Xem mẫu

Tàu Tumaxic
1
- Chào chị. Tôi có thể gặp ông Chương được không? - Lô hơi cúi đầu và mỉm cười, anh
tin chắc là mình sẽ gây được một ấn tượng rất sâu sắc đối với cô thư ký.
Anh biết rằng không khi nào viên thanh tra của C.I.U. lại bị nghe câu đáp đốp chát “ông
sếp bận” hoặc một câu gì đó nữa tương tự. Song, tựu trung Lô cũng như mọi người đàn
ông biết tự trọng khác, đều rất hiếu danh. Anh chú ý xem cái vẻ bề ngoài của mình gây
một ấn tượng như thế nào đối với người xung quanh, đặc biệt là đối với các cô thư ký trẻ.
Nói một cách khác, Lô muốn biết xem liệu anh có thể trông mong vào tấm lòng khoan đãi
của những tác phẩm đẹp mê hồn và đồng thời cũng nghiêm khắc cực kỳ được hay không,
để rồi sau đấy mới tự giới thiệu và thông báo mục đích mình tới thăm. Trong đại đa số các
trường hợp, anh thấy rằng có thể được. Và cả lúc này, Lô khoái chí tin vào điều đó.
- Thưa, ông Chương chỉ tiếp trong trường hợp đã hẹn trước thôi ạ… Nếu ông…
- Tiếc rằng tôi không thể trao đổi với ông ấy qua điện thoại được.
Cô thư ký ngước cặp mắt có đôi lông mày giả nhìn Lô và mỉm cười đáp:
- Để tôi thử hỏi ông ấy xem sao. Không biết tôi sẽ trình bày về ông thế nào đây?
- Chị cứ thử hỏi xem, - viên thanh tra động viên cô gái và đưa cho cô ta tấm danh thiếp
của mình. - Thanh tra Lô ở C.I.U.
Cô gái không hề tỏ thái độ gì cả trước lời nói của anh, tựa hồ như nơi này không hề tung
ra những nhân viên hoạt động bí mật. Cô ta cầm tấm danh thiếp, rồi chạy biến vào phòng
có hàng chữ ‘Tổng giám đốc”.
“Cô ta đến là hạnh phúc, - viên thanh tra ghen tị, - cô ta chẳng biết C.I.U. là gì, và hơn
nữa không biết rằng có những tổ chức bí mật. Lẽ dĩ nhiên, đôi lúc cô ta nghe nói đến
chuyện cướp của, thậm chí giết người nữa và các vụ bắt cóc những cô gái xinh đẹp ngờ
nghệch để đem bán cho lầu xanh. Tất nhiên là chuyện đó xảy ra với ai ai, chứ dâu phải với
cô nàng”.
Lô tiến đến bên cửa sổ. Đứng trên tầng mười sáu nhìn xuống anh thấy mọi người vội vã
đi ngược chiều nhau trông chẳng khác gì những con búp-bê, những chiếc ô-tô tựa như lũ
cánh cam nhỏ chạy ngược xuôi, những chiếc xe buýt hệt một bầy giun đang bò từ từ.
Tiếng ồn ào không lọt qua được lớp cửa sổ khép kín nên mọi việc diễn ra cứ y như trong
một phim câm vậy. Lô hững hờ nhìn ra ngoài phố và suy nghĩ về công việc của mình.
Sau khi bắt Bạch Phiến Chỉ, mọi khâu lại ì ra tại điểm chốt.
Hắn và bọn đàn em cứ khăng khăng không chịu nhận mình là người của Tam Hoàng.
Chẳng có tang chứng gì buộc tội chúng cả, không thể lấy câu chuyện trao đổi ở dưới hầm
làm bằng chứng được. Bạch Phiến Chỉ đóng vai của mình rất tuyệt. Ngay tại lần hỏi cung
đầu tiên, khi Lô gọi hắn bằng cái tên này, thì hắn không hề nhúc nhích cứ như viên thanh
tra đang nói với một người nào đó khác ấy. Rồi sau đấy hắn thực sự ngạc nhiên và tuyên

bố rằng trí tưởng tượng của Lô bị méo mó.
