Xem mẫu

  1. Phần 29 Hậu hài lòng đáp lại : - Anh này lại khách sáo rồi ! Đã bảo đừng nhắc đến chuyện ấy nữa cơ mà ! Hậu vừa nói dứt thì Thông trở về , có Lê Tiến theo sau . Mỗi lần gặp Lê Tiến , Hậu điều cảm thấy bồi hồi nhớ lại hình ảnh người anh của mình đã chết . Ngày trước anh Tân của Hậu cũng hay mặc áo dài trắng và cũng có cái dáng trí thức như Lê Tiến . Chỉ khác một điều là Lê Tiến nói năng nhỏ nhẹ hơn và trên môi lúc nào cũng dường như có sẵn nụ cười ngay cả những hôm nhịn đói vì hết gạo. Buổi họp diễn ra nhanh chóng quanh rổ khoai luộc . Theo thói quen , Lê Tiến nhập đề bằng một số tin tức rất phấn khởi , chẳng hạn như thợ thuyền đình công tại bến cảng Sài Gòn , công nhân đồn điền cao su đât đỏ nổi lên chống lại bọn cai thợ . Toàn những tin mà không thể kiểm chứng được , nhằm mục đích để động viên đồng chí và để chứng tỏ phe ta đang đồng bộ thắng lợi khắp nơi trên phạm vi cả nước . Sau đó , Lê Tiến mới chuyển sang vấn đề phải giải quyết trước mắt . Anh nói : - Anh Thông vừa báo cáo với tôi câu chuyện quả bóng đá hôm qua . Chắc chỉ là tình cờ , nhưng cảnh giác như thế là tốt . Trước mắt , chúng ta cứ ở đây vì là khu lao động ít ai để ý . Nhưng tôi đề nghị từ nay chị Quyết với anh Mão phải giả vờ đóng vai vợ chồng , nấu cơm tháng cho anh Thông và anh Kiệt . Như thế thì người ngoài mới không chú ý . Hậu nhíu mày khẻ đưa mắt nhìn Mão rồi ngượng ngùng cúi xuống . Mão thì cố giữ nét bình thản nhưng trong lòng chợt dấy lên một niềm vui . Lê Tiến kể tiếp : - Tôi cũng sơ ý không dặn anh Mão ngay từ hôm đầu . Bên Khâm Thiên , người ta cũng chỉ vì sơ hở mà bị bắt . Một đồng chí ở Bắc Ninh , thoát ly lên Hà Nội , cũng giống như đồng chí Quyết . Hàng xóm thấy tự dưng có một cô gái đến sống chung với hai người đàn ông . Tất nhiên họ phải sinh nghi . Nếu không phải là gái ăn sương thì tất nhiên là hội kín . Bọn chỉ điểm tay sai mật thám lúc này thiếu gì , chỗ nào mà chả có ! Đồng chí ấy mới lên Khâm Thiên được có hai tuần thì bị bắt . Mật thám kéo đến vây nhà vào lúc 4 giờ sáng , nên không ai chạy thoát ! Hậu nhíu mày hỏi Lê Tiến : - Báo cáo anh , tôi tưởng khi cơ sở bên ấy bị lộ , các đồng chí bên ấy bị bắt , thì chúng tôi dọn đi chỗ khác , chứ sao lại cứ ở đây ? Lê Tiến gật đầu cười : - Chị sợ các đồng chí ấy bị tra tấn , rồi có người yếu đuối , chịu đựng không được , sẽ khai ra chỗ này chớ gì ? Cái ấy thì chị không lo ! Họ có biết chị ở đây đâu mà khai ? Tất cả các cơ sở , các trạm giao liên , đều không biết nhau , không liên lạc hàng ngang . Chỗ nào biết chỗ nấy ! Chỉ trực tiếp liên lạc với thành bộ mà thôi !
