Xem mẫu

đang tìm kiếm nhau.


Anh ngửa mặt lên nhìn trời, nhưng không thấy trăng. Phải đi tìm nơi nào
có thể ngắm trăng, Tengo nghĩ.




Chương 13: Ushikawa


Thế này là quay lại điểm khởi đầu à?



Tướng mạo của Ushikawa khiến y nổi bật. Y không thích hợp với việc
giám thị hay theo dõi người khác. Dù cố trà trộn vào đám đông đến đâu, y
vẫn lồ lộ ra trước mắt mọi người, giống như con rết to tướng rơi vào cốc sữa
chua vậy.


Người nhà của y chẳng có ai như vậy cả. Ushikawa có cha mẹ, hai anh em
trai và một cô em gái. Cha y mở phòng khám tư, mẹ y quản lý tài vụ cho
phòng khám, anh trai và em trai thì lần lượt vào đại học y với kết quả xuất
sắc, trở thành bác sĩ. Anh trai y hiện đang làm tại một bệnh viện ở Tokyo,
còn em trai hiện đang ở trường đại học làm công tác nghiên cứu. Sau khi cha
y về hưu, anh trai y là người thừa kế phòng khám của gia đình ở Urawa. Cả
anh trai lẫn em trai đều đã kết hôn và có một đứa con. Em gái y từng đi Mỹ
học đại học, giờ đã trở về Nhật Bản làm thông dịch viên. Cô đã ngoài ba lăm
nhưng vẫn độc thân. Bọn họ người nào người nấy đều có dáng người cao
dỏng, mặt trái xoan, dung mạo cân đối.


Trong cái nhà ấy, Ushikawa gần như là một ngoại lệ ở mọi phương diện,
đặc biệt là về hình dáng. Dáng y lùn tịt, cái đầu to tướng một cách kì quặc,
mái tóc bù xù xoăn tít. Chân y ngắn ngủn, cong như quả dưa chuột. Mắt y lồi
hẳn ra ngoài như bị khiếp hãi gì đó, xung quanh cần cổ y có nhiều thịt một
cách kì dị, tròn lăn lẳn. Lông mày vừa dài vừa rậm, gắn như nối liền thành
một đường, thoạt nhìn như hai con sâu róm to tướng đang đuổi nhau. Kết

quả học tập của y đa phần có thể coi là xuất sắc, nhưng thành tích các môn
không đồng đều, đặc biệt là không giỏi các môn thể dục thể thao.


Trong cái gia đình giàu có mĩ mãn toàn tinh anh ấy, y mãi mãi là “loại
khác,” là một nốt nhạc phô làm rối loạn sự nhịp nhàng của giai điệu. Xem
ảnh chụp cả gia đình, chỉ có mình y là thứ duy nhất không thích hợp, trông
như một gã xa lạ thô kệch nào đó đã đi nhầm nhà, hoặc ngẫu nhiên bị chụp
nhầm vào trong ảnh vậy.


Cả nhà y chẳng ai hiểu nổi vì cớ gì mà cái kẻ tướng mạo hoàn toàn không
có gì giống họ lại xuất hiện trong gia đình như thế. Nhưng y rõ ràng là do
cha mẹ y sinh ra (bà ấy vẫn nhớ rõ cơn đau đẻ vô cùng dữ dội), chứ không
phải có người bỏ vào cái giỏ đem để trước cửa nhà. Sau này có người nhớ ra,
trong các họ hàng của cha y cũng có người sở hữu hình dạng to tướng với cái
đầu kì quặc, đó là anh họ của ông nội Ushikawa. Thời chiến tranh, người này
làm việc trong một xưởng kim loại ở khu Koto, nhưng ông ta qua đời vào
mùa xuân năm 1945 trong trận không kích Tokyo. Cha y chưa từng gặp
người này, nhưng trong tập album cũ có ảnh của ông ta. Nhìn tấm ảnh ấy, cả
nhà sực hiểu: Quả nhiên là giống. Tướng mạo người chú ấy của cha y chang
Ushikawa đến đáng ngạc nhiên, khiến mọi người có cảm tưởng y là ông chú
kia đầu thai. Chắc là, vì một nguyên cớ nào đó, nhân tố di truyền ở ông chú
kia lại xuất hiện một lần nữa.


Giá không có y thì nhà Ushikawa ở Urawa, tỉnh Saitama đã là một gia
đình hoàn hảo không chê vào đâu được, bất kể tướng mạo hay thành tích
trong học tập và sự nghiệp. Đó sẽ là một gia đình hoàn hảo về mọi mặt mà ai
nấy đều ngưỡng mộ. Nhưng hễ thêm Ushikawa là người khác thảy chau
mày, lắc đầu. Mọi người đều sẽ nghĩ, trong cái gia tộc này có lẫn vào một
con quỷ gây chuyện chuyên môn ngáng chân nữ thần sắc đẹp hay không nữa.
Không, cha mẹ y cho rằng người khác chắc chắn sẽ nghĩ thế. Chính vì vậy
họ cố hết sức không để Ushikawa xuất hiện trước mặt người khác; những lúc
vạn bất đắc dĩ thì họ cố gắng không để y trở nên quá nổi bật. (Đương nhiên
những nỗ lực ấy chỉ uổng công.)


