Xem mẫu

  1. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Phần 4 B ị rơi từ trên giường xuống khá đau, nên Thái choàng tỉnh. Anh ngơ ngác nhìn quanh và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà của một căn phòng khá rộng, mà khắp nơi chỗ nào cũng đầy những tượng bằng đủ chết liệu, từ đồng, đá và thạch cao. - Phòng làm việc của nhà điêu khắc! Lúc này Thái mới nhớ lại chuyện đã qua, anh đưa tay sờ khắp người và còn nguyên cảm giác của một cuộc vận động thân thể với cường độ mạnh! - Cô nàng! Thái chồm dậy nhìn quanh lần nữa, không hề có... giường nệm nào ở đây, tuy nhiên mùi hương quyến rũ của phụ nữ như còn phảng phất chung quanh. Anh thử lên tiếng: - Cô ơi! Quỳnh Như ơi! Không có lời hồi đáp. Qua hương thơm còn rất đậm, Thái đoán có lẽ nàng ta mới rời nơi đây không lâu, nên anh bước chậm quanh những pho tượng và định sau khi ngắm một lượt, sẽ trở lại những phòng khác của ngôi nhà. Việc tự dưng mình ở trong phòng này không khiến Thái quan tâm nhiều bằng những pho tượng mà anh đang thấy, hầu như tượng nào cũng giống nhau ở khuôn mặt, vì hình như nó được tạc theo mẫu của cùng một người! - Quỳnh Như! Đến một pho tượng bằng thạch cao, lớn bằng kích cỡ người thật mà vừa nhìn là Thái đã kêu lên, bởi nó y như một Quỳnh Như bằng xương bàng thịt đang ngồi đó! - Ai đây! Thái vừa kêu vừa bước lùi mấy bước, bởi ngay trước mắt anh, chỗ dưới chân pho tượng có một bộ xương người trong tư thế phủ phục! Còn chưa hết bàng hoàng thì chợt Thái nghe có tiếng người sau lưng: - Cậu là người đã tới đây hôm trước phải không? Người hỏi Thái là anh quản gia mà Thái đã từng gặp. Anh ta rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn Thái trong y phục xốc xếch của một người mới ngủ dậy. www.vuilen.com 48
  2. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Cậu... cậu qua đêm ở đây? Thái lúng túng: - Tôi... tôi uống rượu với ông chủ, rồi say... Anh quản gia tròn mắt kinh ngạc: - Uống với ông chủ nhà này? - Từ đêm qua… - Chết rồi! Nghe anh ta kêu lên thảng thốt, Thái ngạc nhiên: - Anh sao vậy? - Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới phải! Cậu có sao không chứ? Thái không muốn thuật lại chuyện mình với Quỳnh Như, anh chỉ nói: - Tôi mới bàn với ông chủ chuyện mua ngôi nhà này, rồi ông ấy làm tiệc mời tôi nhậu. Lúc ấy không thấy anh... Anh quản gia nói một câu làm cho Thái lạnh cả người: - Anh đã nhậu với hồn ma mà không biết! Thái ngơ ngác: - Anh nói gì? Chỉ tay vào bộ hài cốt dưới chân pho tượng, anh ta nói: - Người mà cậu nói đang quỳ ở đó! Thái tưởng mình nghe lầm: - Anh nói gì? Ông ta… Anh quản gia giọng bình tĩnh: - Bữa trước thấy cậu nói chuyện với ông ấy tôi định cho cậu biết mà không kịp. Lúc cậu bị ông ấy đuổi thì tôi mừng, bởi nếu không thì cậu và cậu bạn đã không còn mạng! Ông ấy đã chết từ lâu rồi. Người gặp cậu bữa đó chẳng qua chỉ là… - Hồn ma phải không? Nhìn pho tượng, Thái hỏi: - Tại sao ông ta chết bên pho tượng thế này mà chẳng ai chôn cất? www.vuilen.com 49
  3. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Anh quản gia thở dài: - Thật ra tôi là người đã mai táng cho ông ấy đàng hoàng, nhưng ông ấy không chịu. Hễ đem hài cốt chôn thì thế nào ông ấy cũng phản ứng, nổi điên hành tôi đến chết lên chết xuống, nên cuối cùng tôi phải đem xương cốt đặt lại đúng chỗ lúc ông ấy chết mới yên! Ngừng lại một lúc, anh ta kể tiếp: - Cách đây bốn năm, cô Quỳnh Như là vợ của ông ấy đột ngột ngã bệnh và qua đời thì ông ta như điên như khùng, cứ gào khóc rồi uống rượu, cho đến khi say khước và gục bất cứ đâu. Ông ấy điên vì mất vợ! Nhưng cũng chính vì ông ấy mà cô Quỳnh Như mới chết! Câu chuyện rối rắm, Thái đang định hỏi thêm thì bất ngờ anh quản gia khựng