Xem mẫu

  1. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Phần 5 C uối cùng, anh mở cửa xe bước xuống nhìn quanh. Trời lờ mờ, đủ cho Thiện nhìn thấy lối mòn dẫn vào ngôi nhà. Lưỡng lự một lúc, rồi anh bước chậm vào. Cửa mở như đang có người trong đó. Thiện chưa dám bước hẳn vào thì như có bàn tay ai đó đẩy nhẹ, khiến Thiện lọt hẳn vào bên trong và... - Ủa, sao lại... Bên ngoài nhìn vào không thấy đèn, nhưng khi vừa vào trong thì ánh sáng lại bừng lên, chiếu sáng cả gian phòng rộng. Một bàn tiệc đã bày sẵn, thật linh đình! - Mời! Chỉ có tiếng nói mà không thấy người. Trong khi đó thì Thiện nhận ra có sự chuyển động chung quanh, giống như nhiều người đi tới đi lui! Anh đánh bạo lên tiếng: - Phải các cô là chủ nhân những chiếc áo dài mà tôi đã thấy? Có người phá lên cười, giọng cười trong trẻo: - Đã biết rồi mà con hỏi! Nào, ta nâng ly! Chiếc ly trước mặt Thiện đã được rót đầy, mùi bia thơm phức, khiến anh không thể từ chối được, cầm lên nhấp một hớp thử. Nhưng chẳng hiểu sao, Thiện lại uống một hơi cạn! - Vậy mới được chứ! Hôm nay anh là người khách duy nhất tụi này mời về đây để dự ngày giỗ mà từ lâu rồi tụi này chỉ thui thủi một mình... - Giỗ? Mà giỗ ai vậy? Có một nàng hỏi lại: - Theo anh thì giỗ ai? Rồi không đợi anh trả lời, một giọng khác lại nói: - Giỗ cả bốn chúng tôi. Thiện đã chuẩn bị tư thế từ trước, bởi anh đã xác định họ không là những người bình thường, nhưng lúc này anh cũng chới với: www.vuilen.com 66
  2. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Cô... các cô nói... Một nàng cười: - Anh sợ rồi phải không? Nếu sợ thì có quyền rút lui. Coi như chúng tôi lại một phen thất vọng vậy... - Tôi... tôi không... Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lờ mờ ánh trăng non chiếu qua cửa sổ. Bỗng Thiện hít được mùi thơm cơ thể của phụ nữ ngay bên cạnh. Với ánh trăng đó cũng đủ cho anh nhìn thấy vây quanh anh lúc này là bốn người! Họ vui vẻ: - Như thế này hài lòng chưa? Rồi một người kể lể: - Anh nói đúng, bọn này là chủ nhân bốn chiếc áo dài mà anh đã thấy. Sở dĩ tụi này phải bày ra phơi áo như thế là để gợi cho anh sự tò mò... để anh một lần bước vào đó và cho anh biết là tụi này có hiện diện! Một nàng khác chen vào: - Anh muốn biết tại sao nơi đây cũng là nhà tụi tôi mà không xuất hiện gặp anh nơi đây? Chỉ bởi ông cụ không cho. Anh thấv đấy, chỉ khi nào ông cụ bị lừa phải chạy đi khóa cửa ngôi nhà hoang thì bọn này mới được thoát ra và tự do như bây giờ. Tội nghiệp ông cụ lắm, chỉ vì thương yêu tụi này nên mới canh chừng cẩn mật như thế. Bây giờ thì ông không còn có dịp nữa rồi... Thiện giật mình: - Ông ấy sao rồi? - Vĩnh viễn không trở lại đây nữa! Và anh từ nay sẽ được chọn để chăm sóc cho chị em chúng tôi. Kể cả việc lái xe chúng tôi đi hát mỗi đêm! - Kìa, các cô... - Chị Mai, anh ta từ chối kìa! - Để em Quế thuyết phục đi, chắc là anh ta không từ chối đâu! - Ờ, phải đó, chỉ có em Quế thôi! Giọng một người trong trẻo hơn, mà người đó lại ngồi sát bên Thiện: - Hai chị Lan, Cúc sao cứ ép người ta mãi thế! Chị Mai… www.vuilen.com 67
  3. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Người ngồi bên phải của Thiện chính là người được gọi là chị Mai, mà Thiện đoán là họ gọi chữ đầu của tên, lên tiếng: - Em Quế, là phần em đó! Bấy giờ cô ngồi phía tay trái của Thiện mới chịu tuân lời, bất thần cô nàng chụp lấy tay Thiện và giữ chặt: - Cô em Út nhà này chưa từng gần đàn ông, mà hễ biết là giữ chặt luôn, đố thoát được! Những người kia phá lên cười, trong lúc Thiện điếng hồn, định rút tay lại thì không được nữa. Một cảm giác kỳ lạ len vào cơ thể anh và chỉ trong một thoáng, người Thiện như bị lấy hết sinh lực, chẳng làm sao khác, đành phải ngồi trân người chịu trận. Một cô ngồi giữa có vẻ ganh tỵ: - Chị Mai thiên vị, cái gì cũng cho Út hết, còn em đây chi! Bộ chị không nhớ, chính em là người bị thiệt thòi nhất từ nào đến giờ đó sao! Người được gọi là chị Mai vội lên tiếng: - Không lôi thôi nữa, lão gia mà trở về thì hư hết mọi chuyện bây giờ! Nghe vậy nên cả mấy cô đều im lặng, chứng tỏ uy của cô chị cả rất lớn. Lát sau chính