Xem mẫu
- Phần 71
Đồng Bệnh Mà Chẳng Thương Nhau
Cả ngày hôm nay nhất là từ sau khi ngồi ăn trưa với Tư Dao, Lâm Nhuận không biết
bao lần định nhấc điện thoại lên gọi đến phòng khám chuyên gia của bệnh viện thần
kinh để hẹn nói chuyện với bác sỹ Du Thư Lượng, nhưng rồi lại thôi. Anh biết hiện
giờ là một thời kỳ hết sức chơi vơi, không rõ gặp Thư Lượng rồi, sợi dây đang căng
liệu có đứt luôn, rồi anh sẽ nói ra điều anh không nên nói? Mà anh thì còn phải giải
quyết những việc còn quan trọng hơn…
Dù những việc trước mắt quan trọng đến đâu thì cũng chỉ vì người con gái đã chịu bao
khổ sở khốn đốn, hết sức đáng thương kia!
Nhưng tại sao cô ấy bỗng nhiên lại xa lánh anh?
Sự bất ngờ xa lánh ấy khiến cho kế hoạch của anh có nguy cơ đổ bể.
Điều đáng buồn hơn là anh sẽ lại phải nhìn thấy bóng đen chết chóc.
Sau khi tan tầm, Lâm Nhuận không nần lại cần mẫn làm thêm như mọi ngày nữa, anh
về nhà từ sớm, rồi lên tầng 2 gõ cửa phòng Tư Dao.
Không thấy trả lời. chắc cô ấy vẫn chưa về.
Lịch Thu đã về từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô từ trong phòng mình bước ra. Thấy
Lâm Nhuận ấm ức bước xuống cầu thang, cô cũng xuống theo. Khi bước đến gần cửa
phòng Lâm Nhuận, cô mới gọi tên anh. Lâm Nhuận chầm chậm xoay người lại, Lịch
Thu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhuận nhìn vẻ mặt Lịch Thu, anh cũng ngạc nhiên không kém: “Chị Thu sao
thế?”
“Tôi..thấy anh rất ủ rũ…anh chưa bao giờ như thế này cả. Kể cả khi bị thương đang
nằm liệt giường, anh cũng vẫn mạnh mẽ lắm kia mà?”
Lâm Nhuận cảm thấy bùi ngùi. Vậy là vẫn còn có người quan tâm và nghĩ đến tâm lý,
tâm trạng cùa mình.
“Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi không sao cả. “ Lâm Nhuận được giáo dục từ bé, không
được thể hiện sự yếu đuối và dựa dẫm về tinh thần và tình cảm. sự giáo dục ấy này
lại chiếm ưu thế.
Chỉ bản thân anh hoặc thêm bác sỹ Thư Lượng nữa là biết rõ khía cạnh nhạy cảm và
mềm yếu của anh.
“ Tôi thấy anh chàng Tử Phóng lắm mồm đã nói là, giữa anh và Tư Dao có một số chỗ
hiểu lầm. anh đừng nén mãi trong lòng những điều không vui. Nên nói chuyện với cô
ấy. Dù sao…hai người thực sự rất đẹp đôi, nếu phải chia tay thì thật đáng tiếc”.
“Vâng, tôi sẽ làm thế”. Anh thầm nghĩ, cô đâu có biết tôi và cô ấy chắc chắn không
thể đến với nhau.
Kết cục của chúng tôi sẽ là “Đau thương đến chết”!
Thời gian thì không còn nhiều, có thể gặp cô ấy mấy lần nữa?
Nghĩ đến đây Lâm Nhuận không sao kìm nổi, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt.
Lịch Thu nhận ra ngay,
“Anh Nhuận nói xem, chuyện là thế nào vậy?” Lịch Thu cảm thấy giữa Lâm Nhuận
và Tư Dao không đơn giản là tranh luận cãi nhau…
Cô ấy là một người dịu hiền, có lẽ…cái tính cách căn bản là yếu mềm của mình luôn
rất cần sự quan tâm của một người chị gái như thế này.
“Có lẽ chị Thu sẽ không thể tin rằng, xưa nay rôi là một người chẳng vui vẻ gì”. Tôi
- có thể mở ngăn kéo cho chị thấy, hàng chục lọ thuốc chống bệnh trầm cảm.
Lịch Thu càng thêm kinh ngạc, lẽ nào đây là sức tàn phá không gì mạnh hơn của tình
yêu…
"Anh đừng nói thế này. Anh vẫn rất ổn, mọi phương diện đều rất đặc sắc. Dao Dao
cũng là cô gái cực kỳ đáng mến, xinh đẹp, rất hiểu biết. Hai người sẽ có tương lai rất
tốt đẹp, anh hãy kiên định vững tin!"
