Xem mẫu

Chương 37.
“Cô đã cố tình làm chuyện đó phải không?” McCord hỏi khi họ đã ở
trong xe của anh trên đường đến căn hộ của Jason Solomon trên đường West
Broadway trong SoHo.
“Roswell và luật sư ông ta được quyền biết những gì mà Bà Manning đã đưa
cho chúng ta trong lời khai đầu tiên của bà ta về vụ tai nạn. Anh nhìn thấy
cách ông ta ăn mặc mà. Tôi cá là ông ta không đủ sức để sửa chữa chiếc xe
của ông ta, và tôi chắc chắn là nó bị hư hỏng nặng nề từ tai nạn đó. Shrader
và tôi đã nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn, và tôi đã tự mình lái xe trên tuyến
đường đó. Nó là một đường cong gấp, và bà ta đã gần như dừng lại trên
đường. Thật là một phép màu vì ông ta đã không rơi xuống con đê với bà ta.
Hơn nữa,” Sam kết thúc với cái nhún vai, “tôi chắc chắn là bảo hiểm của Bà
Manning sẽ có đủ bảo chứng cho bất cứ đơn kiện nào trong hồ sơ của
Roswell.”
McCord bắn cô tia nhìn khó hiểu. “Cô nghĩ câu hỏi của tôi là một loại chỉ
trích chăng?”
Đó chính xác là những gì Sam đã nghĩ. Cô nhìn anh ngạc nhiên. “Không,
không hề. Tại sao?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác là cô…” McCord định nói ‘bực bội với
tôi’, sau đó anh nhanh chóng giẫm bẹp sự thôi thúc vô lý đó. Anh sẽ không
để cho cô nghĩ chuyện cô bực anh quan trọng một cách chết tiệt đối với anh.
Và sự thật là, nó đã không quan trọng đối với anh, vì anh sẽ không bao giờ
cho phép nó quan trọng.
Sự hoạt bát dí dỏm của Littleton làm cho anh thấy thích thú, đầu óc của cô
hấp dẫn anh, và sự sang trọng của cô, khuôn mặt hơi xương và cái miệng
mềm mại làm mắt anh thấy dễ chịu. Mỗi một việc đó khi đứng riêng làm cho
anh quan tâm một cách bàng quan, nhưng kết hợp lại, chúng tạo thành một
gói hàng, trên một cấp bậc hoàn toàn khác, anh thấy khao khát đến lúng
túng. Dẫu vậy, anh quá khôn ngoan, quá chán ngấy, và quá dày dạn kinh
nghiệm để cho một người phụ nữ như thế nhận ra rằng cô ta có thể làm cho
anh nổi điên – đặc biệt là ở cơ quan.
Cô đã chọn sự nghiệp trong việc thực thi pháp luật, có nghĩa là cô có gánh
nặng của riêng cô, đối phó với những khó khăn của riêng cô, làm việc theo
chỉ dẫn của chính cô, và mở cánh cửa cho riêng cô. Anh biết cách làm công
việc của anh, cô cần học cách làm thế nào để làm công việc của cô. Cô là
cộng sự của anh – tạm thời – nhưng cô không ngang hàng với anh.

