Xem mẫu

Ai Sẽ Mang Giày Cao Gót Cho Em
Tác Giả: Hạc Xanh
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Mục Lục
Chương 1 – Trời xui đất khiến
Chương 2 – Lại là anh?
Chương 3 – Tỏ tình
Chương 4 – Yêu ai cũng được, miễn không phải là anh!
Chương 5 – Yêu trong sáng, hành động trong tối
Chương 6 – Nhất định phải xa anh!
Chương 7 – Cô ấy hay là em?
Chương 8 – Đi đường vòng cũng được
Chương 9 – Về nhà thôi!
Chương 10 – Đợi anh lâu thế có sốt ruột lắm không?
Ngoại Truyện

Lời đầu
Ai đã từng đọc truyện cổ tích Nàng Lọ Lem sẽ không thể quên được chiếc giày thủy
tinh nàng đánh rơi khi chạy trốn hoàng tử trong đêm vũ hội. Và chính chiếc giày đó mang
Lọ Lem trở về với người mình yêu thương - chàng hoàng tử sẽ bảo bọc cho nàng suốt
cuộc đời. Cổ tích là vậy, nhưng với “Ai sẽ mang giày cao gót cho em?” nàng “Lọ Lem” lại
là một cô gái không chịu yên phận. Ngoài việc chọn lựa sống cùng “hoàng tử”, cô ấy còn
muốn tự định đoạt và nuôi dưỡng giấc mơ của mình, muốn đánh cược với tuổi trẻ và
không muốn phí hoài thanh xuân. Chàng “hoàng tử” trong truyện cũng không phải là một
người đàn ông toàn vẹn, anh ấy chỉ dành trọn trái tim yêu để bảo bọc và chở che cho
người con gái anh yêu thương. Đối với phụ nữ, chiếc giày cao gót cũng giống như đàn
ông. Không nhất thiết phải sở hữu bề ngoài nổi bật, cũng không cần cầu kỳ xa xỉ. Chỉ cần
vừa vặn hợp ý với đôi chân mình, người phụ nữ sẽ đủ tự tin để đi đến bất cứ nơi đâu, luôn
luôn có thể mỉm cười hạnh phúc.
Truyện xoay quanh câu chuyện tình yêu của Ngọc Lam và anh chàng sếp Tổng của
mình. Ngọc Lam ý thức được một điều rằng, nếu đơn thuần làm “Lọ Lem” thì chỉ việc yêu
và tận hưởng hạnh phúc. Với Lam, điều đó không xảy ra, cô chấp nhận thử thách, vén bức
màn xám xịt của bản thân kém may mắn. Cô gái luôn mang một tấm chân tình muốn giúp
đỡ người bạn có cuộc đời bất hạnh là Bảo - người đàn ông vẫn sẵn lòng đi bên lề cuộc
sống của cô, dù cho anh có phải đơn độc một mình…
Mối quan hệ giữa ba người là sự gặp gỡ của định mệnh, là trò chơi thời thơ trẻ nhiều ám

ảnh, là những toan tính sắp đặt bởi cái được nhân danh “tình yêu”. Giữa ba người còn là
một chuỗi những dùng dằng ở và đi: Một người chỉ có thể chấp nhận đi bên lề cuộc sống
của một người khác, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc; Một cô gái phải lựa
chọn đánh đổi giữa yêu và thương, giữa trách nhiệm và quyền lợi. Đối với nhiều người, có
thể họ sẽ không chọn cách sống như Lam, sẽ không dại khờ chờ đợi một người ngay cả
khi người đó không còn là “hoàng tử”, sẽ bám víu vào một người khác dù chỉ là một người
đàn ông bình thường nhưng có thể là một cái phao cứu hộ an toàn.
Câu chuyện với những tình tiết đời thường nhỏ nhặt đi từ cổ tích đến thực tại. Là cảnh
một người đàn ông sẵn lòng cúi người, ướm giày vào chân cho người con gái mà anh ta
yêu. Cũng là cảnh một người đàn ông sẵn lòng dẹp bỏ những món ngon thức lạ, đi vào bếp
xắn tay áo nấu mì cho người con gái ấy. Hay như cảnh một căn nhà trống người vẫn luôn
sáng đèn, như ý niệm của sự chờ đợi. Dù nhà trống nhưng chỉ cần có chút ánh sáng le lói,
người ta cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nhiều nữa. Ý niệm về nhà và tổ ấm thực sự
thôi thúc người ta đi tìm hạnh phúc, đuổi theo hạnh phúc và nắm bắt lấy hạnh phúc.
Khi đọc những trang viết “Ai sẽ mang giày cao gót cho em?” bạn sẽ thấy một câu
chuyện tình tựa như cổ tích, nhưng hãy tin, một phần cổ tích là có thật!
Hạc Xanh

