Xem mẫu
- Phần 31
Vừa nói Mão vừa hầm hầm nhìn Kiệt bằng ánh mắt thù hận . Mão tức là vì : Trong ba
thằng đàn ông ở nhà này thì Kiệt là đứa thông minh và khôn ngoan nhất , mặc dù Kiệt
xuất thân chỉ là thợ nung gạch . Dĩ nhiên Kiệt lúc nào cũng nhớ cái chỉ thị của Lê
Tiến : Trước mặt quần chúng , Hậu là vợ của Mão ! Thế thì tại sao Hậu vừa rủ đi
phố , Kiệt lại nhận lời ngay ! Hoạt động bí mật đâu có thể sơ hở như thế được ? Mão
chợt thấy buốt nhói vì trong đầu lóe lên mối ngờ vực :
- Hay là hai đứa chúng nó đã thông đồng với nhau từ lâu rồi mà mình không biết !
Cùng với ý nghĩ ấy , Mão sực nhớ lại những lần Mão bắt gặp hai người nói chuyện
với nhau thân mật một cách khác thường và trong mỗi bửa cơm , Kiệt vì có óc khôi hài
, nói ra câu gì Hậu cũng bật cười tán thưởng . Nhiều câu pha trò của Kiệt , Mão thấy
vô duyên lắm mà chả hiểu tại sao vẫn làm Hậu cười như nắc nẻ . Có hôm đang ăn
cháo , nghe Kiệt kể chuyện vui , Hậu nhịn cười không được , phải buông bát đủa
xuống và bảo :
- Anh làm tôi chết sặc mất , anh Kiệt ơi !
Với Mão , thì rõ ràng cái cười của Hậu có thể là do Hậu có cảm tình với Kiệt , chứ
chẳng phải vì Kiệt ăn nói có duyên !
Về phần Kiệt , nghe Mão nhắc nhở bằng giọng chua chát , anh ngạc nhiên lắm . Hậu
rủ anh đi chợ Đồng Xuân , phản ứng tự nhiên của anh là nhận lời bởi thừơng ngày anh
hay công tác ở khu vực đó . Anh cũng cảm thông với Hậu là từ ngày xuống Hà Nội ,
cứ ru rú ở nhà , mang tiếng là ở thủ đô mà chẳng nhìn thấy phố phường , nên anh
muốn chiều ý Hậu , đưa cô đi một vòng cho biết với người . Mão can anh là phải , bởi
trước mặt hàng xóm , Hậu đã lỡ nhận Mão là chồng . Nếu nay thấy Hậu đi với người
khác , hàng xóm sẽ thắc mắc và có thể gây rắc rối cho hoạt động của cơ sở bởi thời
ấy lễ giáo rất nghiêm ngặt . Kiệt chỉ không hình dung nổi tại sao Mão lại cản anh và
Hậu bằng cái giọng chua chát như thế ! Anh toan lên tiếng thì Hậu cười nói :
- Ừ nhỉ ! Tôi quên ! Quên rằng mình ván đã đóng thuyền ! Thôi , đành nằm nhà vậy !
Thông đang uống trà , ngẩng lên nhìn Hậu tội nghiệp , ngay tình bảo :
- Chị Quyết thích xem phố , sao không bảo anh Mão đưa đi ? Hôm nay có việc gì đâu ?
Tôi với anh Kiệt ở nhà trông nhà . Anh Mão đưa chị Quyết đi là danh chánh ngôn thuận
, không ai nói vào đâu được !
Trong ba người đàn ông thì Thông vốn hòa nhã và lịch sự hơn cả . Kiệt thì hay nói đùa
nhưng lại nóng tính hơn . Còn Mão thì lầm lì bí hiểm , ít hòa đồng với hai ông kia .
Mão vịn vào câu nói của Thông , đổi giận làm lành , vui vẻ lên tiếng :
- Phải đấy ! Chị Quyết muốn xuống chợ Đồng Xuân , tôi đưa chị đi ! Từ hôm đến
đây , tôi cứ nghe chị nhắc chợ Đồng Xuân mãi !
- Hậu thẳn thắn từ chối :
- Thôi ! Tôi ở nhà cũng được !
