Xem mẫu

  1. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Trần Thanh Vân Đề Ấn Giang Hồ Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 83 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Hồi 94 Hồi 95 Trần Thanh Vân Đề Ấn Giang Hồ Hồi 1 Kẻ không liên quan Bốn mùa luân chuyển. Mùa xuân đã sang. Những ngọn núi khoác lớp áo trắng bạc bắt đầu trở lại diện mạo vốn có, lúc băng tuyết tan thành muôn ngàn dòng nƣớc ngoằn ngoèo nhƣ bầy rắn, bò cuồn cuộn đổ mau xuống dƣới chân núi. ở Trƣờng Bạch sơn, khung cảnh này báo hiệu một cuộc sống mới đầy sinh khí đã về. Những ngƣời săn bắn, đào sâm, cắt cỏ Ô lạp sửa soạn họp đoàn, kết nhóm tiến vào trong núi. Đúng thế, ai cũng biết da điêu thử, nhân sâm, cỏ Ô lạp là những đặc sản quý báu ở Trƣờng Bạch sơn và trong ba thứ ấy, da điêu quý nhất. Vì vậy cƣ dân ở vùng núi này cũng có rất nhiều thợ săn, có thể nói gần nhƣ toàn bộ trang tráng mới lớn không ai không lấy nghề đi săn làm sinh kế. Chỉ có những ngƣời lớn tuổi hay một số ít ngƣời chậm chạp, thân thể yếu ớt phải đi cắt cỏ Ô lạp hoặc đào than đá để sống qua ngày. săn thú dữ cần phải can đảm cùng may mắn, thú dữ nhất ở đây là cọp và những con cọp già ngƣợc lại là thứ hung dữ bậc nhất. Tuy ở núi Trƣờng Bạch vốn ít thấy và da của nó không quý bằng da điêu thử, nhƣng ngƣời thợ săn phải đem cả tính mạng mình ra mới hạ đƣợc. Vì thế săn cọp là một việc rất vẻ vang cho ngƣời thợ săn nhất là khi hạ đƣợc một con. Đối với ai săn đƣợc cọp, lập tức trở thành anh hùng. Nếu chƣa bồ, chƣa vợ, tức khắc có ngƣời mai mối đến nhà ngay... Ngƣời săn đƣợc cọp hôm nay lại trúng vào một thanh niên chƣa có ai, tên là "Tiểu Hắc". Tiểu Hắc tuy xấu xí nhƣng lòng không xấu, tiếc là trong làng chẳng có cô gái nào chịu nghía đến cả. Trong làng có bà già mù đƣợc gọi bà Vũ là bà nội của Vũ Duy Ninh, tuy biết đƣợc tin cũng không muốn cho cháu mình theo con đƣờng đi săn. Mai thẩm cũng là ngƣời trong làng, nhà gần bên, một hôm sang nhiều chuyện. Nhìn qua nhà Tiểu Hắc phía đối diện ngẫm nghĩ rồi chợp mắt một cái, xuống giọng cƣời nhạt đâm ngang: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân - Tôi đoán rằng không khéo con cọp này không phải là thằng Tiểu Hắc săn đƣợc! Ngần ngừ thêm chút, tiếp: - vũ Ninh nhà bà tuy chƣa có mụ mai nào giúp nó hỏi vợ, nhƣng ai mà không biết trong làng chúng ta có nhiều đứa con gái đang thầm yêu thƣơng nó, chỉ vì cha mẹ các cô ấy đều nói Vũ Ninh nhà bà... Nói đến đây, đột nhiên im bặt, nhăn răng cƣời một hồi, tựa nhƣ những câu sau có chỗ khó nói. Bà Vũ cƣời gƣợng: - Khỏi nói nữa! Họ bảo nó ăn hại, không dám theo ngƣời ta lên núi săn bắn chứ gì? Thím Mai thoáng hiện vẻ nhăn nhó, cũng gƣợng cƣời đáp: - Nói thế cũng không phải, bọn họ chỉ tiếc Vũ Duy Ninh là tay thợ săn giỏi, trẻ tuổi lại không đi săn mà chỉ đi đào than gì gì đó. Thật ra bọn họ không chịu nghĩ giúp, Vũ Duy Ninh sớm mất mẹ, cha bị cọp giết chết, còn có một mình... trách nhiệm nối dõi tông đƣờng, thì làm sao lại có thể lên núi đi săn kia chứ? Bà Vũ không kềm đƣợc, rơi nƣớc mắt: - Thì cũng vì thế tôi mới không cho nó đi săn, chẳng màng đến chuyện ngƣời ta cƣời cợt khinh rẻ, hai bà cháu cam lòng sống khổ cực thôi! Thím mai vội vàng an ủi: - Làm gì mà tới nông nỗi nhƣ vậy, thằng Vũ Duy Ninh này đã giỏi giang, thêm chăm chỉ, tôi nghĩ sớm muộn gì cũng có ngƣời mà! Bà Vũ lau nƣớc mắt, ngồi im một hồi mới nói: - Thằng Vũ Duy Ninh nhà này nếu thực nhƣ thím Mai nói, thì còn là một đứa may mắn. Chứ có lúc tôi thấy nó khổ quá, đã bảo nó vào kinh thành sống thử xem, lại không chịu đi, nói rằng không muốn để tôi ở nhà một mình, ôi... - Bà đã không thấy đƣờng, mù lòa, Vũ Duy Ninh nó không yên tâm để bà ở nhà một mình là đúng chứ sao? Giả nhƣ có cô nào chịu lấy Vũ Duy Ninh... Bà Vũ chợt cƣời qua màn nƣớc mắt: - Nếu thím Mai thật lòng thƣơng hại bà cháu tôi, sao không gả con Tiểu Nữ bên thím cho cháu tôi đi? Thím Mai kinh ngạc: - Bà Vũ nói đùa thế thôi, chứ con Tiểu Nữ đã có ngƣời hỏi rồi còn gì? Nhƣng ngƣợc lại, Vũ Duy Ninh không giống nhƣ những suy nghĩ của bà Vũ. Hắn muốn đào than đá đem lên kinh thành bán, chỉ vì nhƣ thế mới đƣợc đi theo lão tiều phu say rƣợu kia. Có lần bà Vũ cũng thấy ông ta say khƣớt nằm chết dƣới gốc cây mƣời phần là một con sâu rƣợu làm biếng. Nếu để Vũ Duy Ninh chơi với lão quỷ ấy, thì không bị lão làm cho hƣ hỏng mới là kỳ lạ... Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc lão già ấy xuất hiện. Lão tuổi trạc bảy mƣơi, có một khuôn mặt thô Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân kệch, phóng khoáng, tóc tai rối bời, thân khoác một tấm da dê đã cũ bóng loáng, chân đi một đôi giày cỏ Ô lạp, vai vác một cành thông trên ngọn đong đƣa. Xem ra thì đúng là một gã tửu quỷ. Nhƣng tựa hồ cũng sống một bậc dĩ nhân giang hồ, hào mai không chịu bị trói buộc. Bà Vũ hình nhƣ chợt nhớ đến Vũ Duy Ninh chƣa về, đột nhiên ném chiếc giày trong tay ra chửi: - Đồ say rƣợu chết bầm. Ngƣơi lại tới rủ rê thằng Vũ Duy Ninh đi à? Lão tiều say không đề phòng, bị chiếc giày cỏ Ô lạp ném trúng mặt, hốt hoảng vội lùi lại ba bƣớc, xoa xoa mặt la hoảng: - ái da, bà Vũ, sao bà lại đánh ngƣời? Bà Vũ khí tức đầy ruột, quơ tay cầm chiếc gậy trúc để bên cạnh ngƣời, lập cập đứng dậy, chỉ vào ông ta chửi lớn: - Đánh ngƣời à? Thằng già không biết xấu hổ là gì kia, ta còn hờn là không giết chết đƣợc ngƣơi kia! Lão tiều say tựa hồ rất ngạc nhiên, chớp chớp mắt nói: - Bà Vũ, ta làm gì đắc tội với bà kia chứ? Bà Vũ tức giận quát: - Ngƣơi lại dám đắc tội với ta à? Hừ hừ, ta hỏi ngƣơi, tại sao ngƣơi cứ tới rủ rê thằng Vũ Duy Ninh nhà ta? Lão tiều say hỉ mũi một cái đáp: - Ta tìm Vũ Duy Ninh nhà bà, là muốn rủ nó đánh một bàn cờ, thì có gì là không phải chứ? Nếu bà không muốn thì tôi xin cáo từ. Đoạn quay ngƣời bỏ đi, tiếp tục rảo bƣớc trên con đƣờng nhỏ hƣớng về kinh thành. Bỗng nhiên nghe xẹt một tiếng từ bụi cây phía trƣớc. Lão tiều phu ngƣớc mặt nhìn lên, thì ra là Tiểu Nữu cô nƣơng mặt đằng sát khí: - Ngƣơi là ai? Tên họ gì? Câu nói chƣa ra khỏi miệng, chợt ông ta nghiêng ngƣời chui tọt ra phía sau tảng đá, núp vào một bụi cỏ um tùm. Té ra lúc ấy có tiếng bánh xe lộc cộc từ trên đƣờng vang tới Cỗ xe lừa này từ xa chạy lại, ngƣời đánh xe là một thanh niên tuổi trạc hai mƣơi, mắt sáng nhƣ sao, mày xếch nhƣ lƣỡi kiếm, mặt trắng môi son. Tuy đã vào mùa xuân nhƣng khí trời vẫn còn rất lạnh, song thanh niên đánh xe chạy ào ào trên đƣờng này chỉ khoác một cái áo da hổ không có tay mà không có vẻ gì là rét mƣớt. Hai cánh tay để trần cuồn cuộn cơ bắp, khiến ngƣời ta phải nghĩ thân thể chàng đƣợc đúc bằng đồng bằng sắt. chàng vung vẩy cái roi da dài, cỗ xe không chạy quá chỗ bụi cỏ lão tiều phu say đang núp. "Vù!,, Một viên đá nhỏ đột nhiên từ trong bụi cỏ vọt ra bắn thẳng vào huyệt Thái Dƣơng của thanh niên. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Khoảng cách bất quá chỉ có sáu bảy thƣớc, viên đá lại liệng ra nhanh nhƣ chớp, cứ tình hình này thì thanh niên kia không thể nào tránh kịp, nhƣng khi viên đá cơ hồ sắp trúng huyệt Thái Dƣơng của chàng, chợt chiếc roi da trong tay chàng cong lên một cái nhƣ con trăn khè ra, một tiếp "phập" vang lên, viên đá đã bị ngọn roi đánh tung lên không. Lão tiều say núp trong bụi cỏ thấy đánh lén không trúng, kêu lên một tiếng quái dị, thân ngƣời vọt ra, vung luôn cành thông trên tay, dùng sức toàn thân quét ngang vào lƣng thanh niên một nhát. Đòn mau, sức mạnh tựa hồ chỉ hờn không thể trong một chiêu đánh thanh niên nát ra nhƣ cám. Thanh niên cƣời lớn một tiếng, nhấc chân khỏi chồ ngồi tránh qua cành thông của lão tiều phu say quét tới, ngọn roi da trong tay chàng lại vung lên một cánh nhanh nhƣ chớp vọt tới hai cổ tay của lão tiều phu say. Lão tiều say nuốt nƣớc bọt một tiếng, thân ngƣời lạng qua bên trái, vừa khéo tránh đƣợc một roi của chàng thanh niên, cành thông trong tay lại mau lẹ đâm vào huyệt Đại Điền của đối phƣơng. Một chiêu này thật là Vô cùng âm hiểm tàn độc, chàng thanh niên ngƣời đang lơ lửng trên không, đánh đỡ đều khó, trƣớc mắt đã thấy khó tránh khỏi kiếp số. Không ngờ, thanh niên đã nhƣ lƣờng trƣớc đƣợc rằng lão tiều say sẽ đánh ra đòn này, một phát roi của chàng đánh trƣợt lập tức hai tay rung lên một cái, thân thể đang lơ lửng trên không đột nhiên quay ngoặt