lại, hai mắt trợn ngược và... máu tươi trào ra hai bên mép anh ta. - Kìa, anh sao vậy? Thái chỉ kịp đỡ cho anh ta khỏi bị ngã. Người anh ta mềm nhũn, bất động... Hiểu ra, Thái lẩm bẩm: - Là hồn ma! Tuy đoán việc anh quản gia bị như thế là do động tới hồn ma nhà điêu khắc, nhưng Thái vẫn không nao núng, anh vẫn lên tiếng như nói với người còn sống: - Người ta chỉ kể lại sự thật, sao lại hại anh ấy! Đáp lời Thái là những cơn gió rít bên ngoài vườn. Thái lại càng nói to hơn: - Tôi muốn cô Quỳnh Như lên tiếng đi, có phải cô để cho ma quỷ trong nhà này lộng hành, giết bất cứ ai nói đến chuyện giữa hai người sao? Nếu cần thì cứ hại tôi đi, chứ đừng giết con người tội nghiệp này! Thái vừa nói xong thì cảm giác như đang tuyên chiến với hiểm nguy, anh thu hết nghị lực, đứng trân người và chờ đợi... Vài phút trôi qua mà vẫn chưa thấy có hiện tượng gì khác lạ... Cuối cùng, anh thở hắt ra và nói rất rõ ràng, câu nói như dành cho Quỳnh Như: - Tôi tôn trọng cô và hề có ý gì khác, vậy cô Quỳnh Như hãy tỏ rõ mình không là một hồn ma xấu đi, bằng cách là báo cho tôi biết tôi phải làm gì lúc này. Nếu cô muốn đuổi tôi đi thì cứ làm cho tôi ngã văng ra cửa, nếu không tôi sẽ ở lại đây và hôm nay sẽ làm mâm cơm cúng cô! www.vuilen.com 50
  4. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Thái chờ đợi bị văng ra khỏi cửa. Nhưng đến hơn một phút sau mà anh vẫn còn đứng vững chỗ đó. Anh nhẹ giọng bảo: - Cám ơn cô Quỳnh Như. Tôi sẽ làm như đã hứa! Thái sờ ngực anh quản gia, thấy vẫn còn thở, nên vội kéo anh ta ra ngoài. Trong nhà lúc ấy không có ai khác, Thái phải chạy đi ra phố gần đó tìm mua lọ dầu. Khi anh trở về thì cũng may là anh chàng quản gia cũng vừa tỉnh lại. Anh ta chỉ tay ra ngoài chỗ bờ rào và nói: - Cậu nên gặp người đó... Thái ngạc nhiên: - Gặp ai? - Bà ta vừa quay đi, người mặc áo nâu đó! Thái nhìn ra và kêu lên: - Hình như là bà cụ bữa trước trên xe lửa! Cậu không cần phải đuổi theo làm gì, tôi biết nhà bà ấy. Ngày nào bà cũng tới đây, đứng ngoài nhìn mà. - Bà ta cũng là ma? - Không. Bà ấy chính là... mẹ của cô Quỳnh Như! Thái hoài nghi: - Bữa trước trên chuyến xe lửa bà ta đã biến mất như ma, tôi nghĩ... - Không, bà ấy vẫn còn sống. Là người mẹ đau khổ, kể từ khi cô Quỳnh Như chết thì bà suốt ngày cứ tới đây, nhưng lão Lê Long không cho vào nhà, khiến bà ấy phải lang thang ngoài cửa, khi thì khóc, khi thì chạy đi làm bất cứ điều gì con gái nhờ làm! Muốn đi tìm người đàn bà đó, nhưng nhớ lại lời hứa với vong của Quỳnh Như vừa rồi, Thái bảo: - Rồi anh phải chỉ cho tôi nhà của bà cụ. Còn bây giờ tôi phải đi lo bữa cơm cúng cái đã! Anh quản gia nói nhanh: - Chuyện làm cơm cậu cứ để tôi. Còn cậu, nên tìm ngay bà cụ đi, lúc nãy tôi thấy bà ấy chạy nhanh vì sợ cậu nhìn thấy đó! www.vuilen.com 51
  5. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Anh ta ghi địa chỉ cho Thái rồi gượng đứng dậy, mặc dù còn rất yếu... Thái bước nhanh ra cửa, hướng theo lối đi của bà cụ lúc nãy. Nhà cũng không xa, chỉ mất hơn mười phút là đã tới. Cẩn thận hơn, Thái nhẹ đẩy cửa vào tránh gây ra tiếng động, cứ sợ bà cụ lại chạy mất. Nhưng thật bất ngờ, lúc anh còn đang bước nhẹ thì chợt có tiếng nói phía sau: - Vào nhà thì cứ đường đường chính chính mà đi, việc gì phải rình mò như vậy anh chàng si tình! Vừa quay lại thì Thái đã phải ngớ người ra, bởi người đang đứng đó chính là bà mẹ của Quỳnh Như! Bà ta không nhút nhát bỏ chạy, mà trái lại còn nói huyên thuyên: - Cậu tới đây sao không đem cái giỏ trả lại cho tôi? - Cái giỏ đó đang ở nhà bạn cháu. Hôm đó bà làm cháu đứng ngồi không yên. Mà sao bà biết nhà bạn cháu mà mang tới? - Ở Vĩnh Phong ai mà không biết nhà bạn cậu. Cậu quên là nhà tôi và con gái