Xem mẫu
- Phần 74
Giương Cờ Trắng
Một túi nước đá chà qua mặt,Tư Dao đã tỉnh lại.Cô đang nằm ngửa, đã bắt đầu có
cảm nhận. Cô lại trở về ngôi nhà, đang ở ngay phòng của mình.
“Tốt rồi,nữ diễn viên chính đã tỉnh. Hiện nay tính mạng của mọi người đều nằm trong
tay cô”.Dương Tín Chí bình thản nói.
“Bố và anh Chí ạ, tính mạng con người là trên hết, Tư Dao bị bệnh tim, mọi người
nên đưa cô ấy đi viện”.Lâm Nhuận dường như nài nỉ.
“Vớ vẩn! Ai cần con phải nhắc ? Nhưng phải chờ nó nói xong đã”. Vẻ mặt Chung
Thục Minh cũng đượm vẻ ái ngại.
Tư Dao định nhổm dậy, Tín Chí biết giờ đây cô gái này đã như chim trong lồng, nên
đưa mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ năng nổ khỏi cần lo ngại gì.
Cảnh tượng mà cô rất sợ phải nhìn thấy đã ở ngay trước mắt: Lịch Thu và Tử Phóng
đã bị trói đánh đai hai tay ngoặt ra đằng sau thít lên cổ.
“Hôm nay các người đã nhìn thấy cái chuyện rất không nên nhìn, chắc các người hiểu
ý tôi chứ?” Tín Chí nói với Tử Phóng và Lịch Thu.” Đương nhiên bọn tôi rất tự tin,
nếu để cho các người được sống thì mọi người rất có thể đều được bình an, nhưng
cái điều ‘có thể’ này lại nằm trong tay cô Tư Dao của các người”.
Hắn chợt xoay người: “Cô Dao hãy nói cho bọn tôi biết mọi chuyện, nhất là bí mật về
Lý Bá Thuỵ mà Viên Thuyên để lại cho cô. Cô nói ra rồi,thì mọi ân oán ở đây sẽ xí xóa
,cô cũng khỏi phải bị ám ảnh nặng nề gì nữa. Đời người con gái trẻ hãy còn dài,cô
phải mang gánh nặng ấy thực là rất không công bằng!”
”Tôi không biết bí mật gì hết,nếu biết,thì sao tôi laị không kể với Lâm Nhuận, hoặc
báo cho công an?”
”Nguyên nhân thì có nhiều, ví dụ Lý Bá Thụy thì tham lam, Viên Thuyên thì rón rén
cẩn thận… Cô hãy nói đi,thực ra bọn tôi thừa biết cô đã tìm ra sự thật”.
Lúc này bà già hàng xóm bước vào nói nhỏ: “Các vị nên mau mau lên,gần đây không
chỉ có các vị,mà hình như còn có ai đó vẫn lén theo dõi ngôi nhà này, tôi chỉ sợ sẽ rách
việc mất thôi!”
Tư Dao hằn học nhìn bà ta: “Mụ đã…”
Lâm Nhuận cười nhạt : “Cả nhà chúng ta thật là… Bà ấy là cô của anh. Bố anh đã
mua ngôi nhà hàng xóm, để tiện canh chừng em, không ngờ cũng có lúc được việc. Khi
em vừa gõ cửa bên đó,thì cô anh đã gọi điện cho bố anh ngay”,
Bọn người Đắc Quảng –cha của Chung Lâm Nhuận- hành động đều luôn dày công
tính toán.Tư Dao đã hiểu, tại sao bọn sát thủ của Đắc Quảng biết rõ mình ngủ ở
phòng của Lâm Nhuận, thì ra là nhờ bà cô của Lâm Nhuận chỉ điểm. Sau khi Thường
Uyển về ở với cô,bà ta đã từng hỏi thăm, cô nói là Thường Uyển ngủ trên gác,cô ngủ
dưới nhà.
Tín Chí gắt gỏng: “Này,cậu Lâm Nhuận chớ ăn cây táo rào cây sung nhé!”