sang bên cạnh lƣớt luôn ra ngoài một trƣợng. Hai chân vừa chạm đất, chàng đã hô hô cƣời nói: - Sƣ phụ, có khỏe không? Lão tiều rơi xuống chỗ ngồi đánh xe, đang nắm dây cƣơng giữ con lừa kéo xe dừng lại, đột nhiên sa sầm nét mặt nói: - Ta đã nói bao nhiêu lần rằng ngƣơi không đƣợc gọi ta là sƣ phụ, sao ngƣơi lại quên nhƣ thế? Thanh niên sắc mặt chợt đỏ bừng, khom lƣng nói: - Vâng ạ, thƣa Nhạc đại thúc! Lão tiều say trên mặt lại nở nụ cƣời, nói: - Thế mới phải chứ, nói cho đúng, mới rồi ngƣơi tránh đƣợc một chiêu Bổng Đả Bát Giới của lão phu, thân pháp rất đẹp đẽ, ngay cả lão phu đây sợ bất quá cũng chỉ đến mức ấy mà thôi! Thanh niên hớn hở cƣời nói: - Thật thế sao, Nhạc đại thúc? Lão tiều say vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói: - Lên đây, lão phu có chuyện muốn hỏi ngƣơi! Thanh niên vâng lời bƣớc lên chỗ ngồi, hỏi: - Chuyện gì vậy, thƣa Nhạc đại thúc? Lão tiều say chăm chú nhìn chàng hỏi: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân - Hôm nay ngƣơi chở than tới Thạch gia bảo phải không? Thanh niên gật đầu đáp: - Đúng vậy, bọn họ đốt rất nhanh, cứ ba ngày phải chở một xe đầy tới. Lão tiều say à một tiếng, im lặng một lúc, chợt đổi vẻ mặt cƣời nói: - Mới rồi lão phu tới nhà tìm ngƣơi, bị bà nội ngƣơi chửi cho một trận, lại còn rƣợt đánh nữa chứ! Thanh niên ngƣợng ngập nói: - Bà đã già không biết, ngƣời đừng lấy làm lạ mới phải. Lão tiều say cƣời nói: - Không đƣợc, bà ta sợ lão phu làm ngƣơi hƣ hỏng, hô... hô... ngƣơi nói lão phu làm ngƣơi hƣ hỏng sao? Thanh niên cƣời nói: - Bà nội mà biết cháu theo lão nhân gia luyện võ, chắc sẽ không nói thế đâu. Lão tiều say gật gật đầu, chợt nhảy xuống xe, vỗ vỗ vai thanh niên nói: - Canh hai đêm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ, lão phu có chuyện rất quan trọng bàn với ngƣơi. Thanh niên thoáng sửng sốt hỏi: - Bàn cái gì? Lão tiều say nói: - Đến lúc ấy sẽ nói, bây giờ ngƣơi cứ về nhà trƣớc đi. Nói xong vẫy vẫy tay, vác cành thông lắc la lắc lƣ bỏ đi. Thanh niên đƣa mắt nhìn theo lão tiều say đi xa dần, đánh xe chạy vào thôn, lúc chạy ngang một cây đa to lớn rậm rạp, chợt thấy sau gốc cây có một thiếu nữ đứng, vội kìm cƣơng dừng xe hỏi: - Tiểu Nữu đấy phải không? Một thiếu nữ diện mạo Vô cùng diễm lệ, chợt từ sau gốc cây chuyển ngƣời bƣớc ra. Thanh niên sửng sốt một lúc rồi hỏi: - Tiểu Nữu, cô đứng sau gốc cây làm gì? Thiếu nữ tên Tiểu Nữu cúi đầu ngƣợng ngùng mân mê tà áo nói nhỏ: - Để chờ anh! Thanh niên ngạc nhiên hỏi: - Chờ ta làm gì? Tiểu Nữu liếc chàng một cái, lại cúi đầu nói: - Hôm nay Tiểu Hắc săn đƣợc một con cọp! Thanh niên cƣời, a lên một tiếng nói: - Tiểu Hắc săn đƣợc cọp thì có liên quan gì tới cô? Tiểu Nữu ngần ngừ đáp: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân - Bà em định gả em cho y, mới rồi đã gọi bà mai tới nói chuyện. Thanh niên không cƣời nữa, nói: - ồ, thế thì tốt quá rồi còn gì! Tiểu Nữu bị bất ngờ, ngẩng mặt trừng mắt hỏi: - Anh nói tốt quá à? Thanh niên nói: - Chứ sao, Tiểu Hắc đã trở thành anh hùng săn hổ, cô lấy anh ta chẳng phải rất vẻ vang à? Tiểu Nữu cắn môi hỏi lại: - Anh nói thật lòng đấy chứ? Thanh niên gật đầu nói: - Thật mà, Tiểu Hắc rất thật thà, cô lấy anh ta là đúng. Tiểu Nữu ứa nƣớc mắt nói: - Nói nhƣ vậy là anh tự nhận còn thua kém cả Tiểu Hắc à? Thanh niên khẽ cau mày nói: - CÔ muốn nói sao cũng đƣợc, ta đã nói trƣớc từ lâu rồi là không hề yêu cô mà! Nói xong, giơ roi quát lên một tiếng, dong xe chạy đi. Tiểu Nữu giận xanh mặt, giẫm chân la lớn: - Vũ Duy Ninh! Ngƣơi đừng làm bộ làm tịch! Ta thấy ngƣơi đáng thƣơng nên muốn lấy ngƣơi, ngƣơi lại tƣởng là ta yêu ngƣơi thật à? Phì! Phì! Phì... vũ Duy Ninh lờ đi nhƣ không nghe, chàng cứ đánh xe một mạch về tới cửa nhà, xuống xe vào phòng, thấy bà nội đang vo gạo trên bếp, bèn cất tiếng nói: - Bà nội! Cháu về đây rồi! Bà Vũ cƣời một tiếng đáp: - Ninh nhi, hôm nay bà nấu cơm muộn, cháu có đói không? Vũ Duy Ninh lắc đầu nói: - Không đói đâu, bà cứ từ từ mà làm, Ninh nhi còn phải đi đào một xe than nữa. Nói xong ra cửa sau rút một cái thuổng sắt, cúi đầu định đi. Bà Vũ vội nói: - Cháu vất vả suốt ngày, đã khát nƣớc rồi! Vũ Duy Ninh một chân đã bƣớc qua bậc cửa, trả lời: - Không mệt nhọc gì đâu, sáng mai khách sạn Hồng Tân trong thành cần một xe than, Ninh nhi phải xúc lên xe trƣớc. Bà Vũ nói: - Cháu quay lại đây, bà có chuyện muốn nói với cháu. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Vũ Duy Ninh quay trở lại vào nhà, hỏi: - Chuyện gì vậy, thƣa bà? Bà Vũ nói: - Tiểu Hắc ở nhà đối diện hôm nay săn đƣợc một con cọp. Vũ Duy Ninh lặng lẽ cƣời một tiếng, nói: - Ninh nhi nghe nói rồi! Bà Vũ nói: - Mới rồi có ngƣời tới nói với bà, là chị Mai ở nhà bên cạnh đây gọi bà mai tới nói chuyện, chị ta định gả con Tiểu Nữu cho Tiểu Hắc. Vũ Duy Ninh cƣời nói: - Dì Mai tính toán rất khéo, nhƣ vậy cũng hay, Tiểu Hắc vẫn chƣa lập gia đình. Bà Vũ buồn bã hỏi: - Còn cháu thì sao? Chẳng lẽ cháu cũng chƣa lập gia đình à? Vũ Duy Ninh cƣời một lúc rồi nói: - Bà nội, ngƣời đừng lo cho cháu! Bà Vũ thở dài một tiếng nói: - Tại sao bà lại không lo cho cháu? Bà đã nghĩ rồi, từ sáng mai trở đi, cháu phải theo ngƣời ta đi săn đi. Vũ Duy Ninh không suy nghĩ gì, lắc đầu đáp ngay: - Không, Ninh nhi không thích đi săn! Nói xong, quay ngƣời ra cửa bƣớc đi. Khi chiều xuống chỗ tiếng thuổng đào than của Vũ Duy Ninh vang lên, có tiếng sọt hạ xuống. Làng xóm trên núi chẳng có chỗ nào vui chơi, cho nên nhà nào cũng có lệ đi ngủ sớm, ăn xong bữa cơm tối, ánh đèn trên đỉnh Đại Bình nối nhau tắt, toàn thôn chìm vào màn đêm tối om. Vào canh hai, Vũ Duy Ninh lặng lẽ lách ra khỏi gian nhà tranh, thân hình cất lên, chạy mau nhƣ con chồn ra khỏi thôn. Trong chớp mắt, chàng đã lên tới ngọn một quả núi nhỏ, tới một chỗ bằng phẳng trƣớc lèn núi. Trên lèn núi lúc ấy đã có một ngƣời đang ngồi. Ngƣời ấy chính là lão tiều say mà Vũ Duy Ninh gọi là Nhạc đại thúc. ông ta lặng lẽ ngồi thẳng nhắm mắt, thần thái nghiêm trang, so với lúc say sƣa bét nhè lúc sáng, thì nhƣ là hai ngƣời khác hẳn nhau. Vũ Duy Ninh vừa thấy Nhạc đại thúc đã tới trƣớc mình, vội vàng chạy tới thi lễ nói: - Nhạc đại thúc, cháu tới chậm rồi. Lão tiều say hai mắt từ từ mở ra, khẽ cƣời nói: - Không sao, bà nội ngƣơi ngủ rồi chứ? Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân vũ Duy Ninh đáp: - Dạ phải, bà nghe nói Tiểu Hắc săn đƣợc một con cọp, lập tức có ngƣơi mai mối tới nhà bàn chuyện thông gia, trong lòng bực tức, bèn đổi ý ngày trƣớc, muốn cháu theo ngƣời ta đi săn. Lão tiều say cƣời nói: - Tiểu Hắc trƣớc nay là đồ ăn hại, mà lần này lại săn đƣợc cọp, cũng chẳng lạ gì bà nội ngƣơi bực tức. Vũ Duy Ninh cƣời nói: - Nhạc đại thúc, con cọp mà Tiểu Hắc săn đƣợc là do cháu đánh chết. Lão tiều say chợt kinh ngạc hỏi: - ủa! Ngƣơi giúp Tiểu Hắc à? Vũ Duy Ninh lắc đầu nói: - Không phải, cháu đuổi theo một con thú rừng, không ngờ lại gặp con cọp ấy, nó phóng vào vồ cháu, cháu đánh luôn một quyền vào trán nó, kế nghe phía sau có tiếng ngƣời nên phải vội vàng bỏ đi... Lão tiều say thắc mắc hỏi: - Sao ngƣơi lại bỏ cho ngƣời ta? vũ Duy Ninh nói: - Cháu sợ bà nội lo lắng, từ khi cha cháu bị cọp vồ chết đến giờ, bà lúc nào cũng lo lo sợ sợ, sợ cháu gặp chuyện không hay. Cháu không muốn bà nội biết là lên núi đào than lại gặp nguy hiểm. Lão tiều say cƣời nói: - Nếu bà ấy biết đƣợc rằng ngƣơi có thể tay không đánh chết cọp, thì sẽ không lo lắng gì cho ngƣơi đâu. Vũ Duy Ninh nói: - Đúng thế, nhƣng chẳng lẽ đại thúc đã không dặn đi dặn lại là cháu không đƣợc để cho ngƣời hác biết chuyện theo ngƣời học võ sao? Lão tiều say gật gật đầu một lúc, thu hết vẻ cƣời cợt, nghiêm sắc mặt nói: - Phải rồi, ngƣơi ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi ngƣơi. Vũ Duy Ninh bƣớc tới mặt đất trƣớc chỗ ông ta ngồi, từ từ ngồi xuống, nghiêm trang chờ đối phƣơng mở lời. Lão tiều say chăm chú nhìn chàng một lúc, rồi mới hỏi: - Vũ Duy Ninh, ngƣơi theo ta luyện võ đã đƣợc mấy năm rồi? Vũ Duy Ninh đáp: - Đã ba năm rồi. Lão tiều say gật đầu nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân - Đúng thế, đã ba năm rồi, trong ba năm ấy ngƣơi đã thành tựu vƣợt bậc ngoài chỗ ta dự liệu, có điều ngƣơi chƣa từng bộc lộ cho ai biết phải không? Vũ Duy Ninh nói: - Dạ phải, chƣa! Lão tiều