tôi cũng ở Vĩnh Phong này hay sao? Hôm đó cậu đã tiết lộ tung tích mình, bảo sao tôi không tò mò… Bà bỏ đi vào nhà, lát sau lấy ra cái giỏ đưa cho Thái: - Thật ra đây chính là giỏ của cậu! Thái nhìn thấy chiếc giỏ, anh ngạc nhiên: - Giỏ đồ này là của bác, cháu đang giữ ở nhà bạn cháu mà? Bà cụ cười: - Nhưng bây giờ nó đang ở đây, thì cậu cứ biết nó là của cậu đi! Thấy Thái ngây người ra, bà cụ bảo: - Thôi, không làm cậu thắc mắc nữa, giỏ này là của tôi, nhưng tôi cố ý để quên lại trên tàu là để gửi cho cậu. Bộ mấy hôm nay cậu không mở nó ra xem à? Vừa nói, bà tự tay mở giỏ ra. Thái giật mình: - Pho tượng đồng này là chân dung của Quỳnh Như, sao bác để trong giỏ làm gì? www.vuilen.com 52
  6. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Cậu chưa mở ra xem nên chưa biết những gì kèm theo đây. Cứ lấy ra và đọc đi! Thái nhận một xấp giấy tờ từ tay bà cụ, anh lật từng trang xem và kêu lên: - Sao thế này! Trong tất cả giấy tờ về chủ quyền ngôi nhà cổ của vợ chồng Quỳnh Như thì đều ghi chuyển quyền sở hữu cho... Thái! Tên anh rành rành ra đó, bên dưới giấy tờ đã có công chứng hẳn hoi! - Bác, sao lại... Bà cụ hiền từ: - Tôi lên xe là làm theo ý của con gái tôi. Nó chết rồi, nhưng vong linh nó biết rằng nó sẽ thuộc về ai và những gì của nó sẽ phải chuyển cho người còn sống! Thái xua tay: - Không được đâu bác! Cái này là sở hữu của vợ chồng cô ấy! Cô ấy có chồng... Giọng bà cụ chùng xuống: - Chồng con gì thằng ấy! Ngày trước do thất bại trong làm ăn nên vợ chồng tôi thiếu nợ một số tiền lớn, mà chủ nợ chính là thằng điêu khắc gia đó. Nó bắt ép chúng tôi phải gả con gái mình cho nó khi con Quỳnh Như mới có mười sáu tuổi! Tội nghiệp con nhỏ, không hề yêu, mà thật ra cũng chưa biết yêu là gì... vậy mà phải về làm vợ! Bà phải ngừng lại để khóc, rồi mới kể tiếp: - Nó làm vợ mà như ở tù. Bởi thằng nọ nó ghen tuông, ích kỷ đến lạ lùng! Hầu như nó nhốt con nhỏ trong nhà, không cho bước ra ngoài nửa bước! Nó ghen với bất cứ ai tới nhà, ghen cả với bà con anh em của Quỳnh Như. Trong số này có cả cậu... Thái ngơ ngác: - Sao lại có cháu? Từ nào đến giờ cháu chưa hề quen biết cô Quỳnh Như. Cháu chỉ mới tới nhà cô ấy lần đầu hôm vừa rồi! Bà cụ thở dài: - Cũng tại tôi. Cách đây hơn năm năm, lúc đó con Quỳnh Như chưa có chồng, trong một lần nói chuyện với mẹ cậu Phong, bạn cậu, bà ấy có nhắc tới cậu, bảo rằng cậu vừa tốt nghiệp ngành kiến trúc, đang còn độc thân... www.vuilen.com 53
  7. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Lúc ấy tôi đang muốn tìm người gả con Quỳnh Như để tránh cho nó cảnh phải về làm vợ một người lớn hơn nó mấy chục tuổi, nên tôi có nhờ mẹ Phong giới thiệu cậu... Bà ấy chưa tiện giới thiệu, mà chỉ lấy bức ảnh của cậu tặng cho Phong, đưa cho tôi xem. Tôi lấy ảnh đó đem về cho Quỳnh Như xem, nào ngờ khi vừa trông thấy ảnh thì nó đã reo lên rằng cậu mới là nhân duyên của nó! Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng liên tiếp nhiều ngày liền, lúc nào Quỳnh Như cũng tơ tưởng đến cậu, cứ một hai đòi đi gặp cậu. Tôi chưa kịp giúp nó thì nhà của Lê Long đã thúc hối và đưa sính lễ qua đòi cưới ngay! Món nợ chúng tôi sẽ được xóa nếu tôi đồng ý cho con gái mình lên xe hoa với hắn! Thế là... Bà kể đến đó thì gục đầu khóc nức nở... Thái ngập ngừng một lúc rồi mới dám hỏi: - Sao bác biết cháu ngồi tàu ra Phan Rang mà lên đó đón chứ? - Không phải tôi biết, mà chính con Quỳnh Như. Từ lúc chết đi nó hiển linh, cứ hiện về với tôi, nhờ tôi làm hết chuyện này đến chuyện nọ. Hôm đó chính nó nhắc tôi đi vào Sài Gòn, mua vé tàu về Phan Rang, chỉ tôi biết cậu sẽ ngồi đâu, để tôi lên ngồi kế bên. Mục đích là gửi cho cậu mọi thứ trong cái giỏ này, bởi nó biết trước là cậu