”Ai là táo,ai là sung?Bố có lú lẩn không thế?” Lâm Nhuận nhìn cha.
“Hỏi câu này khá đấy, con hãy trả lời trước zem?” Ông Chung Thục Minh không hề né
tránh ánh mẳt của Lâm Nhuận.
“Nếu là làm điều ác, là giết người ,tham ô,phạm pháp,thì con không thể chấp nhận!
Nếu ‘cây sung’ là Dao Dao-người con yêu mến,một cô gái vô tội, cứng cỏi-thì dứt
- khoát con sẽ rào!” Câu nói của Lâm Nhuận khiến Tư Dao rưng rưng nước mắt.
Mắt ông Chung Thục Minh cũng ươn ướt.
Ta đã không biết cách dạy con?
Hay là con đường này ta đã đi quá xa,chính ta cũng mất phương hướng rồi?
”Con đã làm cho bố và mẹ rất thất vọng”.
“Bố đừng ngoặc mẹ con vào chuyện này. Mẹ con chỉ là bù nhìn,bà ấy không biết mọi
chuyện bố và anh Tín Chí làm”.
“Câm đi!” Ông Thục Minh vung tay, mép Lâm Nhuận đã rỉ máu.
Tín Chí biết bây giờ hắn phải điều hoà tình thế,nên sẵng giọng: “Tôi cho cô Tư Dao
một phút suy nghĩ,sau một phút nếu cô không nói ra chỗ Lý Bá Thụy cất giấu bí
mật,thì nhà báo Tử Phóng sẽ được chờ đồng nghiệp đăng cáo phó cho. Sau một phút
nữa, nếu cô vẫn im lặng thì cô Lịch Thu sẽ được lên thiên đường hội ngộ với em gái
và ba phút sau cô sẽ phải “Đau thương đến chết”, để thực hiện nổt lời nguyền!”
Tư Dao lắc đầu. Tín Chí giơ tay chăm chú nhìn đồng hồ.
Mình còn có thể làm gì nữa?
Sau khi chúng đã biết về bức tường kép, thì ai có thể tin lời hứa “sẽ được bình an vô
sự” của chúng? Lời chó sói hứa với cừu, đều là khúc dạo đầu của bữa ăn tối mà thôi.
Nhưng nếu không nói, thì lời hăm dọa của chúng đâu phải trò đùa?
Một phút trôi đi còn nhanh hơn cả một giây.
Khi Tín Chí nói “hết giờ” thì Tư Dao mở miệng: “Nếu tôi nói ra các người phải giữ
lời hứa”.
“Đúng là cô có biết thật!” Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Tư Dao.
“Khoan đã!” Lâm Nhuận bỗng cắt ngang. “Tôi hỏi lại : nếu Tư Dao nói ra thì các
người có thực hiện lời hứa không?”
Tín Chí nói: “Khỏi cần băn khoăn những thứ “nếu” làm gì. Đắc Quảng xưa này luôn
nhớ giữ chữ tín để giành thắng lợi. Trước khi chú Nhuận về Giang Kinh,chúng ta đã
giao hẹn phải tìm cách lấy bằng được ‘bí mật’, đồng thời bọn tôi sẽ tha cho Tư Dao.
Điều này đương nhiên làm được. Chỉ cần cô ta khai ra,thì chúng tôi sẽ dừng lại,không
làm to chuyện nữa!”
Tư Dao thở dài tuyệt vọng, nói nhỏ: “Nó ở trong cái áo lông của tôi…các người rạch
cái mền ra là thấy ngay”.
Ở vạt áo bên trái có một đường chỉ khâu tay.Rạch nó ra,bên trong có một mảnh giấy
gấp vuông vức.
“Lẽ nào đây là…” Chung Thục Minh đứng dậy.
“Đúng,chú ạ! Đây là sơ đồ cấu trúc ngôi nhà!” Dù đang lúc rất hưng phấn thì giọng nói
của Tín Chí cũng không mảy may xúc động.