Chương 1 – Trời xui đất khiến
Lam chợt thấy chói mắt, cảm giác những tia nắng đầu ngày xiên ngang qua ô cửa kính,
thô lỗ đâm vào đôi rèm mi đang mơ màng. Đầu óc váng vất, Lam ý thức được rằng mình
vừa trải qua một trận say. Biếng nhác kéo tấm chăn lên che ngang mặt, Lam xoay người,
thở dài:
“Ngày cuối tuần mà, ngủ nướng một lát nữa thôi!”
Tự nhủ thầm như vậy, môi cô gái xuất hiện một nụ cười. Bất chợt tấm chăn vừa được
kéo lên che ngang tầm mắt bị ai đó giật mạnh xuống, cái nhìn như xuyên thấu, giọng nói
trầm và vang, hết sức lạ lùng:
- Vẫn còn muốn ngủ nữa sao?
- Ừm… hôm nay được nghỉ mà… ưm…
Lam vẫn cố thủ trong chăn ấm đệm êm, không thèm mở mắt mà đáp lại câu hỏi châm
chọc như một cái máy. Chừng năm giây sau, khi não bộ đã tỉnh táo hơn một chút đủ để ý
thức rằng Lam sống một mình, không hề có ai bên cạnh, vậy giọng của người vừa nói là
ai? Sao lại ở trong nhà Lam? Sao lại bắt gặp Lam đang ngủ?
Hàng loạt câu hỏi ngân lên, gõ leng keng vào vỏ não, khiến các nơron thần kinh trở nên
nhanh nhạy hẳn. Lam chồm người dậy, ti hí mắt vì vẫn còn ngại va chạm với những sợi
nắng hắt qua song cửa sổ:
- Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?
Người đối diện đã ngồi ung dung bên bàn uống nước, tay cầm một cốc thơm nồng
hương café. Nắng và làn khói mảnh tỏa ra từ đó vấn vít quanh khuôn mặt người lạ khiến
Lam dù cố mở to đôi mắt cũng không thể nhìn rõ phía đối diện mình rốt cuộc là ai.

- Dậy rồi à?
Người đối diện khẽ nhếch môi, bỏ qua tất cả những câu hỏi của Lam, gã đưa cốc café
lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy, đi ra phía Lam đang ngồi.
- Chuẩn bị đi, tôi đưa em về!
- Về? Về đâu?
Lam đưa mắt nhìn quanh, lúc bấy giờ mới nhận ra tình cảnh éo le của mình. Không phải
giường của Lam, không phải phòng của Lam, lại càng không phải là nhà của Lam. Mọi
thứ đảo lộn, Lam cảm giác như mắt mình máy liên hồi. Bất giác sợ hãi, Lam đưa tay lên
túm lấy chăn che ngang ngực, người đối diện lại nhoẻn miệng cười, cười như thể: “Em
không cần phải che đậy gì đâu!”.
- Anh là ai? Và sao tôi lại ở đây?
Cuối cùng Lam cũng cất tiếng hỏi sau một hồi cắn chặt môi khiến cho đôi môi hồng trở
nên trắng bệch. Nắng vẫn đùa dai dẳng bằng cách hắt sáng qua khuôn mặt cô gái, phảng
phất một nét sợ hãi mơ hồ. Một đứa con gái trinh nguyên, sau khi thức dậy trong phòng
người lạ mặt, lại là người khác giới, có thể không sợ hãi được không?
- Trên đường về chúng ta sẽ nói chuyện. Nhanh lên nhé, vì em mà tôi muộn làm rồi.
Lam vốn không phải là cô gái ngoan ngoãn một dạ hai vâng, càng không phải là cô gái
dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Trong lúc còn đang ngẩn ngơ về tình cảnh
của mình, Lam bàng hoàng còn chưa hết, anh ta sao lại dám chỉ trích Lam? Ít nhất thì
cũng phải cho cô một câu trả lời tử tế, ngắn gọn cũng được, miễn sao không phải là một
câu ra lệnh hay phàn nàn.
- À, chúng ta không có gì với nhau đâu, đừng lo.