sẽ ra Phan Rang để mua ngôi nhà của nó. Và nó cũng biết thế nào thằng điêu khắc gia Lê Long cũng ngăn cản, nên nó đã làm trước mọi thủ tục giấy tờ, nhất quyết giao cho cậu tài sản còn lại đó. - Sao cô ấy không giao cho bác hay người nhà của lão Lê Long? - Tôi đã nói rồi, nó yêu cậu, nó quả quyết là cậu với nó có nhân duyên tiền định, nên giá nào nó cũng chỉ giao cho cậu thôi! Thái còn đang ngẩn ngơ, chưa quyết sẽ nhận hay không nhận số giấy tờ thì bà cụ đã giục: - Cậu về nhà đó ngay đi, không chỉ để cúng cơm cho nó, mà để giúp nó chôn cất bộ hài cốt dưới chân tượng đi. - Nhưng... anh quản gia nói rằng... - Trước đây thì khác, bây giờ khác rồi. Cậu về đó rồi sẽ biết! Thái đành phải xách giỏ đồ đi trở lại ngôi nhà cổ. Vừa tới nơi, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh chàng quản gia đang khệ nệ khiêng bộ xương người ra ngoài. Anh ta bảo: www.vuilen.com 54
  8. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Vừa rồi đã xảy ra một cuộc đấu khẩu dữ dội giữa họ với nhau. Cuối cùng ông chủ Lê Long phải chịu thua. Nhưng khi bó tay, ông ấy đã tính đốt ngôi nhà này chứ không giao nó cho người khác! Tuy nhiên, chính hồn ma cô Quỳnh Như đã kịp ra tay trước, cô ấy khống chế được kẻ đã kiềm chế mình bấy lâu nay, khiến cho ông Lê Long phải chịu bỏ đi. Bây giờ hài cốt của ông ta chỉ còn nắm xương tàn, chứ không phải hồn ma trấn giữ ngôi nhà này nữa. Cậu có thể vào nhà một cách tự nhiên, hình như cô Quỳnh Như đang đợi cậu... Thái rụt rè bước vào nhà, anh ngạc nhiên với mâm cơm đã đọn sẵn ở giữa nhà: - Anh làm tất cả những món này? Anh quản gia lắc đầu: - Không phải. Chính cô Quỳnh Như đã làm chờ cậu! Cô ấy đang ở trong phòng đặt pho tượng mà lúc nãy cậu đã ở đó. Thái bước vào và rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy thay cho pho tượng thạch cao lúc nãy, bây giờ là... một người bằng xương bằng thịt đang ngồi. Người đó là Quỳnh Như! - Cô... cô còn sống? Nàng cười thật mê đấm, cất giọng nhẹ như hơi gió: - Em vẫn là hồn ma. Nhưng từ bây giờ em chỉ là hồn ma của anh thôi! Cứ nhìn và khi nào cần thì em hiện về như thế này, chứ đừng chạm vào người em! Thái nhìn chăm chăm vào nàng. Nhưng trong phút chốc, bóng hình đó đã như làn sương khói, biến mất, chỉ còn lại cái bệ đặt tượng và... mùi hương cơ thể đến ngất ngây... BỐN OAN HỒN TRONG NGÔI NHÀ HOANG T hiện hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chiếc áo dài với bốn màu khác nhau được phơi dài theo dây giăng trước sân. Không phải một lần, mà có đến ba bốn buổi sáng rồi, lần nào đi ngang qua đây Thiện cũng nhìn thấy đúng bốn chiếc áo đó. Người ta phơi cho khô hay cố tình trưng bày nó trước mắt thiên hạ? Gợi tính tò mò, sáng hôm nay Thiện dừng lại khá lâu trước bờ rào, nhìn vào bên trong. Đây là một ngôi nhà tuy không rộng lắm, nhưng có được một khoảng www.vuilen.com 55
  9. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU sân trồng rất nhiều hoa, được cắt tỉa công phu. Như vậy chứng tỏ gia chủ là người khéo tay, có óc thẩm mỹ và… chắc chắn đó là một phụ nữ! - Cậu tìm ai? Câu hỏi của một người lớn tuổi khiến Thiện giật mình quay lại, anh lúng túng trước một ông cụ trọng tuổi: - Dạ... cháu chỉ tò mò... cháu nhìn mấy chiếc áo dài đẹp trong kia... Sợ ông ta hiểu lầm: - Cháu không có ý gì, chỉ bởi thấy mấy chiếc áo đẹp quá, mà lại... - Mà lại phơi hết ngày này sang ngày khác chứ gì! Không ngờ ông ta đọc được ý nghĩ của mình, Thiện cười bảo: - Dạ... Ông cụ nhanh nhẹn mở cổng: - Mời cậu vào nhà chơi. Hơi bất ngờ, nhưng làm sao Thiện từ chối được khi anh có dịp để hiểu thêm về ngôi nhà này, nên anh đáp một tiếng khẽ: - Dạ. Rồi bước theo vào trong. Thiện cứ nghĩ sẽ gặp vài người nữa trong nhà, nhưng anh hơi lạ khi nghe ông cụ bảo: - Già ở đây một mình, nên rất cần có người để nói chuyện cho đỡ buồn. Chắc nhà cậu ở gần đây? Thiện hỏi lại: - Bác ở đây một mình? Nhưng sao… - Sao lại có áo dài để phơi hả? Của con Út... Rồi ông giải thích thêm: - Nó không có đây, nhưng để lâu sợ bị ẩm, nên tôi đem ra phơi. - Vậy mà cháu cứ nghĩ... Ông già cất tiếng cười lớn: www.vuilen.com 56
  10. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Cứ nghĩ trong nhà chắc là có một vài giai nhân phải không! Thiện hơi ngượng, anh nói để chữa thẹn: - Dạ, dẫu sao thì chủ nhân đi vắng của những chiếc áo cũng là những giai nhân! Ông cụ nhìn Thiện với sự thích thú: - Nói chuyện với cậu rất vui, chẳng hay cậu làm nghề gì mà ngày nào cũng đi bộ qua đây? - Dạ... nếu nói là thất nghiệp thì cũng không sai! Bởi cháu đang nghỉ dưỡng dài hạn... Ông già gật gù: - Cậu chưa gì mà đã giống như tôi rồi! Nào, mình uống tách trà để nhìn bạn đồng liêu chứ! Thấy ông vui vẻ nên Thiện cũng dạn dĩ hơn: - Xin phép bác, cháu tò mò muốn hỏi, cô Út ở nhà đi học hay đi đâu ạ? Hình như ông cụ đã chờ câu hỏi đó, ông đáp ngay: - Nó đi học, nhưng lười nên ít khi chịu về thăm già này lắm. Có lẽ tại nơi này buồn quá, không thích hợp với tuổi trẻ. Ông lại hỏi Thiện: - Hằng ngày cậu đi bộ qua đây rồi tới đâu nữa? - Dạ, tới ngôi nhà bỏ hoang trong cánh rừng kia. Câu nói của Thiện vừa dứt thì bất ngờ ông cụ đứng bật dậy, mặt thất sắc: - Cậu... cậu không được tới đó! Cậu không... Thấy thái độ của ông, Thiện kinh ngạc: - Kìa, bác sao vậy? Ngôi nhà ấy là thế nào? - Nó... nó là... Rồi trước sự ngơ ngác của Thiện, ông ta vụt chạy ra cửa và biến mất! Đứng thừ người ra một lúc, Thiện đành phải bước ra. Anh không quên khép cửa lại www.vuilen.com 57
  11. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU cẩn thận trước khi nhắm hướng mà mỗi ngày mình vẫn tới. Tác phẩm viết dở đang cần khung cảnh tịch liêu của ngôi nhà hoang để hoàn thành... Đi được vài mươi bước, chợt Thiện nhớ là nhà chưa khóa cửa, mà như ông cụ nói, không có ai ở nhà, lỡ trộm đạo vào nhà thì sao? Chuyện anh tới ngôi nhà hoang trễ một chút thì đâu có sao... Do vậy Thiện quay trở lại, dự tính ngồi đợi. - Ủa, mấy chiếc áo dài? Không thấy bốn chiếc áo phơi ở sân nữa, Thiện tắc lưỡi: - Xong rồi, bị trộm hết rồi! Thiện hối hận là vừa rồi mình quá hấp tấp và bây giờ biết nói sao khi ông cụ trở lại? Anh còn thừ người ra thì chợt mắt sáng lên khi nhìn thấy bốn chiếc áo đã được xếp thẳng thớm để trên bộ đi-văng! - Ủa...? Thiện chưa tin là thật nên bước tới sát bên nhìn kỹ. Đúng là bốn chiếc áo đã phơi ngoài dây trước sân, không sai! - Có ai trong nhà không? Thiện lên tiếng gọi, nhưng không ai trả lời. Thắc mắc trong đầu Thiện càng tăng khi anh nhìn kỹ hơn, trên mỗi chiếc áo dài đều có đặt một chiếc khăn tay màu trắng tinh! Hương thơm từ những chiếc khăn tỏa ra nức mũi, chứng tỏ ai đó mới vừa ở đây xong! Sự tò mò thôi thúc nên Thiện lấy từng chiếc khăn lên xem, anh thấy trên góc từng chiếc khăn đều có thêu tên khác nhau: Mai Hương, Lan Hương, Cúc Hương, Quế Hương. - Bốn chiếc áo của bốn cô gái! Thiện quả quyết như vậy, bởi qua phân định mùi hương, anh nhận thấy có bốn mùi khác nhau. Vả lại cầm bốn chiếc áo lên, so từng chiếc có kích cỡ không hoàn toàn giống nhau. - Họ là bốn chị em? Xâu chuỗi lại những sự việc, từ sự thảng thốt của ông cụ cho đến sự xuất hiện của ai đó trong nhà này, Thiện có ngay kết luận: - Có gì không ổn trong chuyện này! www.vuilen.com 58