Mười cân thuốc phiện, đây đâu phải là mười cân bạch phiến, nên họ không được phép
kết án tử hình Bạch Phiến Chỉ và ba tên đồng bọn của hắn. Chúng chỉ có thể bị tù thôi,
song Alan hoàn toàn không hài lòng với phương án như vậy: ông cần tóm gọn cả tổ chức.
Ngày nào Lô cũng hỏi cung Bạch Phiến Chỉ. Anh định bụng dùng sự am hiểu của mình
về Blacan Mati để dồn hắn vào một góc và làm như thể tiện mồm nói rằng nhờ sự giúp đỡ
của Cô In, C.I.U. đằng nào cũng tóm được Tam Hoàng. Bạch Phiến Chỉ không thể nào
biết được vụ giết hại trung sĩ và Lô hy vọng rằng tin này sẽ có một tác dụng nào đó. Thậm
chí anh còn bảo Bạch Phiến Chỉ là Cô In đã nhận ra hai tên đồng bọn của hắn: tên bán hoa
quả và tên mặt rỗ.
Song tất cả đều vô ích. Trong thời gian hỏi cung, nét mặt của tên găngxtơ rất kín đáo.
Chỉ mỗi một lần khi viên thanh tra mở túi ra và đưa cho hắn xem thuốc phiện thì mới thấy
trong khóe mắt hắn thoáng nỗi ngạc nhiên sửng sốt. Nhưng Lô cho rằng Bạch Phiến Chỉ
đóng kịch thế thôi. Ngày thứ tư Bạch Phiến Chỉ thú nhận là đã buôn lậu mười cân thuốc
phiện và yêu cầu lập tòa án xét xử càng nhanh càng tốt.
Lúc đó Lô mới lật con bài của mình. Anh kể cho tên bị bắt nghe về sự phản bội của
Hồng Trượng với hy vọng rằng, để trả thù đồng bọn, Bạch Phiến Chỉ sẽ tố giác y. Còn về
phần Hồng Trượng, Lô hy vọng dọa dẫm y bằng cách đe sẽ phanh phui bí mật về sự phản
bội của y qua báo chí. Song ngay cả con chủ bài cũng chẳng giúp ích gì được. Bạch Phiến
Chỉ không hề có thái độ nào để lộ mối quan hệ của hắn với cái tên vừa mới nhắc tới.
Lô hiểu rằng có tiếp tục hỏi cung nữa cũng vô ích vì Bạch Phiến Chỉ không chịu cung
khai và cuối cùng sẽ phải chuyển vụ án cho tòa.
Anh quyết định thực sự bắt tay tìm hiểu xem người có xác bị đánh cắp ở Blacan Mati là
ai. Anh mượn bên cảnh sát hình sự tất cả những tài liệu nói về những người mất tích trong
tháng Chạp để nghiên cứu kỹ lại một lần nữa từng trường hợp một. Sau khi phát hiện ra
nghĩa trang ở trên đảo, anh đã xem xét các vụ này. Song lúc đó viên thanh tra cần tìm
người khoảng năm chục tuổi và đã vấp phải cái nhà ông Carim vô dụng ấy. Những người
bị mất tích trong tháng qua gồm có ba đàn ông, ba phụ nữ và bốn trẻ em. Lô loại trẻ em và
phụ nữ ra khỏi danh sách, vì theo lời Cô In, xác được đưa đến Blacan Mati là xác đàn ông.
Việc giám định máu phát hiện ở hố thứ hai chưa hoàn thành tuy vậy Lô không chờ lấy
kết quả. Anh bắt tay nghiên cứu tài liệu về ba người đàn ông, nhưng sau khi xem ảnh, anh
lại gạt thêm một hồ sơ nữa sang một bên, vì sợi tóc tìm thấy ở trên đảo có màu đen, thế mà
đây là hồ sơ của một người nước ngoài có tóc màu sáng.
