Xem mẫu

gõ mạnh cánh cửa.
Chương 15: VIẾNG THĂM THIẾU TÁ BURNABY
Chàng phóng viên Enderby gõ cửa biệt thự của thiếu tá Burnaby. Ngay lập tức cửa mở,
chủ nhà hiện ra, vẻ mặt khó chịu.
- Ông lại đến đấy à? - giọng Burnaby khó chịu, nhưng thái độ thay đổi ngay, khi nhìn
thấy cô gái Emily đứng sau lưng Enderby.
- Đây là cô Emily Trefusis - anh ta trịnh trọng giới thiệu - Cô ấy rất muốn được gặp
ông thiếu tá.
- Tôi vào được không? - Emily hỏi bằng giọng lịch sự duyên dáng.
- Tất nhiên là được. Mời tiểu thư.
Vào đến phòng khách, theo thói quen, Emily đi thẳng ngay vào vấn đề:
- Thưa ông thiếu tá, tôi là vị hôn thê của James Pearson, hẳn ông thiếu tá đoán được
nỗi lo lắng của tôi?
Đang cúi xuống đẩy chiếc bàn ra, thiếu tá Burnaby ngước mắt lên sửng sốt.
- Tôi thật lòng thông cảm với nỗi lo lắng của tiểu thư.
- Tôi muốn ông thiếu tá nói thẳng cho tôi biết ý kiến của ông. Ông có tin là vị hôn phu
của tôi vô tội không?
- Không. Tôi không tin - Burnaby nói giọng quả quyết. Vừa nói ông vừa đập mạnh tay
xuống chiếc gối rồi ngồi xuống đối diện với cô gái, ông ta nói:
- Tôi nhận thấy cậu James là loại người nhu nhược. Nói thế này có thể cô không bằng
lòng, nhưng tôi cho rằng James thuộc loại người dại dột, có thể bị kẻ xấu lôi kéo, nhưng
giết người thì cậu ấy không thể…
- Vô cùng cảm ơn về câu ông nhận xét. Vậy theo ông, ai có thể là thủ phạm vụ án
mạng này?
- Thú thật là tôi không hề nghi cho ai. Thoạt đầu tôi cho rằng đó là một tên trộm,
nhưng cảnh sát đã bác bỏ khả năng ấy. Dù sao họ cũng nhìn rõ vấn đề hơn chúng ta, thưa
tiểu thư Emily. Theo tôi biết thì đại úy Trevelyan không có ai là kẻ thù.
- Ông thì biết rõ ông đại úy hơn mọi người khác.
- Đúng thế, hơn cả họ hàng thân thích của ông ấy.
- Vậy ông không thấy điều gì có thể giúp cho cuộc điều tra?
- Rất tiếc là không. Sinh thời, đại úy Trevelyan sống thầm lặng, rất ít khi nhận được
thư, và viết thư còn ít hơn. Không có những rắc rối vào trong đời sống tâm tình…
Ba người ngồi im lặng một lúc lâu.
- Ông nhận xét thế nào về người đầy tớ của ông đại úy? - Enderby hỏi.
- Cậu ta đã phục vụ đại úy Trevelyan nhiều năm và là người đầy tớ trung thành.
- Nhưng gần đây anh ta lấy vợ… - Enderby nói thêm.

- Đúng thế, một cô gái ngay thẳng, đáng trọng.
- Thưa ông thiếu tá - Emily hỏi tiếp - xin ông tha lỗi nếu tôi không được tế nhị lắm,
hình như ông có linh cảm trước về cái chết của đại úy Trevelyan?
Viên thiếu tá xoa đầu mũi, cử chỉ ông thường có mỗi khi nghe ai nhắc đến chuyện cái
“bàn ma”.
- Biết nói thế nào được nhỉ? Quả là tôi có một chút linh cảm, nhưng rất yếu ớt, và bản
thân tôi tự gạt đi cái linh cảm ấy vì cho là chuyện vớ vẩn, thế rồi sự thật lại xảy ra đúng
như thế… khiến tôi chẳng còn biết như vậy là thế nào nữa.
Emily nhìn thẳng vào mắt thiếu tá Burnaby, nói:
- Ông không thử cắt nghĩa chuyện đó?