say yên tâm cƣời nói: - Tốt lắm, bây giờ ta hỏi ngƣơi, ngƣơi có nghĩ tới chuyện bƣớc ra giang hồ không? Vũ Duy Ninh lắc đầu nói: - Không, cháu không thể rời khỏi bà nội đƣợc. Lão tiều say cƣời nụ, trầm ngâm một lúc, lại hỏi: - Vậy thì, ngƣơi có chịu giúp lão phu một chuyện không? Vũ Duy Ninh gật đầu nói: - Chịu! Chỉ cần không phải xa bà nội thì dù cho nƣớc sôi lửa bỏng, Duy Ninh cũng nhất định không dám chối từ! Lão tiều say cƣời nói: - Giả nhƣ lão phu muốn ngƣơi đi giết ngƣời thì sao? vũ Duy Ninh ngơ ngác một lúc, lại gật đầu nói: - Cũng chịu! Lão tiều say nhìn chàng chăm chú hỏi: - Có thật không? Vũ Duy Ninh thành thật đáp: - Thật thế, cháu đã biết về đại thúc, nên cũng biết ngƣời mà đại thúc muốn giết tất nhiên cũng là hạng đáng chết, không thể tha đƣợc! Lão tiều say cƣời rộ một tràng hô hô nói: - Duy Ninh, ngƣơi thông minh lắm, thật không uổng công ta dạy bảo ngƣơi ba năm. Vũ Duy Ninh nghe lời bậc dị nhân thƣờng ngày mình rất kính phục ngƣỡng mộ chính miệng khen ngợi, không kìm đƣợc nỗi khoan khoái, cũng cƣời hớn hở. Không ngờ lão tiều say lại thu hết vẻ cƣời cợt trên mặt, trầm giọng nói: - Có điều, nghiêm khắc mà nói, ngƣơi cũng vẫn là một đứa trẻ con không biết gì. Vũ Duy Ninh ngơ ngác một lúc, hoảng sợ hỏi: - ủa, cháu nói sai à? Lão tiều say nghiêm mặt nói: - Đúng vậy, con ngƣời ta tốt hay xấu tạm thời không bàn, nhƣng ngƣơi nói đã biết về lão phu, thật là rất nông nổi. Vũ Duy Ninh nhất thời trợn mắt há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Lão tiều say nói: - Lão phu hỏi ngƣơi, trong ba năm chúng ta quen nhau, ngƣơi đã biết đƣợc bao nhiêu về cá nhân lão phu? Vũ Duy Ninh xúc động nói: - Nhạc đại thúc, đêm nay ngƣời gọi cháu tới đây, rốt lại là muốn nói chuyện gì với cháu? Lão tiều say nói: - Là nói chuyện này đây... ngƣơi biết lão phu là ai? Vũ Duy Ninh ngập ngừng một lúc, khổ não nói: - Ngƣời là bậc dị nhân trong võ lâm, họ Nhạc tên Quan Sơn, ba năm trƣớc đi ngang qua đây, thấy cháu có năng khiếu luyện võ, nên ở lại truyền thụ võ công cho cháu... Nhạc đại thúc, ngƣời rất tốt với cháu, cháu biết mà. Lão tiều say cƣời khẩy nói: - ĐÓ là tất cả những gì ngƣơi biết về cá nhân lão phu đấy phải không? vũ Duy Ninh gật đầu nói: - đúng thế, thƣa đại thúc. Lão tiều say cƣời nói: - Cho nên hôm nay lão phu muốn nói thật cho ngƣơi biết, lão phu không phải họ Nhạc, tên cũng không phải là Quan Sơn, ba năm trƣớc ta toàn là bịa đặt cả... Vũ Duy Ninh kinh ngạc đứng phắt dậy, trợn mắt thất thanh hỏi: - Đại thúc, ngƣời không đùa đấy chứ? Lão tiều say lắc đầu nói: - Không phải, ngƣơi ngồi xuống đi, từ từ bình tĩnh nghe ta nói! Vũ Duy Ninh mặt đầy vẻ kinh ngạc từ từ ngồi xuống, hỏi: - Vậy thì, ngƣời... ngƣời là ai? - Lão phu họ Giải tên Kính Nhân, ngoại hiệu là Vô Địch Thần Quyền, là đặc sứ áo vàng của Tứ Hải Đồng Tâm Minh. - Đặc sứ áo vàng của Tứ Hải Đồng Tâm Minh là gì vậy? - Tứ Hải Đồng Tâm Minh là một hội minh do hai bang, ba giáo, chín môn phái trong võ lâm liên kết tổ chức thành, mục đích là vì võ lâm trừ diệt tai họa, dàn xếp xích mích, tiêu trừ điều giết chóc trong võ lâm. Còn đặc sứ áo vàng là các nhân vật mà Đồng Tâm Minh mời ra dàn xếp những sự cố phát sinh. Hiện nay Đồng Tâm Minh có tất cả mƣời tám vị đặc sứ áo vàng, mà lão phu là một trong số đó! - Uïa... - Lão phu sẽ nói rõ thêm, gọi là hai bang, ba giáo, chín môn phái là gồm Xuyên Gia bang, Hoàng Hà bang, Hắc Y giáo, Bạch Y giáo, Ngũ Thông giáo, Thiếu Lâm, VÕ Đƣơng, Hoàng Sơn, Trung Nam, Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Thanh Thành, Không Động, Nga Mi, Côn Luân, Trƣờng Bạch chín phái. Các bang phái này trƣớc đó vốn đều tự coi mình là chính nghĩa, coi phái khác là kẻ thù, cho nên thƣờng phát sinh xung đột. Về sau có một vị kỳ nhân trong võ lâm tên là Bồng Lai Tiên ông Cát Hoài Hiệp muốn tiêu trừ nạn giết chóc không dứt trong võ lâm, bèn đề xƣớng việc thành lập Đồng Tâm Minh, mỗi bang phái chọn ra hai ngƣời đại biểu thƣờng xuyên có mặt ở Đồng Tâm Minh, cùng nhau xử lý những chuyện thị phi phát sinh trong võ lâm, ví dụ nhƣ đệ tử phái Thiếu Lâm giết đệ tử phái VÕ Đƣơng, phái VÕ Đƣơng có thể tới Đồng Tâm Minh