Quế Hương lên tiếng, nói vừa đủ cho Thiện nghe: - Trong nhà này không có việc cãi lời. Anh nên làm theo để được sống và viết. Mục đích của các chị là muốn được anh viết về bọn này. Bởi vậy trong vô số người từng tới đây, chúng em chỉ chọn mỗi mình anh thôi! Thiện giật mình: - Viết? Các cô bảo tôi viết cái gì? Chị cả hỏi lại: - Anh không phải là nhà văn chuyên viết chuyện ma quỷ đó hay sao? Bọn này chính là những âm hồn, những người lâu nay luôn bị người trần thế nhìn với cái nhìn lệch lạc. Nên hôm nay tụi em muốn qua anh, nói cho mọi người hiểu rằng, thế giới âm phủ cũng giống như dương thế, có người tốt kẻ xấu. Bọn em chết oan, làm oan hồn chịu bao thiệt thòi, lại còn mang tiếng là quỷ ma, yêu tinh nữa! Anh hãy sống với bọn này đi, rồi sẽ hiểu có phải như vậy không? Cô Út Quế Hương giọng phấn khởi lắm: - Hôm nay đúng là ngày giỗ của bốn chị em. Đồng thời cũng là ngày... vui trăm năm của riêng em! Nào, ta nâng ly rượu mừng đi! www.vuilen.com 68
  4. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Những tiếng chạm ly chan chát mà Thiện cũng phải tham gia. Anh uống cạn liên tiếp ba ly và bắt đầu hứng chí, quên cả thực tại: - Mừng các cô! Một cô nàng, hình như là Lan Hương lên tiếng: - Sao là các cô? Phải gọi là chị cho đàng hoàng chứ! - Ờ, phải đó, bây giờ chúng ta đều là chị! Họ cười vang cả nhà, trong khi Thiện thì đờ người ra. Bỗng cô chị cả nhắc: - Ta cắt chiếc bánh ra đi, coi chừng lão gia về đó! Cô Cúc Hương nhanh tay cắt chiếc bánh đặt giữa bàn, chia đều cho từng người, vừa lên tiếng: - Đây là bánh cưới con Út với anh chàng này. Ủa mà quên, phải gọi là dượng Út chứ! Nào, ta ăn bánh rồi chờ nghe dượng Út nó nói vài lời chứ! - Phải đó! Phải đó! Dượng nó lên tiếng đi chứ! Thiện luýnh quýnh: - Tôi... tôi không... Cô Út không nói, mà bất thần đứng lên kéo theo Thiện. Anh chàng hoàn toàn thụ động, chỉ biết bước theo. Ba cô ngồi lại đều che miệng cười và một cô nói: - Con nhỏ từ nào đến giờ không biết đàn ông là gì, lại hành động bạo nhất! Nó... đi động phòng đó! Cô chị cả giọng nghiêm túc: - Nó làm đúng thì phải ủng hộ chứ! Phần của Út xong rồi, còn chúng ta thôi... Mấy tiếng sau cùng cô nói với giọng buồn hiu, khiến cho hai cô kia bỗng khóc òa lên! Gian phòng rộng của ngôi nhà hoang lúc này đầy ắp tiếng khóc. Vậy mà nếu ai đứng bên ngoài thì sẽ không nghe được gì... www.vuilen.com 69
  5. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU M ặc dù có bao nhiêu chuyện rắc rối, kỳ lạ quanh bốn cô ca sĩ phòng trà, nhưng không vì thế mà lòng ái mộ dành cho họ bị giảm sút. Mà trái lại, sự cuồng nhiệt càng tăng. Có lẽ ở đời thiên hạ luôn thích những chuyện vượt ra ngoài ranh giới của sự bình thường. Một đồn mười, mười đồn trăm, nhiều chuyện chung quanh bốn cô gái được thêu dệt, đi đâu người ta cũng nghe bàn tán, nhất ở các quán cà phê. Một buổi sáng, một anh chạy xe ngựa nói và cả chục người vây quanh nghe: - Mấy người biết không, tôi thấy có một anh chàng được cả bốn cô nàng mê như điếu đổ, cùng vây quanh như muốn bắt xác anh ta! Họ đã cho tay già kia “de” rồi! - Làm sao anh thấy được? Hay cung chỉ đồn thổi như mấy người kia thôi! - Tôi canh đón khách ở cửa phòng trà, nên mọi diễn biến ở đó tôi đều rành rẽ cả. Hôm qua tôi thấy anh chàng trẻ măng lái xe cho họ đi, mà cả bốn cô đều vui như Tết! Đặc biệt lần này ba cô ngồi sau, một cô ngồi trước bên cạnh anh chàng lái xe đó, xem ra tình tứ lắm! Làm cho mấy tay vương tôn công tử si tình ấm ức lắm, họ thề sẽ trị cho anh chàng lớn mật kia một trận. Mà tối nay trận đòn thù đó sẽ diễn ra, coi đã mắt luôn! Một vài người lớn tuổi nghe vậy phản đối liền: - Sao để chuyện ấy xảy ra được chứ! Ỷ đông hiếp yếu mà coi được sao! Chỉ tay vào chỗ đậu xe, anh ta bảo: - Mọi hôm chiếc xe hai mã lực của họ đều đậu ở đó, sao bữa nay không thấy? Hay là anh chàng kia nghe chuyện đã chuồn mất rồi! - Chưa tới giờ vãn hát mà. Mới có 9 giờ mà, còn hơn một tiếng nữa. - Hồi ông già còn lái xe thì giờ này ông ta đã đem xe tới đậu chờ sẵn. Mà cũng lạ nghe, cỡ như bốn cô ấy thì muốn đi xe sang trọng cỡ nào không có, mắc gì phải nhét trên chiếc xe cà tàng đó? Mà anh chàng trẻ tuổi nữa, xem ra anh ta chỉ là tài xế thôi, chứ không phải là “bồ bịch” gì! Ai lại chọn bồ nghèo kiết xác như vậy! Đang bàn tán xôn xao, chợt anh chàng đánh xe ngựa kêu lên: - Lũ côn đồ tới rồi đó! - Lũ nào? www.vuilen.com 70