Nhưng, dù ở trong hoàn cảnh đó, Ushikawa không bao giờ cảm thấy bất
mãn, cô độc hay buồn phiền gì cả. Bản thân y không thích xuất đầu lộ diện,

cha mẹ muốn y không quá nổi bật âu cũng hợp ý y. Anh em trai và em gái
gần như coi y không tồn tại, nhưng y chẳng để tâm. Vì y không yêu quý gì
bọn họ. Bọn họ không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ mà kết quả học tập cũng xuất
sắc, thể dục thể thao môn nào cũng giỏi, lại có rất nhiều bạn bè. Nhưng trong
mắt Ushikawa, con người bọn họ nông cạn hết thuốc chữa, tư tưởng tầm
thường, tầm nhìn hạn hẹp, thiếu trí tưởng tượng, lúc nào cũng nghĩ đến ánh
mắt của người đời. Tệ hại hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không biết hoài nghi,
sự hoài nghi lành mạnh tối cần thiết ngõ hầu đạt tới sự thông tuệ.


Cha y là bác sĩ nội khoa ở vùng nông thôn, có thể coi là một bác sĩ giỏi,
nhưng lại là một nhân vật buồn tẻ đến phát ngấy. Giống như vị vua trong
truyền thuyết cầm cái gì là cái đó biến thành vàng, ông ta biến mọi thứ mình
nói ra thành những hạt cát nhạt nhẽo. Nhưng nhờ ít nói, ông ta khéo léo che
dgiấu được sự ngu muội và tẻ nhạt của mình trước mặt người đời, tuy có lẽ
ông ta không cố ý làm thế. Mẹ y thì ngược lại, lắm lời và nhiều chuyện, một
người đàn bà dung tục hết thuốc chữa. Bà ta rất chi li chuyện tiền bạc, lại tự
hay cho mình là đúng, làm xằng làm bậy, thích khoe khoang sự giàu có, hơi
tí là lớn tiếng nói xấu người khác. Anh trai y thừa hưởng tính cách của ông
bố, thằng em thì tính giống hệt bà mẹ. Cô em gái y tuy có tính tự lập mạnh
mẽ song lại thiếu trách nhiệm, không biết thông cảm cho ai bao giờ. Là cô
con út trong nhà, cô ta được cha mẹ y nuông chiều nhất mực, đâm sinh hư.


Điều đó giải thích tại sao Ushikawa cô độc cả quãng đời thiếu niên. Tan
học về nhà là y chui tót vào phòng mình đóng cửa lại, vùi đầu đọc sách.
Ngoài con chó nuôi trong nhà, y không có người bạn nào khác. Mặc dù
không có cơ hội cùng người khác bàn luận về những tri thức mình học được,
nhưng Ushikawa hiểu rõ mình là một nhà hùng biện có tư duy logic mạnh
mẽ, sở hữu năng lực suy xét sáng suốt và y kiên nhẫn một mình rèn luyện
khả năng này. Chẳng hạn y giả định ra một mệnh đề, rồi một mình tự đóng
hai vai, triển khai thảo luận xung quanh nó. Một người nhiệt tình ủng hộ
mệnh đề, người kia phê phán mệnh đề ấy cũng nhiệt tình y như thế. Y có thể
đồng hóa bản thân vào cả hai lập trường đối chọi gay gắt ấy, mê mải và chân
thành với bất cứ luận trường nào mà y đang ủng hộ. Cứ thế, y bất giác mà
nắm được năng lực hoài nghi bản thân. Đồng thời y nhận ra, những thứ
thông thường được người đời cho là chân lý, trong rất nhiều trường hợp
chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi. Y còn hiểu được rằng, chủ quan và
khách quan không phải có thể phân biệt một cách rõ ràng như người ta vẫn

nghĩ. Nếu ranh giới ấy vốn đã không rõ ràng thì dịch chuyển nó qua lại một
cách có mục đích cũng không phải là chuyện khó khăn gì.


Để phép logic và hùng biện thêm rõ ràng, hiệu quả, y nhồi nhét tất cả tri
thức tìm thấy được vào đầu. Dù là thứ hữu dụng hay không hữu dụng cho
lắm. Dù là thứ y đồng thuận hay là thứ mà nhất thời y chưa thể gật đầu. Cái
mà y theo đuổi không phải là sự giáo dưỡng theo ý nghĩa thông thường, mà
là những thông tin cụ thể có thể thật sự cầm trên tay mà xác nhận hình dạng
và trọng lượng.


Cái đầu to tướng hình dáng kỳ quặc ấy đã trở thành vật chứa hoàn hảo thu
nạp những thông tin quý giá. Nhờ vậy, y trở nên uyên bác hơn tất cả những
người cùng độ tuổi. Chỉ cần muốn, Ushikawa có thể dễ dàng dùng lời lẽ
đánh gục tất cả người xung quanh, không chỉ anh em hay bạn cùng lớp, mà
thậm chí cả thầy cô giáo hay bố mẹ. Nhưng Ushikawa luôn chú ý không thể
hiện tài năng ấy trước mặt người khác. Y không thích mình nổi bật dù dưới
hình thức nào đi nữa. Tri thức và tài năng xét cho cùng chỉ là công cụ, không
đáng để đem ra khoe khoang.