  12. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Và không còn lo ngôi nhà đang mở cửa, Thiện bước nhanh ra ngoài, đi về phía ngôi nhà hoang. Tới nơi, Thiện ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa nẻo đều bị khóa từ bên ngoài, khác với sự bỏ hoang như từ mấy hôm nay anh vẫn thấy và ra vào tự nhiên. Hiểu là ông cụ đã làm, Thiện càng thắc mắc về ông ta hơn. Anh tự hỏi: Ông ta sợ mình phát hiện điều gì trong nhà chăng? Từ mấy hôm nay, Thiện không hề để ý gì ngôi nhà này, bởi có một việc mà thiên hạ thường quan tâm khi vào ngôi nhà hoang nào đó, đó là sợ ma! Mà đối với Thiện, anh không hề có ý niệm gì về điều ấy. Bởi nếu có thì anh đã không chọn nơi như thế này để viết văn! Không nhìn thấy ông cụ ở đó, Thiện đoán ông ta đã trở lại nhà sau khi ngăn không cho anh vào ngôi nhà này. Anh tự nhủ: Mình sẽ có dịp trở lại nhà ông ta. Nhà của tứ mỹ nhân kia! - Cậu Hai, có phải cậu thường tới đây ngồi ngoài gốc cây kia làm việc không? Có người gửi cậu cái này. Người vừa hỏi vừa đưa cho Thiện cái phong bì là một cư dân ở gần đó. Thiện ngạc nhiên hỏi: - Ai đưa cho chị? - Một cô gái, tôi có hỏi tên nhưng cô ấy không nói. Dặn tôi phải đưa tận tay cho cậu khi cậu tới đây. - Lâu chưa chị? - Mới đây thôi, cô ấy vừa đi thì cậu tới. - Nãy giờ chị có thấy một ông lão tới đây khóa cửa hay không? Chị nọ lắc đầu bảo: - Người khóa cửa là một cô gái, chứ không phải ông già. Chính cô này... Thiện bóc bì thư ra, anh thấy nét chữ con gái rất đẹp, chỉ có mấy dòng: “Vào nhà người ta mà không xin phép, suýt nữa đã bị ông già bắt gặp. Lần sau chừa nhé! Chìa khóa giấu ở dưới chậu hoa phù dung bên trái cửa ra vào. Mỗi lần sử dụng xong ngôi nhà, nhớ khóa cửa lại và đặt chìa khóa vào vị trí cũ!” Thiện đọc xong thư định hỏi thêm chị kia, nhưng khi ngẩng lên thì chẳng còn thấy chị ta đâu! www.vuilen.com 59
  13. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Kỳ lạ! Thiện bắt đầu phải suy nghĩ về những điều kỳ quặc ở đây… P hải mất hơn một buổi, Thiện mới nhìn thấy bốn chiếc áo dài xuất hiện trên dây phơi. Điều làm cho anh ngạc nhiên nhất là không nhìn thấy người ra phơi, mà chỉ trong nháy mắt cả bốn chiếc áo đã xuất hiện. Lạ một điều nữa là từ ngày hôm qua tới giờ cả ông cụ cũng không có mặt? Rình cả một buổi mà cũng không thấy được người nào, Thiện hơi nản, anh lần mò sang những ngôi nhà gần đó dò hỏi, nhưng hầu như ai nghe anh hỏi câu: - Chị có biết những ai ở trong ngôi nhà bên đó không? Thì hầu như chục người như một chỉ lắc đầu. Duy nhất có một chàng trai đáp được một câu: - Nhà đó không tiếp xúc với bên ngoài. Anh chờ gặp họ rồi hỏi. Hình như mọi người đều muốn lảng tránh nói về ngôi nhà ấy, nên khi mặt trời sắp lặn mà vẫn chưa có kết quả gì, Thiện đành lững thững đi bộ về nhà. Vừa đi tới góc đường, chợt nghe có hai thanh niên vừa đạp xe vừa bàn tán với nhau: - Bốn con nhỏ bữa nay hát hay hết chê luôn! Bọn chúng nó mặc bốn chiếc áo dài khác màu nhau mà hài hòa, bắt mắt dễ sợ! Nhất là con Quế Hương, nó mặc chiếc áo màu tím nhìn thấy phát mê! Thiện giật nẩy người, anh gọi to: - Này, hai anh! Hai chàng trai nghe kêu thì giật mình dừng xe lại, Thiện chạy đến bên hỏi dồn: - Hai anh vừa nói có cô Quế Hương gì đó hát ở đâu? Nhìn Thiện, đoán anh không phải người bản xứ, nên một trong hai anh chàng nói: - Ở Đà Lạt này mà bây giờ anh còn đi lang thang ngoài đường, không vào phòng trà nghe nhạc thì còn phí phạm nào bằng! Cô Quế Hương là ca sĩ trong ban tứ ca Hương Bốn Mùa, anh từng nghe chưa? www.vuilen.com 60