Anh biết cô đã cảm nhận câu hỏi của anh về Roswell như là một lời chỉ trích,
nhưng đó là chuyện của cô, không phải là của anh. Anh cũng chắc chắn là cô
khó chịu với anh về chuyện gì đó, nhưng dù là anh cảm thấy thôi thúc một
cách không thích hợp để làm rõ trắng đen với cô, anh cũng biết nó sẽ hoàn
toàn là lãng phí thời gian. Sam Littleton là một người phụ nữ xinh đẹp,
người cố chơi những trò chơi của đám đàn bà. Nghĩa là nếu anh hỏi cô liệu
cô có khó chịu với anh về chuyện gì đó, cô sẽ làm chuyện mà tất cả các phụ
nữ khác làm vào những lúc như thế này: cô sẽ không thừa nhận là có bất cứ
chuyện gì sai, sau đó tiếp tục làm như thể có điều gì đó không ổn, hi vọng
rằng anh sẽ làm những gì đám đàn ông luôn làm vào những lúc như thế này
– van xin cho một lời giải thích, chịu khổ sở trên câu trả lời, hỏi xin được gợi
ý, rồi chịu khổ sở thêm một chút nữa. Không may cho cô, khi nói đến những
loại trò chơi giới tính, Sam Littleton cũng không ngang hàng với anh ở đó.
Anh đã chơi qua tất cả chúng, và chúng không còn một sự thách thức nữa,
chúng có thể dễ đoán và chán ngán. Chúng cũng nguy hiểm và lộn xộn ở cơ
quan.
Có một chỗ đậu xe ở rất gần toà nhà của Solomon, và anh đậu vào đó, hướng
sự chú ý của anh vào việc đậu xe.
Bên cạnh anh, Littleton nhận thấy rằng anh đã không kết thúc câu nói mà
anh đã bắt đầu và cô lịch sự lặp lại nó cho anh, làm anh cảm thấy như thể cô
nghĩ anh là một ông già trăm tuổi và bị lãng. “Anh có cảm giác tôi là gì?”
Anh nhìn lướt qua đôi mắt nâu với hàng mi dày và lần đầu tiên nhận thấy có
đốm sáng vàng trong chúng. “Tôi cảm nhận được là cô đang bực tức tối về
chuyện gì đó.” anh nói, và sau đó không thể tin nổi là anh đã nói nó! Chán
ghét mình, anh chờ một sự phủ nhận không thể tránh khỏi.
“Đúng vậy.” cô nói lặng lẽ.
“Thật sao?” anh quá sốc là cô đã thú nhận nó, và không có chút oán giận,
anh nhìn chằm chằm vào cô trong im lặng.
Một lúc sau, cô hơi mỉm cười và nhẹ nhàng thuyết phục anh cho một cuộc
đàm thoại hữu ích khác. “Anh có muốn tôi nói cho anh biết tại sao không?”
Nụ cười nhếch lên ở miệng anh. “Hãy nói nghe thử.”
“Tôi biết rõ tôi là người mới vào nghề, và tôi vô cùng may mắn được làm
việc chung với anh trong vụ án này. Tôi đã thực sự không hy vọng là sẽ có
ấn tượng tốt với anh vào ngày đầu tiên, nhưng tôi đã làm vậy. Ngoài việc rất
có tổ chức,” cô nói với một nụ cười nhanh, “anh làm tôi chú ý như một
người lãnh đạo thực sự xứng đáng. Không những vậy, tôi đã thật sự nghĩ anh
sẽ trở thành một trong những nhà lãnh đạo hiếm có, người cũng có tinh thần
đồng đội.”

McCord lẽ ra cảm thấy được tâng bốc bởi lời nhận xét của cô nếu anh không
lập tức nhận ra rằng cô đang cố tình thổi phồng cái tôi của anh và bơm căng
niềm tự hào của anh vì cô muốn chắc chắn anh sẽ rơi bịch xuống đất khi cô
chọc thủng chúng. Cô thật sự khéo léo trong trò chơi này, anh quyết định
một cách chế giễu. “Và bây giờ, vì lý do nào đó, cô nhận biết tôi là một kẻ
hoàn toàn khốn kiếp chăng?”
“Không dám.” cô nói, tia nhìn của cô trực tiếp và trung thực. “Nhưng anh là
một người thích chơi những trò chơi của đám đàn ông, như tất cả những
người đàn ông khác đã cố chơi với tôi. Và tôi là một người phụ nữ, người
một cách bất công mong anh sẽ được vĩ đại hơn và tốt hơn.”
“Tôi đã làm cái quái gì để bị rớt cho đến nay theo ước tính của cô vậy?”
“Anh biết Valente ở chung với Leigh Manning vào đêm chúng ta đến
báo cho bà ta nghe là chúng ta đã tìm thấy chồng bà ta, nhưng anh đã không
nói với tôi. Đó là một thông tin quan trọng, nhưng anh lại giấu giếm nó và để
cho tôi tình cờ thấy nó vào ngày hôm sau.”
“Tôi muốn cô tự mình khám phá ra nó.”
“Tại sao?” cô nói. “Để cho anh có thể được đúng và tôi có thể sai và ngây
thơ tin Leigh Manning thêm 24 tiếng đồng hồ nữa hả?”
“Tôi muốn cô tự mình khám phá ra là cô đã đi sai hướng và ngây thơ.”
“Thật sao?” cô nói thẳng thừng. “Anh có nghĩ nó nghe như là một cách thức
có hiệu quả của một nhà lãnh đạo trong một vụ điều tra án mạng quan trọng
không? Anh sẽ làm điều đó với Shrader không?”
“Không.” anh nói ngay.
“Anh sẽ làm điều đó với Womack chăng?”
Anh lắc đầu.
“Vậy thì tôi chỉ có thể cho là anh đã làm điều đó đối với tôi vì tôi là phụ nữ
và anh muốn 'dạy tôi một bài học' để 'cho tôi biết chỗ đứng của tôi’.”
Anh nhìn cô một lúc lâu đến nỗi Sam bắt đầu nghĩ là anh sẽ không trả lời.
Khi anh trả lời, cô không nói nên lời. “Tôi đã làm điều đó đối với cô vì tôi
chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tra đầy hứa hẹn hơn cô. Cô rất có tài năng,
với trực giác thô, và…” – anh do dự, tìm kiếm lời lẽ thích hợp, và đưa ra một
cái không phù hợp với cuộc thảo luận – “và có trái tim hơn tôi từng gặp. Tôi
muốn cô học một bài học lớn, nhưng không đau đớn, về việc để cho cảm xúc
bị bẫy bởi bất kỳ người nào mà cô đang điều tra.”
Anh ngừng lại và sau đó nói, “Tuy nhiên, việc đó không thay đổi sự thật là
cô đúng, tôi sai, trong cách tôi đã làm nó. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện
đó với bất cứ một nam thanh tra nào khác. Tôi sẽ nói với anh ta khi chúng tôi
rời khỏi toà nhà vào đêm qua là anh ta vừa mới chứng kiến một sự diễn xuất
rất có sức thuyết phục bởi một người phụ nữ mà người tình đang ẩn nấp ở