  6. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Thì mấy thằng được vài tay công tử si tình đeo đuổi theo bốn cô nàng thuê để thanh toán anh chàng lái xe kia. Họ kéo cả chục tên, kiểu này anh chàng kia không xong rồi! Mọi người đưa mắt nhìn thì quả thấy có gần chục tên đầu gấu đang dàn hàng ngang chỗ đầu hẻm từ hậu trường ra. Lúc ấy tiếng đàn hát bên trong cũng vừa tắt. Đã tới giờ tan hát. Cửa trước khách bắt đầu ra về. Những ca sĩ khác cũng tuần tự ra theo. Chờ mãi, đến hơn mười một giờ mà vẫn không thấy bốn cô bước theo cửa hậu trường, mấy tên côn đồ ngạc nhiên: - Ủa, sao nó không ra? Chúng táo tợn xộc vào tận bên trong thì mới ngẩn người ra, bởi đèn trong phòng trà đã tắt hết. Không còn một ai. Bọn hơn chục tên cùng chạy ra, một tên nói to: - Hôm qua tao đã nhìn thấy thằng lái xe đó đi ra từ ngôi nhà hoang ở cánh rừng phía thác Cam Ly, tụi mình lên đó tìm nó! Họ ào ào phóng xe đi khiến nhiều người lo lắng: - Không khéo bọn quỷ sứ này hại người ta mất. Mình phải báo nhà chức trách chứ! Nhưng họ đâu làm cách nào theo kịp lũ côn đồ có tiếng là hung hãn này. Cả bọn phóng nhanh và chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài ngôi nhà hoang. Ngôi nhà chìm trong bóng tối như thường lệ và không có biểu hiện nào chứng tỏ bên trong có người… Nhưng tên đầu sỏ vẫn quả quyết: - Ngôi nhà này tụi bay có nhớ không? Câu hỏi của hắn làm cho bốn trong số gần chục tên đi theo giật mình! Một tên nói: - Nhà này... hồi đó mình đã… - Tụi bay nhớ rồi đó! Hồi bốn, năm năm trước, tụi mình hụt ăn một vụ ở đây, khi con mồi đã nằm trong tầm tay rồi mà lại để sổng mất! Một tên có tham gia vụ đó, nói rành rọt hơn: www.vuilen.com 71
  7. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Hồi đó đại ca phân công em lo chặn đường rút lui của vợ chồng tên chủ nhà này và lũ con gái còn bé của họ. Em chặn kín lối ra, không để ai thoát, nhưng đột nhiên nhà bốc cháy làm em không hiểu chuyện gì? Mà lửa cháy như vậy cũng có nghĩa là số tiền lớn của vợ chồng tên chủ nhà mới bán đất có được đã ra tro! Mình hụt ăn mà chỉ biết nhìn lửa để rồi tức trào máu thôi! Tên đầu sỏ giọng hậm hực: - Vì chuyện đó mà tao bị đàn anh đuổi việc, chê tao vô tích sự! Tên đàn em nói: - Chẳng riêng gì đại ca, cả bọn em cũng điêu đứng theo. Đàn anh của mình lúc đó ác, nhưng nghĩ lại ông ta điên lên cũng phải, bởi hỏng ăn vụ đó làm ông ta thua trắng bạc tỷ. Từ đó ông ấy bị phá sản và biệt tăm luôn! Tên đại ca rít lên: - Lão ta phá sản thì tao cũng vào tù! Ra tù rồi tao mới rõ là trong vụ đó không phải là vụ cướp tiền như lão nói và nhờ bọn mình làm đâu. Họ triệt hạ lẫn nhau đó! Tụi bay biết chủ nhà này là ai không? Lão ta cũng thuộc hàng đại gia như đàn anh của mình. Hôm đó lão đem về đâv một số tiền lớn, chuẩn bị vụ làm ăn gì đó. Đàn anh của mình tính phỗng tay trên nhưng không thành, và sau đó còn bị họa lây bởi một cuộc phản đòn kỳ lạ, mà nghe đâu do chính chủ nhà này ra tay! Tên kia ngạc nhiên: - Nghe nói vụ cháy nhà bữa đó đã thiêu rụi cả nhà ông ta gồm ông ấy và bốn đứa con gái mà, lấy đâu mà trả thù đàn anh mình? Mấy hôm nay âm thầm theo dõi bốn con ca sĩ phòng trà đó, và hôm nay tới đây tao mới vỡ lẽ, vụ hỏa hoạn đó không làm chết tụi nó. Bằng chứng là bốn đứa con gái ấy giờ đây đã lớn lên, đã làm say đắm hầu hết con trai thành phố này! Tên đàn em hốt hoảng: - Phải vậy không đại ca? Tên đại ca quả quyết: - Chắc chắn là như vậy, nhưng qua vụ đó rồi hình như nhà họ khánh kiệt, phải sống âm thầm, nghèo khổ, đến đỗi cả bốn đứa con gái đều phải đi hát kiếm sống! - Có lẽ là vậy… www.vuilen.com 72
