Xem mẫu
- Phần 28
Nghe Hậu kể rành mạch về sự tích tiền âm phủ, Mão hết sức cảm phục. Anh thầm
nhủ trong bụng: Con ông giáo có khác! Hậu lại thêm:
- Giờ này, đa số dân mình vẫn tin là có thế giới bên kia. Cho nên không phải người ta
chỉ đốt tiền giả, mà còn đốt cả hình nhân nữa, vì cho rằng những hình nhân đó sau khi
đốt, sẽ biến thành người thật. Bố tôi bảo là, có những bà vợ nặng máu ghen, khi
chồng chết, chỉ đốt tiền chứ không chịu đốt hình nhân phụ nữ, sợ đám hình nhân ấy sẽ
sống dậy thành vợ lẽ của chồng mình dưới âm phủ!
Mão càng nể kiến thức của Hậu. Gã buộc miệng nói:
- À thì ra là thế! Buồn cười nhỉ!
Từ đó, ngày ngày Thông và Kiệt đi làm, ở nhà chỉ còn Hậu quanh quẩn bên Mão, phụ
Mão những việc lặt vặt khi Mão cần đến. Mão thấy tháng ngày đầm ấm hơn gấp bội
vì có Mão bên cạnh, bù đắp thời gian vừa qua, thui thủi một mình từ sáng tới chiều,
lóng ngóng chờ Thông và Kiệt đi làm về cùng ăn cơm tối, nói chuyện cho vui. Mão lại
càng sung sướng hơn vì từ khi có Hậu, Mão không phải phụ trách thổi cơm nữa. Mọi
việc lớn nhỏ trong nhà: xách nước, quét nhà, bổ củi v.v... Hậu đều chu toàn một cách
gọn ghẽ, như thói quen làm lụng khi còn ở Hải Ninh.
Số tiền ít ỏi Hậu bọc theo,, tiêu thật dè xẻn cũng chỉ được hai tháng là hết nhẵn. Hậu
phải bán luôn sợi dây chuyền vàng mẹ cô mới mua cho năm ngoái. Gạo thời ấy rất rẻ,
loại xấu chỉ có hai hào một thúng hai mươi cân. Nhưng dù rẻ đến đâu mà tiền cứ tiêu
ra, không kiếm đồng nào thì rồi cũng cạn sạch. Từ đó, bữa cơm bữa cháo rất khổ sở.
Nhưng chẳng riêng gì Hậu , dân cư cùng chung con hẻm với Hậu đều là hạng cùng
đinh chạy ăn từng bữa . Mà đã nghèo thì thường lại đông con . Trong nhà chật chội ,
nóng bức , thành ra ai cũng kéo ra ngoài , tạo ra cái sinh hoạt hỗn độn suốt ngày trên
con hẻm . Tiếng khóc con nít hầu như chả bao giờ dứt . Tiếng chồng quát vợ ngày nào
cũng có . Cha mẹ đánh con , hàng xóm chửi nhau , cộng với tiếng rao hàng liên tục ,
làm cho Hậu lắm khi bực mình vì chưa quen . Hai mươi năm ở Hải Ninh , cô sống êm
đềm trong một căn nhà rộng , cách biệt láng giềng bởi mảnh vườn và cái ao , có bao
giờ thấy thị thành náo nhiệt như thế này ! Huống chi trước khi lên đây , cô cứ tưởng
Hà Nội chỉ tòan người giàu sang và văn minh , nhan nhản trai thanh gái lịch . Nào ngờ
họ còn sống vất vả hơn cả gia đình cô ở nông thôn . Mảo hiểu tâm trạng của Hậu nên
giải thích :
Anh Lê Tiến bảo tôi thuê chỗ này là vì người chung quanh vừa nghèo vừa đông . Ít ai
để ý đến mình . Gặp ai mình cũng cần phải kết thân với họ . Nhất là hai nhà hai bên .
Bên tay phải nhà mình là vợ chồng ông Rao . Ông ấy làm nghề “tóc rối đổi kẹo”
Hậu ngắt lời :
- - Tôi có gặp rồi . Sáng nào ông ấy cũng gánh đôi quang gánh đi thật sớm !
