Xem mẫu

Mục Lục
Phần I
I.
II.
III.
IV.
V.
VI.
VII.
VIII.
PHẦN II
I.
II.
III.
IV.
V.
VI.
VII.
VIII.
IX.
X.
Phần III
I.
II.
III.
IV.
V.
VI.
Phụ lục

Phần I

I.

Đấy là một ngày tháng tư, trời quang mây tạnh, khá lạnh, đồng hồ điểm
mười ba tiếng. Cằm thu vào tận ngực để tránh cơn gió rét cắt da, Winston
Smith vội vã chui tọt qua cánh cửa kính khu chung cư Chiến Thắng, thế mà
vẫn không ngăn được đám bụi cát cuộn vào theo.

Tiền sảnh sặc mùi bắp cải luộc và mùi thảm cũ, mốc meo. Trên tường, đối
diện ngay lối vào là một bức tranh to, nhiều màu; phải nói là quá to so với
căn phòng. Đấy là bức vẽ một khuôn mặt rộng hơn một mét, khuôn mặt một
người đàn ông tuổi chừng bốn lăm, râu rậm, thô, có sức lôi cuốn. Winston
bước về phía cầu thang. Thử thang máy làm gì cho phí công. Ngay cả những
lúc thuận lợi nhất nó cũng ít khi làm việc, còn lúc này lại giữa ban ngày, tất
nhiên điện đã bị cúp rồi. Đây là một phần của phong trào tiết kiệm vì người
ta đang chuẩn bị cho tuần lễ Hận Thù. Winston phải leo lên bảy tầng lầu, anh
ta đã sang tuổi bốn mươi lại bị loét do giãn tĩnh mạch bên trên mắt cá chân
nên đi rất chậm, phải dừng lại nghỉ mấy lần. Trên tường đối diện với mỗi
chiếu nghỉ lại có một bức vẽ khuôn mặt người đàn ông nọ. Các bức tranh
đều được vẽ rất khéo, đứng ở đâu ta cũng thấy đôi mắt người trong tranh
đang nhìn chằm chằm vào mình. ANH CẢ ĐANG QUAN SÁT BẠN - dưới
mỗi bức tranh đều có hàng chữ như thế.

Trong phòng một giọng du dương đang nói về việc sản xuất gang, có dẫn cả
các số liệu. Tiếng nói phát ra từ một tấm kim loại gắn chặt vào bức tường
bên phải, trông như một chiếc gương mờ. Winston vặn núm loa, tiếng nói có
nhỏ đi, nhưng vẫn rõ. Cái máy này (gọi là màn vô tuyến) có thể điều chỉnh
cho nhỏ đi nhưng không thể nào tắt hẳn được. Winston đi về phía cửa sổ;
vốn đã gầy lại mặc đảng phục nên trông anh càng có vẻ ốm o hơn. Tóc anh
màu sáng, khuôn mặt ửng đỏ đẩy vảy tróc do xà phòng kém chất lượng, do

dao cạo cùn và vì mùa đông hanh khô vừa kết thúc.

Bên ngoài trời còn lạnh lắm. Khắp nơi, bụi và giấy vụn bị gió cuốn thành
những vòng xoáy bay tứ tung trên mặt đất và mặc dù có nắng, bầu trời rất
xanh nhưng bao trùm lên tất cả, nếu không kể những tấm biểu ngữ, vẫn là
một màu xám chán ngắt. Góc phố nào cũng có tranh vẽ khuôn mặt người đàn
ông rậm râu nọ. Bức tường căn nhà đối diện cũng có. ANH CẢ ĐANG
QUAN SÁT BẠN - hàng chữ bên dưới ghi như thế và đôi mắt đen của ông
ta đang nhìm chằm chằm vào Winston. Phía dưới bức tranh, vắt ngang qua
phố là một biểu ngữ đã bị đứt một góc, bay phất phơ trước gió, chữ
CHUANH ghi trên đó đôi lúc bị cái góc rách che không thể nhìn rõ được.
Phía xa, một chiếc trực thăng đang luồn lách giữa các mái nhà, có lúc trông
nó như treo nguyên một chỗ hệt như một con nhặng xanh, sau đó nó bỗng
bay vút theo một đường cong và biến mất. Đấy là máy bay cảnh sát, họ tuần
tra bằng cách nhìn qua cửa sổ nhà dân. Nhưng tuần tra thì không đáng ngại.
Đáng ngại là Cảnh Sát Tư Tưởng cơ.