Mặt Mão tối sầm lại , ngượng ngùng cúi xúông , vớ cái điếu cày dưới chân , run run
tra thuốc vào nõ và châm lửa hút . Kiệt làm như không để ý đến thái độ của Mão , thản
nhiên nhìn Hậu và cười cười đọc câu tục ngữ :
- Gái có chồng như gông đeo cổ ! Các cụ nói chả sai tí nào !
Hậu cũng cười theo :
- Thà có chồng thật thì đeo gông cũng chả sao ! Chồng giả mà phải đeo gông mới chán
chứ !
Thật ra thì Hậu có đi ra phố với Mão cũng chẳng lợi lộc gì cho gã bởi thời này , đàn
ông đàn bà , dù là vợ chồng chính thức , cũng chưa có thói quen sánh vai đi song song
với nhau nơi công cộng . Thường thì chồng đi trước , vợ lẽo đẽo theo sau , cách xa cả
vài thước . Đi kề sát bên nhau , chẳng những xã hội không chấp nhận mà chính người
phụ nữ cũng tự cảm thấy xấu hổ vô cùng . Mão và Hậu , suốt mấy tháng nay đều ở
bên nhau , dưới một mái nhà nhỏ , nhất là ban ngày chỉ có hai ngừơi . Cho nên xét ra thì
đâu cần phải đi phố mới có cơ hội tâm sự riêng tư ! Ở nhà dễ hơn chứ ! Nhưng chẳng
qua là vì “vô duyên đối diện bất tương phùng” , sống bên Mão nhưng lòng Hậu không
rung động vì Mão , thế thôi !
Thông rót thêm trà vào cốc rồi gật gù bảo :
- Chị Quyết chả múôn đi nữa thì ở nhà nói chuyện cho vui . Cả tuần lể , anh Kiệt với
tôi đi làm . Chỉ có ngày chủ nhật là có mặt đầy đủ ở nhà !
Kiệt gật đầu đồng ý với Thông , bởi Thông vừa phát biểu một câu đúng ý với Kiệt .
Cuộc sống thiếu thốn và căng thẳng , có bóng dáng phụ nữ trong nhà như một cô em
gái , là một nìêm an ủi lớn cho hai người sau mỗi ngày cúôc bộ đi lang thang đó đây .
Thông bằng giọng trầm xuống và nói nhỏ hơn , như sợ có người rình nghe :
- Ở với nhau được ngày nào quí ngày ấy ! Nay mai Thành Bộ điều đi công tác mỗi
người mỗi nơi , dễ gì gặp lại nhau !
Câu nói của Thông làm Hậu và Kiệt tắt hẳn niềm vui . Quả đúng như thế . Ai cũng
thấp thõm chẳng bịết tương lai như thế nào . Họ cố tình đùa giởn chỉ nhằm mục đích
để tạm quên nổi lo âu thường trực đè nặng trong đầu mà thôi . Căn phòng nhỏ bổng
chìm trong im lặng . Thông xoay xoay ly trà nóng trong tay , Kiệt đăm chiêu nhìn ra
phía cửa , mấy ngón tay gỏ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn . Mão bỏ vào trong tấm cót ,
giang sơn riêng của Mão mà ít khi Hậu bước chân vào.
- Ngồi yên được một lúc , Hậu phá vỡ cái không khí trầm lắng bằng cách quay sang bảo
Kiệt :
- Anh Kiệt ! Kể chuyện đi chứ ! Anh Thông vừa bảo chủ nhật ngồi nhà đông đủ cho
vui . Không vui thì ở nhà làm gì ? Anh không kể chuyện thì tôi đi đây . Đi mình , chả
cần ai đưa cả !
Thông cũng đưa đẩy theo Hậu :
- Đúng rồi ! Có chuyện gì vui thì nói đi nào !
Quay sang Hậu , Thông nói :
- Chị Quyết biết không ? Tôi thì tôi cứ bảo với anh Kiệt là “Trong bụng ông , cơm thì
ít mà chuyện thì nhiều !” . Không biết moi ở đâu ra mà lắm thế ? Lắm hôm hai đứa
chúng tôi đi bộ rạc cả hai chân , vừa đói vừa khát mà anh ấy cứ kể chuyện thản nhiên
như không , làm tôi bật cười giữa đường , ai cũng phải nhìn !
