Xem mẫu

giáng xuống đầu tên khốn kiếp đó. Xong việc, thậm chí nàng còn đọc to lời
cầu nguyện. Lời cầu nguyện ấy tự dưng bật ra khỏi miệng như một phản xạ.


Lạy Chúa của chúng con ở trên Trời, xin cho danh Người cả sáng, xin
cho nước Người trị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc
cho những tiến bộ nhỏ nhoi của chúng con. Amen.


Aomame bắt đầu theo đuổi thân thể đàn ông một cách mãnh liệt và theo
chu kỳ, cũng là từ dạo đó.




Chương 14: Tango


Thứ gần như tất cả độc giả đều chưa từng thấy



Komatsu và Tengo gặp nhau ở chỗ cũ. Quán cà phê gần ga Shinjuku. Giá
một cốc cà phê tất nhiên không rẻ, nhưng được cái khoảng cách các bàn
tương đối xa, lúc nói chuyện không phải để ý đến tai người khác, không khí
đại loại cũng sạch sẽ, tiếng nhạc vô hại được bật nhỏ. Komatsu vẫn theo lệ
đến muộn hai mươi phút. Komatsu nói chung thường không đến đúng giờ
hẹn, còn Tengo không đến muộn bao giờ. Chuyện này gần như đã thành quy
luật. Komatsu xách cặp tài liệu bằng da, trên người mặc bộ com lê bằng vải
tuýt và áo Polo xanh thẫm.


“Xin lỗi đã để cậu phải đợi lâu,” Komatsu nói, nhưng nhìn điệu bộ anh ta
chẳng có gì là hối lỗi cả. Hình như tâm trạng còn vui vẻ hơn lúc bình thường,
khóe miệng hiện ra nụ cười như vầng trăng khuyết lúc bình minh chưa lên.


Tengo chỉ gật đầu, không nói một lời.


“Xin lỗi vì cứ giục cậu. Chuyện này chuyện kia, chắc là vất vả lắm?”
Komatsu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nói.


“Không phải tôi muốn khoa trương nhưng mười ngày nay đến bản thân
còn sống hay đã chết tôi cũng chẳng rõ nữa,” Tengo đáp.


“Nhưng cậu làm rất tốt. Vừa có được sự chấp thuận của người giám hộ
cho Fukaeri một cách thuận lợi, vừa viết lại cuốn tiểu thuyết đâu vào đấy.
Không vừa chút nào với người xa rời thế tục như cậu, thật sự đã làm quá tốt.
Tôi phải nhìn cậu với con mắt khác rồi đấy!”


Tengo dường như không nghe thấy những lời khen gợi đó. “Báo cáo tôi
viết về hoàn cảnh của Fukaeri anh đã đọc chưa? Phần dài dài ấy.”


“À, tất nhiên là đọc rồi. Đọc rất kỹ rồi. Nói thế nào nhỉ, tình hình khá
phức tạp đấy. Cứ như một đoạn trong bộ trường thiên tiểu thuyết ấy. Nhưng
mà tạm không nhắc đến chuyện này vội. Thầy giáo Ebisuno lại là người
giám hộ của Fukaeri, tôi thật không thể ngờ được. Thế giới này nhỏ thật. À
thế, thầy giáo có nhắc gì đến tôi không?”


“Nhắc đến anh?”


“Phải rồi, nhắc đến tôi.”


“Thế thì hơi lạ nhỉ,” Komatsu dường như cảm thấy khó tin nói. “Hồi trước
tôi và thầy Ebisuno từng cộng tác, tôi còn đến phòng nghiên cứu trong
trường đại học của ông ấy để lấy bản thảo nữa cơ. Có điều đó là chuyện lâu
lắm rồi, từ thời tôi còn là một biên tập viên trẻ măng.”


“Có lẽ vì nhiều năm trôi qua, ông ấy quên mất rồi. Ông ấy còn hỏi dò tôi
xem Komatsu là người như thế nào.”