  8. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Chúng đang ba hoa thì chợt đèn trong ngôi nhà hoang bật sáng choang đồng thời cánh cửa nhà mở rộng ra, cùng với một giọng nói to: - Tới thì vào đi chứ, mấy thằng con đồ. Tao đã chờ bọn bay từ lâu lắm rồi! Nghe giọng nói, tên đại ca giật mình: - Ai như là... là lão ta? Lão Bá Đạt! Một tiếng cười sang sảng vang lên: - Mày vẫn còn nhớ phải không? Tao đây, kẻ mà hôm đó tụi bay định vào giết để cướp của vẫn còn đây! Cả lũ giật mình, nhưng lúc ấy tên đại ca đã gầm lên: - Ngày xưa chưa hạ được lão thì hôm nay tao sẽ giết lão trước, rồi chiếm cả bốn đứa con gái lão sau! Nào, xông vào tụi bay! Chúng vừa tính chạy vào thì như bị ai đó nắm từng thằng ném mạnh vào nhà! Lần lượt có tám tên nằm lổn ngổn ở phòng khách ngôi nhà. Lúc này khi nhìn lên, tên đại ca mới hốt hoảng kêu lên: - Ủa, sao lại có… có anh ở đây nữa? Đứng giữa nhà ngoài ông cụ lên tiếng nãy giờ, còn có một người đàn ông khác mà tên nọ vừa gọi bằng anh. Ông này nhẹ giọng bảo: - Tụi bay vẫn không chừa bản chất côn đồ! Ngày xưa cũng vì nghe lời xúi của bọn bay nên tao mới định ra tay hại anh Tám đây, việc không thành, nhưng hậu quả thì cả anh Tám và tao cùng nhận. Chỉ có tụi bay là ẵm trọn số tiền công thực hiện mưu đồ! Giờ tụi bay còn tính gì nữa đây? Vẫn ăn tiền của mấy tên công tử háo sắc, định hại con gái nhà này nữa phải không? Tụi bay lầm to rồi, hại họ không được đâu! Cỡ như tao mà còn làm ma vất vưởng đầu đường xó chợ đây, nữa là... Ông ta nói xong quay sang ông cụ: - Tôi xin lỗi tuy có muộn màng, nhưng vẫn phải xin lỗi. Chuyện ngày xưa chính tôi cũng gánh hậu quả thảm hại. Nhà cửa tiêu tan, vợ con ly tán. Ngay như thằng con đầu của tôi, tới giờ này cũng không biết ở đâu... Ông cụ đưa tay chỉ vào trong nhà vừa nói: - Nó đã tới đây trước ông! www.vuilen.com 73
  9. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Vừa lúc ấy Thiện từ trong bước ra, đi bên cạnh một cô gái cực đẹp mà vừa trông thấy ông cụ đã reo lên: - Quế Hương, con! Ông định chạy tới ôm cô gái, nhưng chợt nhớ ra, đã khựng lại và nói: - Nó bây giờ đã là hồn ma, làm sao có thể gần người trần như tôi được! Ông chỉ sang Thiện, hỏi: - Ông không nhận ra con trai mình sao? Lúc này người đàn ông mới ngơ ngác: - Thiện... Thiện đây sao? Thiện khựng lại, kêu lên: - Cha! Thiện định chạy tới, nhưng cha anh đã xua tay: - Cha đã là người cõi âm, cha con ta chỉ có thể nhìn nhau thôi. Giờ đến lượt ông cụ giải thích: - Ngày xưa lúc ông thuê tụi này tới cướp nhà tôi thì cả nhà tôi gồm bốn đứa con gái đều chết trong lửa đỏ, chỉ mình tôi là thoát. Tôi sống với nỗi căm hận ông vô cùng, thề là sẽ đòi cho được món nợ đó! Bốn đứa con tôi thành ma, ở trong ngôi nhà hoang này và chúng nghe theo tâm nguyện của tôi, sẽ chờ một ngày nào đó rửa hận giúp tôi. Ngày ấy đã tới khi thằng con trai giang hồ của ông mò tới đây, như một định mệnh xô đẩy nó tới! Đầu tiên tôi lệnh cho hồn ma mấy đứa con tôi dụ cho thằng này vào tròng, rồi giết đi. Nhưng các con tôi chưa chịu, chúng có ý dụ cho tất cả những đứa từng tham gia vào cuộc thảm sát ngày trước phải lộ mặt. Cho nên mới có việc chúng nó đi hát, bởi chúng biết lũ côn đồ này thường tụ tập quanh những tụ điểm ăn chơi. Và các con tôi đã đúng khi bọn này hôm nay đã dẫn xác tới! Duy có một điều diễn ra ngoài ý muốn của tôi, nhưng biết làm sao hơn... Ông nói tới đó thì nhìn sang con gái Út và Thiện, nhẹ lắc đầu. Trong lúc Thiện lên tiếng: - Con đâu biết gì chuyện này. Con tới đây chỉ là tình cờ. Và ngày nay… Ông cụ thở dài nói: www.vuilen.com 74
  10. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Oan gia nghiệp chướng thế nào mà hôm nay con gái Út tôi lại đi yêu thằng con kẻ thù của cha nó, trời ơi! Quế Hương quay sang hai người đàn ông: - Con muốn anh Thiện khi viết về các oan hồn sẽ có nhận xét khác với thiên hạ xưa nay. Con yêu anh chân tình mà! Vừa khi ấy ba cô gái cùng xuất hiện một lượt. Mai Hương lên tiếng: - Lâu nay ba con luôn thúc giục tụi con phải trả thù, và tụi con cũng có ý như vậy. Nhưng từ khi gặp Thiện thì ý nghĩ đó dần tan biến đi. Qua Thiện, chị em chúng con nghĩ rằng, thù hận đâu giải quyết được gì. Vả lại, một người như cậu ấy thì đâu đáng phải bị trừng phạt. Đáng trừng trị chăng là lũ người này đây! Cô đưa tay chỉ vào chín tên đang bò lê dưới sàn. Ông cụ cha cô cũng đồng tình: - Lũ này thì không thể tha thứ được! Bọn côn đồ kêu lên inh ỏi: - Xin tha cho chúng tôi! Chúng tôi không dám nữa! Nhưng cả bọn đã bị hất tung ra ngoài cửa, đồng thời chính ông bố Thiện cũng lên tiếng: - Bọn này để cho tôi. Thoắt một cái ông ta đã biến mất. Cùng lúc cả chín tên du đãng ngoài kia cũng biến mất theo. Ông cụ quay sang các con, giọng trìu mến: - Các con bây giờ tự lo được rồi. Hãy yêu thương nhau, nhất là phải chăm sóc cho thằng này… Dứt lời, ông bước ra ngoài và đi nhanh. Thiện định gọi lại thì Quế Hương đã nói: - Anh quên là ba còn có ngôi nhà, nơi chúng em phơi áo để dụ anh bữa trước. Ông cụ sẽ ở đó nhang khói cho mẹ chúng em. Còn chúng mình thì ở đây... Mai Hương ra giọng chị cả: www.vuilen.com 75
  11. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Tuy sống với bốn hồn ma, nhưng chỉ được quyền với mỗi con Út của chúng tôi thôi nhé! Quế Hương nói khẽ đủ cho Thiện Nghe: - Nếu có dịp nào đó, anh cũng nên làm mai cho ba chị có mối, cho vui... Thiện cười gượng... Nhưng thật ra, sau một đêm làm chồng người cõi âm, anh đã hiểu được thế nào là lạc thú... CÔ GÁI CÂM TRONG NHÀ HOANG N hìn bức ảnh chụp ngôi biệt thự có tên là Hoa Hồng, Bình ngạc nhiên: - Nhà cửa như thế này mà bỏ hoang à? Dự gật đầu: - Chẳng những bỏ hoang mà bố tao còn định bỏ luôn ấy chứ? Bình xí một tiếng: - Phí của trời! Không ở được thì bán cho người ta ở! Dự lại lắc đầu: - Ông già tao là dân kinh doanh mà, cái nào bán được thì ổng bán sạch, đâu để mày nhắc! Chỉ có điều là chẳng ai dám mua ngôi nhà đó! Bình ngạc nhiên: - Tại sao? - Bởi chẳng một ai vào ở đó được quá một đêm! Bình ngửa cổ ra cười một hồi, khiến Dự cũng phải bực mình: - Mày không tin lời tao nói hả? Hay là chê ông già tao nhát gan? Bình nghiêm giọng: - Chê ông già thì tao không dám, nói ông nhát gan cũng chưa chắc, chỉ có điều mày là thằng phải đáng cười nhất! www.vuilen.com 76
  12. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Bị chạm tự ái, Dự hất hàm hỏi: - Mày coi thường tao hả? Vậy nếu là mày, liệu mày có dám vào ở trong ngôi nhà mà ma lộng như gánh hát đó không? Bình lại cười ha hả: - Mày mà cũng nói giọng như đàn bà đó, nghĩ cũng lạ! Dự thách: - Mày nói ngon, vậy có dám lên đó ở vài hôm không? Bình nhìn bạn nheo mắt: - Cá gì nào? Dự lớn tiếng: - Cá với mày chi phí cả chuyến đi, hai bữa nhậu linh đình ở thành phố! Bình đưa tay ra bắt thật chặt với bạn: - Nhận tời mày liền! Vậy bao giờ thực hiện? - Mày muốn liền bây giờ cũng được! Sẵn lát nữa ông già có chuyến đi lên Phú Riềng, mày có thể cùng đi. À mà không, tao nói ông già để chiếc hai ngựa cho mày lái lên đó, để rồi nếu chạy làng thì có xe mà về! Tao cá mày ở lại đó hai ngày đêm. Ở một mình hay đem theo bạn gái hay bất cứ ai! Đây, tao đưa trước cho mày số tiền dư sức tiêu xài trong vòng một tuần! Bình nhận chìa khóa chiếc xe Deux cheveaux (hai ngựa) và xua tay: - Tiền tao không cần. Miễn là mày mua cho tao thức ăn đủ ăn trong một tuần, cả thức uống có men càng tốt! Dự tán thành ngay: - Được, tao sẽ cho người đi mua và để sẵn trên xe cho mày. Trong ngôi nhà đang có đầy đủ nào tủ lạnh, bếp ga và còn có hai kết bia “con cọp” đã mấy tháng rỏi chưa uống! - Tốt! Tao sẽ đi ngay. Mày báo tin về nhà cho má tao hay là tao vắng nhà khoảng một tuần đến mười ngày! Dự nheo mắt: - Tao bảo đảm là chỉ nội trưa mai thôi là mày bỏ của chạy lấy người về đây! www.vuilen.com 77
  13. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Trước khi ra lấy xe, Bình còn nói chắc nịch với bạn: - Hai ngày sau tao sẽ mời mày lên chơi và nhậu trên đó một trận cho đã đời luôn! - Chúc mày... không tháo chạy! Khoảng nửa giờ sau thì Bình lên xe lái đi với đầy đủ lương thực được chuẩn bị sẵn. Dự nhìn theo bạn lắc đầu ái ngại… Khi Bình đi một quãng khá xa rồi Dự mới chợt nhớ, anh chặc lưỡi: - Mình quên nói cho nó biết, nếu chứng đau tim của nó còn thì không nên tham gia vụ này! Ông Đoan, cha Dự sau khi biết chuyện Bình nhận thách đố, ông trách con: - Con dại quá, đố chi chuyện nguy hiểm đó. Chính cha đã từng bị gần đứng tim ngay trong ngôi nhà đó và hơn một chục người vào đó ngủ đều không