Mão gật đầu :
- Còn bà vợ thì đi mua đồng nát , mang về đổ đầy sân sau , chờ người ta đến lấy . Chị
thấy đấy : Nồi , nêu , soong , chảo , chậu thao , mâm đồng , lúc nào cũng chất lên cả
đống ! Hai vợ chồng ấy thì hiền lành cả !
Ngừng một chút Mão lại thêm :
- Còn bên tay trái nhà mình là bà Vỵ . Bà ấy thì không làm gì cả vì bận con mọn !
Rồi Mão tiếp tục đề cập đến các cán bộ khác , nói cho Hậu biết ngành nghề và gia
cảnh của từng người . Mão kết luận :
- Nói chung , tất cả đều thuộc thành phần nhân dân lao động . Chả biết mình có ở đây
lâu không , nhưng còn ở ngày nào thì ngày nấy phải hòa mình vào quần chúng . Anh Lê
Tiến thường dặn chúng tôi như thế ! Họ đều nghèo như mình . Có người còn nghèo
hơn cả chị và tôi nữa !
Tuy nhiên nghèo không đáng ngại bằng nỗi lo bị mật thám phát giác . Bốn người sống
trong nỗi căng thẳng thường trực , lúc nào cũng lấm lét , nhìn ai cũng ngờ vực . Có
hôm Hậu vừa xách giỏ ra chợ thì tình cờ thấy một người quen cùng quê ở Hải Ninh
cũng đang lang thang trước cửa hàng vải . Hậu giật mình hoảng hốt , vội quay đi và
lủi nhanh vào đám đông. Hậu chưa hề báo cho gia đình biết là cô đang ở đây , vì điều
đó sai nguyên tắc . Nếu gặp người quen chắc chắn sẽ bị lộ . Bởi vậy lúc nào Hậu
cũng phải mở to đôi mắt nhìn quanh để đề phòng . Lên Hà Nội , trong thâm sâu chỉ
mong có dịp gặp lại Trần Khải , nhưng chả bao giờ nghe các đồng chí nhắc đến mà
Hậu cũng không dám hỏi .
Đối với hàng xóm hai bên trong cùng con hẻm , Hậu tỏ ra rất thân tình , sẳn sàng giúp
họ những công việc lặt vặt như gánh nước hay bổ củi . Thậm chí có hôm bế con cho
họ cả buổi mà vẫn vui vẻ nói cười , thành ra ai cũng quí mến Hậu . Những lúc ôm con
nhà hàng xóm , Hậu thường thấy nhớ nhà ray rứt vì chẳng biết bố mẹ sống chết ra sao
từ ngày Hậu bỏ đi . Đôi khi vừa làm bếp , Hậu vừa thầm nhủ :
- Thoát ly gia đình theo cách mạng , tưởng làm việc gì to tát , hóa ra xuống Hà Nội chỉ
để nấu ăn hoặc bế con cho người ta ! Làm cách mạng kiểu này thì có đánh được thằng
Tây nào đâu !
Đối với Hậu , ngay từ buổi ban đầu được Tân tuyên truyền , Hậu chỉ nghĩ đến việc đi
vận động phụ nữ chống Pháp , hoặc thậm chí cầm súng lao ra chiến trường . Thế mà
gần nữa năm bỏ cha bỏ mẹ ra đi , Hậu chỉ làm việc nội trợ , nấu cơm cho các đồng
chí và nơm nớp lo sợ mật thám đến bắt . Hậu sốt ruột lắm vì thấy việc thóat ly của
mình không mang lại lợi ích gì cho đất nước . Hậu than với Mão điều này thì Mão bảo
:
- - Trước hôm chị đến , mật thám phát hiện một cơ sở của ta bên ngõ Ngọc Ngà . Bốn
đồng chí bị bắt , hiện đang bị giam ở Hỏa lò . Mật thám vẫn đang tiếp tục điều tra . Vì
vậy các anh lãnh đạo mới chỉ thị mình án binh bất động !