“Không,” Komatsu nói, lắc đầu với vẻ không vui, “Không thể có chuyện
đó được. Tuyệt đối không thể nào. Ông thầy giáo này thuộc loại nhìn ai một
lần là không bao giờ quên, trí nhớ tốt lắm, hơn nữa khi ấy chúng tôi còn nói
bao nhiêu chuyện… mà thôi, chuyện này bỏ qua. Đó là một lão già không dễ
đối phó đâu. Theo báo cáo của cậu, tình hình xung quanh Fukaeri tương đối
phức tạp đấy.”


“Đâu chỉ có phức tạp. Mà chúng ta đang ôm một quả bom theo đúng
nghĩa đen đấy. Xét trên bình diện nào thì Fukaeri cũng không phải là người
bình thường. Không đơn giản chỉ là một cô bé xinh đẹp mười bảy tuổi. Cô ấy
mắc chứng khó đọc, không thể đọc sách một cách bình thường. Cũng không
thể viết văn cho ra hồn. Tâm hồn dường như đã bị tổn thương và mất đi một
phần ký ức liên quan đến sự việc đó. Cô ấy lớn lên ở một nơi giống như là
công xã, và hầu như không đi học. Cha là lãnh tụ của tổ chức cách mạng
cánh tả, mặc dù chỉ gián tiếp, nhưng hình như cũng có dính líu đến sự kiện
đấu súng liên quan đến tổ chức Akebono đó. Người thu nhận cô ấy từng là
nhà nhân học văn hóa nổi tiếng. Nếu cuốn tiểu thuyết thực sự trở thành một
đề tài bàn luận, e rằng giới truyền thông sẽ ùn ùn kéo đến, moi móc đào bới
bằng được những sự thực hấp dẫn ấy ra. Sẽ gay đấy.”


“Phải, có thể sẽ ầm ĩ như mở cửa địa ngục ra vậy,” Komatsu nói, nhưng
nụ cười nơi khóe miệng không hề biến mất.


“Vậy thì ngừng kế hoạch này lại chứ?”


“Ngừng lại?”


“Sự việc trở nên quá đà rồi. Quá nguy hiểm. Hay là tráo đổi lại cái bản
thảo ban đầu đi.”


“Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Bản thảo Nhộng không khí do cậu
viết lại đã được gửi đến xưởng in, bây giờ đang in thử rồi. In xong sẽ được
đưa ngay đến cho tổng biên tập, giám đốc phụ trách xuất bản và bốn giám
khảo. Đến nước này thì không thể đến mà nói với họ rằng: “Xin lỗi, đó là
một sự nhầm lẫn. Các vị coi như chưa từng đọc, trả bản thảo lại cho tôi đi.”


Tengo thở dài.


“Chẳng còn cách nào cả, không thể đảo ngược thời gian,” Komatsu nói,
sau đó rút một điếu Marlboro đưa lên miệng nheo mắt, lấy bao diêm của
quán đánh lửa, “Mọi việc sau đây để tôi suy tính kỹ càng đã, cậu không cần
nghĩ ngợi nhiều làm gì. Giả sử Nhộng không khí giành được giải, chúng ta cố
gắng không để Fukaeri lộ mặt ra là được. Chỉ cần khéo nhào nặn cô ấy thành

một tác giả nữ trẻ kỳ bí không muốn xuất hiện trước mặt công chúng là
xong. Tôi sẽ lấy danh nghĩa là người chịu trách nhiệm biên tập đảm nhiệm
luôn vai trò người phát ngôn cho cô ấy. Tình huống này cần xử lý như thế
nào, tôi đều biết cả, sẽ không có vần đề gì đâu.”


“Tôi không hề nghi ngờ năng lực của anh, nhưng Fukaeri không giống
các cô gái đang lượn lờ đầy ngoài phố kia. Cô ấy không phải loại để mặc cho
người ta điều khiển. Chỉ cần cô ấy đã quyết điều gì, dù người khác có nói thế
nào, cô ấy cũng nhất quyết làm theo ý mình. Những gì không hợp ý, cô ấy
không bao giờ chịu chấp nhận. Sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.”


Komatsu không nói gì, cứ lật qua lật lại hộp diêm trong tay.


