Xem mẫu

  1. Phần 30 Mão cười : -Thì mình cứ cầm lấy đi . Thắc mắc làm gì ? Của tôi cũng là của mình mà ! Rõ ràng là một lời tán tỉnh công khai ! Hậu ngừng tay kim , mặt đanh lại . Lúc này , Hậu đã đổi hẳn tính nết , không còn e ấp rụt rè như thời mới thoát ly . Cô ngẩng lên nghiêm trang bảo : - Anh Mão ! Anh với tôi là vợ choồng giả chớ không phải vợ chồng thật . Những lúc chỉ có hai người , yêu cầu anh đừng xưng hô như thế ! Mão không nao núng . Gã nhìn Hậu đăm đăm và nhận ra càng ngày Hậu càng đẹp , khác hẳn buổi đầu mới từ quê ôm quần áo lên đây . Gã tiến lại bên Hậu , ngồi xuống mép giường , đặt bàn tay lên vai Hậu và bảo : - Cả xóm này ai cũng biết tôi và em là đôi vợ chồng , sống chung với nhau . Đằng nào thì mình cũng mang tiếng rồi . Thế thì tại sao không biến chuyện giả thành chuyện thật ! Tôi chắc chắn đoàn thể cũng sẽ tán thành ! Hậu hất tay Mão ra , đứng dậy quả quyết đáp : - Đoàn thể tán thành nhưng tôi không tán thành ! Tôi thoát ly đi làm cách mạng chứ không phải bỏ nhà đi lấy chồng ! Mão níu kéo : - Lập gia đình rồi cũng vẫn làm cách mạng được chứ , cứ gì phải độc thân ! Hậu hay gắt : - Nhưng tôi chưa muốn lập gia đình ! Vừa lúc ấy , bà Vỵ bên hàng xóm bưng sang dĩa xôi lạc , đứng thập thò ngoài cửa và vui vẻ bảo Hậu : - Biếu cô tí chút cô ăn lấy thảo . Gọi là của ít mà lòng nhiều ! Mùi cơm nếp nóng bốc lên ngào ngạt làm Hậu càng cồn cào đói bụng . Hậu biết bà muốn trả ơn Hậu suốt tuần vừa qua , ngày nào Hậu cũng gánh cho bà cả chum nước đầy khi đứa con út của bà lên sởi . Bà ở sát vách với Hậu , ra vào lúc nào cũng thấy nhau , dù không muốn thân cũng phải làm thân . Tuổi bà năm nay chưa quá 40 , nhưng trông già lắm , từ khuôn mặt đến dáng đi . Có lẽ một phần vì nghèo , một phần vì quanh năm u buồn bởi chồng bà ở hẳn với vợ lẽ bên Ô Chợ Dừa , năm khi mười họa mới mò về thăm bà một lần . Đã túng thiếu , giờ này lại sinh thêm đứa con mới hơn ba
  2. tuổi , cứ ôm quặt quẹo quanh năm vì không có tiền mua thuốc . Cô con gái đầu lòng lấy chồng ở ngoại ô , làm nghề thợ nhuộm , cũng ít thấy về chơi . Chỉ có thằng thứ hai , mười baảy tuổi làm phụ thợ mộc cho người ta , tháng tháng đem đồng lương ít ỏi về nuôi bà . Lần đầu nghe bà kể về gia cảnh , Hậu thấy buồn ray rức và oán trách đàn ông có tính đèo bồng . Bà Vỵ chưa biết Hậu có chồng là Mão , cứ tưởng Hậu là em gái của một trong mấy người đàn ông trong nhà Hậu , nên bà thở dài : - Đàn ông trăm thằng như một cô ạ ! Hễ nó lấy được mình rồi là nó chán ngay ! Ông giời sinh ra cái số tôi nó khổ . Chứ tôi bíêt thế này thì thà cứ ở vậy như cô cho nó sướng cái thân ! Hậu đắn đo một chút rồi hỏi lại : - Nhưng cháu hỏi cái này không phải , bà bỏ qua cho . Ông nhà bỏ bà đi biền biệt , cả năm mới về một lần . Bà đã biết thế , sao lại để cho có con làm gì cho nó khổ ? Bà Vỵ chép miệng than : - Thế mới dốt chứ cô ! Thằng Hựu nhà tôi nó cũng cứ oán tôi mãi . Giờ này nó vẫn nói ! Nhưng lỡ rồi biết làm sao bây giờ ! Khổ thân thằng bé , mới nứt mắt ra đã phải đi làm rồi mà tiền công có bao nhiêu đâu ! Nói cô đừng cười ! Ông ấy bỏ tôi cả năm giời chả ngó ngàng gì cả . Đến khi ông ấy về , tỉ tê vài câu thì mình lại quên ngay ! Cô còn trẻ người non dạ , cô chưa biết đâu . Đàn bà chúng mình , ai cũng yếu lòng cả ! Cho nên suốt đời bị đàn ông nó đánh lừa ! Hậu lắc đầu tỏ vẻ cứng rắn : - Cháu không yếu lòng ! Dứt khoát như thế ! Tử tế với cháu thì cháu tử tế lại . Còn hễ đã hất hủi cháu thì cháu sẽ dứt khoát ngay ! Sống một mình ! Bà Vỵ nhìn Hậu cười khinh bỉ : - Dạo tôi còn con gái tôi cũng mạnh mồm như cô , nhưng có chồng rồi nó khác ! Cô cứ chờ đi rồi cô khắc biết ! Hậu chợt hối hận vì biết mình vừa phát biểu một câu làm chạm tự ái của bà Vỵ . Cô vội chữa lại : - Bà nói đúng đấy ! Mẹ cháu cũng bảo cháu thế ! Cháu nói đùa cho vui thôi ! Rồi Hậu bùi ngùi than : - Đàn bà nói chung , ai cũng khổ cả , bà nhỉ !