Kiệt gật đầu giải thích :
- Nhờ mấy năm tôi làm ở lò gạch . Nung gạch , khuân gạch , xếp gạch . Công vịệc
nặng nề lắm mà chủ lò gạch lại rất khó chịu , kiểm tra từng viên , mẻ một tí là không
được ! Thành ra anh em chúng tôi thi nhau kể chuyện để giết thì giờ và đỡ bực mình.
Nhiều chuyện làm các bà các cô xấu hổ đỏ mặt , cứ mắng tôi là “đồ phải gió” ! Mắng
thế nhưng mà lại cứ bắt tôi phải kể ! Đàn bà lạ thật ! Chúa là hay giả vờ !
Hậu nói :
- Có gì đâu mà anh bảo là lạ ! Anh cũng phải cho chúng tôi giả vờ một tí để làm duyên
chứ ! .... Đâu ? Anh thử kể cho tôi một chuyện xem thế nào mà các bà ấy mắng anh ?
Kiệt lắc đầu đáp :
- Tự dưng chị hỏi tôi thì tôi không nhớ ra ? Chốc nữa nhớ ra chuyện gì thì tôi sẽ kể
ngay !
Thông nhắc :
- Cái chuyện hôm qua anh kể cho tôi nghe . Vui ra phết ! Anh kể lại cho chị Quyết
nghe đi . Cái anh chàng đi lính cho Tây !
Kiệt sực nhớ ra , tự dưng cười một mình . Thời này thiên hạ hay chế ra những mẩu
chuyện châm biếm những người đi lính cho Pháp vì coi họ là tay sai cho giặc , phản
lại đất nước . Kiệt kể :
- - Có anh chàng nhà quê kia , dốt đặc cán mai , đi lính cho Tây , nhưng không biết một
chữ tiếng Tây nào . Tây đưa về huấn luyện bên mẫu quốc . Ngày lĩnh lương , cửa trại
lính luôn luôn có những cô gái giang hồ tụ tập để moi tiền của lính . Anh chàng nhà
quê này cũng được một cô gái thật đẹp đến làm quen . Cô gái giang hồ bíêt anh chàng
này không bíêt nói tiếng Tây , nên cô mang sẳn một xấp giấy và một cái bút . Hễ cô
muốn gì thì cứ việc vẽ ra . Chẳng hạn thích ăn thịt bò thì vẽ con bò , thích ăn thịt gà thì
vẽ con gà là anh chàng hiểu ngay . Hôm ấy , cô gái kéo anh chàng lại một chỗ vắng rồi
vẽ cái giường , ý múôn rủ anh chàng này vào buồng ngủ để kiếm tiền . Cô đưa tờ giấy
cho anh ta xem và liếc mắt đưa tình nhìn anh ta chờ đợi . Anh nhà quê này vừa thấy
hình cái giừơng thì tái mắt quay đi chỗ khác và lẩm bẩm nói “Mẹ nó ! Nó mới gặp
mình lần đầu mà tại sao nó biết dạo trước mình làm nghề thợ mộc !”.
Kiệt kể dứt , Hậu phá lên cười . Thông cũng cười vang nhà dù đã nghe Kiệt kể mấy
lần rồi . Riêng Mão đứng bên trong tấm cót thì phản ứng ngược lại . Chẳng những gã
không nhếch mép , mà mặt bổng đanh lại vì uất hận . Vốn mang sẳn mặc cảm, Mão
cho rằng Kiệt cố tình kể chuyện này để làm nhục Mão , bởi ngày trước Mão có đi lính
cho Tây , dù chỉ một thời gian ngắn .
Bên ngoài , tiếng cười của Thông và Hậu như những mũi dao đâm vào tim Mão . Mão
không ngờ Hậu trơ trẽn đến như thế . Chuyện này là chuyện của đàn ông . Thế mà
Hậu cũng dám nghe rồi cười khanh khách , chẳng giữ gìn gì cả ! Mão ứa gan , nhưng
đành đứng yên nuốt giận chứ biết làm gì bây giờ ! Mão nghe Hậu nói một cách bạo
dạn :
- Anh Kiệt ạ ! Các bà các cô mắng anh cũng là phải ! Làm gì ở trên đời này lại có
những người đàn ông khờ như thế !
Thông cười đáp thay Kiệt :
- Có chứ sao không ? Giá như tôi là anh chàng lính nhà quê ấy , thì chính tôi cũng chả
hiểu cô gái vẽ cái giường để làm gì !