- Tôi cho rằng có một sự thần giao cách cảm nào đó mà tôi chưa hiểu chăng? Bởi tôi
đã thấy một số phụ nữ bảo rằng họ “linh cảm” thấy nhiều thứ rất chính xác. Trước kia tôi
không tin, nhưng từ hôm đó tôi đâm hồ nghi. Tóm lại, tôi không còn hiểu ra sao nữa…
- Nhân ông nói đến phụ nữ … ông thấy hai mẹ con phu nhân Willett thế nào?
- Tôi chỉ thấy họ phúc hậu và hiếu khách…
- Ông không thấy việc họ thuê tòa lâu đài của ông đại úy, ở tận nơi hẻo lánh này giữa
mùa đông tuyết phủ, là chuyện không bình thường hay sao?
- Tôi có lấy làm lạ. Nhưng như thanh tra Narracott đã nói, mỗi người một ý thích, ta
khó có thể đánh giá này nọ được.
- Họ có quen biết đại úy Trevelyan từ trước đó không?
- Không. Điều này tôi biết chắc chắn. Thanh tra Narracott nghi bà Willett về đây là để
tiếp cận với đại úy Trevelyan; nhưng tôi không cho là như thế.
Emily cảm thấy khó chịu với viên thanh tra, đã nghĩ đến khả năng kia trước cô.
- Cảm ơn ông thiếu tá đã cho tôi biết một số nhận định của ông.
- Không có gì. Mà sau đây, bất cứ lúc nào cần đến tôi, tiểu thư cứ gõ cửa, tôi xin hết
lòng giúp
- Cảm ơn ông - Enderby nói.
Lúc quay về nhà bà Curtis, Emily cởi dây buộc mũ, quăng mũ xuống giường, nói:
- Rất có thể trong số người ngồi chơi “bàn ma” lúc đó có một người đã biết việc đại úy
Trevelyan bị giết. Và trong lúc chơi cái trò đó, người ấy đã không giấu được việc mình
biết.
- Tôi không tin là như thế - Enderby nói.
- Dù sao đó cũng là một khả năng. Vậy ta thử điểm từng người có mặt lúc đó. Thiếu tá
Burnaby và ông Rycroft thì không thể rồi. Còn ông Duke… Chà, hiện nay chúng ta chưa
biết tí gì về ông này. Rồi hai mẹ con bà Willett cũng có điều gì đó chưa sáng tỏ.
- Hai người phụ nữ đó thì được lợi gì do cái chết của đại úy Trevelyan kia chứ?
- Biết đâu có mối liên quan nào đó mà chúng ta chưa biết.

Enderby chưa kịp trả lời thì đột nhiên đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa sổ. Tiếng chuông
reo từ rất xa vọng lại. Tiếng bà Curtis ở dưới nhà hỏi vọng lên.
- Cô có nghe thấy gì không, tiểu thư Emily?
Emily mở cửa hỏi vọng xuống:
- Bà định nói tiếng chuông ấy ạ, thưa bà Curtis?
- Đúng thế. Chuông ở nhà tù Princetown, cách đây hai chục cây số kia, nhưng hôm
nay thuận gió nên nghe khá rõ.
- Nhưng là chuông gì đấy, thưa bà?
Bà Curtis đáp:
- Họ báo tin vừa có một người tù vượt ngục.
Enderby đóng cửa lại, nói:
- Giá tên tù này vượt ngục ra cách đây ba ngày thì vụ án rất dễ nhận định. Chắc chắn
hắn là thủ phạm rồi. Đói không có gì ăn, đột nhập vào biệt thựHazelmoor” và khi bị lộ,
thủ tiêu luôn chủ nhà…
- Ôi, nếu như thế thì vụ án đơn giản biết bao nhiêu!
Chương 16: ÔNG RYCROFT
Sáng hôm sau, Emily thức dậy từ rất sớm. Cô không đánh thức “ông anh họ” mà mặc
quần áo bước ra ngoài đi dạo.
Làng Sittaford nằm trên cao, đứng đây có thể nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn.
