Xem mẫu

29
Jack làm thủ tục vào một khách sạn có cái tên rất kêu trên tấm biển nê ông là Bucharest!
International. Suốt cả buổi tối, anh hết bật máy sưởi lên vì trời quá lạnh, rồi lại tắt máy
sưởi đi vì không chịu được tiếng ồn. Anh thức dậy lúc 6 giờ, bỏ ăn sáng vì sợ bữa sáng
cũng bất ổn như chiếc máy sưởi.
Từ lúc bước lên máy bay, anh đã bị mất dấu cô gái kia, như thế có nghĩa rằng hoặc là anh
đã mắc sai lầm, hoặc là cô ta quá cao tay. Nhưng anh đã giải toả được một mối nghi ngờ
của mình. Chắc chắn Anna hoạt động độc lập và điều đó có nghĩa là Fenston sắp phái
người tới đây để săn lùng cô ta. Nhưng Petrescu đang có mưu đồ gì và cô ta có nhận thức
được những nguy hiểm đang chờ mình không? Jack nhận định rằng chỗ thích hợp nhất để
phục kích Anna là tại nhà mẹ của cô ta. Lần này anh sẽ không bám theo mà ngồi chờ đối
tượng. Anh băn khoăn không hiểu người phụ nữ mà anh đã phát hiện ra khi đang đứng xếp
hàng chờ lên máy bay có nghĩ giống anh không, nếu thế cô ta có phải là tay chân của
Fenston không, hay cô ta làm việc cho một ai khác?
Người khuân vác hành lý ở khách sạn đưa cho anh mượn một tấm bản đồ, nhưng chỉ có
khu trung tâm là được mô tả chi tiết, còn khu ngoại ô thì hầu như chỉ là vài đường phác
qua, vì vậy anh bước tới ki ốt bên kia đường và mua một cuốn sách hướng dẫn du lịch có
tựa đề Những điều cằn biết về Bucharest Không có một dòng nào nói về quận Berceni nơi
mẹ Anna sinh sống, cho dù khu Piazza Resitei cũng được đưa vào một tấm bản đồ khổ lớn
được gấp lại đính kèm trong cuốn sách. Với sự trợ giúp của một que diêm và tỉ lệ xích ghi
ở góc dưới bên trái tấm bản đồ, Jack đi đến kết luận là nơi đó cách chỗ anh đang ở khoảng
6 dặm về phía Bắc. Anh quyết định là sẽ đi bộ trong ba dặm đầu, không chỉ vì anh cần tập
thể dục, mà còn vì anh muốn biết mình có bị kẻ nào theo dõi hay không.
Jack rời khách sạn International vào lúc 7:30, và bắt đầu sải những bước dài trên phố.
Anna cũng trải qua một đêm thao thức, bởi vì cô khó có thể ngủ được khi dưới gầm
giường là một chiếc thùng màu đỏ. Cô bắt đầu nghi ngờ về việc Anton sẽ chấp nhận một
sự mạo hiểm không cần thiết đối với anh để giúp đỡ cô thực hiện kế hoạch của mình. Hai
người đã hẹn gặp nhau vào lúc 6 giờ sáng tại Học viện, một cái giờ mà không một sinh
viên tự trọng nào có thể đưa ra.
Khi bước ra khỏi khách sạn, người đầu tiên Anna trông thấy là Sergei. Ông ta đang đứng
bên chiếc xe Mercedes già nua của mình đỗ ở lối vào. Cô băn khoăn không biết ông ta đã
đứng ở đó từ khi nào.
“Chào cô”, ông ta nói rồi đỡ lấy chiếc thùng màu đỏ và cho vào cốp sau xe. “Chào bác

Sergei”, Anna đáp. “Cháu muốn quay trở lại Học viện, nơi cháu sẽ để chiếc thùng này
lại”. Sergei gật đầu và mở cửa sau xe cho cô.
Trên đường tới Piata Universitatii, Anna được biết rằng Sergei có một bà vợ, rằng họ đã
sống với nhau được ba mươi năm và có một người con trai đang phục vụ trong quân đội.
Anna vừa định hỏi xem ông ta đã bao giờ gặp mẹ mình chưa thì cô trông thấy Anton đang
đứng ở bậc thềm dưới cùng của Học viện. Trông anh có vẻ lo lắng và bồn chồn.