Mão vì cảm tình với Hậu nên mới phun ra điều đó , chớ thật ra Mão không có quyền
tiết lộ . Để tránh việc bị bắt giây chuyền , mỗi cơ sở đều hoạt động riêng lẻ , không
biết nhau , cũng không tiết lộ tên đồng chí không may bị bắt . Nhờ Mão nói , Hậu hiểu
ra , từ đó mới thôi trách móc lãnh đạo . Hậu sợ nhất là chưa làm được gì , đã bị bắt rồi
chết trong tù , giống như anh Tân của Hậu , chưa đụng được thằng tây nào , đã gục
ngã vì sốt rét !
Một hôm , trẻ con bên kia bờ tường đối diện đá trái banh lọt vào nhà Hậu . Hậu đang
vặt rau sau nhà , Mão thì đang in truyền đơn trong buồng , tức là tấm cót quây sát vách
nhà bếp . Như thông lệ , cửa nhà ngoài vẫn hé mở để tránh sự ngờ vực của mật thám .
Hậu vừa múc nước vào thau thì có tiếng gọi trước hè :
- Có ai trong nhà không ?
Mão hốt hoảng lấy cái bao tải phủ vội lên đống truyền đơn đang in dở . Còn Hậu thì
tái mặt đứng yên một chỗ , lúng túng không biết chạy đi đâu . Ngòai cửa , giọng nói
nhắc lại lần thứ hai . Hậu mới cố lấy lại bình tỉnh bước ra . Mão núp trong góc nhà
ngó ra . Một người đàn ông trc5 tuổi ngoài 30 , lễ phép cúi đầu chào Hậu rồi chỉ vào
góc nhà và nói :
- Cô cảm phiền , cho tôi xin quả bóng . Cháu nó chơi , chẳng may bay sang đây !
Hậu thở phào cúi xuống lượm trái banh đưa lại . Người đàn ông nói cám ơn nhưng
không đi ngay . Ông ta nấn ná đứng gợi chuyện làm quen :
- Chắc cô ở đâu mới đến đây ? Bác Cử , chủ căn nhà cô đang thuê này , dạo trước hay
sang chơi với bố tôi . Bây giờ ông ấy giàu rồi , ít khi thấy mặt !
Vừa nói , anh ta vừa đảo mắt nhìn quanh khắp căn nhà nhỏ làm Hậu lo sợ ú ớ đáp :
- Vâng … chào ông … Tôi ở đây … cũng lâu rối . Nhưng mà tôi ít đi đâu , thành thử
chả gặp ai !
Người đàn ông chưa chịu buông tha . Anh ta tiếp :
- Gia đình có trẻ con không cô ? Nếu có thì bảo chúng nó sang chơi với trẻ con nhà
tôi ! Sân bên nhà tôi rộng rãi lắm !
- Cám ơn ông . Nhà tôi toàn người lớn thôi ạ !
- Anh ta bổng nhìn Hậu đăm đăm như dò xét rồi mới gật đầu giã từ , cầm quả bóng đi
về . Hậu hoang mang quay vào . Mão cũng đang tái mặt theo dõi và dự định nếu mật
thám ập vào thì anh sẽ nhảy bờ tường phía sau , lao qua nhà hàng xóm tẩu thóat .
Buổi chiều , Thông và Kiệt trở về . Hậu kể lại câu chuyện trái banh hồi ban sáng cho
mọi người nghe rồi kết luận :
- Biết đâu nó là thằng chỉ điểm tay sai mật thám . Nó giả vờ đá quả bóng vào nhà mình
để có cơ dò xét !
Mão nói vuốt theo ý của Hậu :
- Tôi cũng đoán thế ! Chị Quyết đưa cho nó quả bóng rồi , nó cứ đứng mãi không chịu
về .
Hậu gật gù nói thêm :
- Đứng không thì nói làm gì ! Nó còn nhìn khắp nhà rồi hỏi nhà mình có trẻ con không .
Hàng xóm láng giềng gì mà tò mò thế ?
Kiệt nghe dứt câu chuyện hoảng hốt hỏi Mão :
- Thế đã giấu hết tài liệu đi chưa ?
