Xem mẫu
- THÔNG TIN EBOOK
Tên truyện: Đồi Thiên
Thu
Chuyện Không Kể Lúc
Nửa Đêm
Tác giả: Người Khăn
Trắng
Thể loại: Kinh dị - Ma
quái
Nhà xuất bản: Thanh
Niên
Ngày xuất bản: Tháng
- 09/2008
Số trang: 144
Kích thước: 13,5 x 20,5
cm
Trọng lượng: 170 gr
Số quyển / 1 bộ: 1
Hình thức bìa: Bìa mềm
Giá bìa: 20.000 VNĐ
--------------------------------
--
Nguồn:
http://vietmessenger.com
Chuyển sang ebook
- (TVE): santseiya
Ngày hoàn thành:
27/03/2010
Nơi hoàn thành: Việt Trì
- Phú Thọ
http://www.thuvien-
ebook.com
- MỤC LỤC
ĐỒI THIÊN THU
ĐÊM ĐỊNH MỆNH
BỐN OAN HỒN
TRONG NGÔI NHÀ
HOANG
CÔ GÁI CÂM TRONG
NHÀ HOANG
- ĐỒI THIÊN THU
Giấc ngủ kéo dài hơn dự
kiến, có lẽ do thời tiết mát
mẻ, mà cũng có thể do cơn
mệt của một ngày đường đi
qua những đoạn đầy bụi và
gập ghềnh, nên Mỹ Uyên
ngủ say chưa từng thấy. Lúc
tỉnh giấc, Uyên đưa tay xem
đồng hồ thì không khỏi giật
mình, đã hơn l giờ sáng!
- Như vậy cô đã ngủ đến hơn
6 giờ liền!
Vừa lúc ấy, có tiếng gọi khẽ
ngoài phòng:
- Cô Út ơi, cô dậy chưa?
Biết đó là tiếng của chị
người làm Tư Sương,
nhưng Uyên vẫn còn vươn
vai trên giường chưa chịu
lên tiếng. Phải cho chị ta lặp
- lại lần thứ hai thì Uyên mới
đáp:
- Dậy rồi. Có gì không chị
Tư?
- Dạ, nãy giờ tôi gọi cả chục
lần mà cô không lên tiếng,
tôi đoán cô còn ngủ nên
thôi . Tôi muốn dọn mâm
cơm ra, sợ để trong phòng
kiến, gián bâu.
- Lúc này Mỹ Uyên mới nhớ
ra, hồi 6 giờ chiều chị ta có
dọn vào phòng cô mâm cơm
nóng sốt, mời cô ăn, nhưng
lúc đó do mệt nên Uyên dự
tính nằm nghỉ một lúc sẽ
ngồi dậy ăn, bởi thật sự lúc
ấy cô đang đói... nhưng ngủ
quên luôn tới giờ.
- Mâm cơm hả?
Uyên lúc này mới chịu nhảy
- xuống giường và mở cửa
phòng trong tư thế mắt
nhắm mắt mở:
- Chị vào lấy ra hâm lại
giùm tôi, tôi ngủ quên...
Tư Sương rất mến cô chủ
nhà này, nên vui vẻ bảo:
- Ngủ ngon hơn ăn mà cô!
Bước tới chỗ đặt mâm cơm,
- bỗng chị ta kêu lên:
- Ủa, cô Út... ăn rồi mà?
Mỹ Uyên giật mình:
- Ăn hồi nào? Sau lúc chị
đem cơm vào là tôi ngủ liền
một mạch tới giờ này, ăn
uống gì đâu!
Chỉ mâm cơm đã sạch thức
ăn, Tư Sương cười:
- - Tưởng cô Út chê đồ ăn nấu
vội của tôi, nào ngờ cô ăn
ngon miệng quá!
Uyên bước tới nhìn vào
mâm cơm, ngạc nhiên kêu
lên:
- Tôi đâu có ăn!
Tới phiên Tư Sương ngạc
nhiên:
- - Vậy ai ăn?
Chị ta quay về phía cửa hỏi:
- Cô ngủ có đóng cửa
không?
Uyên đáp quả quyết:
- Tôi khóa rồi còn gài chốt
nữa! Vừa rồi tôi mở ra thì
chốt khóa còn nguyên mà.
- Nhìn lại cửa sổ vẫn còn
chốt bên trong, Tư Sương
cau mày:
- Đâu có ai lọt vào đây
được? Mà cô Út...
Chị ta định hỏi lại xem cô
chủ mình có lầm lẫn, ăn rồi
mà quên... nhưng Mỹ Uyên
như đã đoán được ý của
chị, vội nói ngay:
- - Bụng tôi còn đói cồn cào
nè, sao có chuyện kỳ vậy?
Uyên hỏi lại:
- Nhà này bộ lâu nay ai
muốn vào thì vào hay sao
chị?
Tư Sương xua tay:
- Dạ, đâu có cô Út! Ở đây là
- biệt lập, vả lại khu vực này
mọi người tôn trọng ông
chủ, nên chưa bao giờ có ai
dám bước vào trang trại
này, chứ đừng nói là trộm
đạo. Mà chuyện này tôi nghĩ
có lẽ... hay là...
Chị không tìm ra được cách
nói nào cho đúng. Bởi trộm
nếu vào phòng thì lấy của
cải, chứ sao lại chỉ ăn cơm?
Còn kẻ gian khác thì...
- Chị nhìn quanh rồi hỏi:
- Cô Út xem có mất mát gì
không?
Uyên nhìn qua một lượt,
thấy chiếc va li để ở đầu
giường vẫn còn nguyên, cô
nói:
- Đồ đạc tôi còn chưa lấy ra
thì đâu có gì để mất!
nguon tai.lieu . vn