căn phòng kế bên.”
Cô nhìn anh trong sự ngưỡng mộ bất ngờ như thể anh là một người hùng cho
việc thừa nhận là anh sai, và McCord không hài lòng, anh khám phá ra là
anh thích cô nhìn soi xét vào anh theo cách đó. “Tôi xin lỗi.” anh nói một
cách dứt khoát. “Nó sẽ không tái diễn nữa.”
“Cảm ơn anh.” cô nói đơn giản, sau đó cô đột ngột bắn cho anh một nụ cười
đột ngột, ngượng ngập. “Thực ra, tôi nghĩ tôi có thể là đã làm lớn chuyện.
Tôi không mong anh sẽ được công bằng và hợp lý.”
Anh cười khi anh với lấy tay cầm trên cánh cửa xe. “Chấp nhận lời xin lỗi đi,
Sam, và đừng rút lui. Cô đã thắng một cách công bằng và minh bạch.”
Anh ra khỏi xe và cô cũng vậy. Anh rất hài lòng với kết quả của cuộc thảo
luận đến nỗi anh không nhận biết là anh đã gọi cô là Sam cho đến khi họ
sóng đôi đi xuống vỉa hè. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa gì hết, anh tự nói
với mình. Mọi thứ bây giờ đều ổn cả, mọi thứ đã y như nó đã được. Không
gì đã thay đổi sau vài phút đàm thoại trung thực với nhau. Họ là những
người cộng sự, chỉ có thế thôi.
Khi họ đến toà nhà của Solomon, anh đi vòng qua cô từ phía sau và lịch sự
mở cánh cửa nặng nề cho cô.
*

Chương 38.
Jason Solomon chào đón họ với cái khăn tắm phủ trên vai của anh và dấu
vết kem cạo râu vẫn còn dính ở hàm và cổ của anh. “Vào đi, vào đi.” anh
nói, chậm nhẹ kem cạo râu bằng góc khăn của anh. “Cho tôi hai phút để mặc
xong đồ, và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh đưa họ vào trong, và Sam nhìn xung quanh căn hộ ngoạn mục cũng như
thật ấn tượng và thú vị như người đàn ông sở hữu nó. Sàn nhà làm bằng gỗ
sồi, được tô điểm bởi những tấm thảm dày màu bánh bít–quy và có kiểu
dáng đẹp, đồ đạc được bọc một cách hiện đại trong màu kẹo bơ. Một cái cầu
thang cong với lan can thép bóng lộn vòng lên lầu hai ở bên trái của phòng
khách, trong khi lò sưởi lấp lánh thạch anh trắng cao vọt đến tầng hai ở phía
bên phải. Nhưng tất cả những thứ đó – sàn nhà, vách tường, và đồ đạc với
những màu sắc trung lập, đơn giản – chỉ là bối cảnh cho những gì là một
trong những bộ sưu tập gợi cảm nhất của nghệ thuật trừu tượng sống động
mà Sam từng nhìn thấy.
Những tác phẩm lộng lẫy của Paul Klee, Jackson Pollock, và Wassily
Kandinsky treo trên một bức tường, trong khi những vách khác giữ một loạt
bốn bức chân dung lớn của Jason Solomon hơi gợi nhớ đến tác phẩm của
Andy Warhol. Sam đi đến gần chúng và nhìn tên của người hoạ sĩ. Hình như
rất quen thuộc, nhưng không đủ quen thuộc để liên kết với bất cứ một tấm
tranh nào khác của nghệ thuật hiện đại mà cô từng xem qua. Bất cứ ai là
“Ingram”, anh ta rất tài giỏi, nhưng không lập dị. Bức tranh sơn dầu tạo ảo
giác trên lò sưởi cũng là do Ingram vẽ, nhưng cái này rất lập dị, và nó cũng
vẽ Solomon – lần này với những cục than cháy rực làm mắt và lửa bốc cháy
từ sọ của anh.
Bên trên nó treo một bức tranh dầu rất hoa mĩ trong những mảng màu căn
bản mà Sam ngay lập tức nhận biết là tác phẩm của Theta Berenson.
McCord bước đến gần phía sau cô và đứng sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy
mùi xà phòng Irish Spring, cùng loại xà phòng mà cô dùng trong nhà tắm.
Anh hạ thấp giọng của anh thành tiếng thì thầm. “Cô thích những thứ này
à?”
“Rất, rất thích.”
“Nó thật ra là cái gì vậy?”

nguon tai.lieu . vn