Xem mẫu

PHẦN II

I.

Lúc đó là giữa buổi sáng, Winston bước ra khỏi ngăn để đi vệ sinh.

Từ đầu kia cái hành lang dài vắng ngắt có một người đang đi theo hướng
ngược lại. Đấy là cô gái tóc đen. Anh chạm trán cô ta ở gần cửa hàng đồng
nát cách đây vừa đúng bốn hôm. Khi cô đến gần thì anh nhận thấy tay phải
cô được treo bằng một sợi dây quấn quanh cổ, sợi dây cùng màu với bộ đồng
phục, từ xa không thể nhận ra được. Chắc là cô bị thương trong khi quay cái
máy phác thảo nội dung các cuốn tiểu thuyết, thường gọi là kính vạn hoa.
Đây là tai nạn thường thấy trong Ban Sáng Tác.

Khi họ còn cách nhau chừng bốn mét thì cô gái bất ngờ xảy chân và ngã úp
mặt xuống đất. Cô thét lên vì đau. Chắc cô ngã đè lên chính cánh tay bị
thương. Winston sững lại. Cô đã gượng chống hai đầu gối để đứng lên. Da
mặt cô biến thành màu vàng sữa, đôi môi vì vậy trông càng đỏ thêm. Cô nhìn
thẳng vào Winston, cầu khẩn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi hơn là đau đớn.

Trong lòng Winston bỗng dậy lên những tình cảm trái ngược nhau. Trước
mặt anh là kẻ thù mà anh muốn thanh toán, nhưng đồng thời đây cũng là một
con người đang bị đau, có thể đã bị gãy xương nữa. Anh chạy lại gần để giúp
cô theo bản năng. Lúc anh nhìn thấy cô ngã đè lên cánh tay bị thương anh
như thấy chính mình đang bị đau vậy.

"Có đau lắm không?", Winston hỏi.

"Không sao đâu. Tay. Sẽ hết ngay thôi", cô nói giọng run run như đang rất
bối rối. Mặt cô bỗng trắng bệch ra.

"Có bị gãy chỗ nào không?"

"Không. Không sao. Đau một tí, giờ thì hết rồi"

Cô đưa cánh tay lành ra và anh đỡ dậy. Mặt cô hồng trở lại, có vẻ như đã hết
đau rồi.

"Không sao đâu", cô nhắc lại, "Chỉ có cổ tay bị đau. Cám ơn, đồng chí!"

Rồi cô bước tiếp, mạnh mẽ như chưa có gì xảy ra. Việc đó kéo dài chừng
nửa phút. Thói quen không biểu lộ tình cảm đã trở thành bản năng, vả lại lúc
đó hai người đứng ngay trước màn vô tuyến. Nhưng thật khó mà che dấu
được sự ngạc nhiên: chỉ trong vòng hai hoặc ba giây khi anh giúp cô đứng
dậy, cô đã kịp dúi một vật gì đó vào tay anh. Không thể có chuyện vô tình.
Đấy là một vật nhỏ và phẳng. Vừa bước vào nhà vệ sinh anh vừa đưa vật đó
vào túi và lấy ngón tay mân mê. Đấy là một mảnh giấy gấp thành hình
vuông.

Vừa đứng tiểu tiện anh vừa cho tay vào túi mân mê để mở mảnh giấy ra. Đây
chắc chắn là một thông điệp. Có lúc anh đã định đi vào buồng vệ sinh để đọc
ngay tại trận. Nhưng anh biết đấy là một hành động điên rồ. Đây chính là
chỗ màn vô tuyến theo dõi kĩ nhất, liên tục nhất.

Anh quay về ngăn, ngồi xuống, rồi như vô tình vất mảnh giấy vào giữa đống
giấy tờ trên bàn, sau đó anh đeo kính và kéo chiếc máy ghi lại gần. "Năm
phút nữa", anh tự nhủ, "ít nhất phải năm phút nữa!". Tim đập như trống trận.
Rất may là anh đang phải làm một công việc bình thường, chỉ phải chính xác
hoá một loạt số liệu, không đòi hỏi phải tập trung tư tưởng.