Lịch Thu càng nói, Lâm Nhuận càng cảm thấy tương lai mịt mờ . Những sự giấu
giếm, lừa dối, cứng cỏi giả tạo, che đậy sự yếu ớt, nén chặt sự giằng xé nội
tâm...đều xối xả tuôn trào theo làn nước mắt. Đã bao ngày tháng qua anh khát khao
được sà vào một cõi lòng để mà thỏa thuê nức nở như một đứa trẻ con.
Nếu vẫn như trước cố gồng mình một cách bất lực thì chắc anh sẽ gần như tự đào
mồ chôn mình.
Mình đâu phải là thiên thần bảo vệ mà Tư Dao rất cần, chính mình vốn là một con
người đang chìm đắm, ai sẽ cứu vớt mình đây?
Liệu mình có thể sống cho mình một lần, quên đi nghĩa vụ, sự kiêu hãnh, vẻ vang,
chính nghĩa, tình thân, tình yêu... để chỉ còn có cái tôi bé nhỏ ích kỷ, để nói với cô gái
xinh đẹp cao sang này rằng, cô rất thấu hiểu lòng người, cô như làn nước suối mát
trong, cô đã quan tâm giúp đỡ tôi với đôi bàn tay và bờ vai đáng tin cậy, tôi không còn
sự lựa chọn nào khác, tôi nguyện xin làm một đứa trẻ con bơ vơ...
Nhưng anh vẫn không thể nói ra. Sự kiêu hãnh, chính nghĩa, tình yêu mà anh không thể
quên đã ngăn cản anh lại. Anh chỉ nói: "Chị Thu à, tôi cảm thấy mình sống rất mệt
mỏi, rất khổ sở". Nói rồi, anh ngồi ngay lại bên cửa ôm mặt khóc.
Lịch Thu chưa từng thấy một người đàn ông cao to mạnh mẽ nhường ấy lại òa khóc
như thế này. Từ nơi mong manh nhất nơi đáy lòng cô thấy nao nao. Ngay từ ngày đầu
dọn về đây ở cô đã rất có cảm tình với chàng trai tuấn tú này. Tuy nhiên, cái chết của
người em gái vẫn như một bóng đen ám ảnh khiến Lịch Thu chưa từng thấy xúc động
yêu đương
Tình yêu giữa Tư Dao và Lâm Nhuận đến nhanh như làn chớp, đâu phải không khiến
cô thấy bùi ngùi?
Lịch Thu cúi xuống, giọng đầy thương yêu trìu mến: "Khóc đi, khóc cũng là tốt, anh sẽ
thấy dễ chịu hơn... tôi có thể ngồi bên anh. Nào, vào nhà đi!"
Cô kéo Lâm Nhuận quay trở vào, đỡ anh ngồi xuống đi văng, rồi lặng lẽ đừng trước
anh, nghe anh kể về nỗi lòng, về những mâu thuẫn trong cuộc sống, về sự tuyệt vọng
đối với tương lai.
"Tôi thật sự không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu". Lâm Nhuận bỗng đứng
lên, như muốn thể hiện rằng rất khó bước đi. Phải, vì chân anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Anh là con người rất có tình cảm, vì Tư Dao, anh đã bị thương nặng.
Động tác quá mạnh khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Lịch Thu vội đỡ anh.
Lâm Nhuận sững sờ, khẽ nói "cảm ơn". Anh bỗng ôm chặt Lịch Thu, rồi lại bật khóc
nức nở.
Ngay bên mình là một con người thân thiết có thể nương náu, mình là kẻ rất yếu đuối,
chứ không phải là một con người mạnh mẽ gì.
Lịch Thu thấy lúng túng, nhưng cô hiểu ngay ra, người đàn ông này cần được tựa vào
một bờ vai để khóc than; chính cô lại đang rất thông cảm với anh.
Và thế là cô để cho Lâm Nhuận ôm choàng lấy mình, cô chỉ khẽ khuyên nhủ anh vài
- câu..
Đúng thế, tiếng nức nở của Lâm Nhuận đã nhỏ dần, hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng
cảm nhận những giây phút tĩnh lặng.