kịp mặc đồ khi chạy ra khỏi nhà! Lần này thằng Bình e rằng chịu không nổi… Dự có hối tiếc cũng đã muộn, anh hỏi lại cha: - Cụ thể là ma quỷ trong nhà đó ra sao cha? Ông Đoan kể lại mà như còn sợ sệt: - Có một cô gái mà bất cứ chỗ nào trong nhà mình cũng gặp cô ta cả! Mà không phải gặp suông đâu, hễ là đàn ông con trai thì thế nào cũng bị đè khi đang ngủ. Mà chẳng phải chỉ đè, nó còn... còn... khiến nam nhân trở thành... phế nhân! Một lần cha suýt bị... - Nghe chú Tư tài xế nói, bất cứ ai nằm trên giường đều bị hất tung xuống sàn. Đang tắm trong phòng tắm thì bị trấn nước đến tắt thở luôn, phải không cha? - Đó chỉ là một trong những điều ghê rợn! Người ta nói khi xây ngôi nhà đó, cha bị người ta yểm do khu đất đó có người tranh giành. Ban đầu cha không tin, nhưng qua thời gian, những gì xảy ra trong đó cha mới tin là đúng! Dự bắt đầu lo lắng cho bạn. Anh nhìn đồng hồ tay và đoán phải ba bốn tiếng nữa Bình mới tới ngoài đó, vùng giữa Bà Rịa đi Đất Đỏ. Trên đó có bắt điện thoại, nên khi Bình lên tới nơi thì Dự sẽ gọi, bảo rằng cha anh ra lệnh cho Bình phải quay về gấp. Có như thế Bình mới chịu về. www.vuilen.com 78
  14. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Đến gần 10 giờ, tức thời gian mà Dự cho là Bình đã tới nơi, anh quay điện gọi. Chuông bên đầu dây bên kia reo dài, đến lần reo thứ ba thì có người nhấc máy. Dự hỏi: - Bình hả? Cậu lên tới lâu chưa, cha mình… Nhưng đầu dây bên kia có một giọng cười cất lên, kèm theo câu nói: - Xin chào! Dự hoảng, run giọng hỏi lại: - Cô... cô là ai? Còn bạn tôi… - Bạn anh chết rồi! Dự buông máy xuống gọi lớn: - Cha ơi! Ông Đoan hình như đã lên đường đi Phú Riềng rồi. Dự càng quýnh lên, anh định bỏ mặc điện thoại đó, chạy ra ngoài, nhưng trong điện thoại còn có tiếng người nheo nhéo. Cuối cùng anh phải cầm lên và áp vào tai, bên kia vẫn giọng cười lúc nãy và giọng nói như xé lụa: - Con trai hả? Sao không lên đây chơi, mà ở đó gọi hoài! Dự không còn chịu đựng nổi, anh dập điện thoại xuống và nói gần như mếu: - Mình hại thằng Bình rồi! Suy nghĩ mãi, cuối cùng Dự gọi điện sang nhà cha Bình, báo tin dữ. Vừa nghe tin là cha mẹ Bình kêu thét lên, họ kêu taxi qua ngay nhà và hầu như không kịp hỏi đã khóc ré lên. Dự phải trấn an họ: - Để cháu kể lại mọi chuyện đã. Ông bà Thái, cha mẹ Bình, ngồi chăm chú nghe Dự kể chuyện. Họ lo sợ nhưng vẫn muốn biết thêm: - Trong điện thoại báo tin là thằng Bình bị giết, mà ai giết? Dự đành phải khai thật: - Thưa hai bác, ngôi nhà đó có ma. Con có nói mà Bình không tin, một hai đòi lên cho bằng được! Hay tin nhưng đã quá khuya rồi mà nhà không còn chiếc xe nào, nên cháu định sáng mai mới lên đó sớm! www.vuilen.com 79
  15. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Bà Thái khóc òa lên: - Bình ơi, con sắp cưới vợ rồi, sao mà dại quá vậy con! Ông Thái nhìn đồng hồ rồi chép miệng: - Đã mười hai giờ rồi. Chợt có chuông điện thoại reo vang. Dự tính cầm lên nghe, nhưng còn sợ, trong lúc chuông đã reo tới lần thứ ba. Ông Thái sốt ruột quá nên bốc lên nghe đại. - A lô... Bình hả? Con hả Bình? Có phải là con không? Bên kia đầu dây nói liên tục mà bên này ông Thái hình như vẫn chưa tin là con mình, nên ông rụt rè... Dự phải chụp lại ống nghe rồi hỏi: - Phải Bình không? - Bộ mày cũng không nhận ra giọng của tao nữa sao thằng khỉ gió. Tao, Bình đây. Tao đã ra tới nơi gần hai tiếng rồi, tao vừa mới tắm xong, đang làm cơm, sắp ăn. Ngôi nhà tuyệt vời lắm, nếu có thêm em nào nữa cùng ở thì nhất trần đời! - Mày... mày thật hả Bình? Sao hồi nãy tao gọi điện thì ai đó nói mày... chết rồi? Có phải hồn ma mày không vậy? Bên kia Bình cười, vẫn giọng cười hô hố như thường lệ: - Tao đang mong gặp cái em nào như mày nói để mời ăn cơm cùng đây, mà không thấy! - Bình, mày nói thật tao nghe, mày không sao chứ? Lại vẫn giọng cười ngạo mạn của Bình: - Nếu có sao thì tao đâu gọi được cho mày. Vừa rồi nghe như giọng ba tao? - Ừ, ba má mày đang ngồi đây lo lắng cho mày. Họ cứ tưởng... Dự đưa lại ống nghe cho ông Thái, ông mừng quá, giọng run run: - Bình hả con? Con không sao là ba má mừng rồi! Vậy sáng mai về sớm, đừng ở ngoài đó nữa! www.vuilen.com 80