Những ngày kế tiếp Mão cứ hầm hầm nhìn Hậu , hết giận rồi lại dỗ , hết cay đắng
lai ngọt ngào , như đứa con nít . Nhưng Hậu không xiêu lòng bởi biết mình không thể
nào yêu Mão được . Giữa Hậu và Mão , tình đồng chí thì có , nhưng tình vợ chồng thì
muôn đời sẽ không thành .
Một ngày chủ nhật , Lê Tiến bất ngờ ghé thăm , đem theo một người mà anh giới
thiệu là Ngô Gia Tự . Hậu vừa dọn cơm trưa , vội lấy thêm bát đũa và đon đả nói :
- May quá . Chúng tôi vừa ngồi vào . Gặp bửa , mời hai anh dùng luôn thể !
Lê Tiến không khách sáo , anh kéo ghế ngồi và nói :
- Chúng tôi ngồi chơi thôi . Ăn thì lại hụt mất phần của người khác !
- Hậu đáp thay mọi người :
- Sức hai anh mà ăn thì bao nhiêu mà sợ hụt ! Thiếu , tôi thổi thêm . Nhà còn gạo .
Thông , Mão và Kiệt đã gặp Ngô Gia Tự vào lần . Nhưng với Hậu thì đây là lần đầu .
Tự cầm đũa nhưng không gắp gì cả . Gã đến để nói chớ không phải đến để ăn . Gã
phân tích tình hình chính trị quốc tế cũng như Việt Nam rồi kết luận :
- Trong điều kiện như thế , Thanh Niên Cách Mệnh Đồng Chí Hội không còn đủ khả
năng lãnh đạo cách mạng Việt Nam đến thắng lợi . Vai trò lãnh đạo từ nay phải giao
cho đảng của giai cấp công nhân . Tại đại hội thanh niên toàn quốc vừa rồi . Đoàn đại
biểu Bắc Kỳ đã quyết định thoát ly tổ chức Thanh Niên để thành lập Đông Dương
Cộng Sản Đảng , đi theo ánh sáng cách mạng tháng 10 của Liên Bang Sô Viết .
Ngưng lại một chút , Lê Tiến tiếp lời Ngô Gia Tự :
- Như vậy , kể từ hôm nay , chi bộ của các đồng chí là chi bộ của Đông Dương Cộng
Sản Đảng . Các đồng chí đương nhiên là đảng viên cộng sản !
Những điều này thì Hậu cũng đã nghe nói đến , nhất là những tài liệu mà thành bộ vẫn
đưa xuống cho Hậu đọc tại cơ sở . Nhưng hôm nay mới được Thành bộ thông báo
chính thức . Lý do là vì hai tiếng Cộng Sản từ trước đến nay vẫn còn làm một số đông
đoàn viên Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội không cảm thấy thoải mái . Họ chỉ
múôn gia nhập một tổ chức chống Pháp . Đó là cái đich duy nhất và cuối cùng của họ .
Lý thuyết cộng sản thì phức tạp và có nhiều chủ trương đi quá xa làm cho họ ngần
ngại .
Mà chẳng phải chỉ riêng quần chúng mới có thái độ dè dặt với hai tiếng Cộng Sản ,
đến ngay như nội bộ các đảng viên cũng vì suy nghĩ khác nhau nên đảng mới vỡ ra làm
ba mảnh . Cái khác biệt chính yếu nằm ở hai khuynh hướng . Khuynh hướng thứ
nhất : một số đảng viên chủ trương rằng chỉ nên dùng Cộng Sản làm phương tiện để
giải phóng đất nước , bởi lý thuyết cộng sản dễ lôi kéo nhân dân lao động , những
thành phần bị áp bức , lớp người cùng đinh không có gì để mất . Trước những khuyết
điểm quả thật lớn lao của tư bản và thuộc địa , thì cộng sản là chiêu bài thật hấp dẫn .
Khuynh hướng thứ hai là chủ trương rằng , chế độ cộng sản không những chỉ là
phương tiện giải phóng dân tộc , mà đi xa hơn , nó còn là cứu cánh cuối cùng của xã
hội loài người . Phải áp dụng chế độ cộng sản thì xã hội mới đạt tới thiên đàng hạ
giới !
nguon tai.lieu . vn