Còn lại hai hồ sơ một của anh sinh viên con trai một nhà kinh doanh lớn - tổng giám
đốc một hãng buôn, - một của thủ quỹ Ngân hàng Trung Hoa.
Anh sinh viên biến mất không có lý do rõ ràng. Người ta phỏng đoán rằng anh ta bị bắt
cóc nhằm mục đích vòi tiền chuộc. Song, cho tới nay chưa ai gọi điện cho người bố và
cũng chưa thấy ai gửi thư từ gì cả. Lúc đó người ta đưa ra giả thuyết mới: bọn kẻ cướp vô
danh nào đó đã giết anh sinh viên, rồi đem giấu xác đi. Và thế là bên cảnh sát hình sự lấy
làm thỏa mãn về giả thuyết này.

Sau khi người thủ quỹ bị mất tích, người ta mở két ông ta ra và phát hiện một khoản
thiếu hụt khá lớn: khoảng một trăm nghìn đô-la. Bên cảnh sát hình sự đã tinh tế phát hiện
ra “khả năng tồn tại mối quan hệ trực tiếp giữa hai sự việc đó” và bắt tay vào các cuộc tìm
kiếm vô hiệu.
- Ông tổng giám đốc mời ông vào ạ, - cô thư ký đã bứt Lô ra khỏi dòng suy nghĩ và
mỉm cười nói tiếp: - Mong ông thứ lỗi cho, tôi đã để ông phải đợi lâu như vậy, chẳng là
ông sếp đã đọc cho tôi đánh máy những giấy tờ gấp.
Lô bước vào phòng làm việc. Ngồi sau bàn là một người đàn ông gầy gò, tóc bạc, đã
luống tuổi. Trên ve áo vét màu tro của ông ta có đính một băng tang đen.
- Xin mời ông, ông Lô, - chủ nhân chỉ chiếc ghế bành thấp kê bên bàn làm việc của
mình, mời viên thanh tra ngồi. - Xin ông cho biết, ông đến thăm có việc gì vậy?
Tổng giám đốc đưa mắt mệt mỏi nhìn Lô.
- Thưa ông, cuộc viếng thăm của ông không nằm trong kế hoạch, thế mà thời gian tôi lại
chẳng có là bao.
- Tôi hiểu, - viên thanh tra đáp, - và sẽ cố gắng trình bày ngắn gọn. Trước hết, xin ông
tha lỗi cho là tôi sẽ phải đụng đến một đề tài không lấy gì làm vui đối với ông. Nhưng
công việc…
Lô dừng lại một lát, rồi nói tiếp:
- Ông Chương ạ trong danh sách của bên cảnh sát hình sự, con trai ông nằm trong số
những người bị mất tích. Về…
- Ông Lô, tin ông thông báo đã trở nên cũ rồi, - tổng giám đốc lạnh lùng ngắt lời Lô. Con trai tôi không phải là bị mất tích. Cháu nó đã bị tử vong.
- Xin lỗi, - viên thanh tra ngượng nghịu làu bàu, - thế nghĩa là chẳng qua tôi đã bị lừa
dối.
