Xem mẫu

  1. Phần 11 Trần Khải mừng vì thấy rõ ràng ông bà Lương không hề biết chính Trần Khải này đã đưa Tân vào hội kín. Anh nói vài lời phân ưu rồi bỏ đi ngay vì sợ tang quyến hỏi han lôi thôi. Anh về đây chỉ để bảo Hậu từ nay đừng liên lạc trực tiếp với tổng bộ nữa vì đang bị mật thám theo dõi. Mọi sinh hoạt của chi bộ Hải Ninh đều do Hậu tự quyết định. Hậu sẽ nhận chỉ thị từ tỉnh bộ mà người trung gian là ông Quảng có hiệu bán thuốc lào ở thị xã. Khi chia tay , bên ngôi mộ mới đắp của Tân , Trần Khải bùi ngùi bảo: - Anh Tân không may mất sớm. Tổ chức mất một đoàn viên tích cực , tôi mất một người bạn chí cốt. Việt Nam Thanh Niên Cách Mệnh Đồng Chí Hội đang mở rộng hoạt động trên đà thắng lợi. Nhưng tất nhiên , càng mở rộng thì càng dễ bị theo dõi. Từ nay , tôi không về đây được nữa , mà cô cũng không liên lạc với tôi. Từ hôm anh Tân bỏ học , tôi bị nhà trường gọi lên chất vấn mấy lần ! Nhà trường đã ghi tên tôi trong sổ đen ! Hậu chưa kịp nói gì thì Trần Khải nhìn Hậu , run run nói tiếp: - Chả biết bao giờ tôi mới gặp lại cô ! Nhưng dù ở đâu , tôi cũng … không quên cô. Chúc cô công tác tốt ! Hậu cảm động đáp: - Em cảm ơn anh. Anh cứ tin tưởng ở em ! Anh Tân em , trước khi mất , cũng đã bảo em: Đã chọn con đường cách mệnh thì phải theo cho đến cùng , đừng để nữa đường gãy gánh như anh ấy ! Nói câu cuối cùng , Hậu rươm rướm nước mắt. Trần Khải vội lảng sang đề tài khác để động viên Hậu: - Đành rằng ai cũng tiếc thương anh Tân , nhưng cách tiếc thương hay nhất là cô và cô em phải nối tiếp công việc dở dang của anh ấy. Từ nay đến cuối tháng , cô cố tìm cách lên thị xã gặp anh Quảng , hiệu thuốc lào Vĩnh bảo , nằm ngay ở phố chính. Đấy là cơ quan của tỉnh bộ. Hậu lau nước mắt quả quyết: - Vâng. Không phải chờ đến cuối tháng. Sáng mai hay chậm lắm là sáng ngày kia , em sẽ lên. Trần Khải hài lòng nhắc lại: - Cô nhớ là hiệu thuốc lào Vĩnh Bảo , anh Quảng sẽ đón cô ở đấy ! Hậu nhỏ nhẹ đáp:
  2. - Em nhớ rồi ! Anh cứ an lòng ! Chiếc nón cối màu trắng đục đang cầm trong tay , Trần Khải đội lên đầu. Khu nghĩa trang buổi chiều quạnh hiu trong không gian vắng lặng. Xa lắm mới thấy một người dắt trâu vào làng trên con đường độc đạo chia đôi cánh đồng làng. Trần Khải ngó quanh rồi bất chợt nắm lấy bàn tay của Hậu và nhắc lại lời dặn dò cũ: - Thôi , tôi đi cô nhé ! Chả biết có gặp lại nữa hay không ! Chỉ xin cô vững lòng bền chí. Đường cách mệnh gian khổ lắm , nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng ở cô và chi bộ xã Hải Ninh ! Dứt lời , Khải buông tay Hậu và quay đi , lầm lũi tiến lên dốc đê , không hề nhìn lại lần nữa. Hậu đứng trông theo cho đến khi bóng anh mờ dần trong sương chiều.Trện đường về nhà Hậu cứ miên man nhớ lại cái thái độ và cử chỉ của Trần Khải lúc đứng bên ngôi mộ và cảm phục sự dứt khoát của Trần Khải. Cái lúc Trần Khải nắm tay Hậu , cô cứ ngỡ thế nào Trần Khải cũng nói vài lời tình tự hoặc hứa hẹn. Hóa ra không ! Anh chỉ quan tâm đến công tác của đoàn thể. Còn chuyện cảm xúc cá nhân thì có lẽ đã chết hẳn từ lâu trong lòng Trần Khải. Hậu tự nhủ với lòng mình là sẽ noi theo tấm gương vằng vặc của Trần Khải , gạt hết mọi vướng bận riêng tư để hiến trọn đời cho sự nghiệp giải phóng đất nước ! Hôm sau , giữ đúng lời hứa , Hậu gánh hai thúng đỗ đen lên thị xã . Từ khi con trai