Xem mẫu

Chương 32
Williard Stone và Monte Banks là những kẻ thù tất yếu. Cả hai đều là những con
thú ăn thịt tàn bạo, và cánh rừng mà chúng đang lảng vảng rình rập là những bức
tường đá cao ngất trên Wall Strees, với những chủ nhân đầy quyền lực, những
ông chủ tài chính cỡ bự và những vụ chuyển nhượng cổ phiếu khổng lồ.
Hai người đã đụng độ nhau lần đầu tiên trong vụ dành giật một công ty có lợi
nhuận lớn. Williard Stone đã thắng thầu lần đầu và hy vọng là không có trục trặc
gì. Ông ta có thế lực quá mạnh và tiếng tăm của ông ta khủng khiếp đến độ ít ai
dám đương đầu nên đã rất đỗi ngạc nhiên khi được biết có một nhà doanh
nghiệp trẻ tên là Monte Banks đang tranh thầu với ông Stone buộc phải nâng
thầu và số tiền cứ cao lên mãi. Sau cùng Williard Stone cũng dành được quyền
kiểm soát công ty đó, nhưng với lãi suất thấp hơn nhiều so với dự tính.
Sáu tháng sau, trong một cuộc bỏ thầu để mua lại một hãng điện tử lớn, Stone lại
chạm chán Monte Banks.
Giá thầu cứ leo lên mãi và lần nầy thì Banks thắng.
Khi Williard Stone biết Monte Banks dự định cạnh tranh với mình để dành quyền
kiềm soát một hãng máy tính, ông ta quyết định đã đến lúc phải đối mặt với đối
thủ. Hai người đàn ông gặp nhau trên mảnh đất trung lập ở đảo Paradise thuộc
bang Bahamas.
Williard Stone đã cho điều tra kỹ lưỡng về lai lịch của địch thủ và biết rằng Monte
Banks xuất thân từ một gia đình kinh doanh dầu mỏ giầu có và đã khôn khéo
thương lượng để đưa di sản thừa kế của anh ta vảo một tổ hợp quốc tế.
Hai người ngồi vào bàn ăn trưa. Williard Stone, già và khôn ngoan, còn Monte
Banks thì trẻ và hăng hái.
- Anh đang trở thành một cái ung nhọt nhức nhối đấy! - Williard mở đầu câu
chuyện.
Từ miệng ông nói ra thì đó là một lời khen ngợi lớn Monte Banks mỉm cười.
- Anh muốn gì?
- Như ông thôi. Tôi muốn làm chủ thế giới nầy.
- Ồ, thế giới nầy đủ lớn. - Williard Stone trầm ngâm nói.

- Nghĩa là thế nào?
- Có đủ chỗ cho cả hai chúng ta.
Đó là ngày mà họ trở thành bạn của nhau. Mỗi người đều thành công trong việc
kinh doanh của mình một cách riêng rẽ, nhưng mỗi khi có những đề án mới - gỗ,
dầu, bất động sản - thì họ lại phối hợp với nhau, thay vì đối chọi. Đã vài lần Cơ
quan chống kinh doanh bất hợp pháp của Bộ Tư pháp đã cố ngăn chặn những vụ
làm ăn của họ, nhưng các mối quen biết của Williard Stone đã luôn tỏ ra có ích.
Monte Banks là chủ của những công ty hoá chất phải chịu trách nhiệm trước sự ô
nhiễm môi trường tràn lan trên các sông hồ, nhưng khi anh ta bị truy tố, thì bản
cáo trạng lại bị bỏ lửng một cách bí ẩn.
Hai người đàn ông đó có một mối quan hệ cộng sinh hoàn hảo.
Chiến Dịch Ngày Tận Thế là lẽ đương nhiên đối với họ, và cả hai đều tham gia
nhiều vào nó. Họ đang sắp kiếm được một hợp đồng mua mười triệu mẫu rừng
xanh tốt trong vùng nhiệt đới Amazon. Đó sẽ là một trong những hợp đồng béo
bở nhất mà họ kiếm được từ trước tới nay.
Họ không thể chấp nhận bất kỳ vật cản nào trên đường đi của mình.