  3. Bà Vỵ gật đầu đồng ý và chớp mắt như sắp khóc . Từ đó , Hậu càng quí bà hơn vì biết rõ hoàn cảnh hẩm hiu của bà . Mỗi khi nghe con bà khóc , Hậu thường chạy ngay sang xem bà có cần gì không . Bà cũng đáp lại bằng cách lâu lâu mang cho Hậu một món ăn , chẳng hạn như dĩa xôi lạc hôm nay . Nhìn dĩa xôi lạc , Hậu mừng lắm , dù mỗi người chỉ được một miếng . Buồn ngủ gặp chiếu manh . Cô vội chạy ra , đỡ dĩa xôi lạc và khách sáo nói : - Bà cứ bày vẽ ! .... Vâng . Bà có lòng , cháu xin bà ! Bà Vỵ đứng yên tại cửa hân hoan nói : - Thằng bé hôm nay đỡ nhiều rồi cô ạ ! Chắc chỉ độ vài hôm nữa là khỏi hẳn . Tôi sẽ bế cháu sang chào cô ! Hậu nói : - Vâng . Cháu có lời mừng cho bà . Hôm nọ , thấy nó sốt li bì , cháu lo quá ! Mão lợi dụng tình thế tiến lại sau lưng Hậu và bảo bà : - Chỗ hàng xóm láng giềng với nhau , bà cần gì cứ gọi một tiếng . Cháu sẽ bảo nhà cháu sang giúp bà !Bà cần đi đâu , cứ mang thằng bé sang đây . Nhà cháu quí trẻ con lắm ! Bà Vỵ nhìn Hậu rồi nhìn Mão một cách ngạc nhiên . Từ mấy tháng nay , Hậu qua lại với bà kể cũng thân lắm , nhưng bà vẫn không hề biết Hậu là vợ của Mão . Mỗi khi nói chuyện Hậu chỉ dùng mấy chữ “gia đình cháu” , hoặc “bên nhà cháu” , khiến bà cứ tưởng bốn người ấy là anh em , mà Hậu là em út . Bây giờ mới biết Hậu là vợ của Mão , bà bảo - Sao cô chú không sinh một cháu bé cho vui cửa vui nhà ! Đợi đến bao giờ ? Mão cười đáp ngay : -Cháu cũng cứ bảo thế mãi , nhưng mà nhà cháu chưa muốn có con ! Vừa nói Mão vừa âu yếm đặt bàn tay lên vai Hậu . Hậu hất ra và mắng : - Phải gió cái anh này ! Hậu mắng thật , nhưng Hậu lại cho rằng đó chỉ là câu nói chữa ngượng trước mặt người lạ . Bà Vỵ nhìn lại Hậu , không đoán được tuổi là bao nhiêu , nhưng thấy Mão có vẻ già dặn , trên dưới 30 , thì cho rằng hai người lấy nhau đã lâu mà không có con . Bà đăm ra hối hận lúc nảy đã nhanh nhẩu đoảng hỏi Hậu “Sao không sanh một bé cho vui cửa vui nhà”. Nghĩ lại , bà thấy ngượng , vội chào từ giả ra về . Bà nhè nhẹ bước vào nhà vì đứa con đang nằm ngủ trên võng . Thằng bé hay bị giật mình , nên hễ nó
  4. ngủ thì bà cứ phải rón rén không dám khua động . Bà ngồi xuống mép giường , vói tay đưa võng cho con . Nghĩ tới Hậu , tự dưng bà thấy bực mình vì cả mấy tháng nay tâm sự với Hậu chuyện chồng con , bà thường nói câu “cô còn con gái , cô chưa biết đâu” , thế mà Hậu không hề cãi chính , không hề cho bà biết là Hậu đã có chồng ! Nếu bíêt Hậu đã có chồng rồi thì bà đã không lớn tiếng mạt sát đàn ông “trăm thằng như một , thấy gái là rút đầu vào !” Hôm nay , bà mới biết Mão là chồng của Hậu , mà Mão thì rõ ràng không có tính đèo bòng vợ lẽ vợ mọn như chồng bà ! Tại sao Hậu lại giấu bà ? Bà sẽ phải hỏi cho ra nhẽ ! Mà cái ông Mão này mới lạ chứ ! Chồng gì mà đần độn , suốt ngày ru rú ở trong nhà , chưa bao giờ thấy lớn tiếng mắng vợ lấy một câu ! Đời bà , bà đã chứng kiến biết bao nhiêu gia đình trong xã hội : Chưa có thằng chồng nào không đánh vợ mỗi năm ít nhất một lần ! Hèn