngoài càng tươm tất thì cô sẽ
xin được nhiều tiền hơn… hoặc nhiều lời hứa đóng góp hơn… nếu cô chọn
đối phó với lũ đàn ông. Nhưng nếu gặp phải đám đàn bà thì mặc vào thứ cũ
nhất và xấu xí nhất ấy.”


“Con đường này thú vị quá phải không Lewis?” Anne mơ màng hỏi.
“Không phải là loại đường thẳng bon, mà là con đường khúc khuỷu nhiều
ngã rẽ với đủ nét quyến rũ và các kiểu bất ngờ lấp ló. Cô lúc nào cũng yêu
những khúc quanh trên đường.”


“Con đường Dawlish này dẫn đến đâu nhỉ?” Lewis thực tế hỏi… dẫu ngay
lúc đó, cậu đang nghĩ bụng rằng giọng nói của cô Shirley lúc nào cũng khiến
cậu nghĩ đến mùa xuân.


“Lewis, cô có thể trả lời một cách cau có và có giáo điều rằng nó chẳng đi
đâu cả… nó chỉ nằm ngay đây thôi. Nhưng cô sẽ không làm thế. Còn chuyện
nó đi đâu hay nó dẫn đến đâu thì… ai mà quan tâm chứ? Có lẽ nó đi đến
điểm tận cùng của thế giới rồi vòng trở lại. Hãy nhớ những gì Emerson từng
nói… ‘Ôi, tôi biết làm gì với thời gian đây?’ Đó là phương châm của chúng
ta cho ngày hôm nay. Cô cho rằng vũ trụ sẽ lộn tùng phèo hết cả nếu chúng
ta để mặc nó dù chỉ một thoáng. Nhìn những bóng mây kia kìa… vẻ thanh
bình của thung lũng xanh tươi… và ngôi nhà mỗi góc đều có một cây táo.
Hãy tưởng tượng hình ảnh nó vào mùa xuân đi. Hôm nay là một trong những
ngày mà con người cảm thấy mình đang sống và là chị em với mọi làn gió
trên đời. Cô rất thích khi thấy có rất nhiều lùm dương xỉ thơm ở ven
đường… dương xỉ thơm có phủ lớp màng nhện mỏng như tơ. Nó gợi nhớ lại
những ngày mà cô tưởng… hoặc tin… cô cho rằng mình thực sự tin chắc…
rằng tơ nhện là khăn trải bàn của các nàng tiên.”


nguon tai.lieu . vn