Chung Thục Minh thật sự thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao ông ta luôn tin rằng
Lý Bá Thụy nhất định cất giấu bí mật trong ngôi nhà này. Ông ta rất hiểu Lý Bá Thụy:
một kiến trúc sư tài ba,không chỉ giỏi thiết kế bên ngoài bên trong,thậm chí kể cả
trang trí nội thất của một công trình,mà còn rất giỏi chế tác các thiết bị cơ học tinh vi
nữa.Chính vì có tài cao,nên ông Thụy không tin bất cứ ai,và cũng không nhẹ dạ đặt
chân vào một nơi nào đó. Ông Thụy tham lam một cách ‘cẩn thận’. Vì sở hữu một số
của cải đáng kể,nên ông Thụy luôn sống trong nỗi sợ hãi - sợ mất của.
Thực ra chính ta cũng chẳng hay ho gì, có điều,ta không thu mình trong ‘hang động’
của bí mật một cách tiêu cực,ta luôn tích cực xuất kích,phải nắm trong tay số phận
của mình.
- “Đây là bức tường kép,chú ạ! Cháu đọc các bản vẽ kiến trúc khá thạo. Vị kiến trúc sư
cao tay như Lý Bá Thụy không thể để chừa lại một khoảng không gian vô ích…có lẽ
xung quanh là vật liệu cách âm,không thể nhầm được…À,trong này còn gợi ý cách mở
nó,có lẽ phải xuống dưới tầng hầm”. Mắt Tín Chí loé lên một nét kỳ dị.
Tử Phóng, Lịch Thu và Tư Dao đều hiểu ,tất cả mọi điều đều không thể cứu vãn
được nữa.
Nơi ẩn nấp, lối đi bí mật ..mà ông Lý Bá Thụy dày công thiết kế sắp bị lộ hoàn toàn.
Khi chúng thật sự đoạt được bí mật rồi, liệu có ai trong số họ sống sót không?
Điều đáng buồn của loài người là có thể đoán trước kết cục của mình.
“Được, vậy thì khẩn trương lên, chúng ta xuống tham quan!” Chung Thục Minh vừa
nói vừa bước ra khỏi căn phòng.
“Xin lỗi, vì tôi không còn lựa chọn nào khác”. Tư Dao khe khẽ sám hối.
Mọi người đều hiểu chẳng mấy chốc bọn người kia sẽ bới tung bức tường kép,rồi lại
quay lên đây.
Tội Ác Và Trừng Phạt
Thật kỳ lạ, đã rất lâu mà không thấy Chung Thục Minh và Dương Tín Chí quay trở lại.
Cũng thật hết sức khó hiểu, nếu không tìm thấy thứ mà họ cần,thì chắc chắn họ sẽ
trở lại tiếp tục đe dọa Tư Dao, chứ không thể cứ tìm mãi, cố đấm ăn xôi, chỉ tổ phí thì
giờ. Họ là những người sành sỏi kỹ thuật uy hiếp dụ dỗ kia mà!
Ở dưới tầng hầm, Tín Chí mở cái hộp sắt. “Chú ạ, đây là điểm tập trung toàn bộ đầu
mối hệ thống điện, điện thoại, ca-mê-ra, hệ thống cảnh báo…Theo bản vẽ này thì
công tắc điều khiển để mở tường kép cũng nằm trong này,chắc chắn dây điện sẽ từ
đây đấu vào cửa tường kép” . Nói rồi, hắn ấn công tắc.
Màn hình tinh thể lỏng nhấp nháy, đòi nạp mật mã.
Tín Chí cười cười : “Chú xem, Lý Bá Thuỵ cực kỳ tỉ mẩn cẩn thận, mỗi bước thao tác
không dễ gì mà qua được. Thiết kế này khiến cho ai đó dù cố ấn bừa công tắc cầu
may, cũng vô ích.”.
Chung Thục Minh mỉm cười : “Chúng ta có biết mật mã không?”
”Chú vẫn thích thử cháu như hồi còn nhỏ à?”