lắm thì cũng phải giả vờ say rượu rồi chửi vợ vài câu ! Vợ chồng không cãi nhau thì đâi phải là vợ chồng ! Trên đời này có thể có một người đàn bà lấy chồng rồi mà vẫn sướng như Hậu sao ? Bà khổ đau trăm chìêu mà Hậu thì cứ nhởn nhơ như còn con gái ! Ông trời sao nở bất công như vậy ? Tự dưng bà thấy mất hẳn cảm tình với Hậu ! Bà Vỵ về rồi , Mão tiến nhanh lại bàn , toan véo miếng xôi vì thèm cơm nếp đã lâu . Nhưng Hậu bưng thẳng xúông bếp , lấy rổ úp lại và nói : - Chờ các anh ấy về , ăn luôn thể ! Mão buồn rầu nén tiếng thở dài , trở lại với xấp tài liệu đang in dở . Đó là một tờ truyền đơn của Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội kêu gọi công nhân bến cảng đình công để hổ trợ công nhân đồn điền cao su trong Nam đang đấu tranh chống lại bọn cai thợ tàn ác . Hậu từ dưới bếp đi lên , đến bên Mão và nhắc : - AnhMão ! Tôi không nói đùa đâu đấy . Hể ở nhà chỉ có mình anh với tôi , thì anh phải xưng hô cho đúng nguyên tắc . Anh nhớ rằng , anh với tôi chỉ là chồng vợ giả theo chỉ thị của tổ chức thôi ! Rồi Hậu trả lại cho Mão hai đồng bạc và nói : - Chốc nữa , anh Thông với anh Kiệt đi làm về , anh đưa cho tôi trước mặt họ thì tốt hơn ! Mão vừa buồn vừa bực . Biết Hậu không có cảm tình với mình , Mão thấy ấm ức và thoáng có ý định bỏ cuộc . Nhưng rồi những ngày kế tiếp ,lủi thủi vào ra chỉ có hai người , nhất là những đêm khuya trằn trọc , hình ảnh rạo rực của Hậu lại bừng lên sống trong lòng Mão , thúc đẩy Mão kiên trì theo đuổi . Mão nghĩ : Làm cách mạng phải kiên trì mới thành công , thì tán gái cũng phải kiên trì mới có thể thắng lợi !
  5. Một hôm Hậu đang nhóm lửa trong bếp . Cô ngồi xổm , khom lưng xuống thổi cục than hồng . Mão từ phía sau tiến lại , bất thần ngồi xuống và ôm ngang bụng Hậu . Hậu quay lại , vớ đôi đũa quật mạnh vào đầu , nhưng Mão né được , nhe răng cười hề hề . Bất đắc dĩ , Hậu phải dọa : - Anh không bỏ cái thói hủ hóa ấy , thế nào tôi cũng báo cáo lên Thành Bộ để anh Lê Tiến kỷ luật anh ! Mão lủi thủi quay đi , lửa hờn lóe lên trong ánh mắt . Hậu biết , nhưng bất cần . Ngày thấy dài lê thê , Hậu chỉ mong đến chiều để đón Thông và Kiệt về ăn cơm chung cho vui . Hậu lúc này đã hết cả e thẹn , ít phải giử gìn ý tứ . Sống chung với ba người đàn ông , cô rất thoải mái tự nhiên , nhất là với Thông và Kiệt là hai người cư xử đúng mức trong tình đồng chí . Vì không ưa Mão , phản ứng tự nhiên của cô là thân với hai ngừơi kia hơn để Mão đừng hy vong gì nữa . Hậu muốn nhắn với Mão cái thông địêp rằng : Nếu coi Hậu là đồng chí , là em gái , thì sẽ được Hậu đối xử bằng tỉnh cảm chân thật và đậm đà . Còn nếu như cố tình muốn tán tỉnh Hậu , tức là muốn đẩy Hậu vào cái thế phải tự đề phòng ! Ngồi nhà mãi tù chân quá , một buổi sáng chủ nhật Hậu rũ Kiệt đi dạo phố Hà Nội . Kiệt ngay tình hăm hở nhận lời liền . Nhưng Mão lạnh lùng lên tiếng nhắc Hậu : - Đi thế nào được ! Cả nước đều biết chị là vợ tôi ! Không nhẽ bỏ chồng ở nhà để đi với giai !
nguon tai.lieu . vn