  14. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Thiện lẩm bẩm: - Mai Hương, Lan Hương, Cúc Hương và Quế Hương... Hai anh chàng cùng reo lên: - Anh biết rồi đó, họ chính là thành viên của ban Hương Bốn Mùa đó. Tới mà nghe đi, đêm nay nghe nói họ sẽ hát riêng tặng cho ai đó mấy bài về Đà Lạt hay lắm! Tối qua tụi này xem rồi, nên bữa nay không định tới... Họ vừa nói xong thì đạp xe đi ngay. Thiện hỏi với theo: - Phòng trà ở đâu? Một người cười to, nói vọng lại: - Tới Đà Lạt mà không biết phòng trà ở đâu thì về nhà đi cha nội! Quả thật là Thiện chưa hề đi phòng trà ca nhạc bao giờ, nên phải dò hỏi. Người chạy xe đêm chỉ rất rành rẽ: - Ở đây có hai phòng trà, nhưng lớn và đông khách nhất là ở Palace, tôi sẽ đưa cậu tới đó! Trên đường đi, Thiện gợi chuyện: - Anh có bao giờ nghe nói về các ca sĩ phòng trà không? Hình như Thiện đã khơi đúng mạch, nên anh chàng lái xe tuôn ra một hơi: - Dân sành điệu phòng trà xứ này ai mà không mê bốn ca sĩ là chị em ruột! - Họ là bốn cô Hương? - Đó đó, anh biết rồi mà còn hỏi! - Thật ra tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Anh đã từng gặp mặt họ chưa? Chắc anh cũng đã biết nhà? Giới chạy xe mà, người nổi tiếng nào mà không từng đi xe của các anh đôi lần? Anh lái xe lắc đầu: - Riêng bốn cô này thì khác. Chưa bao giờ họ đi xe của chúng tôi. Mà ngay cả giới vương tôn công tử xứ này cũng thế, đã có biết bao chàng trồng cây si, tối nào cũng tới phòng trà ngồi say mê nghe các nàng hát, để mong tan giờ đón đưa các nàng về nhà mà chưa một chàng nào toại nguyện! - Chắc là đã có người làm việc đó rồi? www.vuilen.com 61
  15. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Anh chàng gật gù: - Đúng là có người đưa đón! Thiện chép miệng: - Chắc là một đại gia giàu sụ, hay là... Anh tài xế ngắt ngang: - Một cụ già tuổi trên bảy chục. Ông ta lái chiếc xe hai mã lực cổ lỗ sĩ, cà tàng nhất thành phố này! - Vậy sao các nàng chịu? - Bởi... ông ta là bố của các cô ấy! Thiện thở phào: - Vậy mà tôi cứ tưởng… - Tới nơi rồi cậu. Nếu vào nghe nhạc lát ra có đi xe thì nhớ tôi, tôi đậu ở đây chờ! Trước khi xuống xe, Thiện còn hỏi thêm: - Nếu ông già chạy chiếc xe hai mã lực cũ mèm thì sao xe anh bốn mã lực, không thử đuổi theo một lần xem nhà cửa các cô ấy ở đâu? Như bữa nay chẳng hạn, lát nữa anh đợi sẵn, khi các nàng ra, tôi sẽ nhờ anh bám theo nhé. Anh tài xế lại lắc đầu: - Có nhiều người thử làm rồi, nhưng chẳng một ai thành công! Không hiểu chiếc xe cũ mèm đó chạy bằng xăng gì, mà không xe nào theo kịp. Lão già đó lái về hướng ngã ba chùa rồi mất dạng. Đêm nào cũng thế! Nhìn đồng hồ tay, anh chàng giục: - Cậu vào đi kẻo lỡ mất bài “Ai lên xứ hoa đào”. Cô em Út sẽ hát trước bài đó! - Trong số bốn cô, cô nào là Út, cô nào là chị cả? - Cô Út là Quế Hương, cô chị cả là Mai Hương. - Cám ơn anh. Anh nhớ chờ tôi ở đây nhé! www.vuilen.com 62
  16. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Thiện theo dòng người bước vào bên trong. Do đi có một mình nên Thiện được xếp ngồi ở một bàn đơn, nằm ở một góc xa với sân khấu. Anh định xin đổi chỗ, nhưng vừa lúc ấy người phục vụ bước tới cạnh, nói khẽ vào tai Thiện: - Bàn này có người đặt trước cho anh đó. Có một đóa hoa hồng để sẵn đó, người ta gửi riêng cho anh. Anh là Thiện? Thiện ngạc nhiên lắm, anh lẩm bẩm: - Mình đâu có quen ai ở đây? Định quay lại hỏi thêm thì người phục vụ đã đi tự lúc nào rồi! Thiện cầm cành hoa hồng lên, anh thấy có mảnh giấy kèm theo: Khi về nhớ đi thẳng về ngôi nhà hoang. Chị em tôi cần gặp. Mai Hương. - Đúng là họ rồi! Và càng đúng hơn khi vừa lúc đó, người được giới thiệu ra hát là Quế Hương với bài “Ai lên xứ hoa đào”. Cô nàng mặc chiếc áo dài màu tím than nổi bật và đẹp như cô gái liêu trai! - Chiếc áo này! Thiện không dằn lòng được nên đã kêu to lên, khiến cho vài người ngồi gần phải quay sang nhìn vào anh. Rồi một ai đó nói: - Đêm nào cô ấy cũng mặc đúng chiếc áo màu này, nhưng mình không thấy nhàm chán. Trái lại… Khi nàng cất giọng thì hầu như cả khán phòng đều im phăng phắc! Giọng nàng trong trẻo mượt mà, như quyện vào lòng người, khiến bài hát quá nổi tiếng này đã hay lại càng