Như đọc được suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu Lam, trước khi đi ra ngoài anh ta ném
nhanh lại câu nói đó. Kèm theo một nụ cười nửa miệng chìm trong thinh không, anh ta lại
tiếp:
- Nhưng nếu có lần sau thì tôi không chắc lắm!
Nói rồi con người lạ mặt đó điềm đạm đút tay vào túi quần âu, thong dong đi ra phía
ngoài, không thèm nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt Lam lấy một giây nào cả. Lam thấy
trán mình rịn mồ hôi, bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu điều thắc mắc vây
quanh cô. Khi mà người đó đi mất Lam mới nhận ra tình trạng tồi tệ của mình, cô nàng cúi
nhìn từ ngực trở xuống chân, những ngón chân hồng hào bám chặt vào nền nhà như một
cây non sợ gió quật ngã, trên người mặc một áo sơ mi nam rộng thùng thình.
- Thế này mà là không có gì sao? Quần áo của tôi đâu?
Lam gào thét trong tưởng tượng. Đầu óc cô nàng lại nghĩ đến tận đẩu tận đâu. Vừa kịp
lúc nhìn sang phía tủ đầu giường thì thấy bộ quần áo công sở được gấp cẩn thận cùng túi
xách đặt ngay ngắn bên cạnh.
- Em có nhanh lên không? Hay là muốn tôi lên bế em xuống?
Nghe giọng thúc giục của người lạ khiến Lam ức muốn khóc. Nhưng càng những lúc

như thế này càng phải mạnh mẽ, không được để đối phương có thể hừ mũi một cái là
khiến chân tay run lẩy bẩy được. Lam vơ vội quần áo rồi chạy vào toilet, thay quần áo
nhanh hết sức có thể, chải lại đầu tóc. Những hành động qua loa được gói gọn trong vòng
vài phút đồng hồ. Năm phút sau Lam có mặt trước hiên nhà, nơi người lạ mặt đang đứng.
- Đi thôi!
- Khoan!
- Sao?
- Nói cho tôi biết chuyện hôm qua!
- Lên xe đi rồi nói, muộn rồi.
Lam chỉ định hỏi cho xong xuôi mọi chuyện rồi chạy vụt đi mất. Còn tâm trạng nào mà
ngồi xe chờ người ta đưa đi nữa!
- Không cần đâu, giải thích ngắn gọn cho tôi nghe rồi tôi tự về.
- Lên xe đi!
Người lạ dứt khoát nắm tay Lam kéo đi, mở cửa xe rồi ấn cô nàng vào ghế ngồi. Đúng
thật là chưa từng thấy một ai ngây ngốc như cô gái này. Rượu mời không muốn lại muốn
rượu phạt. Có lẽ cũng vì tính khí ngang bướng không biết nghe lời ai mà bị sa thải khỏi
công ty. Cũng vì bị sa thải mới có buổi tối kinh thiên động địa ngày hôm qua. Và cũng vì
thế mà người lạ quen Lam.
Cuối cùng Lam chịu yên vị trên ghế phụ, lúc xe chạy thì quay nghiêng nhìn người lạ rất
chăm chú, cái nhìn khiến người khác phải thấy nhột.
- Đừng nhìn nữa. Em sắp thiêu trụi tôi rồi!
- Anh nói đi!
- Chuyện đêm qua?
- Ừ.
- Chẳng có gì cả. Em say, tôi đưa em về. Không biết nhà em nên đưa về nhà tôi. Vậy
thôi.
- Ngắn gọn vậy thôi?
- Có muốn kể thêm hành động của nam chính và nữ chính luôn không?
Lam tròn mắt ngạc nhiên, người lạ cố nén một nụ cười, nhếch môi như đùa bỡn.
- Đoán là em không muốn nghe nên tôi lược đi rồi. Tóm lại là chỉ có thế thôi.
Lam đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Có cái quái gì mà phải suy nghĩ chứ? Không cần nói
thì cũng đủ hiểu câu nói kia đến chín mươi phần trăm là những hành động đen tối mà nếu
chiếu trên tivi thì sẽ bị nhà đài cắt xén đi hết. Thấy tay Lam vặn vẹo vào nhau, người lạ
tiếp tục:
- Sao? Sợ à?
- Nhưng… anh đã nói… chúng ta… không có làm gì…

nguon tai.lieu . vn