Dù tờ giấy có viết gì thì cũng chỉ là chuyện chính trị. Theo anh hiểu thì có
hai khả năng. Thứ nhất, khả năng này có lí hơn, cô ta là chỉ điểm của Cảnh
Sát Tư Tưởng, đúng như anh vẫn lo từ trước tới nay. Anh chỉ không hiểu tại
sao Cảnh Sát Tư Tưởng lại chọn cách đưa tin như thế này, nhưng chắc là
phải có lí do nào đó nên họ mới làm thế. Thông điệp có thể là một lời đe dọa,
một giấy triệu tập, hay mệnh lệnh tự sát, mà cũng có thể là một cái bẫy. Khả
năng khác, khó chấp nhận hơn, anh đã cố gắng gạt đi nhưng chỉ được một
lúc rồi nó lại hiện lên trong trí não. Có khả năng bức thông điệp không phải
là của Cảnh Sát Tư Tưởng mà là của một tổ chức bí mật nào đó. Có thể tổ
chức Huynh Đệ vẫn tồn tại chăng! Cô ta là thành viên của nó! Điều này hoàn
toàn vô lí, nhưng ý nghĩ đó xuất hiện ngay khi anh biết là mình đang cầm tờ
giấy trong tay. Phải vài phút sau thì cái khả năng thứ nhất, có lí hơn nói trên
mới xuất hiện trong đầu. Ngay cả bây giờ, mặc dù trí óc mách bảo rằng tờ
giấy ấy có thể báo hiệu cái chết đã cận kề, nhưng anh không tin và tuy không
có cơ sở, nhưng anh vẫn hi vọng, tim đập thình thịch, anh phải cố gắng hết
sức giữ cho giọng không run và tiếp tục đọc các số liệu vào máy ghi.

Anh cuộn những tờ giấy đã làm xong và đưa vào ống khí nén. Đã được tám
phút rồi. Anh sửa lại kính, hít một hơi dài rồi kéo tập tài liệu có mảnh giấy
do cô gái kia đưa về phía mình. Anh giở mảnh giấy ra. Trên mặt mảnh giấy
có một hàng chữ to, viết bằng tay, nghiêng ngả:

Em yêu anh.

Choáng váng mất mấy giây, anh không đủ sức vất được ngay vật chứng vào
lỗ nhớ. Mặc dù biết rằng chú ý quá đến tờ giấy có thể nguy, nhưng anh vẫn

liều đọc một lần nữa để tin chắc rằng đúng là những chữ đó.

Anh gần như không làm được gì cho đến tận bữa ăn trưa. Anh không thể tập
trung chú ý vào các công việc chán ngấy đã đành, mà che dấu tâm trạng bồn
chồn để màn vô tuyền không phát hiện được còn khó khăn hơn. Anh cảm
thấy như có lửa đốt trong lòng. Ăn trong cái căng tin nóng bức, chật chội, ồn
ào thật không khác gì bị tra tấn. Anh hi vọng có thể được ngồi một mình,
nhưng thật không may là thằng ngốc Parsons lại hạ bệ ngay xuống cái ghế
bên cạnh, mùi mồ hôi của hắn át hẳn mùi thịt hầm và hắn bắt đầu thao thao
bất tuyệt về việc chuẩn bị cho Tuần Lễ Hận Thù. Hắn đặc biệt phấn khích
khi nói về bức chân dung Anh Cả rộng những hai mét, vẽ trên giấy bồi do
đội Tình Báo của cô con gái làm nhân sự kiện này. Bực nhất là do quá ồn
nên Wiston không thể nghe rõ và cứ phải hỏi đi hỏi lại suốt, thành ra nhiều
câu ngớ ngẩn phải nghe đến hai lần. Anh đã thoáng thấy cô gái tóc đen, cô
ngồi cùng một bàn với hai người khác ở tận đầu bên kia căn phòng. Có vẻ
như cô không trông thấy anh, còn anh cũng không nhìn sang phía ấy lần nào
nữa.