Chương 33: Đắc Quảng
Bác sĩ Tạ Tốn đọc kết quả siêm âm B, thở phào nhẹ mhõm: “Vẫn còn may, cũng chưa
coi là muộn, cô đã bị viêm cơ tim: điện tâm đồ thể hiện khá rõ hiện tượng ngoại tâm
thu, sóng T(1) thấp. Khi nghe tim, tôi không thấy hiện tượng tim phình to, kết quả siêu
âm cũng xác nhận điều này chứng tỏ cô mới bị viêm cơ tim ở giai đoạn đầu, ở thể
nhẹ. Vừa nãy bảo cô đi thử máy, là nhầm xác định xem có phải đang viêm cơ tim do
virút không. Các kết quả lâm sàng cho thấy, nói chung viêm cơ tim ở thể nhẹ đều
không tiên lượng những hậu quả nghiêm trọng. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi giữ gìn thì sẽ
tự khỏi nhưng tối kỵ làm việc quá sức”.
“Vâng. Xin cảm ơn bác sĩ. Tôi xin chú ý ạ”. Tư Dao rất mừng vì bác sĩ Tạ Tốn đã
chuyển sang phòng khám.
“Cô phải luôn tự theo dõi tình trạng của mình, hễ cảm thấy nhịp tim không đều, có
cảm giác hoang mang, tức ngực… thì đến gặp tôi ngay. Bác sĩ Lượng đã cho tôi biết
hình như sinh hoạt của cô có phần bất ổn, nếu có thể tìm một nơi ở yên tĩnh thì tốt
nhất”.
“Vâng, tôi sẽ nghĩ cách ạ”. Tư Dao cảm thấy rầu lòng: một người cô đơn khổ sở như
mình, biết đi đâu bây giờ? Ngay con người đã từng nói là yêu mình, cũng đã phải gục
vào vai người khác mà khóc lóc.
Ra khỏi phòng khám, Tư Dao kinh ngạc nhận ra một người quen đang đứng chờ cô ở
hành lang.
“Sao bác cũng đến đây? Bác bị mệt à?” Tư Dao bình thản hỏi.
Đó là một phụ nữ thấp nhỏ, tuổi ngoài sáu mươi, vẫn còn nhanh nhẹn, mái tóc hoa râm
chải mượt, trang phục không loè loẹt thể hiện rõ một vẻ sành sỏi.
“Trông cháu kia, còn trẻ thế này mà có vẻ như còn ẻo lả hơn cả bà già như tôi? Cháu
sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi?” Bà ta vẫn ăn nói thế, riết róng cay nghiệt. Chính bà là
Lâm Đại Ngọc đang sung sức thì có!
Tư Dao hơi nhíu mày, chẳng muốn bắt chuyện với bà ta: “Bác có việc gì cứ nói đi?
Sao bác lại tìm ra cháu?”
“Ơ kìa, cháu chán thật… Thôi được”. Bà ta tỏ ra cố nén nhịn. “Bác là chị của mẹ cháu,
thử xòe tay đếm xem, bác là người thân duy nhất của cháu đúng không? Cùng ở Giang
Kinh cả, cháu chẳng để tâm đến bác cũng không sao, nhưng nếu có việc, lẽ nào lại
không tìm đến bác?”
“Bác đừng nên tự… Nào có ai tìm đến bác? Bác thì giúp nổi cháu chuyện gì!”
“Thì cháu đã bảo công an đến gặp bác, đúng chưa? Cách đây nửa tháng, có anh công an
gọi điện cho bác hỏi xem có phải chúng ta là hai bác cháu không. Bác nói là bác luôn
coi Tư Dao là cháu, nhưng Tư Dao thì không nhận bác. Anh ta nhắc bác hãy quan tâm
đến cháu, và cho bác số điện thoại của cháu ở nhà và cơ quan. Và còn nói là sẽ liên hệ
- lại, xem bác đã bảo vệ săn sóc cháu ra sao. Nhưng rồi, mãi chẳng thấy anh ta gọi điện
lại. Bác cũng không hiểu cháu có chuyện gì mà cần phải bảo vệ, chăm lo… Thế rồi
chẳng chờ đợi được nữa, bác phải đi tìm cháu. Gọi điện đến công ty, họ nói là cháu đi
khám bệnh và cho biết mọi người đăng ký bảo hiểm y tế ở bệnh viện này”
“Lại có chuyện đó… anh công an nào đã liên hệ với bác?”
“Hình như là họ Đồng… bác nhớ là anh ta đã nói thế”.
“Đồng Thụ!” Tư Dao thấy xót xa. Cô nhớ Đồng Thụ đã từng nhắc cô nên giữ liên lạc
với bà bác. Cũng còn may bà bác mà cô vốn không ưa vẫn quan tâm đến chuyện này,
khiến cô thấy mình cũng nên nhìn nhận lại về bà. Cô dịu giọng: “Anh cảnh sát ấy đã
hy sinh… Thôi không nhắc đến nữa vậy. Gần đây cháu có gặp vài chuyện rắc rốI,
nhưng thực lòng cũng không muốn làm phiền đến bác, cảm ơn bác đã quan tâm. Thôi,
bác cứ để cháu tự giải quyết!”