quyến rũ hơn, làm thiên hạ say đắm như quên cả không gian, thời gian... Bản nhạc dứt rồi, thiên hạ vỗ tay rào rào, vậy mà Thiện như còn mê ngủ, anh ngây người ra và khi chợt nhớ đã là người vỗ tay sau cùng! Tiếng vỗ tay lạc điệu ấy đúng ra đã làm cho những người ngồi chung quanh khó chịu, tuy nhiên họ lại hưởng ứng, vỗ tay thêm lần nữa! Chương trình hằng đêm của phòng trà này còn có gần chục ca sĩ khác, nhưng hầu như khán giả chỉ say mê nghe phần trình diễn của bốn chị em tên Hương. Người cuối cùng ra hát là Mai Hương. Thiện chăm chú nhìn còn kỹ hơn nhìn người em hát trước. Bởi cô nàng là người ký tên dưới lá thư mời Thiện tối nay... Tuy nhiên, Thiện hơi thất vọng, bởi khi ra hát, cô nàng lại choàng kín hầu như cả gương mặt bằng một chiếc khăn choàng lớn. Kèm theo là lời cáo lỗi của người xướng ngôn viên: www.vuilen.com 63
  17. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU - Hôm nay do một tai nạn, nên cô Mai Hương không thể xuất hiện trọn vẹn trước quý vị, xin quý vị thông cảm! Mọi người hình như không chú ý lắm đến dung mạo của Mai Hương, mà có người còn nói: - Đến đây là để nghe cô này hát, chứ đâu phải xem dung nhan! Mai Hương được yêu cầu hát đến lần thứ hai. Khi bản nhạc chấm dứt thì cánh lái xe taxi và các tài xế xe nhà đều nháo nhào lên, bởi họ biết, đây là thời điểm mà đêm nào cũng chờ đợi: Xem tận mắt dung nhan bốn cô, cũng như bắt đầu cuộc đuổi theo chiếc xe hai mã lực đang chờ sẵn. Thiện chưa ra vội bởi anh ngại chen lấn, chợt cô phục vụ lúc nãy xuất hiện, cô kéo tay Thiện đi ngược dòng người về phía cửa hậu, nơi dành riêng cho các ca sĩ tới và ra về. Anh chưa kịp hỏi thì cô nàng đã bảo khẽ: - Hôm nay anh sẽ là người lái xe! Thiện chưa kịp có ý kiến gì thì anh đã được đẩy lên chiếc xe Citroen hai mã lực. Đúng là chiếc xe cũ ngoài sức tưởng tượng của Thiện. Anh vừa ngồi sau tay lái thì đã nghe một giọng nói hơi lạ: - Cứ lái với tốc độ tối đa, đừng bao giờ nhìn lại phía sau nhé! Thiện biết lái xe, nhưng chưa bao giờ anh phải lái trong tình trạng như chạy trốn thế này. Bởi vậy khi vừa nổ máy thì anh hơi lúng túng... định cho xe ra khỏi lối đi hẹp dẫn từ hậu trường ra ngoài, nhưng bỗng dưng chiếc xe chồm lên, trong khi Thiện không hề nhấn ga! - Không! Thiện phải ôm vô-lăng thật chặt, cứ sợ xe va phải những người đi bộ hai bên. Xe ra tới cửa, có hàng chục xe khác đã nổ máy, sẵn sàng lao theo. Chợt có mấy người kêu lên: - Sao trên xe không có bốn cô nàng! Thiện muốn quay lại nhìn, nhưng hầu như cổ anh không thể cử động. - Nhanh lên! Thiện lại nghe tiếng người nói phía sau, chứng tỏ đang có người ngồi trên băng sau. - Nhanh lên nữa! www.vuilen.com 64
  18. Tác giả: Người Khăn Trắng ĐỒI THIÊN THU Lần giục này là giọng nói khác. Thiện hầu như chỉ ôm tay lái chứ không hề nhấn ga, vậy mà xe lại lao vun vút với tốc độ kinh hồn! Điều này thật kỳ lạ, bởi chiếc xe cũ kỹ này đâu thể nào chạy đến tốc độ như thế này được? Chỉ một lúc sau thì đã nghe có tiếng reo lên: - Tới rồi! Thiện hoàn hồn, anh nhìn ra và giật mình khi nhận khi trước mặt mình lúc này là ngôi nhà hoang mà anh tới mỗi ngày! Đây là khu vực vắng, hầu như không có nhà cửa chung quanh, mà ngôi nhà lại không có đèn, cũng may là trời đang có trăng non, nên trong bóng tối lờ mờ Thiện vẫn có thể nhận ra ngôi nhà… Nhớ lại lời dặn lúc nãy trong bức thư ngắn, Thiện đánh bạo lên tiếng hỏi: - Các cô bảo tôi về đây để làm gì? Không nghe tiếng trả lời. Thiện hỏi lại lần nữa: - Cô là cô Mai Hương phải không? Vẫn im lặng... Quên cả lời cảnh báo lúc nãy, Thiện quay lại nhìn và… ngơ ngác kêu lên: - Đâu cả rồi? Không có ai ngồi ở băng sau cả! Thiện cất tiếng hỏi lớn hơn: - Các cô đâu rồi? www.vuilen.com 65
nguon tai.lieu . vn