Emily cảm thấy mình còn biết quá ít về những con người ở đây. Cô ôn lại những lời bình
phẩm về họ của bà Curtis, của thiếu tá Burnaby, cô hình dung ra những con người đó. Mãi
suy nghĩ, cô giật nảy người khi nhìn thấy một ông già bé nhỏ đứng chỉ cách cô vài bước
chân, tay ôm chiếc mũ trên ngực, đang nhìn cô.
- Xin lỗi, cô là tiểu thư Emily Trefusis phải không?
- Vâng, thưa cụ.
- Tôi là Rycroft. Xóm này nhỏ cho nên hễ có chuyện gì mới là mọi người đều biết
ngay. Tôi biết cô đến đây hôm qua cùng với ông anh họ. Biết cô là vị hôn thê của James
Pearson, người vừa bị bắt vì tình nghi là thủ phạm đã giết đại úy Trevelyan. Còn anh họ cô
là nhà báo…
- Vâng, đúng thế, thưa cụ Rycroft.
- Cô biết hôm qua ở nhà tù Princeton có một tên tù vượt ngục chưa?
- Cháu biết rồi, thưa cụ.
- Princetown cách đây hai mươi cây số đường chim bay, còn đi đường thì mất hai
mươi nhăm cây số. Nhà tù này giam toàn nhà nghiên cứu về loài chim, nhưng đồng thời
tôi cũng là nhà nghiên cứu nghiệp dư về tội phạm học. Cho nên, nếu cô muốn, tôi có thể
giúp cô.
- Vâng, nếu được thế thì tốt quá. Cháu đang rất đau khổ…

- Vậy thì tôi với cô hãy thử phân tích. Hiện nay vị hôn phu của cô đã bị cảnh sát bắt
tạm giam. Họ tin rằng anh ấy là thủ phạm vụ án mạng. Nhưng tôi không cho là như thế.
- Cụ cũng tin là chồng chưa của cháu vô tội?
- Tôi thấy có hai khả năng. Một là vụ hôn phu của cô cần tiền quá, đến gặp ông cậu
cầu cứu, nhưng bị ông ta từ chối. nên trong một lúc uất giận, không ghìm được, đã vớ bao
cát quật lên đầu ông ta. Khả năng thứ hai là vị hôn phu của cô không vay được tiền của
ông cậu, thất vọng ra khỏi nhà ông đại úy, một kẻ khác đã đến và giết ông ấy. Tôi thiên về
khả năng thứ hai. Và như vậy hung thủ phải là kẻ bắt gặp, thấy được cuộc to tiếng giữa hai
cậu cháu. Hắn đã khai thác cơ hội này để thực hiện ý định gây án từ trước, và đổ tội lên
đầu anh chàng James của cô.
Emily suy nghĩ một chút, hỏi:
- Rồi sao nữa, thưa cụ?
- Nếu như thế, hung thủ phải là người gần gũi với ông đại úy, một người sinh sống
trong thị trấn Exhampton. Rất có thể y có mặt trong nhà ông đại úy lúc hai cậu cháu to
tiếng. Tôi nghĩ đến Evans, gã đầy tớ của đại úy Trevelyan. Bây giờ ta thử xem y có lợi gì
trong cái chết của ông chủ y không?
- Anh ta được hưởng một phần trong số tài sản thừa kế của ông đại úy - Emily nói.
- Đó có thể là động cơ. Bây giờ cần điều tra xem Evans hiện nay có đang cần tiền một
cách cấp bách không? Trong chuyện này không được bỏ qua việc anh ta vừa lấy vợ cách
đây không lâu.
- Cụ nghĩ sao về chuyện chiếc “bàn ma”, thưa cụ Rycroft?
- Thú thật là chuyện đó làm tôi đặc biệt chú ý. Tôi rất thích nghiên cứu các môn Khoa
học Huyền bí London. Trong số năm người xung quanh bàn, không một ai ngờ được về
cái chết của ông đại úy…
- Cụ có tin rằng…
Emily định nói về khả năng một trong số người ngồi đó có một người biết được về cái
chết của ông đại úy nhưng cô chợt nhớ trong số năm người đó có cụ Rycroft này.
- Đúng như cụ nói, chuyện hồn ma báo tin kia quả là bí ẩn. Cụ có tin rằng ngoài cụ ra,
trong bốn người kia, một người có khả năng thần giao cách cảm không?