đầu lòng mất đi , ông Lương trở nên lầm lì ít nói . Còn bà Lương thì tỏ ra dễ dãi với ba đứa nhỏ còn lại , ít xét nét vặn hỏi . Hậu đòi lên chợ tỉnh bán đổ và mua vãi may áo mới , bà cho phép ngay , chỉ dặn là đi đứng phải cẩn thận . Hậu ghé chợ bán hai thúng đỗ trước rồi mua vài thứ lặt vặt làm quà cho hai em trước khi tạt vào hiệu thuốc lào Vĩnh Bảo . Người đàn ông tên Quãng trạc tuổi bốn mươi , đang đứng sau cái tủ kính chất đầy từng bánh thuốc lào đủ loại . Đối diện ông là một người khách đang đứng nhịp tay trên mặt tủ ra chiều phân vân không biết lựa thứ nào . Hậu bước vào , đặt quang gánh sát vách , Quãng gật đầu chào và bằng ánh mắt , cho Hậu biết là ông đã nhận ra đồng chí . Rồi Quãng bảo người khách : - Ông xơi thử thứ này đi ! Ngon thì ông lấy ! Tôi bảo đảm với ông :Sáng sớm thức dậy chưa ăn uống gì , ông chỉ cần rít một hơi thôi là quay cu đơ ra ngay lập tức ! Say , nhưng mà say nhẹ , sướng lắm ! Người khách dễ tính đáp : - Vâng ! Nếu thế thì tôi xim ông hai bánh ! Trong lúc gói hai bánh thuốc lào vào mảnh lá chuối khô , Quãng ngẩng đầu nhìn Hậu và nói : - Cảm phiền bà chờ tôi một tí ạ ! Hậu đáp :
  3. - Vậng ! Xin ông cứ tự nhiên . Tôi đang xem mấy cái điếu bát . Chốc nữa nhờ ông chọn hộ cái nào đẹp nhất , tôi mang về làm quà biếu ông cụ tôi ! Khách đi rồi , Hậu tiến lại quầy . Quãng đẩy khay trà nước lại trước mặt Hậu và bảo : - Chị uống nước đi đã rồi tôi nói chuyện ! Tuy mới gặp lần đầu , nhưng giọng Quãng thản nhiên và thân tình như đã làm việc với nhau từ lâu . Hậu bưng tách nước trà đậm , miệng nói “cám ơn” rồi uống một hớp gần cạn vì đang khát . Quãng nói tiếp : - Hôm qua anh Trần Khải có ghé đây , nói nhiều về chị và chị em chi bộ dưới ấy . Tỉnh bộ có lời khen ngợi chị công tác tốt ! Hậu sung sướng đáp : - Cảm ơn anh ! Chúng tôi lúc nào cũng cố gắng mặc dù còn ít kinh nghiệm ! Quãng cười và tiếp ngay : - Nhưng Hải Ninh vẫn còn một điểm yếu là chi bộ chỉ gồm toàn phụ nữ , chưa có đàn ông ! Chị cần phải phát huy mặt ấy ! Hậu cười theo và đáp : - Anh hiểu cho ! Đàn bà con gái chúng tôi gặp nhau thì dễ chứ làm thế nào mà quan hệ với đàn ông được ! Gặp đã khó , huống chi phải gặp lâu mới lôi kéo được ! Nhưng tỉnh bộ đã có lời nhắc nhở thì chúng tôi sẽ cố gắng ! Quãng tiếp tục phân tích tình hình rồi giao nhiệm vụ cho Hậu . Ông nói : - Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày lễ Quốc Tế Lao Động , tức là mùng một tháng năm . Quà tặng của tỉnh bộ giao cho Hải Ninh là một bó truyền đơn . Chị mang về dưới ấy , chia nhau đi rải , càng nhiều địa điểm càng tốt . Từ làng lên huyện , từ những chỗ đông người như bến xe , bến đò , cổng chợ , sân đình , sân chùa , cổng làng , trường học , gốc đa , lò gạch , các gian hàng trong chợ … làm thế nào để sáng ngày mùng một , chỗ nào người ta cũng thấy truyền đơn của mình ! Đây là công tác đầu tiên mà tỉnh bộ giao cho chị , chị có hoàn thành được không ? Hậu long trọng đáp : - Tôi xin nhận và quyết tâm hoàn thành ! Quãng nhìn ra cửa rồi quay lưng ngồi thụp xuống , moi dưới gầm giường một bó giấy lớn gói trong bap tải , đưa cho Hậu . Hậu hồi hộp đón lấy , bỏ ngay xuống đáy thúng , quẳng mấy thứ lặt vặt rồi úp cái nón lên trên cùng . Quãng đứng quan sát , thấy chưa