Buổi chiều có đỡ hơn. Ngay sau bữa trưa anh được giao một việc khó, tế nhị,
phải dẹp hết các thứ khác sang một bên và làm liên tục trong mấy giờ mới
xong. Nhiệm vụ được giao là xuyên tạc một loạt báo cáo kết quả sản xuất
cách đây hai năm nhằm hạ uy tín của một cán bộ cao cấp của Đảng Nội Bộ
nay đã thất sủng. Winston rất thạo các công việc kiểu này và anh đã hoàn
toàn quên được cô gái kia trên hai tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó nét mặt cô
lại hiện về ngay trước mắt, và lúc đó anh chỉ muốn được ở một mình. Chỉ
ngồi một mình anh mới có thể suy nghĩ thấu đáo được. Tối nay anh phải có
mặt tại Trung Tâm. Anh nuốt vội bữa ăn tối chán ngấy trong căng tin rồi
chạy vào Trung Tâm để tham gia vào cuộc thảo luận tổ diễn ra long trọng
như một trò hề, sau đó chơi hai séc bóng bàn, uống mấy li Gin và nghe
thuyết trình đề tài “Quan hệ giữa Chuanh và cờ tướng” trong vòng ba mươi
phút. Chán phải nói là đến tận cổ, nhưng khác với mọi khi, hôm nay anh
không thích chuồn sớm. Mấy từ em yêu anh như làm bừng dậy trong lòng
ước muốn được sống lâu thêm, có là người ngu mới làm những việc mạo
hiểm vào lúc này. Gần đến hai mươi ba giờ anh mới về đến nhà và chui vào
giường, trong bóng tối, nếu không lên tiếng thì màn vô tuyến không thể làm

gì được, đấy là lúc anh có thể suy nghĩ mà không sợ bị phân tâm.

Có một vấn đề kĩ thuật cần phải giải quyết: tiếp xúc như thế nào và hẹn hò ở
đâu. Giả thuyết cô là một cái bẫy đã bị bác. Không có chuyện đó rồi, bởi vì
anh thấy rõ cô đã run như thế nào khi trao mảnh giấy cho anh. Cô đã thần
hồn nát thần tính và chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Anh không hề nghĩ đến
chuyện né tránh. Mới năm ngày trước đây anh đã định đập vỡ sọ cô bằng
một cục đá, nhưng nay chuyện đó không còn quan trọng nữa. Anh mường
tượng ra thân thể trẻ trung, trần truồng của cô như anh đã từng nhìn thấy
trong mơ. Thế mà trước đây anh đã cho rằng cô cũng là một người ngu, đầu
óc toàn những điều dối trá và hận thù, lòng thì lạnh như băng, giống như
những người khác mà thôi. Anh bỗng cảm thấy phát sốt khi nghĩ rằng có thể
sẽ mất cô, có thể sẽ chẳng được ôm ấp cái thân thể trẻ trung, trắng trẻo ngọc
ngà của cô! Điều anh sợ nhất là cô sẽ nghĩ lại nếu anh không mau chóng tiếp
xúc được với cô. Nhưng tiếp xúc được với cô là chuyện cực kì khó. Không
khác gì chơi cờ khi đã bị chiếu tướng. Quay hướng nào cũng thấy màn vô
tuyến. Anh đã nghĩ đến tất cả phương pháp tiếp cận ngay trong vòng năm
phút đầu tiên sau khi đọc mẩu giấy và bây giờ, khi có điều kiện suy nghĩ, anh
đang cân nhắc từng phương án, giống như đang sắp xếp các dụng cụ đặt
ngay trên bàn trước mặt vậy.

Rõ ràng là không thể tái ngộ như hồi sáng được nữa rồi. Nếu cô làm ở Phòng
Tài Liệu thì còn tương đối dễ, Phòng Sáng Tác nằm ở đâu thì anh lại biết rất
mù mờ, vả lại cũng chẳng có lí do gì để đến đó cả. Nếu anh biết chỗ cô ở và
thời gian cô rời công sở thì có thể anh sẽ cố gắng tìm cách gặp cô trên đường
về; nhưng đi theo cô cũng chả an toàn đâu vì dù muốn dù không cũng phải
lảng vảng quanh Bộ mà như thế thì bị chú ý ngay. Chẳng nên nghĩ đến
chuyện gửi thư. Ai cũng biết là tất cả thư từ đều bị kiểm duyệt trước khi đến
tay người nhận. Thực ra là rất ít người viết thư. Đôi khi nếu cần nhắn cho ai
thì chỉ việc mua những cái bưu thiếp, trên đó đã có sẵn các câu mẫu, chỉ cần
xoá những câu không cần thiết là xong. Anh không biết cả tên cô chứ chưa
nói địa chỉ. Cuối cùng anh cho rằng chỗ an toàn nhất chính là căng tin. Nếu
cô ngồi một mình một bàn ở khoảng giữa phòng, đừng có gần màn vô tuyến
quá và nếu trong phòng ồn ào... giả sử được như thế, thí dụ, khoảng ba mươi
giây thì hai người có thể đủ thời gian trao đổi vài câu.

nguon tai.lieu . vn