  2. Hậu thở phào nhẹ nhõm , đưa mắt nhìn Kiệt , Mão và Thông . Cả ba cùng nhìn lại Hậu một cách cảm phục vì Hậu đã nêu ra một thắc mắc mà chính họ đang ưu tư . Hậu cười bảo Lê Tiến : - Đúng là tôi có cái tật lo bò trắng răng ! Lãnh đạo đã dự kiến cả rồi ! Lê Tiến nhìn Thông và Kiệt dặn thêm : - Sáng sáng , dù chẳng có việc gì , hai anh cũng phải giả vờ như đi làm , để hàng xóm khỏi phải nghi ngờ . Vả lại , phân tán lực lượng bao giờ cũng tốt hơn ! Mọi cái đầu cùng gật . Mão đưa mắt nhìn Hậu , rộn rã niềm vui . Càng ngày Mão càng nặng tình cảm với Hậu . Mão lại có lợi thế hơn hai đồng chí kia là Mão không phải đi làm , có nghĩa là suốt ngày quanh quẩn bên Hậu . Bao nhiêu lần Mão đã đứng trong nhà , len lén nhìn Hậu , khi cô ngồi gội đầu ở góc sân . Buổi tối , khi Hậu đứng tắm trong tấm cót quay tròn sau nhà bếp , Mão cũng vẫn trông ra , mặc dù không thấy gì . Đang thầm yêu trộm nhớ như vậy thì bổng dưng Lê Tiến chỉ thị Mão phải làm chồng của Hậu ! Bất chiến tự nhiên thành ! Mão thấy đúng là cơ hội trời cho , không nên bỏ lở thời cơ . Mão ngước nhìn Lê Tiến thầm cám ơn sự sáng suốt của người lãnh đạo . Rồi đây vai trò của người chồng giả biết đâu chẳng biến thành thật . Mão sẽ cưới Hậu , hai vợ chồng cùng làm cách mạng ! Riêng Hậu thì không vui ti’ nào . Chỉ vì mệnh lệnh mà phải chấp hành , chứ trong ba người , Hậu vốn ít thiện cảm với Mão nhất . Cái người mà Hậu thấy gần gũi hơn là Kiệt , vì tính tình Kiệt lúc nào cũng vui vẻ , kể cả những khi uống nước lã cẩm hơi . Rồi kế đến là Thông . Chỉ vì Mão thường xuyên ở nhà , cho nên gã mới được gán cho Hậu . Cọ mĩm cười nhìn Lê Tiến nói : - Báo cáo anh . Đóng vai nấu cơm tháng cho hai người ăn thì từ nay sáng nào tôi cũng phải đi chợ ? Chả nhẽ cứ xách cái giỏ không , đi rồi lại về ! Lê Tiến nhìn Hậu cười hiền hòa : - Chị phải khắc phục chớ tôi biết làm sao ! Đi chợ là cứ đi . Nhét cái gì ở dưới đáy giỏ cho nó phồng lên , rồi mua bó rau bỏ lên trên ! Hậu gật đầu : - Vâng , tôi cũng định như thế ! Lê Tiến trông ra cửa và bảo mọi người : - Cần thống nhất với nhau về ám hiệu truớc cửa . Hôm nọ tôi đã gợi ý với chị Quyết và anh Mão rồi . Chẳng hạn nếu lở bị lộ hoặc bị nghi ngờ , thì người nhà nên treo cái khăn trên giây phơi . Thí dụ thế . Ám hiệu nào cũng được , miễng phải có và phải
  3. thống nhất với nhau , để người đi công tác về , hễ nhìn thấy thì bỏ đi thẳng , không cần vào nhà nữa Thông đáp thay cả bọn : - Vâng ! Chúng tôi đã nhất trí cả rồi . Anh thấy trước cửa nhà lúc nào cũng có cái khăn vắt trên giây phơi . Nếu chẳng may bị mật thám ập vào , thì ai có mặt trong nhà , phải cố gắng giật bỏ cái khăn . Đó là dấu hiệu bị lộ ! Lê Tiến trấn an : - Hoạt động bí mật thì chủ yếu là