  16. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Họ mừng vô hạn trước tin vui này. Chỉ có Dự là lo. Tuy đã biết Bình không hề gì, nhưng việc anh trực tiếp nghe giọng nói lạ trong điện thoại đã khiến cho Dự thẩn thờ suốt đêm hôm đó... Đ ã qua một đêm ngủ yên trong ngôi nhà ma, Bình sản khoái hẳn khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau. Anh tự nhủ: - Như vầy thì có gì đâu ghê gớm? Bình vốn lạc quan nếu, nên anh lại nghĩ, hay là mình với ma quỷ hạp nhau, nên ai cũng bị ma nhát, còn mình thì ma lại ưa? Nằm nướng thêm một lúc nữa Bình mới rời khỏi giường, việc đầu tiên theo thói quen của Bình là tắm, anh nhớ đêm qua sang nước từ lu nước mưa bên ngoài vào đầy hồ nhỏ bên trong nhà tắm, nên nghĩ là sáng nay mình sẽ tha hồ tắm táp một trận cho đã thèm. Tuy nhiên, khi vào nhà tắm thì Bình hơi ngạc nhiên, bởi hồ nước cạn khô. Anh chán nản: - Chắc hồ bị thủng rồi, uổng công mình! Bình lại phải xách xô đi chuyền nước. Nhưng khi ra tới hồ nước mưa lớn phía ngoài, lại một lần nữa anh kinh ngạc, bởi hồ không còn miếng nước nào! - Ủa, hồi đêm mình thấy còn hơn nửa hồ mà, đâu có lý nào? Anh nhìn quanh, không phát hiện dấu vết nước thoát ra, cũng không thể ai đó trong một đêm lại có thể múc hết nước trong hồ này đi? Bình bắt đầu bực bội. Bởi ở đây thiếu cái gì thì khắc phục được, chứ còn thiếu nước thì chịu. Bình suy nghĩ mãi, cuối cùng anh quay số điện thoại của Dự, định hỏi anh chàng về cách lấy nước để dùng, bởi anh ta là chủ nhà thì chắc sẽ biết cách... - A lô, Dự hả... Nhưng ở đầu dây bên kia một giọng nữ cất lên: - Tắm chưa hả anh chàng ngạo mạn? Bình giật mình, anh hỏi lại: www.vuilen.com 81
  17. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Ai vậy? Có Dự ở nhà không cho tôi nói chuyện... - Có Bích thôi, chứ không có Dự! - Bích nào, tôi cần gặp Dự! Bỗng có một tiếng nổ lớn, gần xé màn nhĩ của Bình phát ra từ trong ống nghe! Khiến cho Bình làm rơi ống nghe xuống, lảo đảo lùi ra xa. Trong phút chốc mắt anh hoa lên và suýt ngã chúi về phía trước. Cố trấn tỉnh, Bình cầm lại ống nghe và lần này anh nghe giọng nói từ bên kia khá quen thuộc: - Mày gọi tao hả Bình? Giọng của Dự! Bình mừng quá, anh định hỏi bạn về giọng nữ lúc nãy, nhưng kịp ngừng lại, anh chỉ hỏi: - Tao muốn hỏi mày lấy nước ở đâu để xài? Dự đáp ngay: - Nghe ba tao nói cái hồ chứa nước chứa đến hơn mười ngàn lít, một chục người xài vài ba tháng vẫn chưa hết. - Hết sạch rồi! Dự ngạc nhiên: - Sao lại hết được? Mới hôm rồi Tư tài xế ghé lại thì vẫn thấy còn gần đầy hồ mà. Hay là ai đã lén vào múc xài hết rồi! Thôi, mày đi bộ ra ngoài xóm nhờ người ta chở nước tới xài đỡ đi... Bình định đặt ống nghe xuống thì Dự hỏi: - Còn dám ở nữa không? Nghĩ bây giờ mình kể thêm những bất tiện thì anh ta sẽ cười ngạo, nên Bình cất tiếng cười ha hả: - Ở đã quá trời, ngu gì về! Sau đó Bình mò ra xóm nhà cách đó khoảng vài trăm mét. Anh ngạc nhiên khi hầu như nhà nào cũng đóng kín cửa, hoặc có mở cửa thì lại không có người. Phải mất gần một giờ Bình mới tìm thấy một ông già đang ì ạch đẩy chiếc xe bò, bởi con bò ốm đến nỗi bước đi không muốn vững. Chặn ông ta lại, Bình lễ phép hỏi: www.vuilen.com 82
  18. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Thưa bác, ở đây có ai có thể nhờ đi lấy nước về xài không ạ? Ông già ngừng tay lại thì con bò già cũng đứng lại, vì hình như nó không đủ sức đi một mình. Ông ngước nhìn Bình rồi hỏi: - Cậu ở đâu? Bình chỉ tay về ngôi nhà lớn duy nhất trong xóm này: - Dạ, cháu mới về ở ngôi biệt thự của ông Dương Đoan. Vừa nghe đến đó ông già lắc đầu ngay: - Nhà đó thì thiếu gì nước, cần gì phải đi lấy nước giếng chi cho mệt! Ông ta định cúi xuống đẩy tiếp, nhưng Bình đã bất ngờ kéo ông ta lại: - Ai lại đẩy chiếc xe bò khi có bò kéo! Nè bác, hay là bác biết chỗ lấy nước, bác hãy giúp đi, con trả bác tiền hút thuốc! Chẳng nói chẳng rằng, ông già tiếp tục đẩy xe đi. Nhưng đi được mấy bước chợt ông lên tiếng: - Cậu có cần người ở giúp việc không? Đang cần một thứ mà ông ta lại hỏi thứ khác, trong lúc bực mình. Bình đáp đại: - Cần, ông có ai thì dẫn tới! - Có. Con gái tôi. Bình hơi giật mình: - Con gái ông… mà bao nhiêu tuổi? - Mười tám! Bình lại một phen ngơ ngác: - Mười tám... sao bác không để cô ấy phụ đẩy xe mà cho đi làm với người khác? Ông ta lại cúi xuống đẩy xe tiếp, có lẽ nghĩ Bình đã từ chối. Chợt Bình chạy theo và nói: - Được đó bác. Hay là bác cho cô ấy tới rồi giúp cháu đi lấy nước trước đã… www.vuilen.com 83