Ushikawa cảm thấy như mình là loài thú ăn đêm mai phục ở chỗ tăm tối
nào đó trong rừng sâu đợi con mồi xuất hiện. Y kiên nhẫn đợi chờ thời cơ
thích hợp, chỉ cần thời khắc đó đến, y sẽ quyết đoán bổ nhào tới. Trước lúc
ấy, y không thể để đối phương phát giác ra sự tồn tại của mình. Mấu chốt là
phải ẩn dấu hơi thở, làm đối phương lơi là cảnh giác. Từ khi còn là học sinh
tiểu học y đã nghĩ như vậy rồi. Y không bao giờ dựa dẫm vào người khác,
cũng không tùy tiện biểu lộ tình cảm.


Đôi khi y tưởng tượng, giả sử vẻ ngoài của mình dễ coi hơn một chút thì
sẽ thế nào. Không nhất thiết phải tuấn tú phong độ, không cần đến mức
khiến người ta thoạt nhìn đã xiêu lòng. Chỉ cần bình thường là được rồi, chỉ
cần không xấu đến mức khiến người đi ngang qua thảy đều không kìm được
mà ngoảnh đầu nhìn là được rồi. Giả sử có tướng mạo như thế, cuộc đời
mình rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng đó là cái “giả sử” vượt quá sức
tưởng tượng của Ushikawa. Ushikawa đã quá Ushikawa rồi, không có chỗ
cho giả thiết nào nữa. Sở hữu cái đầu to tướng hình dáng kỳ quái cùng cặp
mắt lồi, hai chân ngắn ngủn cong queo, đó mới là con người Ushikawa, gã

thiếu niên trầm mặc song giỏi hùng biện, luôn hoài nghi và tràn trề khát khao
tri thức.


Theo thời gian, đứa trẻ xấu xí lớn lên trở thành gã thanh niên xấu xí, rồi
không biết từ lúc nào đã biến thành gã trung niên xấu xi. Dù ở giai đoạn nào
của cuộc đời Ushikawa, người qua đường thấy đều ngoảnh lại nhìn y.
Ushikawa thường nghĩ, khi nào mình trở thành ông già xấu xí thì chắc sẽ
không khiến người ta chú ý như vậy nữa. Vì người già đa phần đều xấu xí,
nên sự xấu xí khác thường của một cá thể có thể sẽ không dễ nhận thấy như
thời trẻ con nữa. Nhưng chuyện đó thì phải đợi đến khi thành người già mới
biết được. Không khéo y lại biến thành một ông già xấu xí xưa nay chưa
từng có cũng nên.


Nói tóm lại, cái việc tinh tế kiểu như hòa mình vào khung cảnh xung
quanh ấy, y không làm được. Vả lại, Tengo có biết Ushikawa, thành ra nếu y
cứ lảng vảng quanh nhà anh ta mà chẳng may bị phát hiện thì mọi chuyện sẽ
tan thành bọt nước.


Gặp phải tình huống này, thường thì y thuê thám tử chuyên nghiệp. Từ
hồi còn làm luật sư, do đòi hỏi của công việc, Ushikawa đã duy trì liên hệ
với văn phòng thám tử tư kiểu này. Rất nhiều người trong số họ là cựu cảnh
sát, rất lão luyện kỹ năng điều tra, theo dõi và giám sát. Nhưng lần này y
phải cố hết sức không để người ngoài dây vào. Vấn đề quá tế nhị, lại còn
dính dáng đến trọng tội giết người. Thêm vào đó, bản thân Ushikawa cũng
không thể chắc giám sát Tengo thì y sẽ được cái gì.


Ushikawa cần điều tra rõ mối “liên hệ” giữa Tengo và Aomame, nhưng y
thậm chí còn chẳng rõ Aomame trông như thế nào. Y đã tìm đủ mọi cách,
nhưng chẳng thể nào tìm được một tấm ảnh cho ra hồn. Kể cả tên Dơi kia
cũng không kiếm được. Y từng xem qua tập ảnh tốt nghiệp cấp ba của
Aomame, nhưng gương mặt cô ta trong ảnh chụp chung với cả lớp quá nhỏ,
và có một vẻ thiếu tự nhiên khó tả, giống như đeo mặt nạ vậy. Trong ảnh câu
lạc bộ bóng mềm của công ty thì cô lại đội chiếc mũ có vành rất rộng phủ
bóng che hết mặt. Vì vậy, cho dù Aomame có đi qua trước mặt Ushikawa, y
cũng không có cách nào xác định đó chính là cô ta. Y chỉ biết cô ta cao
khoảng gần mét bảy, vóc dáng xinh đẹp. Mắt và xương gò má của cô ta rất

nguon tai.lieu . vn