Xem mẫu

Chương 5: Ước hẹn
Ngày nghỉ, Phương Đường và Yên Lạc cùng đi dạo phố, sắp đến sinh nhật anh chàng
thạc sĩ hóa học kia rồi, Yên Lạc muốn chọn một món quà tặng anh ta, cô phải nghĩ nát óc
xem nên tặng anh ta quà gì.
- Đồng hồ, dây lưng, cà vạt, quần áo, ví tiền… ngoài những thứ này ra chẳng có cái gì
để tặng sao? - Yên Lạc dạo hết mấy cửa hàng thời trang, thất vọng hỏi.
- Em có thể hỏi anh ta xem anh ta thích cái gì mà!
- Anh ta thích sĩ diện.
- Hả? - Phương Đường nhất thời không kịp phản ứng lại.
Yên Lạc nói: “Tất cả đàn ông trên đời đều thích sĩ diện. Em muốn tặng anh ấy một món
quà ấm áp mà lại có thể khiến anh ấy sĩ diện!”
Phương Đường đứng ở ngã rẽ của con phố, nhìn những cửa hàng san sát nhau, đột
nhiên nghĩ ra một ý.
Khoảng mười phút sau, hai cô gái cầm theo một cái túi đựng một con dao cạo râu nhập
khẩu của Đức đã được bọc đẹp đẽ từ trong khu mua sắm đi ra. Yên Lạc hết lời khen ngợi:
“Món quà này không những có thể chăm sóc được ‘sĩ diện’ của đàn ông, mà còn có thể đề
phòng đàn ông lén lút với người khác sau lưng mình!”
Phương Đường ngơ ngác: “Lần đầu tiên chị nghe nói dao cạo râu có tác dụng này đấy!”
Yên Lạc liền cao giọng giáo huấn: “Theo lẽ thường, trước khi hẹn gái ra ngoài, đàn ông
thường chải chuốt bản thân rất cẩn thận, đúng không nào?”
- Đúng!
- Một trong các công đoạn chải chuốt chắc chắn có “cạo râu” đúng không? Khi anh ta
cầm con dao cạo râu do chị tặng, tự nhiên sẽ nghĩ đến chị. Lúc đó có thể khiến trong lòng
anh ta cảm thấy áy náy, không biết chừng sẽ không đi hẹn hò với gái nữa ấy chứ!
Phương Đường phá lên cười: “Cách suy nghĩ của em đặc biệt thật đấy. Nhưng đàn ông
họ phức tạp hơn nhiều. Có thể trong lòng anh ta nhớ đến em, nhưng vẫn có thể vụng trộm

với người đàn bà khác. Chỉ có điều cách nghĩ này của em đã nhắc nhở chị, không biết Chu
Lệ Văn đã thay con dao cạo râu hồi đầu chị tặng anh ta chưa. Nếu như chưa, điều đó cho
thấy mặc dù anh ta ở bên cạnh người đàn bà khác, nhưng mỗi lần cạo râu anh ta sẽ lại nhớ
đến chị!”
Yên Lạc vô cùng bất mãn: “Chị còn để ý đến chuyện anh ta có nhớ đến chị không à?”
- Chị chỉ hy vọng anh ta có thể thỉnh thoảng nhớ đến chị, chứ không phải suốt ngày nhớ
nhung chị. Được tình cũ thỉnh thoảng nhớ đến chứng minh rằng tình cảm mà mình từng bỏ
ra không phải hoàn toàn không có giá trị!”
Chúng ta lúc nào cũng mong tình cũ vẫn còn nhớ đến mình mà không hy vọng người
yêu hiện giờ của mình nhớ về tình cũ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ lót, bước chân Phương Đường chợt chậm lại, Yên
Lạc không hề bỏ qua chi tiết này: “Sao thế, sợ em cười nhạo chị à?”
Phương Đường đỏ bừng mặt.
Yên Lạc chọn hộ Phương Đường hai bộ đồ lót mát mẻ, rất khiêu gợi, nhưng nhìn đến
giá thì cao gấp mấy lần những bộ đồ lót thông thường, Phương Đường thở dài: “Quần áo
của phụ nữ càng ít vải càng đắt tiền!”
- Chỉ hai bộ này là đủ, đảm bảo khiến anh ấy phải chảy máu cam!
- Chị không thích! - Phương Đường từ chối.
Yên Lạc lườm Phương Đường: “Đâu phải mặc cho chị ngắm, là mặc cho anh ấy ngắm
cơ mà, chỉ cần anh ấy thích là được rồi!”
- Nhưng những kiểu này thường ngày mặc sao được?
- Em đâu bảo chị mặc chúng hàng ngày.
Phương Đường vẫn kiên quyết không chịu mua: “Trách nhiệm đầu tiên của đồ lót là
bảo vệ bộ ngực của phụ nữ, trách nhiệm thứ hai mới là quyến rũ đàn ông. Không thể chỉ
chú ý đến chuyện quyến rũ đàn ông mà quên đi mục đích bảo vệ bản thân được!”
Yên Lạc lắc đầu thở dài: “Em e là chị chỉ mải phòng ngự mà quên mất tấn công thôi!”
- Tại sao phụ nữ phải mặc áo ngực?