- Bất kỳ điều gì gợi đến đứa con trai đều gây cho tôi một nỗi đau buồn mạnh mẽ, - ông
Chương dường như không nghe rõ lời viên thanh tra, lại nói tiếp: - và vì vậy tôi mong ông
hãy để cho tôi được yên. Ông cứ coi rằng tôi đã dựng lên tất cả những chuyện đó. Tôi
không thể phán xét nơi nào lộn xộn hơn nơi nào: chỗ cảnh sát hình sự các ông hoặc bên
cảnh sát bờ biển. Song, để tránh khỏi bị những cuộc viếng thăm bất nhã tương tự quấy rầy,
tôi xin giải thích để ông rõ sự việc ra sao. Quả thực, cháu Xeng, con trai tôi đã mất tích
vào cuối tháng Chạp. Vợ chồng tôi đã nhờ vả bên cảnh sát hình sự tìm giúp. Nhưng, ba
ngày sau cháu từ Băng Cốc gửi về một lá thư ngắn xin lỗi là đã làm cho chúng tôi lo lắng,
hứa rằng tuần sau cháu sẽ quay về và giải thích đầu đuôi sự tình Theo chỗ tôi được biết, ở
Băng Cốc cháu có một thiên tình sử nào đấy. Chúng tôi yên tâm. Tôi đã thông báo cho bên
cảnh sát hình sự biết bức thư và đề nghị ngừng công việc tìm kiếm. Song rõ ràng là do cẩu
thả, lời đề nghị của tôi đã không được ghi nhận. Chúng tôi chờ đợi cháu Xeng tới, nhưng
đáng nhẽ được gặp con trai, chúng tôi lại nhận được giấy báo từ bên cảnh sát bờ biển gửi
tới…
Tổng giám đốc im bặt để nuốt nỗi nghẹn ngào đang dâng trào.

- Giấy báo tin rằng cháu Xeng nằm trong số các hành khách bị đắm tàu.
- Tàu Tumaxic? - Giọng Lô đã để lộ một sự quan tâm quá mức cần thiết.
- Đúng, - tổng giám đốc thở dài nói. - Tại sao điều đó làm ông ngạc nhiên thế?
Viên thanh tra lòng tự rủa thầm là đã không kiềm chế được mình, lẽ ra không nên để
người ngoài cuộc biết rằng C.I.U. đang chú ý đến tàu Tumaxic, nhưng liền ngay đó, anh
đã tìm ra được cách chống chế:
- Tôi có người bạn đi trên tàu ấy… Do đó, phần nào cũng hiểu rõ nỗi lòng của ông.
Chương nhìn đồng hồ và dang tay vẻ như muốn nói rằng thời gian trò chuyện đã hết.
Viên thanh tra đứng dậy và nói:
- Dẫu sao tôi cũng mong ông suy nghĩ xem con trai ông có người quen nào đáng khả
nghi không. Mong ông đừng loại trừ khả năng là tôi có thể còn phải quấy quả ông một lần
nữa.
- Ông Lô này - tổng giám đốc nói, giọng tức giận, - ngay lúc vào đầu câu chuyện hình
như tôi đã thưa với ông rằng mong ông hãy để tôi yên. Những người quen đáng khả nghi
của con trai tôi có liên quan gì đến vấn đề này, một khi cháu nó bị đắm tàu. Nói chung,
ông cần gì nào?!
Chương nới cúc cổ áo ra, bấm nút chuông. Cô thư ký chạy vào.
- Cho nước nhé! - Tổng giám đốc bảo.
Cô thư ký chạy vội đi mở chai nước suối.
Chương uống vài hớp, rồi hất đầu về phía viên thanh tra.
- Cô làm ơn tiễn ông Lô hộ tôi. Và mong cô nhớ kỹ cho rằng tôi không tiếp một ai ở bên
cảnh sát nào đâu.
- Dạ, vâng ạ, - cô gái ấp úng và đưa mắt nhìn Lô vẻ trách móc.
- Tôi xin lỗi, - Lô nói, rồi rảo cẳng bước ra khỏi phòng. Trên đường về anh nghĩ:
“Vụ tàu Tumaxic đúng là lại có một cái vẻ ma quái nào đấy! Đành phải trò chuyện với
nhà ông Chương này một lần nữa. Tất nhiên, ông ta không thích thú, nhưng chẳng còn
cách nào khác cả. Chuyện xảy ra với cậu con trai ông ta không được minh bạch. Biết đâu
ta nhầm lẫn thì sao? Cậu bé đã yêu chết mê chết mệt. Ở cái tuổi mười tám thì chuyện đó
đôi lúc vẫn thường xảy ra. Trong khi bồng bột chạy theo một cô gái, cậu ta đã quên không
báo cho bố mẹ biết. Trên đường trở về, cậu ta quyết định đi bằng đường biển… tại sao lại
không nhỉ? Kể cũng kỳ thật, không biết mình có yêu say đắm được như vậy không? Ví dụ,
yêu Dung ấy?”