Chương 33
Ngày thứ mười ba.
Washington, D. C.
Thượng nghị viện Mỹ trong một kỳ họp toàn thể…
Vị thượng nghị sĩ trẻ từ bang Utah đang phát biểu và những gì đang xảy đến với
hệ sinh thái của chúng ta là một điều ô nhục quốc gia. Đã đến lúc bộ máy vĩ đại
nầy phải nhận ra rằng việc giữ gìn di sản quý báu mà các bậc tiền bối đã để lại
chính là nghĩa vụ thiêng liêng của mình. Không chỉ là nghĩa vụ thiêng liêng mà
còn là đặc quyền của chúng ta trong việc bảo vệ đất đai, không khí, và các vùng
biển khơi bị phá huỷ trước những lợi ích đặc quyền ích kỷ. Và chúng ta có làm
điều nầy không? Chúng ta có làm việc một cách tốt nhất với tất cả lương tâm của
mình không? Hay chúng ta cho phép uy lực của đồng tiền chi phối mình.
Kevin Paker, ngồi trong phòng dành cho khách thăm, đã đưa mắt nhìn đồng hồ
tới lần thứ ba trong vòng năm phút. Ông ta sốt ruột, không hiểu bài diễn văn sẽ
còn kéo dài bao lâu nữa. Ông ta ngồi chờ chỉ bởi lẽ sắp đến giờ dùng bữa trưa
với vị thượng nghị sĩ mà ông cần nhờ giúp đỡ. Kevin Pakker thích thú với việc đi
ngang qua những hành lang quyền lực, chén chú chén anh với các ông nghị, tiêu
xài phóng tay để đổi lấy những ân huệ chính trị.
Ông ta lớn lên trong nghèo đói ở Eugene, tiểu bang Oregon. Cha là người nghiện
rượu, có một kho chữa gỗ nhỏ và đã biến cái nhẽ ra là một sự kinh doanh ăn phát
đạt thành một thảm hoạ. Cậu con trai phải làm việc từ tuổi mười bốn, và bởi vì mẹ
cậu đã bỏ đi theo một người đàn ông khác từ mấy năm trước, nên cậu đã không
hề có đời sống gia đình. Paker dễ dàng có thể trở thành một kẻ lang bạt và kết
thúc giống như ông bố, thế nhưng cứu cánh của cậu ta lại là cái vẻ đẹp trai và
thêm nữa, rất có cá tính. Paker có mái tóc vàng lượn sóng và dáng dấp rất quý
tộc mà hắn là thửa hưởng của ông cụ tổ lâu đời nào đó.
Một người giầu có trong thị trấn tiếc cho cái vẻ ngoài đó đã dành cho cậu ta việc
làm và nhiều sự khích lệ. Người giầu có nhất thị trấn, Jch Goodspell, đặc biệt
nhiệt tình giúp đỡ Paker và đã dành cho cậu ta một việc làm ngoài giờ tại một
trong những công ty của mình, và là một người độc thần, ông ta thường mời
Paker đến cùng ăn tối tại nhà.
- Cậu có thể thành đạt trong xã hội nầy đấy, - Goodspell nói, - nhưng cậu không
thể làm nên nếu không có bạn bè.
- Tôi biết thế, thưa ngài. Và tất nhiên đầu tiên là tôi biết ơn thiện chí của ngài.