phải cảnh giác ! Nhưng nói để ba anh và chị Quyết yên lòng . Thành bộ đánh giá cơ sở này là kín đáo nhất , vì nằm lọt trong xóm lao động , không sợ nhân dân tố giác . Nhất là nếu ta làm tốt công tác dân vận , thì lại càng an toàn hơn . Hôm nọ , tôi có bàn với anh em trên ấy xem có cần dọn đi nhà khác hay không , thì ai cũng nhất trí với nhau chỗ này là tốt nhất ! Tạm thời thì không nên đi đâu cả ! Hậu gật đầu tiếp lời Lê Tiến : - Tôi cũng nhất trí với anh . Dạo mới lên đây , tôi hãi lắm . Nhưng dần dần rồi thấy hàng xóm láng giềng aai cũng cư xử như người nhà , tôi mới đỡ lo ! Ngoài ngõ , có tiếng rao của hàng chè đỗ đen . Rồi cô hàng chè đặt gánh ngồi xuống bán ngay trước cửa nhà Hậu . Cô ngồi đó là vì muốn nương nhờ bóng mát của tàn cây quéo mọc bên kia bức tường gạch tức là trong mảnh sân của nhà hàng xóm đối diện nhà Hậu . Chính từ mảnh sân đó , hôm qua trẻ con đã đá trái bóng bay sang nhà Hậu làm cả bọn sợ suốt nguyên đêm . Trong nhà , Lê Tiến lo lắng trông ra quan sát cô hàng chè xem có dấu hiệu gì là thành phần chỉ điểm cộng tác với mật thám Pháp hay chăng ? Với Lê Tiến thì bất cứ ai cũng phải nghi ngờ để đề phòng , nhất là khi người đó lại dừng chân ngay trước cửa cơ sở của mình ! Biết ý Lê Tiến , Hậu nói nhỏ : - Con bé này nó hay ngồi bán ở đây lắm . Mấy tháng nay rồi ! Thỉnh thoảng tôi cũng có gợi chuyện làm quen thân với nó . Mẹ chết , bố tục huyền . Ở với dì ghẻ thành ra khổ từ bé ! Lê Tiến thấy an lòng , không còn bận tâm đề phòng cô hàng chè nữa .Trước khi đứng dây ra về . Lê Tiến truyền đạt thêm vài kinh nghiệm để áp dụng những chỗ khác . Anh nói - Tôi dặn cái này nữa . Anh Mão với chị Quyết nhớ hộ tôi . Đã đóng vai vợ chồng thì thỉnh thoảng cũng phải giả vờ cãi nhau , giã vờ đánh ghen cho nó ầm lên một tí . Vợ chồng mà không bao giờ cãi nhau thì chắc chắn không phải vợ chồng ! Mọi người cùng cười . Hậu sực nhớ ra một chi tiết quan trọng , cô nói :
  4. - Anh bảo tôi với anh Mão giả vờ làm vợ chồng ? Nhưng ngộ nhở người ta hỏi giấy giá thú thì làm sao ? Lê Tiến giải thích : - Ai hỏi ? Chủ yếu là che mắt thiên hạ thôi , để hàng xóm đừng có ngờ vực mà đi tố giác mình . Nói chung , mình phải cho moi người biết đây là một gia đình như mọi gia đình khác . Im lặng một chút Lê Tiến lại tiếp : - Riêng chị Quyết nấu cơm tháng thì thỉnh thoảng cũng phải khua dao động thớt , phi hành mỡ tỏi cho thơm lừng lên , chứ chả nhẽ nấu cơm tháng mà cho người ta ăn toàn rau luộc ! Kiệt lại được dịp nói đùa : - Khua dao động thớt thì chị Quyết làm được , vì chị ấy vốn có tính giận cá chém thớt ! Hậu nguýt Kiệt : - Anh này ! Tôi mà giận cá là tôi chém cá , chứ không chém thớt ! Anh không tin , hôm nào tôi giận anh , anh chắc biết ! Lê Tiến nhìn Hậu ngạc nhiên , anh không ngờ một cô gái quê lên đây có mấy tháng mà ăn nói bạo dạn như thế . Thời này nam nữ thọ thọ bất thân , phụ nữ bao giờ cũng dè dặt khép kín . Nhưng như thế cũng tốt thôi . Hoạt động cách mạng bao nhiêu gian khổ và nguy hiểm chờ đón , vui được lúc nào thì cứ vui . Lê Tiến đứng dậy chào mọi người . Hậu chạy nhanh ra cửa ,dáo dác nhìn hai bên đường rồi Lê Tiến mới ra sau . Anh gật đầu chào Hậu lần nữa rồi đi mau ra con lộ chính . Từ hôm ấy , Mão đối xử với Hậu khác hẳn . Chỉ thị của Lê Tiến là hai người đóng vai vợ chồng giả , nhưng rõ ràng Mão muốn mượn gió bẻ măng , coi Hậu như người vợ thật ở ngoài đời . Trước mặt hàng xóm Mão nói năng với Hậu dịu dàng lắm : - Mình đi chợ , nhớ mua hộ tôi bánh thuốc lào ! Hoặc âu yếm hơn : - Mình ơi ! Vào tôi nhờ một tí ! Và Hậu dĩ nhiên cũng đáp lễ tương xứng với sự chân tình của Mão để người ngoài khỏi thắc mắc . Chẳng hạn như Hậu ân cần nói : - Nhà đã khỏi nhức đầu chưa ? Để em chạy sang bên hàng xóm , xin mấy lá giầu không về đánh gió . Nhà chờ em một tí !
  5. Nhưng màn kịch ấy Hậu diễn khéo lắm , đến nỗi Mão tưởng Hậu có cảm tình đặc biệt với mình và vì thế gã mạnh dạn tiến xa hơn , hy vọng lộng giả thành chân . Lúc đầu , Hậu không để ý bởi chỉ nghĩ rằng Mão chấp hành lệnh của Thành Bộ . Nhưng rồi , ngay cả những lúc trong nhà chỉ có hai người , Mão cũng không gọi Hậu là “chị Quyết” như trước nữa , mà cứ thản nhiên gọi “mình ơi” một cách ngọt ngào như người chồng thật . Hậu biết ý đồ lợi dụng của Mão nhưng đành nén tiếng thở dài và tự an ủi : Thôi thì cứ để cho anh ấy quen miệng đi , càng tránh được sự nghi ngờ của đám đông . Một hôm , nhà chỉ có hai người , Hậu đang vá áo trên giường , Mão tiến lại , moi trong túi ra hai đồng , trao cho Hậu và bảo : - Mình cầm lấy mà tiêu dần ! Hậu trố mắt ngơ ngác nhìn Mão . Đã hai hôm nay nhà không còn gì ăn . Hậu phải sang vay bà hàng xóm đấu gạo về nấu cháo muối . Hậu ray rức hối hận hôm ra đi , Duyên đã đưa cho cô một số tiền mà cô nhất định không nhận . Giờ này bụng cồn cào như có đàn kiến bò mà không xoay đâu ra nổi một hào . Vậy mà bất ngờ Mão chìa ra hai đồng bạc ! Hai đồng là một món tiền khá lớn bởi một hào đong được mười cân gạo loại xấu . Cơ sở đã trãi qua những ngày nhịn đói , uống nước lã cầm hơi và Hậu phải bán cả sợi dây chuyền của mình . Thế mà Mão vẫn thủ riêng một số vốn , không đưa ra . Hơn thế nữa , nếu Mão muốn đóng góp thì đáng lẽ nên đưa tiền cho Hậu trước mặt mọi người , chứ sao lại chờ Thông và Kiệt vắng nhà , mới trao riêng cho Hậu ? Như thế thì chắc chắn là vì tình riêng chứ không phải vì tổ chức. Hậu cảm thấy bực bội , nhưng cố nhịn hỏi lại : - Ở đâu ra thế này ?
nguon tai.lieu . vn