Sergei cho xe dừng lại, xuống xe và lấy chiếc thùng ra khỏi cốp.
“Nó đấy hả”, Anton hỏi rồi nhìn chiếc thùng đầy vẻ ngờ vực. Anna gật đầu. Anton đi theo
Sergei khi ông ta bê chiếc thùng và bước lên các bậc thềm. Anton mở cửa trước cho ông ta
rồi cả hai cùng biến vào trong. Anna chốc chốc lại ngó đồng hồ và sốt ruột nhìn về phía
cổng ra vào. Họ chỉ đi có vài phút, nhưng cô cảm thấy hình như mình đang bị những con
mắt theo dõi. Phải chăng tay chân của Fenston ngay lúc này đây đang bám theo cô? Phải
chăng ông ta đã đoán được chỗ cô cất dấu bức tranh? Rồi cuối cùng Anton với Sergei
cũng hiện ra trên bậc thềm, cả hai cùng khiêng một chiếc thùng gỗ khácDù kích thước vẫn
thế, trên chiếc thùng này không có kí hiệu gì. Sergei cho chiếc thùng mới vào cốp sau xe,
đóng nắp cốp lại rồi lên xe và ngồi vào sau vô lăng.
“Cảm ơn”, Anna nói rồi hôn vào hai bên má Anton.
“Khi em đi vắng, chắc anh cũng mất ăn mất ngủ”, Anton nói khẽ.
“Em sẽ trở về, sau ba hoặc bốn ngày là cùng”, Anna hứa, “và em sẽ lấy bức tranh đi, lúc
ấy anh sẽ không phải lo gì nữa”. Cô trèo lên ghế sau xe.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, và Anna nhìn qua kính hậu. Anton vẫn đứng đó, một bóng hình
lẻ loi. Trông anh có vẻ lo lắng. Liệu anh có đáng phải mạo hiểm không? Anna tự hỏi.
Jack không ngoái nhìn lại, nhưng khi đi hết dặm đường đầu tiên, anh rẽ vào một siêu thị
và nấp sau một chiếc cột lớn. Anh chờ cho người phụ nữ kia bước qua. Không thấy cô ta
đâu. Một kẻ nghiệp dư sẽ bước qua và sẽ không cưỡng lại được mong muốn liếc nhìn vào
chỗ khuất sau chiếc cột, thậm chí là rẽ vào siêu thị theo con mồi. Anh không đứng ở đó
lâu, vì biết rằng làm thế sẽ khiến cô ta nghi ngờ. Anh mua một ít thịt muối với bánh mỳ và
bước trở ra đường. Vừa nhai bữa sáng của mình, anh vừa cố nghĩ xem tại sao mình lại bị
theo dõi. Cô ta làm việc cho ai? Mục đích của cô ta là gì?
Phải chăng cô ta hy vọng rằng anh sẽ dẫn cô ta tới chỗ Anna? Phải chăng anh là đối tượng
của một chiến dịch phản gián? Hay chỉ là hoang tưởng?

Sau khi ra khỏi trung tâm thành phố, anh dừng lại để nhìn bản đồ. Anh quyết định vẫy một
chiếc tắc xi, bởi vì anh sợ là sẽ khó kiếm tắc xi ở khu Berceni, khi anh cần phải cơ động.
Một chiếc tắc xi cũng sẽ giúp anh cắt đuôi dễ dàng hơn, bởi vì nếu có một chiếc tắc xi nào
đó đuổi theo anh, nó phải có màu vàng, và sẽ không thể lẫn vào đâu được một khi ra đến
vùng ngoại ô. Anh xem kỹ bản đồ một lần nữa, rẽ trái ở góc phố tiếp theo, không ngoảnh
nhìn lại, thậm chí cũng chẳng liếc nhìn vào các cửa hiệu hai bên đường. Nếu cô ta là một
kẻ chuyên nghiệp, việc anh ngoảnh nhìn lại phía sau sẽ là một sai lầm nghiêm trọng, bởi vì
nó báo cho cô ta biết rằng anh đã đề phòng. Anh vẫy một chiếc tắc xi.