  19. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Bây giờ ông lão mới ngừng hẳn việc đẩy xe, ông cười lần đầu tiên với Bình, hai hàm chỉ toàn nếu, chứ không còn chiếc răng nào, giọng thật thà: - Nhưng tôi nói trước, con gái tôi nó bị câm. Cậu có chịu mướn không? Thảo nào. Bình nói thầm, và sau cùng anh gật đầu: - Dạ được. Cháu mướn người làm chứ đâu phải mướn để nói chuyện đâu. Ông già lại nói: - Thường người câm thì bị điếc, vậy cậu liệu có nói chuyện được với nó không? - Dạ… Thấy Bình lưỡng lự, ông già chợt cười thành tiếng: - Nói vậy chứ con nhỏ nhà tôi còn nghe được chút đỉnh. Cậu cứ nói chuyện nhỏ nhẹ với nó là nó nghe theo liền. Bây giờ tới phiên Bình phá lên cười: - Bác mới nói cô ấy chỉ nghe được chút đỉnh mà lại bảo nói nhỏ cho cô ấy nghe, là sao? Ông già bảo: - Tôi nói thật đó. Con gái tôi rất nhát, mỗi lần nghe ai nói chuyện lớn tiếng là nó khóc và bỏ chạy ngay. Do vậy trời phú cho nó cách nhìn nhép miệng của người đối diện mà đoán ra câu nói của người đó. Chỉ yêu cầu mỗi khi nói chuyện cậu phải bước tới gần, để nó nhìn. Đúng là quá bất tiện, tuy nhiên lúc này anh cần có nước, nên gật đầu đại: - Thôi cũng được. Bác cứ cho cô ấy tới đi, rồi cháu sẽ coi cách cô ấy làm việc mà tính tiền công. - Được rồi, cậu cứ đi đâu chơi đi, lát nữa về nhà sẽ có nước cho tắm! Mà nè, con gái tôi ban ngày không ra khỏi nhà, do nó mặc cảm về bệnh tật. Nó chỉ tới để giúp cậu vào ban đêm, có được không? Bình cũng đành phải gật đầu, tuy nhiên anh cũng dặn: - Riêng hôm nay thì cháu cần có nước tắm bây giờ. - Tôi đã nói rồi, khi cậu về nhà thì đã có nước tắm! Cứ mỗi tối nó tới, dù cậu ngủ rồi nó vẫn làm, như dọn dẹp nhà cửa cho cậu, giặt giũ áo quần. Cậu nhớ khi nào cần lắm mới nên thức dậy gặp nó, đừng làm nó giật mình. Bình vừa gật đầu mà vừa chép miệng: www.vuilen.com 84
  20. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Lại rắc rối đây... Ông già lại lẳng lặng đẩy xe đi. Nhìn cảnh ông cùng con bò ta có thể hình dung ra cảnh người già đi xuống âm phủ! Bình thở dài rồi lửng thửng đi trở về nhà... Quãng đường từ đó về ngôi nhà không xa, nên Bình chỉ đi một lúc là tới và lần này anh thật sự sững sờ, bởi trước mắt anh, hồ nước đã đầy trở lại! - Cái gì vậy? Anh không tin vào mắt mình nên tận tay thọc vào trong nước và khi cảm nhận đó là nước thật thì mới ngẩn người ra… - Không thể hiểu nổi! Anh vừa tắm mà vừa nghĩ tới lời thách đố của Dự. Thì ra ma là như thế này đây! Nhưng ông lão vừa rồi là người thật chứ đâu phải ma, mà tại sao ông ta lại biết khi Bình trở về nhà thì nước sẽ đầy trở lại? Phải chăng người ở vùng này đã quá quen với những chuyện như thế này rồi? Tắm táp xong Bình nghe bụng cồn cào, anh bước tới mở chiếc tủ lạnh củ mèm ra, trong đó ngày hôm qua lúc mới tới anh đã dồn hết những thức ăn dự trữ vào, hôm nay sẽ dùng từ từ... - Ủa, kỳ vậy? Cả một tủ đầy những món như xúc xích, thịt nguội, trứng và cả hai tảng thịt bò lớn nữa, Dự đã cho người nhà đi mua để Bình mang theo và rõ ràng anh đã cho hết vào đây, anh còn kiểm từng món nữa mà. Bây giờ sao lại biến mất hết, hầu như chẳng còn gì? - Không thể tin nổi… chẳng lẽ ai vào trộm hết? Cũng có khả năng đó, bởi lúc nãy đi Bình không khóa cửa. Thở dài chán nản, Bình lẩm bẩm: - Lại phải nhờ người đi mua thức ăn khác rồi! Nhưng cái gây go là sáng nay lấy gì để ăn bữa điểm tâm? Bình đành phải mặc lại áo, định đi ra ngoài để tìm quán xá gì đó, ăn đỡ. Nhưng khi bước ra tới ngỏ, anh thấy có một con thỏ trắng nằm thoi thóp ở đó. Con vật vừa đẹp vừa dễ thương, Bình cúi xuống đỡ nó lên thì nhận ra ở đùi sau của nó bị một mũi tên của ai đó bắn, còn ghim chặt. - Dã man thật! www.vuilen.com 85
nguon tai.lieu . vn