- Không phải là vì ngực đàn bà lớn hơn đàn ông, cần phải có áo ngực mới có thể nâng
đỡ được hay sao? - Yên Lạc cười hi hi.
Trong tình yêu, phụ nữ thường khó định vị được bản thân. Quá nghiêm túc, đàn ông sẽ
coi bạn như một tiên nữ không thuộc cõi phàm, mặc dù ngưỡng mộ và kính nể bạn, nhưng
sẽ xa lánh bạn; quá buông thả, đàn ông sẽ coi bạn là loại phụ nữ lẳng lơ, mặc dù tiếp cận
bạn nhưng trong lòng vẫn khinh thường bạn. Đàn ông nghiêm chỉnh sẽ được xưng là quân
tử; đàn ông phong lưu sẽ được gọi là “lãng tử”. Là quân tử, đàn bà muốn quyến rũ anh ta;
là lãng tử, đàn bà thích cảm hóa anh ta. Cho dù là quân tử hay lãng tử, cuối cùng đàn bà
vẫn sẽ tiếp nhận anh ta.
Xét từ góc độ này, rõ ràng lồng ngực của đàn bà lớn hơn đàn ông.
Lúc Phương Đường về nhà, cô nhìn thấy một cô gái chạy ra từ căn nhà của mình, quần
áo có hơi xộc xệch, son môi bị lem hết cả, mặc dù cô gái đó đeo cặp kính râm rất to, che
gần hết khuôn mặt nhưng Phương Đường vẫn có thể nhận ra, đó là Trình Trình.
Chị ta đến đây làm gì? Tìm Đỗ Tư Phàm ư? Tại sao không đến phòng làm việc tìm anh
ấy mà lại vụng trộm chạy đến tận đây? Đỗ Tư Phàm và cô ta đã xảy ra chuyện gì, đã giảng
hòa hay chưa?
Trình Trình không nhìn thấy Phương Đường, vội vàng lên xe và đi mất. Phương Đường
ôm tâm trạng nặng nề lên lầu, hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa vào nhà, sau đó làm ra
vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lấy chìa khóa mở cửa. Đỗ Tư Phàm đang quét dọn
phòng khách, có một cái cốc thủy tinh bị vỡ, trên nền nhà loang lổ vệt nước. Nhìn thấy
Phương Đường, Đỗ Tư Phàm có vẻ hơi căng thẳng: “Ban nãy anh bất cẩn làm vỡ cái cốc!”
- Có bị đứt tay không? - Phương Đường hỏi.
- Không. Hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì không? Có mua được cái gì vừa ý
không?
- Giúp Yên Lạc chọn được ít đồ, mệt chết đi được, đi mua sắm cũng là một công việc
nặng nhọc! - Phương Đường lại gần vòng tay ôm Đỗ Tư Phàm, gục đầu vào vai anh, phát
hiện trên tai anh có một vết màu đỏ, hình như là vết son: “Em đi cất đồ đã!”, nói rồi cô
liền bình thản đi vào trong phòng, kiểm tra dấu vết ở trên giường, hình như vẫn giống như
trước khi cô ra khỏi nhà, không hề có dấu vết có người đã nằm lên.
Bọn họ trong sạch sao? Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra, tại sao trên tai Đỗ Tư
Phàm lại có vết son môi, tại sao Trình Trình lại đi ra với bộ dạng lôi thôi như thế? Bọn họ
đã làm chuyện đó ư? Ở đâu? Trên ghế sô pha ư? Tại sao cái cốc lại bị vỡ?

Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Phương Đường hiện lên hàng loạt những câu hỏi.
Ra ngoài phòng khách, Phương Đường lấy một cốc sữa lạnh ở trong tủ ra, uống ừng ực
một hơi rồi hỏi: “Hôm nay có ai đến không?”
- Không có.
Câu trả lời này khiến Phương Đường thất vọng cực độ: anh ấy đang nói dối, cô tưởng
rằng thiên sứ không biết nói dối, nhưng sự thực khiến cô thất vọng: “Em nhìn thấy Trình
Trình ở dưới lầu. Sau tai anh sao lại có vết son môi của phụ nữ? Đừng có nói với em rằng
đó là vết son anh bất cẩn làm dây ra khi trang điểm cho người khác nhé!”
Đỗ Tư Phàm lập tức ý thức được chuyện gì, anh vội nói: “Chuyện không như em tưởng
tượng đâu. Đúng là Trình Trình đến tìm anh, nhưng giữa anh và cô ấy chẳng có chuyện gì
hết!”
- Cô ấy đã hôn lên tai anh rồi, còn nói không có chuyện gì ư? - Phương Đường cao
giọng từ lúc nào không hay.
- Đấy là cô ta nhân lúc anh không để ý hôn lên thôi… - Đỗ Tư Phàm không biết nên
giải thích thế nào, đầu óc liên tục nghĩ cách giải thích - Em hãy tin anh!
- Thế tại sao anh lại giấu em chuyện cô ấy đến đây?
- Anh không muốn em nghĩ quá nhiều mà thôi!
- Nếu giữa anh và cô ấy thật sự không có chuyện gì, cần gì phải lo em nghĩ quá nhiều?
Đỗ Tư Phàm có vẻ bực mình: “Anh không muốn hai chúng ta thường xuyên nhắc đến
Trình Trình, luôn để cô ta xuất hiện ở giữa hai chúng ta. Chẳng nhẽ anh làm như vậy cũng
là sai?”
- Nhưng cô ấy đã xuất hiện giữa anh và em rồi đấy, nếu đã xuất hiện rồi thì không nên
giấu giếm em làm gì! - Phương Đường càng tức giận, cô cảm thấy mình giống như một
người thừa; chuyện giữa anh và Trình Trình luôn giấu giếm cô, khiến cô cảm thấy mình
như một người ngoài.
- Sau này anh sẽ không giấu em nữa! - Đỗ Tư Phàm hạ giọng.
- Hai người đã làm hòa rồi à?

- Không. Anh không thể làm hòa với cô ta được! - Đỗ Tư Phàm gần như rất buồn bã, sự
buồn bã của anh khiến trái tim Phương Đường đau nhói, anh vẫn để tâm đến Trình Trình,
vẫn luôn quan tâm cô ấy.
- Anh có yêu em không? - Phương Đường run rẩy hỏi.
Đỗ Tư Phàm quay mặt đi, để lại một chiếc bóng sau lưng: “Đáp án sau này anh sẽ nói
cho em!”
Phương Đường cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, cô biết Đỗ Tư Phàm từng
yêu Trình Trình, nhưng không biết Đỗ Tư Phàm có từng yêu cô hay không.
Lần cãi nhau này khiến hai người không nói chuyện với nhau suốt mấy ngày liền, bởi vì
đôi bên đều cảm thấy mình không sai, vì vậy chẳng ai chịu nhường ai. Ngày nào Đỗ Tư
Phàm chưa đưa ra đáp án, ngày đó Phương Đường vẫn chưa thể yên tâm.
Phương Đường nhớ đến việc cô vẫn nợ Phạm Gia Ni một món nợ ân tình: hồi đầu nhờ
mối quan hệ của Phạm Gia Ni mà Phương Đường được nhận vào công ty Erna làm việc,
thế nên Phương Đường liền mời Phạm Gia Ni ra ngoài uống rượu, nhân tiện gọi thêm cả
Yên Lạc cho vui.
Tửu lượng của Phương Đường rất kém, chỉ nửa cốc rượu vang cũng đủ khiến mặt cô đỏ
bừng lên rồi: “Đàn ông sẽ nói ra ba chữ ‘Anh yêu em’ trong tình huống như thế nào?”
Phạm Gia Ni không nói gì, chỉ cười.
Yên Lạc lại bắt đầu một buổi diễn thuyết: “Trước khi có được chị… Những gã bạn trai
của em trước đây, trước khi có được em, miệng lúc nào cũng ngọt xớt, ngày nào cũng treo
ba từ ‘anh yêu em’ ở trên miệng. Nhưng có được rồi thái độ thay đổi hẳn, không còn nói
ba từ ấy nữa. Vì vậy ba từ ‘anh yêu em’ đối với đàn ông mà nói giống như một chiếc chìa
khóa để đạt được thể xác của chị, giống như câu thần chú: ‘Vừng ơi mở ra’, để mở ra cánh
cửa kho báu trong A li ba ba vậy!”
Phạm Gia Ni liền lên tiếng sửa lại cách nói của Yên Lạc: “Cái em nói chỉ là một bộ
phận nhỏ mà thôi!”
Yên Lạc nói tiếp: “Đương nhiên cũng có những người đàn ông sau khi chiếm được chị
rồi vẫn nói ‘anh yêu em’. Bạn trai của em hiện giờ là như vậy, trước khi em hạ gục anh ấy,
một câu anh ấy cũng chẳng nói. Sau khi em thịt anh ấy rồi, anh ấy biến thành một con
người hoàn toàn khác. Trước kia bộ dạng vô cùng thanh cao, nhưng lúc riêng tư nói toàn
những lời tục tĩu. Đàn ông như thế thuộc loại ‘hư ngầm’.”

nguon tai.lieu . vn