- Ông thanh tra, - trực ban gọi Lô khi anh đi ngang qua chỗ người đó. - Sếp hỏi ông.
Lô im lặng bước tới phòng làm việc của Alan.
- Anh không khi nào bù đầu bù tai say sưa giải trò xếp ô chữ đấy chứ? - Alan tò mò hỏi
khi trông thấy cấp dưới của mình.

- Mười năm nay tôi chỉ chơi độc mỗi trò ấy thôi, - Lô lẩm bẩm đáp.
- Tôi không có ý muốn nói đến công việc của chúng ta, mà đến trò xếp ô chữ thông
thường ấy.
- Không ạ. Thế sao?
- Trông anh cứ như suốt buổi sáng nay đã ngồi lì bên tờ tạp chí vò đầu tìm câu trả lời
đúng để đoạt giải, nhưng đã không đoán ra được mỗi một từ, nó cứ trêu ngươi ngấp nghé
nửa như tìm ra nửa như không. Trông anh có vẻ bực bội tức giận lắm.
- Ông nói đúng đấy, - viên thanh tra đáp, anh khâm phục nhận thấy rằng Alan có khả
năng đoán biết tâm tư và tình cảm con người.
- Thế nào nào? Hay thật!
Viên thanh tra kể lại cho Alan nghe câu chuyện mình trao đổi với tổng giám đốc.
- Bóng ma con tàu bị đắm theo đuổi anh từng bước một, - Alan nói, giọng thông cảm
pha chút hài hước, - thôi đừng dằn vặt cái thân vì món phần thưởng thuần túy tượng trưng
ấy. Dầu sao tin anh sinh viên đó cũng không thể lấp được chỗ trống trong các ô của trò xếp
ô chữ của anh đâu.
- Tại sao ạ?
- Anh đi vắng, nên người ta đã đưa kết quả thử máu tới cho tôi. Thời gian của các dấu
vết - hơn ba chục ngày.
- Hôm nay hai mươi hai tháng Giêng, - Lô cau mày, - Thế mà con trai tên tổng giám đốc
xuống tàu Tumaxic ngày hai mươi tám tháng Chạp.
- Tôi cho rằng việc giám định sai lệch một, hai ngày, cứ cho tối đa là ba ngày đi, - Alan
nói, - nhưng không tới một tuần. Khi Xeng - con ông Chương - xuống tàu Tumaxic, xác
thứ ba đã nằm trên đảo.
Lô thở dài nặng nề.
- Còn một xác nữa. Viên thủ quỹ của Ngân hàng Trung Hoa. Mất tích ngày mười chín
tháng Chạp.
Người ta phát hiện trong két của lão bị hao hụt một trăm nghìn đô-la.
- Nào, ở địa vị anh tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, - Alan giơ tay lên múa may. - Một
ứng cử viên tuyệt vời cho các xác chết! Ngay đến Tam Hoàng cũng không chê một trăm
nghìn đâu.
- Còn tôi đang vui đây, - Lô cau mày đáp. - Lẽ nào nhìn nét mặt tôi, bác lại không thấy
thế ư?
- Thôi được rồi, - Alan đã nghiêm giọng nói, - anh bắt tay vào vụ lão kế toán đi. Anh
nên tranh thủ ghé vào chỗ cảnh sát bờ biển. Vì có lúc ta sẽ phải mò đến chỗ tàu Tumaxic.
- Tumaxic sẽ cung cấp cho ta được những gì nào? - Viên thanh tra uể oải nói.
- Tàu Tumaxic sẽ cung cấp cho ta gì à? - Alan suy nghĩ. - Tất nhiên không nên hy vọng

nguon tai.lieu . vn