tố cáo, chờ minh chủ Đồng Tâm Minh điều tra xong, nếu chứng minh đƣợc rằng phái Thiếu Lâm sai, phái ấy phải chịu xử phạt thích đáng, nhƣng phụ trách việc điều tra là các đặc sứ áo vàng bọn ta. Lão phu nói nhƣ vậy ngƣơi nghe hiểu rõ không? - Hiểu rồi, vậy thì minh chủ Đồng Tâm Minh là Bồng Lai Tiên ông Cát Hoài Hiệp kia phải không? - Không phải, Bồng Lai Tiên ông là minh chủ đầu tiền của Đồng Tâm Minh, ông ta qua đời lầu rồi. Minh chủ hiện nay là Thánh Hiệp Du Lập Trung. - Làm nổi đƣợc chức minh chủ, chắc võ công của ông ta phải là thiên hạ Vô địch rồi! - Dĩ nhiên, võ công của Thánh Hiệp Du Lập Trung đã đạt tới mức ngƣời trƣớc không có ai bằng đƣợc, có điều sở dĩ ông ta đƣợc cử làm minh chủ chủ yếu lại vì ông ta là ngƣời rất mực sáng suốt ngay thẳng, một câu nói, một việc làm đều là mẫu mực cho ngƣời luyện võ! - Năm nay ông ta đã nhiều tuổi chƣa? - Sáu bảy mƣơi tuổi, có điều ông ta một thân mang thần công siêu phàm nhập thánh, cho nên nhìn chỉ nhƣ một ngƣời trung niên mà thôi. - Hội quán của Tứ Hải Đồng Tâm Minh là ở chỗ nào? - Trƣớc kia là ở ngọn Ngũ Lão trong Lƣ Sơn, sau vì có mấy việc nên dời tới Bắc Nhạn, đến nay thì Đồng Tâm Minh đã thành lập đƣợc sáu mƣơi năm rồi. - Đại thúc đã là đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh, thì tại sao suốt ba năm nay ngƣời lại ở lại chỗ xóm núi này? - ồ, nói ra thì thật một lời không hết đƣợc. Sáu năm trƣớc Đồng Tâm Minh giao cho lão phu một việc mƣời phần khó khăn. Lúc ấy có rất nhiều ngƣời cho rằng lão phu không thể làm đƣợc. Lão phu một lúc làm phách, lại nói ra miệng rằng nếu không làm đƣợc quyết không trở về Đồng Tâm Minh. Cuối cùng sự thật chứng minh là quả thật lão phu không đủ sức làm đƣợc, cho nên sau đó ba năm, lão phu bèn ở luôn tại đây tới nay! Vũ Duy Ninh lo lắng hỏi: - Đại thúc, nhiệm vụ Đồng Tâm Minh giao cho ngƣời là gì vậy? Lão tiều say buồn bã đáp: - Là đi tìm một vị đặc sứ áo vàng mất tích! Vũ Duy Ninh ngạc nhiên kêu lên: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân - ủa Đồng Tâm Minh có một vị đặc sứ áo vàng mất tích à? Lão tiều say gật đầu đáp: - Đúng thế, vị đặc sứ áo vàng ấy tên là Bạch Hiệp Du Ngọc Long, là con của minh chủ Đồng Tâm Minh, cũng là một vị không ai bằng trong mƣời tám đặc sứ áo vàng bọn ta. Tính ngƣời hào hiệp, coi kẻ ác nhƣ kẻ thù. Sáu năm trƣớc y báo với Đồng Tâm Minh xin nghỉ ba tháng, nói là cần đi thăm một ngƣời bạn thân, không ngờ đi rồi không trở về, chẳng ai biết y ở đâu. Minh chủ Đồng Tâm Minh thấy con quá hạn không trở về, cũng biết là y có nhiều kẻ thù, trong lòng lo lắng, bèn phát ra Đồng Tâm Lệnh, nhờ môn đệ hai bang, ba giáo, chín môn phái giúp đỡ tìm ngƣời, mà sau nửa năm vẫn không ra đƣợc y ở đâu Du minh chủ vốn biết lão phu thƣờng ngày chơi thân với Du đặc sứ, bèn sai lão phu phụ trách việc tìm kiếm. Lúc ấy nhiều ngƣời nói rằng một mình lão phu rất khó tìm đƣợc Du đặc sứ, lão phu nhất thời hung hăng, thề là không tìm đƣợc Du đặc sứ thì không trở về. Ngày hôm ấy rời khỏi Đồng Tâm Minh, bắt đầu tìm kiếm, đi khắp chân trời góc bể suốt ba năm, tự biết là đã thất bại, trong lòng đau đớn, chỉ muốn ở ẩn nên tìm tới xóm núi này... Vũ Duy Ninh im lặng nghe tới đó, bèn hỏi tiếp: - Đại thúc hôm nay gọi cháu tới đây, có phải muốn sai cháu giúp đỡ tìm kiếm Du đặc sứ không? Lão tiều say nói: - Không! Lão phu muốn ngƣơi giúp chuyện khác. Vũ Duy Ninh sửng sốt nói: - A, chắc là đại thúc đã biết Du đặc sứ gặp nạn ở đâu rồi chứ gì? Lão tiều say gật đầu nói: - Đúng vậy, cách đây vài này, lão phu tình cờ phát giác ra Du đặc sứ đang trong tay một ma đầu võ lâm, bị y giam giữ trong một địa lao kiên cố dị thƣờng. Vũ Duy Ninh hăng hái hỏi: - Ma đầu võ lâm ấy ở chỗ nào vậy? Lão tiều say mặt hiện vẻ nghiêm trọng đáp: - ở chỗ ngƣơi thƣờng lui tới ấy! Vũ Duy Ninh nhảy dựng lên, thất thanh hỏi: - Sao, là ở Thạch gia bảo à? Lão tiều say nói: - Đúng thế, là ở Thạch gia bảo à! Đây mới là chuyện Vũ Duy Ninh có nằm mơ cũng không ngờ tới đƣợc. Thạch gia bảo là khách hàng quen thuộc lâu năm của chàng, cứ ba ngày là chàng phải chở tới đó một xe than, ba bốn năm nay chàng tới đó không biết bao nhiêu lần. Tuy