”Lấy được nó, thì chú cháu ta có thể tiếp tục duy trì mọi lạc thú. Cháu hãy thử nhập
tên văn bản máy tính của bản vẽ này xem? Cột màn hình này khá dài rộng, có thể chứa
được bao nhiêu ký tự?” Chung Thục Minh thầm thở than, tại sao chàng trai luôn luôn
rất ăn ý với mình này lại không phải là Lâm Nhuận?
Sau khi đã nhập tên văn bản in trên đầu bản vẽ, màn hình hiện ra dòng tiếng Anh xác
nhận mật mã đã chuẩn xác.
Cửa vào tường kép đã mở ra thật.
Không gian bên trong không lớn, rộng hơn một mét, sâu hai mét,cao hơn đầu người;
hai bên “tường” là hai hàng giá gỗ,trên đó xếp các chồng kẹp văn bản.
“Chắc phải ở đây!” Chung Thục Minh bước vào, bật đèn pin và bắt đầu lật giở các
kẹp giấy tờ. Ông ta thấy Tín Chí vẫn đứng ngoài canh gác. “Này, các bí mật liên quan
đến Đắc Quảng cũng là liên quan đến cháu,cháu cũng vào tìm giúp chú đi!”
”Vâng, cảm ơn chú đã tin cháu”. Tín Chí bước vào, cũng bắt đầu lục lọi.
Cánh cửa vào tường kép đã tự động đóng lại.
Lật giở một hồi, Tín Chí cau mày: “Chú ạ, hình như đám giấy này chẳng có liên quan
gì, phần lớn là các mẩu báo cũ cắt ra, cả báo tiếng nước ngoài nữa. Vô lý thật, trong
- các kẹp này thì toàn là giấy trắng. Chú ơi, hay là cứ bảo các anh em khuân về bằng
hết, rồi chúng ra lục tìm sau?”
Chung Thục Minh nghĩ ngợi rồi nói : “Cũng được, nhưng phải đưa con bé Tư Dao đi
theo,còn hai đứa kia thì xử lý ngay tại chỗ!”
Tín Chí giơ tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa bất động.
Hắn đấm mạnh vài cái, nhận ra rằng cánh cửa này bằng thép thật sự, không nhúc
nhích trước những cú đấm đá thô bạo.
Hắn mở di động, dưới ánh đèn pin mờ mờ,thấy máy không hề có sóng vì tường kép
này vừa cách âm lại vừa bưng chắn rất kín.
Tín Chí vã mồ hôi trán : cửa tự động đóng, không tìm được mẩu giấy tờ nào có giá
trị,chứng tỏ tường kép này có thể là một cái bẫy!
Chung Thục Minh cũng nhanh chóng nhận ra tình thế nghiêm trọng: “Bọn ta trúng kế
hay sao?” Tâm trạng ông ta từ kinh ngạc dần chuyển sang phẫn nộ: cho đến chết, Lý
Bá Thụy vẫn chơi khăm người ta!
”Có ai ngoài kia không? Chúng tôi ở đây!” Thục Minh gào to. Ông ta nhớ lúc nãy Tín
Chí đọc bản vẽ,nói rằng bốn bề tường kép này ốp vật liệu cách âm.
“Chú đừng lo,cái khoang này chủ yếu làm bằng gỗ, ta có thể phá mà chui ra. Để cháu
dỡ bỏ cái giá gỗ này đã…” Tín Chí quả là con người tài ba, cực kỳ tinh nhanh, và có cả
sức mạnh nữa.
Tín Chí rút cái giũa được chế tạo đặc biệt thường xuyên mang bên mình,sau vài phút
đã dỡ được một mảng vách của cái giá gỗ, nhưng hy vọng cũng tắt ngấm luôn: sau cái
giá là vách tường thép.
Mình đang ở trong một buồng giam bằng thép.
Nó hoàn toàn kín gió, chẳng mấy chốc cả hai sẽ hết không khí, ngạt thở mà chết.
Tín Chí mất hết bình tĩnh, ném cái giũa xuống, nậy một thanh gỗ ở cái giá, đập mạnh
vào bức vách và lớn tiếng kêu cứu.
Hình như ở ngoài kia lại tuyệt đối yên tĩnh, không một chút hồi âm.
“Tín Chí, im đi! Ta phải nghĩ cách xem sao”. Chung Thục Minh cố tỏ ra bình tĩnh,
nhưng giọng nói run run không che giấu nổi nỗi khiếp sợ. “Có lẽ, đây chính là nhân
quả luân hồi?”
Lão đang nhẩm tính, trong những năm phát triển Đắc Quảng, lão đã hãm hại bao nhiêu
người, đã bố trí giết bao nhiêu người.
Nhưng trong đầu lão,tất cả chỉ là một đám mờ mờ.
Chẳng lẽ chóng hết ô-xy như thế này? Chắc không đến nỗi thế.
Tín Chí bỗng cảm thấy thì ra bề trên mà từ nhỏ hắn đã sùng bái,lại là một kẻ thật yếu
ớt. Y nhớ, năm xưa y cũng là một thiếu niên hiền hậu và hay mềm lòng, chính nhờ đi
theo Chung Thục Minh lăn lộn chốn thương trường với hai ngả thiện ác đồng hành, y
mới rèn luyện được tính cách lỳ lợm,thậm chí tàn nhẫn.
Tất cả là tại ông chú Thục Minh này.
Đến lúc này mà lão vẫn còn từng giây từng giây cạnh tranh với mình chút không khí
đang cạn dần.
Mình cần phải tồn tại lâu một chút, biết đâu lại có thể tìm được lối ra.
Trong bóng tối, y bất chợt đưa hai tay bóp cổ Chung Thục Minh. Y thở hổn hển: “Xin
lỗi, khi họp hội đồng quản trị chú thường bảo hãy tạo thêm nhiều cơ hội cho lớp
trẻ…”
Thục Minh thầm than “Mình đã đoán không sai, Lâm Nhuận sẽ không bao giờ làm
- chuyện này…” Chầm chậm,lão đưa tay đang cầm cái giũa của Tín Chí lên.
Nhưng tay lão đưa lên rất khó khăn…
Có lẽ vì đôi bàn tay như cái kìm sắt của Tín Chí đang siết chặt khiến lão gần như
nghẹt thở.
Không. Tay Tín Chí đã dần lỏng ra,hắn đã không thể uy hiếp mình được nữa.
Lão không nhìn thấy ở một góc tường kép, sau tấm ván thép, có một cái vòi to bằng
đầu ngón tay. Qua một ô dây thép gai đặt ở “tường thép” ,nó đã phun vào dây một thứ
hơi không màu mà mọi nhà thường dùng để đun bếp. Lúc này, luồng hơi bỗng tự động
ngừng phun, vì thiết bị cảm ứng ghi nhận đã đạt tới nồng độ ô-xít các-bon để thực
hiện “cái chết tức thì”.
Ở phòng của Tư Dao, đám thuộc hạ của tập đoàn Đắc Quảng phụ trách canh gác cũng
bắt đầu cảm thấy bất an. Thời gian trôi qua đã lâu mà không hề thấy cấp trên có lệnh
gì, gọi di động cũng không ai nhận. Bà cô của Lâm Nhuận càng như ngồi trên đống
lửa, rất lo sẽ xảy ra chuyện gì, luôn ra ngóng mãi ở cửa sổ.
Sắc mặt bà ta bỗng trở nên trắng bệch. Bà ta đã “ngóng” thấy một đoàn xe cảnh sát
đang hú còi chạy đến khiến bà ta sợ mất mật.
Rất nhanh, bọn người của Đắc Quảng lủi sạch khỏi căn phòng của Tư Dao. Tư Dao
thở phào, sợi dây rất căng đã chùng lại. Cô cảm thấy lồng ngực đau ghê gớm, tim đập
như tiếng trống làng.
Cô định kêu lên nhưng không thể làm nổi. Cô không còn biết gì nữa.
nguon tai.lieu . vn