  4. hài lòng vì còn sơ hở quá . Ông quay vào lấy cho Hậu một bó rau bí mà lúc nãy ông mua để ăn tối . Ông bảo Hậu đè lên bó truyền đơn rồi nói : - Chốc nữa đi ngang chợ , chị nên mua thêm cái gì chất lên cho nó kín ! Vài củ khoai lang chẳng hạn ! Hậu đáp gọn : - Vâng ! Tôi cũng định thế ! Rồi cô tất tả chào Quãng và bước ra . Từ khi có bó truyền đơn quốc cấm nằm trong đáy thúng , Hậu thấy mất hết bình tĩnh , cứ cắm đầu rảo bước thật nhanh . Gặp bất cứ ai vô tình nhìn mình , Hậu cũng có cảm tưởng họ là mật thám đang rình rập và sẳn sàng chộp bắt Hậu . Ra khỏi khu phố chợ , băng ngang một cánh đồng nhỏ bé để lên dốc đê , Hậu đi như chạy , đôi chân mỏi nhừ mà không dám nghỉ . Nhìn xa xa thấy có bóng người là Hậu tránh lối khác , dù có phải đi vòng , mua thêm cả một đoạn đường dài . Thậm chí khi về đến cánh đồng làng , gặp người quen trên con đường mòn độc đạo , người ta níu lại thăm hỏi và mời uống nước , Hậu cũng lập cập kiếm cách bỏ đi : - Cháu xin phép bà . Cháu vội lắm ! Mẹ cháu đang chờ ở nhà ! Vừa rẽ vào cổng làng thì lại gặp ngay một người quen . Cái Thanh , con gái ông Lý cựu , đi mua đậu phụ nóng về cho bố uống rượu . Vừa thấy Hậu gánh đôi quang gánh vào cổng làng Thanh vui mừng reo lên : - Đằng ấy đi chợ tỉnh về đấy ư ? Có quà gì cho tớ không ? Vừa nói , Thanh vừa xăm xăm tiến lại . Con bé sắp lấy chồng rồi mà cứ như trẻ con . Nó có thói quen hay lục thúng của bạn bè , khoắng rất kỹ để tìm kẹo . Hậu sợ quá , vội rảo bước nhanh hơn và nói : - Tao vội lắm , hôm nay chả mua gì cả ! Tao phải về ngay , bố tao đang đợi ! Dứt lời , Hậu đi như chạy , bỏ Thanh đứng ngơ ngác trông theo . Mãi đến khi vào hẳn trong sân nhà mình , trời nhá nhem tối , Hậu mới thở phào đặt quang gánh ở chân đống rơm và ngồi bệt xuống nghỉ . Hậu cầm nón quạt lia lịa . Mồ hôi vã ra ướt đẫm lưng áo và hai bên thái dương . Cả mười lăm phút sau Hậu mới đứng dậy , gánh thẳng xuống bếp . Duyên đang lùa đàn gà vô chuồng , thấy Hậu , mừng rỡ chạy lao ra . Nhưng Hậu nói nhỏ : - Tỉnh bộ giao công tác rải truyền đơn . Ngày mai tìm cách mời họp cả chi bộ , mọi
  5. người cùng làm ! Duyên gật đầu không nói gì , chỉ sánh vai chị cùng vào bếp . Hậu moi dưới đáy thúng bó truyền đơn đưa cho em . Duyên cầm mang vào buồng ngủ , nhét sâu dưới gầm giường rồi trở ra tiếp tục đuổi gà vô chuồng . Bà Lương đang têm trầu trên nhà , bước ra sân hỏi lớn : - Cái Hậu về đấy uu ? Sao về muộn hở con ? Hậu lấy quần áo xuống ao tắm , đứng lại giữa sân đáp : - Con về lâu rồi đấy chứ mẹ . Nhưng mà gặp mấy con bạn đi làm cỏ về , chúng nó rủ ngồi chơi ở cổng làng ! Bà Lương hiền hòa nói : - Ừ , đi tắm đi rồi ăn cơm kẻo tối quá !Cả nhà vừa ăn xong ! Hậu hỏi cho có chuyện : - Bố con đâu hở mẹ ? - Bố mày sang chơi bên bác Tú . Đi từ trưa , chắc lại phải đánh cờ tướng , giờ này chưa thấy về ! Buổi tối hôm ấy hai chị em nằm bên nhau cùng bàn kế hoạch để ngày mai phổ biến cho toàn thể chi bộ biết . Chi bộ Hải Ninh phát triển nhanh , giờ này đã có thêm 4 đồng chí , tổng cộng là 6 người gồm toàn phụ nữ . Duyên ngẫm nghĩ rất lâu rồi đề nghị : - Chị định chia ra cho cả 6 người cùng làm hay sao ? Công tác bí mật càng đông người càng dễ lộ . Nói dại , một người bị bắt , mật thám nó tra tấn , chịu đựng không nổi , khai ra là vỡ cả chi bộ ! Đi tù hết ! Chi bằng chỉ có hai chị em mình kín đáo làm . Em thấy như thế chắc chắn hơn !
nguon tai.lieu . vn