- Tôi có thể làm cho cậu nhiều hơn nữa, - Goodspdll nói. Họ đang ngồi trên chiếc
đi- văng trong phòng khách, sau bữa ăn tối. Ông ta quàng tay ôm lấy cậu. - Còn
nhiều nữa. - Ông ta bóp vai cậu. - Cậu có một thân hình đẹp, cậu biết thế không?
- Cám ơn ngài.
- Cậu có bao giờ cảm thấy cô đơn không?
- Thưa ngài, có. Lúc nào tôi cũng cô đơn.
- Ồ, cậu không phải cô đơn nữa. - Ông ta ve vuốt cánh tay cậu. Tôi cũng thấy cô
đơn, cậu biết đấy. Người ta cần có ai đó để được ôm ấp, vuốt ve.
- Vâng, thưa ngài.
- Cậu đã có cô bạn gái nào chưa?
- Có tôi có đi cùng Sue Ellen một dạo.
- Cậu đã ngủ với con bé chưa?
- Không, thưa ngài. - Cậu đỏ bừng mặt.
- Kevin, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?
- Thưa ngài, mười sáu ạ.
- Đó là lứa tuổi tuyệt vời. Đã đến lúc cậu phải khởi đầu một sự nghiệp. - Ông ta
quan sát Paker một thoáng. - Tôi cam đoan là cậu sẽ rất khá trong lĩnh vực chính
trị.
- Chính trị ư? Thưa ngài, tôi không biết gì về nó cả.
- Vậy nên cậu sẽ phải đi học. Và tôi sẽ giúp cậu.
- Cám ơn ngài.
- Có rất nhiều cách để tỏ lòng biết ơn với người khác, - Goodspell nói. Ông ta xoa
xoa dọc đùi cậu bé. - Nhiều cách. - Ông ta nhìn vào mắt Paker. - Cậu có hiểu ý tôi
không.
- Có Jeb ạ.

Đó là lúc bắt đầu.
Khi Kevin tốt nghiệp trường trung học Churchill, Goodspell gửi cậu đến Đại học
Oregon. Cậu nghiên cứu môn khoa học chính trị, và Goodspell thu xếp để người
được ông ta bảo hộ được gặp mặt những nhân vật cần thiết. Họ đều có ấn tượng
tốt với người thanh mên đầy vẻ hấp dẫn. Với những mối quan hệ của mình,
Paker thấy mình có thể gắn kết lại những nhân vật quan trọng với nhau. Việc trở
thành một chuyên gia vận động hành lang ở Washington là một bước tự nhiên, và
Paker rất thạo việc.
Goodspell đã chết trước đó hai năm, nhưng lúc ấy thì Paker cũng đã có được
một tài năng với một sở thích đối với công việc mà người đỡ đầu đã truyền dạy
anh. Anh ta thích kiếm những cậu trai trẻ và đưa tới những khách sạn khuất nẻo,
nơi mà anh ta không bị nhận mặt.
Vị thượng nghị sĩ tiểu bang Utah rốt cuộc cũng đang kết thúc bài phát biểu:
- … và bây giờ tôi nói với các ngài rằng, sẽ phải thông qua dự luật nầy nếu muốn
cứu những gì còn lại trong hệ sinh thái của chúng ta. Vào lúc nầy tôi muốn đề
nghị một cuộc bỏ phiếu công khai.
Ơn Chúa, buổi họp vô tận nầy đã sắp kết thúc.
Kevin Paker nghĩ đến một buổi tối đang chờ đón ông ta, và bắt đầu thấy hứng
tình. Đêm hôm trước, ông ta đã gặp một cậu trai trẻ ở tiệm Danny P. Street
Station, một tiệm dành cho những kẻ đồng tính luyén ái nổi tiếng. Thật không may
là cậu trai kia đã có bạn. Nhưng buổi tối đó họ đã để ý đến nhau, và trước khi ra
đi, Paker đã viết mấy chữ và luồn vào tay cậu ta. Một dòng chữ đơn giản “Đêm
mai nhé”. Cậu ta đã mỉm cười và gật đầu.
Kevin Paker vội vã mặc quần áo để đi. Ông ta muốn có mặt trước khi cậu trai trẻ
kia đến. Cậu ta thật quá hấp dẫn, và Paker không muốn để ai đó nẫng mất.
Chuông cửa réo vang. Mẹ kiếp. Paker ra mở cửa.
Một người lạ đang đứng đó.
- Kevin Paker?
- Phải.
- Tên tôi là Bellamy. Tôi muốn nói chuyện với ông một phút.
- Ông phải hẹn trước với thư ký của tôi. Tôi không bàn công việc sau giờ làm
việc. - Paker nóng nảy nói.

nguon tai.lieu . vn