Xem mẫu
- Duyên phận (Kỳ 1)
- Con đường đến tình yêu luôn có muôn màu muôn vẻ, dài hay ngắn, quanh co
hay thẳng tắp, không đến lượt chúng ta chọn lựa. Nhưng hãy tin rằng, định
mệnh sẽ gắn kết những người có duyên phận, dù con đường họ đi đầy ắp
những chông gai…
Phần 1: Tai nạn...
Đó là một ngày mưa đầu mùa, khi mà Nhật Lam vô tình nghe được cuộc nói
chuyện của cha mẹ cô:
-Em còn nhớ Chủ tịch Dương của tập đoàn X không? – Ba cô mở lời.
-Đương nhiên là nhớ. Ông ấy là đồng hương của anh mà.
-Ừ. Có chuyện này anh cần phải nói. Khi anh và ông ấy còn học ở dưới quê, tụi
anh đã từng hứa rằng, sau này khi lấy vợ nếu hai gia đình sinh ra được một trai một
gái, thì chúng sẽ lấy nhau. Thật trùng hợp, chúng ta có con gái, và họ có con trai.
Vậy là…
- Nghe đến đây thôi, Nhật Lam đã thấy choáng váng cả người. May mà vẫn giữ
được bình tĩnh, cô lui về phòng và ngồi thừ ra. Cô nghĩ đến rất nhiều thứ. Một
phần cô lo sợ số phận của mình sẽ giống như những cô gái trong phim, lấy phải
một người không đường hoàng; một phần cô trách bố mình tại sao lại đường đột
quyết định cho cô như vậy, liệu lúc đó ông có nghĩ tới việc cô đã yêu người khác,
hay việc con trai của ông Chủ tịch họ Dương ấy là một kẻ ăn chơi, chẳng lẽ ông
vẫn một mực gả cô cho người đó sao? Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tìm
được lí do nào thích đáng để thuyết phục bố cô cả. Đêm đó cô trằn trọc suốt.
Những ngày kế tiếp chính là chuỗi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Nhật Lam. Bởi
vì, tâm trí cô luôn bị lắp đầy bởi những câu hỏi không có hồi kết. Anh ta là ai, bao
nhiêu tuổi, học trường gì và trông như thế nào? Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong
đầu cô như một bài văn nghị luận được lập trình sẵn, cứ đến lúc cô thức dậy thì nó
sẽ tự động phát đi phát lại một cách bài bản không sót chi tiết nào và tiếp tục hiện
diện dưới hình thức những cơn ác mộng khi đêm về.
- Cô vẫn lầm tưởng rằng, những thứ cô phải trải qua đã đạt đến đỉnh điểm của sự tồi
tệ. Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho cô. Điều không may tiếp theo lại đến. Hôm ấy
sau khi mua xong vài vật dụng linh tinh, đang mò mẫm trong hẻm tắt tối om thì
- bỗng nhiên vấp phải mép cống, tệ hại hơn, cô đập đầu vào một cục đá gần đó. May
là cục đá không nhọn, nên cô chỉ thấy chóng mặt, cô ráng lết đi, đi đến đâu cô cũng
không xác định rõ. Được một lúc thì không chịu nổi nữa, cô ngất lịm. Chỉ biết lúc
mở mắt ra, một khuôn mặt lạ đang nhìn cô, vẻ lo lắng hiện rõ. Thì ra cô đang nằm
trên một chiếc sofa:
-Này, cô tỉnh rồi à? – Người ấy lên tiếng.
-Ơ, dì, dì là ai? – Cô ngạc nhiên hỏi.
-Tôi là quản gia của căn nhà này. Tại sao cô lại ngất trước cửa nhà của chúng tôi?
-Hơ, con sao lại ngất trước cửa nhà của dì? – Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
-Này cô sao thế? Cô là ai? Cô tên gì?
- -Con, con tên gì? Sao lại hỏi con?
-Khi nãy lúc tôi ra khỏi nhà thì thấy cô đã nằm sấp trước cửa nhà chúng tôi. Tôi
nghĩ rằng cô bị thương nên đưa cô vào đây. Mà từ nãy đến giờ cũng không có ai
đến hỏi thăm gì cả.
-Ơ, vậy sao? Con không nhớ gì cả.
-Chắc là mấy nhỏ ăn xin khôn lỏi giả dạng để vào đây ăn vạ đó mà! – Một giọng
nói khác vang lên, khàn đặc, lạnh tanh và đầy mỉa mai.
Người vừa lên tiếng ấy đang đứng trước mặt Nhật Lam, ánh đèn che mất mặt anh
ta, chỉ biết đó là một người con trai cao ráo, dáng vẻ rất ngạo mạn và thô lỗ.
-Xin lỗi, anh là… - Nhật Lam lịch sự mở lời, dù biết rằng người đối diện hoàn toàn
không có thiện cảm với cô.
- -Đó là cậu chủ của chúng tôi, tên là Gia An. – Người quản gia đáp.