Sau lưng Winston màn vô tuyến vẫn tiếp tục câu chuyện về luyện gang và
việc hoàn thành kế hoạch ba năm lần thứ chín. Màn vô tuyến còn làm việc
thu và phát nữa. Chỉ cần Winston nói, nếu không quá nhỏ như kiểu thì thầm,
thì màn vô tuyến sẽ thu và truyền đi ngay lập tức, hơn nữa nếu đứng trong
vùng quan sát của màn vô tuyến thì anh không chỉ bị nghe lén mà còn bị
nhìn trộm nữa. Tất nhiên không ai biết là có thật sự bị theo dõi hay không.
Cảnh Sát Tư Tưởng theo dõi thường xuyên hay theo thời gian biểu nào thì
không ai rõ, chỉ có thể đoán mò mà thôi. Không loại trừ khả năng là họ theo
dõi tất cả mọi người suốt ngày đêm. Không ai dám chắc, nhưng chắc chắn là
họ có thể theo dõi bất kì ai vào bất kì lúc nào họ muốn. Người ta buộc phải
sống, mà quả thật họ đã sống, theo thói quen đã trở thành bản năng rằng lời
nói nào cũng có thể bị nghe lén và khi còn ánh sáng thì hành động nào cũng
có thể bị theo dõi.

Winston quay lưng lại phía màn vô tuyến. Thế an toàn hơn, dù anh biết rằng
chỉ cần nhìn lưng người ta cũng có thể phát hiện được khối thứ. Bên ngoài
cửa sổ, cách đây khoảng một cây số lừng lững một toà nhà màu trắng nổi lên

giữa khung cảnh xám ngoét của thành phố, đấy là toà nhà Bộ Sự Thật, nơi
anh làm việc. London, thành phố quan trọng nhất của Đường Bay I, thành
phố đông dân thứ ba của Oceania trông như thế đấy, ý nghĩ pha chút khinh bỉ
mơ hồ vụt lướt qua đầu Winston. Anh cố nhớ lại thời niên thiếu, lúc đó
London cũng như thế này ư? Lúc nào cũng là những ngôi nhà có từ thế kỉ
XIX cũ nát, phải chống bằng cột gỗ, cửa sổ táp giấy các tông, mái lợp tôn
sóng và tường những khu vườn thì nghiêng ngả như say rượu như thế này ư?
Lúc nào cũng có những hố bom đầy bụi vữa với những cây liễu đang cố
vươn mình lên khỏi đám xà bần và những khoảng trống do bom phát quang,
trên đó là những dãy nhà gỗ trông như chuồng gà thế kia ư? Nhưng hoá ra vô
ích, anh chẳng thể nhớ được gì, ngoài những tấm áp-phích sáng nhấp nháy
trên nền không màu và thường là rất khó hiểu.

Bộ Sự Thật, nói theo Ngômo [1] là Bôta trông khác hẳn những ngôi nhà
xung quanh. Đấy là một cấu trúc hình kim tự tháp bằng bê tông trắng toát,
tầng tầng lớp lớp, cao đến trên ba trăm mét. Từ đây có thể trông thấy ba khẩu
hiệu của Đảng được kẻ rất rõ và đẹp ngay trên mặt tiền tòa nhà:
CHIẾN TRANH LÀ HÒA BÌNH
TỰ DO LÀ NÔ LỆ
NGU DỐT LÀ SỨC MẠNH

Người ta đồn rằng Bộ Sự Thật có ba ngàn phòng ở bên trên và những chi
nhánh tương ứng ở dưới mặt đất nữa. Ở London còn có ba toà nhà tương tự
về hình dáng và kích thước như thế. Chúng cao hơn hẳn các toà nhà xung
quanh nên từ nóc chung cư Chiến Thắng có thể trông thấy cả bốn cái. Đấy là
tổng hành dinh của bốn Bộ, bộ máy của chính phủ nằm trong bốn toà nhà
này. Bộ Sự Thật theo dõi lĩnh vực tin tức, giải trí, giáo dục và nghệ thuật. Bộ
Hòa Bình theo dõi lĩnh vực chiến tranh. Bộ Tình Yêu theo dõi lĩnh vực trật
tự và luật pháp. Bộ Ấm No theo dõi lĩnh vực kinh tế. Theo Ngômo thì đấy là
các Bộ: Bôta, Bôbi, Bôti và Bôno.

nguon tai.lieu . vn