Anna yêu cầu người tài xế của mình - bây giờ cô đã xem ông ta là tài xế riêng của cô -ô
trở lại tòa nhà mà họ đã tới hôm trước. Tất nhiên là Anna muốn gọi điện cho mẹ mình để
báo cho bà biết trước khi nào thì cô tới, nhưng mẹ cô là người không chấp nhận điện thoại.
Mẹ cô đã nói với cô rằng điện thoại cũng giống như thang máy, nếu đã hỏng thì chẳng bao
giờ có ai đến sửa, mà lại vẫn phải mất tiền phí. Anna biết mẹ mình chắc chắn đã dậy từ lúc
sáu giờ sáng để đảm bảo rằng mọi thứ trong căn hộ sạch đến mức không có một hạt bụi
nào của bà, đã được lau chùi đến lần thứ ba trước khi Anna tới.
Khi Sergei cho xe dừng lại ở đầu lối đi đầy cỏ dại dẫn vào tòa nhà Piazza Resitei, Anna
nói với ông ta rằng cô sẽ trở lại trong vòng một giờ, và sau đó sẽ tới sân bay Otopeni.
Sergei gật đầu.
***
Một chiếc tắc xi dừng lại bên cạnh anh. Jack bước vòng qua phía người tài xế, và ra hiệu
cho anh ta hạ cánh cửa sổ xuống.
“Anh có biết tiếng Anh không?”.
“Một chút”, người tài xế ngập ngừng nói.
Jack mở tấm bản đồ ra và chỉ tay vào địa chỉ Piazza Resitei, trước khi anh ngồi vào chiếc
ghế sau lưng tài xế. Người lái xe tắc xi nhăn mặt, và ngoái nhìn Jack như muốn đảm bảo
rằng anh không lầm. Jack gật đầu. Anh ta nhún vai rồi cho xe chạy tới cái địa chỉ mà chưa
một du khách nào yêu cầu anh ta đưa tới đó.
Chiếc tắc xi len vào làn đường giữa và cả hai cùng nhìn vào gương chiếu hậu. Một chiếc
tắc xi khác đang bám theo họ. Không thấy có khách ngồi trên xe, nhưng rất có thể cô ta
ngồi lọt ở ghế sau. Anh đã mất dấu cô ta, hay cô ta đang ngồi trên một trong ba chiếc tắc
xi mà anh thấy trong gương chiếu hậu? Cô ta là một kẻ chuyên nghiệp, cô ta đang ngồi
trên một trong những chiếc tắc xi kia và Jack có cảm giác là cô ta biết anh đang tới đâu.

Jack biết thành phố nào cũng có những khu đổ nát, những tòa nhà xuống cấp, nhưng anh
chưa từng trông thấy một cái gì đó giống như khu Berrceni, một khu vực chỉ gồm toàn
những khối bê tông ghớm ghiếc mọc lên giữa một bãi đất hoang tàn. Thậm chí gọi khu
này là ổ chuột cũng không xứ
Khi chiếc tắc xi bắt đầu chạy chậm lại, Jack phát hiện thấy một chiếc Mercedes cũ đang
đỗ bên vệ đường cách họ chừng 200 thước, trên một con phố chắc chưa từng in dấu bánh
xe tắc xi.
“Đi tiếp đi”, anh giục, nhưng người tài xế vẫn cho xe chạy chậm dần. Jack đập mạnh vào
vai anh ta và ra hiệu để anh ta cho xe chạy tiếp.
“Nhưng đây là địa chỉ ông muốn tới”, người tài xế tắc xi khăng khăng nói. “Đi tiếp đi”,
Jack gắt.
Người lái xe có vẻ ngạc nhiên, anh ta nhún vai và tăng tốc cho xe chạy qua chỗ chiếc
Mercedes đang đỗ.
“Quặt vào lối rẽ tiếp theo”, Jack vừa nói vừa chỉ về chỗ rẽ phía trước bên trái. Người tài
xế gật đầu, và trông anh ta lại càng có vẻ bối rối. Anh ta chờ chỉ dẫn tiếp theo. “Quay
vòng trở lại”, Jack nói một cách chậm rãi, “và dừng lại ở cuối đường”.
Người tài xế làm theo chỉ dẫn mới của anh, và liên tục ngoái nhìn ra sau lưng với một
khuôn mặt đầy vẻ hoang mang.