-Dì nói tên con cho nó làm gì? Tên con đâu phải ai muốn gọi cũng được. – Anh ta
ngạo nghễ nói.
-Xin lỗi nhưng tôi đâu có ham được vào đây! Ai cho anh cái quyền khinh người
như vậy chứ? Tôi cũng chẳng phải thứ mặt dày trơ trẽn. Nếu anh không thích thì
tôi đi! – Bất giác Nhật Lam cảm thấy như mình bị xúc phạm. Cô tuôn một mạch
vào mặt Gia An. Mặt hắn thoáng có chút biến sắc.
- Nói rồi cô ngồi dậy và toan bỏ đi. Nhưng lực bất tòng tâm. Dù rất cương quyết, cô
vừa đi được hai bước thì cô đã té nhào. Cô bị trật chân rồi. Có lẽ vết thương không
nhẹ. Nhật Lam cố đứng dậy nhưng vô ích. Nếu cố gắng nữa, có khi chân cô sẽ gãy
luôn mất thôi.
-Trời ơi cô ơi. Có đau lắm không? – Người quản gia chạy đến đỡ cô, mặt bà tối
sầm lại.
- -Đã nói là nó cố tình ăn vạ mà. Thôi, dù gì cô cũng vừa làm trò vui cho tôi xem.
Tôi cho phép cô ở lại đây, đến khi nào chân cô khỏi thì biến ngay nhé! – nói rồi
hắn bỏ đi.
Nhật Lam ức lắm, nhưng cô ngầm hiểu, ngoài nơi này ra, cô không thể đi đâu được
nữa. Cô không biết mình là ai, bao nhiêu tuổi. Càng không biết tại sao mình lại lạc
vào nơi này. Và hơn hết, tại sao cô không nhớ gì cả? Vậy thì cô có thể đi đâu? Cho
nên, cô tự nhủ phải chịu đấm ăn xôi với người cậu chủ khó tính đó, rồi sẽ tìm cách
giải quyết sau.
Tối đó cô ngủ ở sofa. Đáng lẽ cô được dì Linh – người quản gia khi nãy, sắp xếp
cho ở phòng dì, nhưng cô một mực từ chối. Cô cũng có thể ngủ ở những căn phòng
khác, nhưng cô không thích bị Gia An nói cô thân ăn vạ mà còn lựa chọn, nên cô
quả quyết phải ngủ ở sofa. Dì Linh cũng hứa với cô rằng ngày mai sẽ dẫn cô đi
khám…
Chỉ mới tiếp xúc được hai tiếng thôi nhưng cô biết dì Linh là một người tốt bụng.
Dì thật sự có thiện tâm, chứ không phải muốn mỉa mai, châm biếm cô như “cậu
- chủ” Gia An. Thật vậy, khi đối diện với một khuôn mặt phúc hậu và một đôi mắt
có hồn, người khó tính nhất như Gia An cũng phải kinh nể đôi phần.
…
Mới 8 giờ sáng dì Linh đã đánh thức cô và dẫn cô đến bệnh viện. Mùi thuốc sát
trùng nồng nặc đến buồn nôn. Nếu không vì bệnh tình, cô nhất quyết không vào
mà chỉ đứng ngoài.
Sau khi thông qua xét nghiệm máu, chụp X-quang và vài thứ khác, bác sĩ gọi dì
Linh vào, còn Nhật Lam thì ngồi ở băng ghế chờ. Khoảng mười phút sau thì dì ra,
nói rằng vết thương ở đầu của cô không đáng ngại, chỉ cần dùng thuốc bôi liên tục
một tuần để không bị sẹo, tuy nhiên cô đã bị mất trí nhớ tạm thời do va chạm
mạnh. Mọi sinh hoạt, kiến thức của cô đều diễn ra bình thường nhưng mảng kí ức
về các sự việc xảy ra trước thời điểm bị thương hoàn toàn bị xóa sạch. Đến một
thời gian nào đấy, kí ức sẽ tự quay trở lại, nhanh hay chậm tùy thuộc vào tình trạng
phục hồi của cô.
- Khi trở về, Nhật Lam cảm thấy vô cùng chán nản. Một thời gian nào đấy là bao
lâu, một tháng, hai tháng, một năm, hay mười năm? Tính đến thời điểm này, cô
vẫn chưa có tên, cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao trong cái
họa cũng có cái may, vì cô còn có nơi dừng chân, và hè cũng gần kề, nếu không thì
chẳng biết sau khi phục hồi, cô phải học theo kiểu nào nữa…
Nhật Lam đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì Gia An gọi cô:
-Ê nhỏ ăn xin.
-Tôi không ăn xin. – Cô tức tối nhấn mạnh từng chữ.
-Sao cũng được. Lại đây! – Anh ta ra lệnh.
-Gì thế?
- -Từ nay cô tên là Nhật Nhi. – Anh nói, mắt nhìn xa xăm.
-Tại sao? – Cái tên thật khó đọc.
-Tên cô đặt theo tên người hứa hôn với tôi – Anh bình thản.