Mão nhìn Kiệt lắc đầu , Kiệt đứng bật dậy , chạy vào buồng in , tức là tấm cót quay
tròn sát vách . Anh thấy máy in thạch , khay mực và từng xếp truyền đơn vẫn còn nằm
trơ vơ dưới cái gầm bàn gỗ mộc . Anh quay ra , nắm chặc bàn tay , nghiến răng bảo
Mão :
- Thế này là bỏ mẹ cả lũ ! Sao lại có thể bất cẩn đến như thế ! Hễ đã nghi ngờ thì
phải giấu hết tài liệu đi chứ . Từ trưa đến giờ , bao nhiêu tang vật cứ nằm tênh hênh
ra đây . Ngộ nhỡ nó ập vào thì chạy làm sao cho kịp . Đoãng quá !
Nghe Kiệt nói , cả ba khuôn mặt cùng giật mình kinh hãi . Mãi đến lúc đó , Mão mới
thấy mình sơ hở . Lập tức Thông chạy vào , xếp vội mọi thứ bỏ vô chiếc rương gỗ
sơn đen rồi cùng Kiệt khiêng ra sau nhà . Kiệt bực mình không thèm nhìn Mão . Anh
làm hiệu bảo Thông cùng anh vần cái lu nước sang một bên , lật tấm ván đây nấp hầm
, rồi khiêng cái rương tài liệu thả xuống đó . Xong rồi , hai người đậy nấp hầm , đẩy
cái lu nước cho đè lên bên trên , đồng thời nhặt mấy mẩu gạch vụn và bát chén vỡ vứt
lung tung bên cạnh lu . Cái hố này họ đào ngay từ khi mới don vào và hôm nay là lần
thứ hai họ dùng đến .
Thông và Kiệt rửa tay , xoa vào quần cho khô rồi quay vào nhà . Mão ngồi ở bàn ,
ngượng ngùng phân trần một câu nhưng càng làm cho Kiệt bực bội thêm .
Thông trầm ngâm nói :
- - Sáng mai tôi đi tìm anh Lê Tuấn , báo cáo tình hình cho anh ấy biết rồi xin chỉ thị của
Thành bộ . Nếu chỗ này lộ rồi , thì mình phải tìm cơ sở khác . Dù sao đi nữa cũng cần
cảnh giác !
Tối hôm đó , Hậu phập phòng lo âu , chỉ sợ chuyện bất trắc xãy ra trong đêm . Cô nghe
tiếng trở mình liên tục trên giường bên cạnh và biết chắc ba đồng chí kia cũng trăn trở
ưu tư như cô . Mãi đến gần sáng Hậu mới ngủ được . Lúc Hậu thức giấc thì mặt trời
đã lên cao . Thông đã đi từ tờ mờ sáng rồi , Kiệt và Mão thì đang ngồi ăn khoai lang ,
uống nước lã cho căng bụng . Hai người nói chuyện nho nhỏ theo thói quen . Hậu hơi
ngạc nhiên vì giờ này Kiệt vẫn chưa đi làm , nhưng cô ngại không dám hỏi . Rửa mặt
xong , Hậu từ dưới bếp đi lên , Kiệt quay lại vui vẻ nói :
- Kéo xe lúc này cũng có tiền . Nhưng ngặt một nỗi là mình không có tiền để thuê xe
kéo ! Đúng là cái vòng lẩn quẩn !
Hậu cười buồn :
- Tôi bây giờ cũng hết nhẵn rồi . Hôm nay chắc phải bắt các anh ăn cháo muối !
Vốn tính hay khôi hài , Kiệt cười theo :
- Tôi có hỏi vay đâu mà chị khai là chị hết tiền !
- Anh muốn vay tôi cũng chả có !
Kiệt nghiêm mặt bảo :
- Ba đứa chúng tôi đều là thanh niên sức dài vai rộng mà chả làm gì ra tiền , để chị bán
cả tư trang . Chúng tôi lấy làm áy náy lắm !
nguon tai.lieu . vn