- Tiểu thư thân mến, tôi không có khả năng đó, và tôi nghiên cứu các vấn đề thầní chỉ
thông qua quan sát.
- Hay ông Garfield chăng?
- Đó là một thanh niên đáng yêu, nhưng hoàn toàn không có khả năng đó. Cậu ta đến
đây chỉ cốt để lấy lòng bà cô, hy vọng bà cô cho hưởng thừa kế. Nhưng cậu ta không biết
rằng bà cô cậu ta không ngu đần chút nào, bà ta khai thác và hành hạ thằng cháu.
- Cháu đang định đến gặp bà ấy.
- Thế thì bà ta mừng lắm đấy. Bà ta thích nói nên nếu được gặp ai chịu nghe thì còn gì
bằng. Và bà ta còn tò mò nữa, thứ gì cũng muốn thọc mũi vào.

- Cụ nhận xét về hai mẹ con phu nhân Willett thế nào ạ?
- Tôi cho đó là những người rất đáng mến, và giống như những người quen sống ở
thuộc địa nói chung, họ làm cái gì cũng quá mức. Còn cô gái Violette thì là một cô gái hết
sức dễ thương.
- Cháu lấy làm lạ sao họ lại chọn nơi heo hút và lạnh giá này để nghỉ mùa đông?
- Có gì lạ đâu? Chúng ta ở xứ lạnh thì thèm nắng, nhưng người Australia và Nam Phi
lại thèm được ăn Noel tại nơi nào tuyết phủ.
Emily thầm nghĩ ông già này quá yêu phong cảnh Sittaford nên không thấy có gì lạ
trong việc ai đó chọn đây làm nơi nghỉ ngơi. Hai người chậm chạp đi về phía xóm
Sittaford .
- Ngôi biệt thự kia là của ai ạ? - Đột nhiên Emily hỏi.
- Đại úy Wyat… một thương binh bị liệt hai chân và không thích gặp ai.
- Ông ấy có thân với đại úy Trevelyan không ạ?
- Không thân lắm, nhưng Trevelyan thỉnh thoảng có đến chơi với Wyat.
Emily đang nghĩ cách tiếp cận với ông này. Cô cảm thấy chưa thể rời khỏi xóm
Sittaford nếu chưa tìm hiểu sâu về những con người ở đây. Đột nhiên cố nhớ đến người
thứ năm trong số ngồi xung quanh “bàn ma” hôm đó:
- Còn ông Duke là người thế nào ạ?
- Đấy là một người mà không ai biết gì về ông ta. Không ai biết ông ta chui ở đâu ra,
nhưng nói chung là con người tốt… Nhà tôi đây, mời cô vào chơi.
Họ vào nhà. Trong nhà hầu như không có đồ đạc, chỉ toàn sách xếp ngăn nắp trên các
giá, trông như ở thư viện. Emily đến gần xem. Sách được xếp thứ tự theo từng chuyên đề:
sinh vật học loài chim, tội phạm học, khoa học huyền bí…
Khoảng mười lăm phút sau, Emily đứng dậy.
- Cháu phải về thôi. Xin cảm ơn cụ.
- Nhưng cô nhớ cho rằng tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giúp cô. Bất cứ cần gì, cô cứ đến
gặp tôi.
Chương 17: BÀ PERCEHOUSE
Về đến nhà bà Curtis, Emily thấy Enderby đang ngồi đợi cô về ăn điểm tâm.
Chuyện người tù vượt ngục có vẻ gây ấn tượng rất mạnh cho bà chủ nhà.
- Lần tù vượt ngục gần đây nhất xảy ra cách đây hai năm, nhưng chỉ sau ba ngày là bị
tóm lại, ỏ gần làng Moretonhamsptead.
- Liệu tên tù vượt ngục lần này có đi về phía chúng ta không, thưa bà Curtis? Enderby hỏi.
- Không đời nào tù vượt ngục dám liều lĩnh đi về phía này, vì phía này xa các thành
thị. Bọn họ thường tìm cách đến Plymouth, nhưng chưa đến được đó thì đã bị bắt lại.
- Tôi tưởng ở khu vực này có nhiều hang hốc có thể ẩn náu được?

nguon tai.lieu . vn