Ngay khi chiếc xe vừa đỗ lại, Jack bước ra khỏi xe và chầm chậm đi về phía góc đường,
vừa đi vừa tự nguyền rủa mình về sai lầm ngớ ngẩn này của anh. Anh băn khoăn không
hiểu người phụ nữ kia đang ở đâu, bởi vì rõ ràng là cô ta đã không mắc phải sai lầm như
anh. Nhẽ ra anh phải nghĩ đến chuyện Anna có thể đã tới đó trước mình, và phương tiện
mà cô ta sử dụng chắc chắn phải là một chiếc tắc xi.
Jack nhìn lên khối bê tông màu xám, và thề rằng từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ phàn
nàn về căn hộ một phòng ngủ của mình ở West Side nữa. Anh phải đợi 40 phút trước khi
Anna ra khỏi tòa nhà đó. Anh đứng yên không động đậy trong khi Anna bước về phía
chiếc Mercedes màu vàng kia.
Jack nhảy vào chiếc tắc xi của mình và vừa chỉ về phía trước vừa nói nhanh, “Đuổi theo
họ, nhưng đừng tiến lại gần, đợi cho đến khi lên đường lớn đã”. Anh cũng không biết chắc
người tài xế tắc xi có hiểu mình nói gì hay không. Anh ta đánh xe khỏi vệ đường, và dù
Jack liên tục vỗ vào vai anh ta và nhắc, “Đi chậm lại”, hai chiếc tắc xi vẫn bám sát nhau
giống như hai con lạc đà giữa sa m khi họ chạy qua những con đường vắng. Jack lại chửi
thề, anh biết là mình đã bị lột da. Bây giờ thì một kẻ nghiệp dư cũng có thể phát hiện ra

anh.
“Cô có nhận ra là có người đang theo dõi cô không?” Sergei hỏi sau khi xe đã lăn bánh.
“Không, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu có ai đó theo dõi cháu”, Anna đáp
và thấy ớn lạnh vì Sergei đã nhắc đến nỗi sợ hãi lớn nhất của cô. “Bác có nhìn thấy họ
không?” cô hỏi.
“Chỉ thoáng qua thôi”, Sergei đáp. “Một người đàn ông, khoảng trên ba mươi tuổi, dáng
thể thao, tóc đen, e là tôi chỉ nhìn thấy có ngần ấy”. Vậy là Tina đã sai khi nghĩ rằng kẻ
đang săn lùng cô là một phụ nữ, đó là ý nghĩ đầu tiên của Anna. “Và đó là một kẻ chuyên
nghiệp”, Sergei nói thêm.
“Sao bác biết”, Anna hỏi bằng một giọng lo lắng.
“Khi chiếc tắc xi chạy qua chỗ tôi, anh ta không nhìn lại”, Sergei nói. “Tôi cũng không
dám chắc anh ta ở về phía nào của luật pháp”.
Anna rùng mình, còn Sergei thì liếc nhìn vào gương chiếu hậu. “Và tôi khẳng định rằng
anh ta đang bám theo chúng ta, nhưng đừng có ngoái lại làm gì”, Sergei nói nhanh, “bởi vì
nếu cô làm thế, anh ta sẽ biết là cô đã phát hiện ra anh ta”.
“Cảm ơn bác”, Anna nói.
“Cô vẫn muốn tôi đưa cô ra sân bay chứ?”
“Cháu không còn lựa chọn nào khác”, Anna đáp.
“Tôi có thể cắt đuôi anh ta”, Sergei nói, “nhưng như thế thì anh ta sẽ biết rằng cô đã phát
hiện ra anh ta”.
“Cũng chẳng giúp ích được gì”. Anna nói. “Anh ta đã biết cháu sẽ đi đâu”.
Jack lúc nào cũng mang theo hộ chiếu, ví và thẻ tín dụng trong mình, để đềường hợp khẩn
cấp. “Chết tiệt thật”, anh nói khi trông thấy tấm biển chỉ đường tới sân bay và chợt nhớ tới
chiếc vali của anh trong phòng khách sạn.
Có ba hay bốn chiếc tắc xi khác cũng đang chạy về hướng sân bay Otopeni, và Jack băn
khoăn không hiểu người phụ nữ kia đang ngồi trong chiếc xe nào, liệu cô ta có mua vé lên
cùng chuyến bay với Anna Petrescu hay không.

nguon tai.lieu . vn