chàng có cảm giác là ở đó có một điều bí ẩn không hiểu đƣợc, bởi nhiều năm rồi chàng vẫn không rõ bảo chủ Thạch gia bảo là ai, song chàng đối với Thạch Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân gia bảo lại có một mối hảo cảm rất lớn. Bởi ngƣời trong Thạch gia bảo trên dƣới đều đối xử với chàng rất hòa nhã, không một ai có vẻ cậy giầu khinh ngƣời thƣờng thấy ở các nhà đại gia khác, mà về tiền bạc thì không bủn xỉn lần nào chở than đến, ngƣời hầu hạ trong bảo cũng đều giữ chàng lại cho ăn cơm. Vì vậy trong lòng chàng Thạch gia bảo là một nhà từ thiện, nhƣng hiện tại vị Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân trƣớc mặt vừa nói vị bảo chủ Thạch gia bảo là một ma quân trong võ lâm thì làm sao chàng không hốt hoảng lạ lùng? cỏ điều sau lúc kinh hoảng ngạc nhiên xong chàng lại không hề hoài nghi gì lời nói của Giải đại thúc, vì Thạch gia bảo quả có một chỗ chàng thấy không rõ ràng, mà chỗ ấy lại đủ để chứng thực rằng Thạch gia bảo đúng là có một bí mật không thể nói cho ngƣời ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng ngạc nhiên của Vũ Duy Ninh, Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân bỗng nhiên cƣời khẽ một tiếng nói: - Trƣớc nay ngƣơi vẫn nghi ngƣời trong Thạch gia bảo rất tốt có phải không? Vũ Duy Ninh gật đầu nói: - Đúng thế cháu nghi rằng họ rất lƣơng thiện. Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân cƣời nhạt nói: - ĐÓ mới là chỗ Vô cùng thâm hiểm của bọn họ, bọn họ bề ngoài làm ra vẻ rất lƣơng thiện, nhƣng trong cốt tuỷ thì chứa đựng sự tàn nhẫn độc ác, chuyên môn làm những việc Vô pháp Vô thiên. Vũ Duy Ninh hỏi: - Bảo chủ là ai? Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân nói: - Là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, ngƣời này khoảng trên dƣới năm mƣơi tuổi, chắc ngƣơi đã có lần gặp qua, y diện mạo rất đoan chính, có hai hàng lông mày xếch xếch dài dài, rất ƣa mặc áo dài màu trắng. Trần Thanh Vân Đề Ấn Giang Hồ Hồi 2 Ngƣời tốt - Vũ Duy Ninh tại sao đêm qua ngƣời lại không ngủ yên vậy? Vũ Duy Ninh chúm chím cƣời nói: - Chu đại thúc, ngƣời cũng lại muốn chòng ghẹo tôi nữa à? Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân Đầu bếp họ Chu cƣời hô hố nói: - Không không, già này lúc tuổi còn trẻ nhƣ chú bây giờ, tối đến cũng thƣờng không ngủ yên. Một vị đầu bếp khác họ Đồ cƣời hỏi ngay: - Nghĩ đến nữ nhân phải không? Đầu bếp họ Chu nói: - Chứ không à, nghĩ tới nữ nhân một cái là trằn trọc, trăn trở, suốt đêm không ngủ yên, cứ gọi là xuân sắc não ngƣời không thể ngủ đƣợc là lão đó. Đầu bếp họ Đồ đƣa mắt nhìn qua Vũ Duy Ninh cạnh đống than cƣời hỏi: - Vũ Duy Ninh chắc ngƣời cũng nghĩ đến mụ nào chứ gì? Vũ Duy Ninh xấu hổ cƣời nói: - Đừng đoán mò tôi chẳng nghĩ đến mụ nào cả. Đầu bếp họ Chu nói: - Không cần xấu hổ sợ hãi, con trai tới tuổi chú, chẳng ai lại không nghĩ tới nữ nhân cả, để hôm nào rảnh, già này dắt chú đi vui vẻ một phen, đảm bảo sau đó chú sẽ ngủ một giấc tới sáng bạch. Vũ Duy Ninh không đáp chỉ cƣời hì hì mang cái sọt không trở ra ngoài. Không lâu một xe than đã xuống hết, đầu bếp họ Chu vẫy gọi chàng nói: - Vũ Duy Ninh đừng quên lời nói của Vân quản gia dặn bảo ăn cơm xong hãy về. Vũ Duy Ninh vui vẻ ngồi vào bàn cƣời nói: - ăn cơm ở đây mãi thật là không biết điều... Đầu bếp họ Chu bƣng cho chàng một bát canh nói: - Thôi mà lại khách sáo làm gì? ăn xong bữa cơm trƣa, Vũ Duy Ninh chợt hai tay ôm đầu, khuỵu chân xuống đất kêu lên: - Lạ quá, sao tôi lại đau đầu quá. Đầu bếp họ Đồ ngơ ngác hỏi: - Có chuyện gì vậy? Vũ Duy Ninh mặt mày nhăn nhó đáp: - Ai mà biết mới đây còn khoẻ khoắn bình thƣờng lại đột nhiên đau buốt lên thế này, ái da... Đầu bếp họ Đồ ngạc nhiên hỏi: - Đau lắm à? Vũ Duy Ninh căn răng nói: - Đúng thế nhƣ là con dao chặt vào vậy. Đầu bếp họ Chu bƣớc tới đỡ chàng dậy nói: - Giống nhƣ là bị trúng gió, đi! Tới chỗ giƣờng của ta nằm nghỉ một chút. Phòng các đầu bếp cũng sát vách phòng ăn, Vũ Duy Ninh đƣợc đầu bếp họ Chu đỡ vào phòng xong Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân tựa hồ rên rỉ càng lúc càng đau thêm, cứ nằm trên giƣờng rên rỉ. Đầu bếp họ Chu cảm thấy không hay, lập tức sai một bảo đinh đi báo với Vân quản gia, không lâu sau Vân quản gia tới nơi, bắt mạch cho Vũ Duy Ninh xong, ông ta lộ vẻ ngờ vực nói: - Lạ thật, mạch vẫn bình thƣờng mà. ông ta cau mày trầm tƣ một lát, chăm chú nhìn Vũ Duy Ninh hỏi: - Vũ Duy Ninh trƣớc nay ngƣời có thƣờng bị nhƣ thế này không? Vũ Duy Ninh vừa rên vừa đáp: - Tháng trƣớc bị một lần, đau buốt cả nửa ngày mới hết, ái da... Vân quản gia gật đầu nói: - Có lẽ trong óc ngƣời bị tổn thƣơng mạch máu nhỏ nào đó, chờ lão phu bốc cho ngƣời một thang thuốc xem sao! Nói xong ông ta đứng dậy bƣớc ra ngoài. Vũ Duy Ninh vội nói: - Không dám làm phiền Vân gia, tiểu nhân nằm nghỉ một lúc sẽ về mà! Vân quản gia nói: - Không đƣợc, hôm nay ngƣời không nên về, lão phu có một bài thuốc trị bệnh đau đầu rất hay, không biết có trị đƣợc tận gốc bệnh đau đầu của ngƣời không nhƣng bài thuốc này phải hai giờ uống một lần, uống liên tục ba lần mới có công hiệu, đêm nay ngƣời cứ ở lại dây, sáng mai hãy về. Vũ Duy Ninh còn đang nghĩ hay quá, Vân quản gia đã bƣớc ra khỏi phòng. Trần Thanh Vân Đề Ấn Giang Hồ Hồi 3 Thạch lao Vũ Duy Ninh trong lòng suy nghĩ, chân đã sải bƣớc tới trƣớc gian địa lao thứ hai. Chỉ thấy trong lao phòng quả nhiên có một ngƣời xếp bằng ngồi trên chiếc giƣờng gỗ Ngƣời ấy tuổi trạc bốn mƣơi, mặt dài rất khó coi, mắt nhỏ mà tròn, môi nhọn mà miệng rộng, ở giữa là một cái mũi hếch, lại thêm mái tóc dài rũ xuống vai mới nhìn thật giống hệt một con chồn. ủa, đây mà lại là con trai của Thánh Hiệp Du Lập Trung ƣ? Là đặc sứ áo vàng của Tứ Hải Đồng Tâm Minh, Bạch Hiệp Du Ngọc Long sao? Vũ Duy Ninh bất giác ngầm hít một hơi khí lạnh, nhƣng chàng lập tức nhớ tới câu lấy dung mạo xét Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. Đề Ấn Giang Hồ Trần Thanh Vân ngƣời là lầm, nên một tia nghi ngờ lóe lên trong óc lập tức tiêu tan, lúc ấy bèn ôm quyền hƣớng về quái nhân trong lao phòng hỏi: - Vị đại hiệp này có phải là Du đặc sứ của Tứ Hải Đồng Tâm Minh không? Quái nhân trong lao đã sớm thấy một thanh niên lạ mặt bƣớc tới, đang lúc lạ lùng, nghe xong câu nói của Vũ Duy Ninh, bộ mặt xấu xa gớm ghiếc hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: - Tại hạ chính là Du đặc sứ, ngƣơi là ai? Vũ Duy Ninh đáp: - Tiểu nhân là Vũ Duy Ninh, chịu sự ủy thác của Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân đại thúc lén vào bảo cứu ngƣời! Bạch Hiệp Du Ngọc Long cả mừng nói: - Tốt quá, ngƣơi mau mau mở khóa đi! Vũ Duy Ninh tự nhiên không dám chần chừ, vội mò mẫm trong chùm chìa khóa vừa đoạt đƣợc chọn ra một cái đút thử vào lỗ khóa thì lọt, nhƣng thử tới cái thứ tƣ thì mới mở đƣợc cửa lao phòng. Cánh cửa chấn song vừa mở ra, Bạch Hiệp Du Ngọc Long đã nhƣ ngọn gió nhanh nhẹn bay ra khỏi địa lao, ông ta nhìn về phía cửa địa đạo một lúc, vƣơn tay cầm luôn chùm chìa khóa trên tay Vũ Duy Ninh hỏi gấp: - Tình hình bên ngoài ra sao? Vũ Duy Ninh đáp: - Hai ngƣời gác ngoài cửa tháp và Hắc Diện Diêm La Uất Trì Hƣng đã bị tiểu nhân điểm huyệt, nhƣng hai ngƣời canh giữ cửa tháp cứ hai khắc là thay phiên, cho nên đại khái trong khoảng thời gian hai khắc thì không đến nỗi bị ngƣời trong bảo phát hiện. Bạch Hiệp Du Ngọc Long có vẻ rất phấn khích, lại hỏi gấp: - Ngƣơi làm thế nào lén lọt đƣợc vào Thạch gia bảo? Vũ Duy Ninh đáp: - Tiểu nhân là ngƣời trên núi Trƣờng Bạch đào than để kiếm sống. Thạch gia bảo này là khách hàng quen của tiểu nhân, cứ ba ngày chở một xe tới bán. Ba năm trƣớc Giải đặc sứ qua xóm núi Đại Bình Đính, nhận thấy tiểu nhân có căn cơ bèn truyền thụ võ công cho. Lần này Giải đặc sứ dò thám biết đƣợc Du đặc sứ bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giam cầm ở đây, nên sai tiểu nhân... Bạch Hiệp Du Ngọc Long chỉ nghe tới đó cũng đã hiểu đƣợc đại khái, nên không cần nghe tiếp nữa, lập tức chia chùm chìa khóa ra đƣa một nửa cho Vũ Duy Ninh nói: - Nhanh lên! Chúng ta chia nhau mở các phòng trong địa lao. Vũ Duy Ninh thoáng ngơ ngác hỏi: - Du đặc sứ định cứu hết những ngƣời bị giam ở đây à? Bạch Hiệp Du Ngọc Long gật đầu nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
nguon tai.lieu . vn