“Nhưng mà, Tengo này, đằng nào chuyện cũng đã tới nước này rồi, chúng
ta chỉ còn cách quyết tâm tiếp tục dấn tới thôi. Trước hết, Nhộng không khí
do cậu viết lại quả thực quá hay, hơn xa những gì tôi nghĩ ban đầu, gần như
đã đạt tới mức hoàn hảo. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn nó sẽ giành
được giải Tác giả mới, trở thành chủ đề nóng cho đám báo chí. Đã tới mức
này rồi thì không thể chôn vùi nó đi được nữa. Làm như vậy, theo tôi chẳng
khác nào phạm tội. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, kế hoạch đang không ngừng
tiến lên phía trước.”


“Phạm tội?” Tengo chăm chú nhìn thẳng vào mặt Komatsu, nói.


“Có một câu nói thế này,” Komatsu cất tiếng. “Hết thảy nghệ thuật, hết
thảy tham vọng, hết thảy hành động và tìm tòi, đều có thể coi là có một mục
tiêu tốt đẹp nào đó. Vì vậy, phát xuất từ mục tiêu theo đuổi của sự vật để xác
định ranh giới của cái thiện.”


“Cái gì vậy?”


“Aristotle, Đạo đức học cho Nicomachus. Cậu đã đọc Aristotle bao giờ
chưa?”


“Hầu như không.”


“Nên đọc. Tôi tin là chắc chắn cậu sẽ thích ông ấy. Mỗi lần chẳng còn
sách gì đọc tôi lại đọc triết học Hy Lạp. Đọc đi đọc lại không thấy chán. Bao
giờ cũng rút ra được điều gì đó.”


“Điểm mấu chốt của câu trích dẫn này là gì?”


“Sự vật xét đến cùng là thiện. Thiện là kết cục của tất thảy. Để dành sự
ngờ vực cho ngày mai đi,” Komatsu nói, “Đó chính là điểm mấu chốt.”


“Aristotle nói gì về chuyện Hitler tàn sát người Do Thái vậy?”


Nụ cười hình vành trăng của Komatsu càng hiện lên rõ hơn. “Ở đây,
Aristotle chủ yếu chỉ nói về nghệ thuật, văn học và công nghệ thôi.”


Thời gian anh quen biết Komatsu không thể xem là ngắn. Trong thời gian
đó, Tengo đã thấy bộ mặt bên ngoài, đồng thời cũng nhìn ra bộ mặt bên
trong của anh ta. Trong giới, Komatsu là một người cô độc, thoạt nhìn có vẻ
luôn hành động theo ý mình. Rất nhiều người cũng bị vẻ bề ngoài ấy đánh
lừa. Nhưng chỉ biết rõ ngọn ngành thì sẽ hiểu mỗi hành động của anh ta đều
đã được tính toán chu đáo. Nếu so sánh với cờ tướng, thì bằng như anh ta đã
tính trước mấy nước cờ. Anh ta thích thắng bất ngờ, nhưng bao giờ cũng
vạch sẵn một ranh giới ở những chỗ cần thiết, và chú ý để không vượt qua dù
chỉ một bước. Có thể nói đây là tính cách mẫn cảm. Hầu hết những hành vi,
lời nói có vẻ vô hại của anh ta chỉ là diễn kịch bề ngoài mà thôi.


Komatsu đã cẩn thận mắc quanh mình mấy lần khóa bảo hiểm. Chẳng hạn
như anh ta phụ trách chuyên mục văn nghệ cho số buổi chiều của một tờ báo.
Ở đó anh ta viết bài khen chê các nhà văn. Những bài chỉ trích đều khá khắc
nghiệt. Viết bài loại này là sở trường của anh ta. Tuy chỉ là bài viết nặc danh,
nhưng dân trong nghề đều rõ ai là người chấp bút. Tất nhiên, nhìn chung
chẳng có ai thích người khác nói xấu mình trên báo. Vì vậy các tác giả đều
để ý không đắc tội với Komatsu. Họ cố gắng không từ chối khi anh ta mời
viết cho tạp chí. Ít nhất trong vài lần thì cũng phải có một lần vui vẻ nhận
lời. Bằng không, có trời mới biết được anh ta sẽ viết cái gì trên chuyên mục
kia!


nguon tai.lieu . vn