-Anh thích cô bé đó lắm à? – Cô tò mò.
-Không. Tôi rất ghét nó. – Mặt Gia An sắc lại.
-Vậy tại sao lại đặt cái tên đó cho tôi? – Nhật Lam hậm hực.
-Vì tôi ghét cô.
-Anh…
- Nói đến đây thì Gia An bỏ đi, vậy là cô phải sống với cái tên Nhật Nhi kể từ lúc
này. Cô thì làm gì mà anh ghét chứ. Bị thương rồi ở nhờ nhà người khác một thời
gian cũng là có tội sao? Con người này thật khéo biết làm người khác phải bỏ công
suy nghĩ.
Thật ra, từ lúc Gia An biết bản thân có hứa hôn với người tên Nhật Lam thì cậu
luôn cảm thấy khó chịu vô cùng. Gia An cho rằng cha anh vì tham lam. Nếu anh
- hứa hôn với cô gái đó, hai công ty sẽ chia nhau những hợp đồng béo bở, chiếm lĩnh
thị trường. Người anh phải hứa hôn là một tiểu thư nhà giàu, mà anh đinh ninh
rằng những cô gái như vậy sẽ rất khinh người. Vì thế anh gọi cô gái kia là Nhật
Nhi, giống như tự làm quen trước với cuộc sống sau này vậy. Trong mắt Gia An,
Nhật Nhi tuyệt nhiên chỉ là một con bé ăn cắp vặt không hơn không kém. Dù chịu
nói chuyện với Nhật Nhi, Gia An luôn xem thường nên không bao giờ nhìn mặt cô.
( Từ đây tên Nhật Lam sẽ được đổi thành Nhật Nhi cho đến khi cô hồi phục )
Tối hôm đấy Nhật Nhi không ngủ được. Chán nản, cô rảo bước khắp căn nhà.
Thật lòng mà nói, căn nhà trông thật sang trọng, sàn nhà được lát bằng loại gạch
bông cao cấp, bao bọc căn nhà là bốn bức tường treo những bức tranh cổ điển đắt
tiền, tuy nhiên, kệ sách mới là thứ làm cho Nhật Nhi chú ý nhất. Chiếc kệ được
chạm trổ bằng những hoa văn rất tinh xảo mang đậm chất cổ điển. Kệ chứa đầy
những quyển sách mà chỉ cần nhìn sơ thì ngay cả người bình thường nhất cũng
nhận ra được đó là sách quý, và đương nhiên, rất hiếm.
- Cuối cùng, bộ sofa màu đỏ bordeaux chính là điểm nhấn mà chủ nhân ngôi nhà đã
cố tình đặt giữa phòng, khiến cho người nhìn thật sự choáng ngợp trước sự hào
nhoáng, sang trọng và cũng không kém phần ấm cúng của nó. Nhà lại có rất nhiều
phòng, mỗi phòng đều có công dụng riêng. Chỉ có một điều làm cô tự hỏi, từ lúc
vào đây ở nhờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy một ai khác ngoài dì Linh và Gia An, chả
lẽ căn nhà chỉ có hai người ở, không đúng, nhưng nếu có người khác, vậy tại sao
họ không về? Đang mải mê suy nghĩ, cô nghe tiếng Gia An:
-Làm gì đấy?
-Không. Tôi không ngủ được nên đi vòng quanh thôi. – Cô đáp.
-Tôi cũng vậy. Lại đây đi! – Anh ra lệnh. Dường như anh đã thân thiện với cô hơn.
-Người hứa hôn mà anh nói trông như thế nào? – Cô tò mò.
-Cô hỏi làm gì?
- -Đó là người thứ ba tôi biết. Anh lại đặt tên tôi dựa theo tên cô ấy. Thì ít nhất anh
cũng phải cho tôi biết cô ấy như thế nào chứ?
-Tôi không biết. Chỉ biết nó là tiểu thư nhà giàu, học cùng trước và kém tôi một
tuổi.
-Anh học trường gì?
-Lớp 11 trường T. Năm sau tôi lên lớp 12.
-Ồ. Vậy anh phải biết nhiều hơn chứ?
-Ai thèm quan tâm đến nhỏ đấy! – Gia An gắt gỏng.
-Ừ. Thế thôi.
- -Cô không muốn biết thêm về tôi sao? – Anh hơi ngạc nhiên.
-Nếu anh thích thì tự khắc anh sẽ kể.
-Cô lạ thật đấy. Thôi chào, tôi buồn ngủ rồi.
Gia An thật sự sốc sau khi nghe được những câu nói của Nhật Nhi. Anh vừa làm gì
thế, van xin sự quan tâm từ một con nhỏ ăn xin sao? Rõ ràng, anh đã sai khi đánh
giá thấp Nhật Nhi. Mặc dù vậy, sau cuộc trò chuyện ấy, anh vẫn chỉ xem Nhật Nhi
là một con bé ăn cắp, chỉ là anh muốn biết cô sẽ giở trò gì tiếp theo thôi.
nguon tai.lieu . vn