Bà Đỗ Dung rất biết về cô cháu gái, có vẻ như nhẹ nhõm yếu mềm nhưng lại có cá
tính mạnh mẽ. Chắc nó rất giận mình không có mặt ở đám tang cha mẹ nó, nên mới
lạnh nhạt với mình thế này. Rõ thật là khổ… bà mẹ nó là Đỗ Nhược – cô em gái duy
nhất, chị em thân thiết là thế, ai ngờ…
Kể từ khi đã biết nhận xét, Tư Dao hiểu rằng bà bác không ưa cha mẹ cô, kể cả cô
nữa. Cô không hiểu tại sao, cô không vui; nhưng rồi lớn lên, cô chẳng bận tâm nữa.
Thậm chí có lần gặp mặt, cô đã nổi giận với bà: “Bác không ưa gia đình cháu thì bác
đừng nên gặp làm gì nữa! Xưa nay cháu chưa từng làm gì sai trái với bác, sao cháu
nhất định phải nể bác làm gì? Chỉ vì bác hơn bố mẹ cháu mấy tuổi hay sao?” Bà Dung
giận lắm, mắng nhiếc Tư Dao một trận. Bà không những không tự xét mình, trái lại,
càng không thiết gặp gia đình Tư Dao nữa.
Thấy Tư Dao hờ hững, bà Dung dần dần “bốc hỏa”: “Được. Cháu đã thờ ơ, thì bà già
sốt sắng này cũng chẳng muốn xoắn lấy cái mặt… lạnh tanh của cháu làm gì! Cháu
hãy chú ý sức khỏe… À, cháu có thể cho bác biết cháu đã gặp phải những rắc rối gì
không?”
“Cũng không có gì đáng kể. Chỉ có kẻ rủa cháu hãy chết đi!” Tư Dao cố ý “đơn giản
hoá vấn đề”.
Bà Dung hơi sửng sốt: “Kẻ nào?”
“Nếu cháu biết, thì mọi sự đã yên! Thôi, bác cũng khỏi phải mệt óc, cháu sẽ tự giải
quyết được.”
Bà Dung lại hỏi: “Cháu không biết nó là ai thật à? Nói là “rủa cháu chết đi”, thì có
bằng chứng gì không?”
“Bác có nghe nói “vụ nổ ở cư xá Thông Giang” không?”
“Có chứ! Chuyện gì ở thành phố Giang Kinh này mà bác chẳng biết?”
“Cháu là một trong những người may mắn sống sót”.
Bà Dung kinh ngạc ngây người hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Không phải là…”
“Không phải… làm sao ạ?”
“Ý bác là… không phải là vì nhằm vào cháu chứ?”
“Ai mà biết được? Nhưng công an nói là chúng nhằm vào cháu. Cháu cũng có hàng
trăm lý do để tin vào điều này. Nhưng bác đừng lo, cái mạng của cháu vốn chẳng đáng
gì.”
“Chỉ nói vớ vẩn! Cháu có thể chuyển đến nhà bác, tạm lánh ít lâu được không?”
Tư Dao bùi ngùi cảm động. Bà bác vốn không ưa gia đình cô, nhưng bà vẫn rất tình
cảm.
- “Không cần ạ. Cháu sợ sẽ làm liên lụy đến bác, cháu đã làm liên lụy đến rất nhiều
người rồi.”
“Được, bác không ép. Cháu cứ suy nghĩ thêm đi, nếu muốn đến ở, cháu cứ gọi điện
cho bác bất cứ lúc nào.”
Tư Dao ra khỏi cổng bệnh viện, cô mở máy di động, thấy có khá nhiều lời nhắn, đều
là của Quách Tử Phóng, chủ yếu là hỏi thăm bệnh tình của cô.
Hôm qua chứng kiến cái màn Lâm Nhuận và Lịch Thu ôm nhau, cô lặng lẽ lui ra. Cô
hiểu tình yêu giữa cô và Lâm Nhuận đã đánh một dấu chấm hết, đồng thời cũng có
thêm một “mũi kéo” to tướng”. Trở về phòng, cô rấm rứt khóc rất lâu, không khóc
thành tiếng nhưng thật sự đau đớn đến xé lòng đứt ruột.
Vào lúc cô rất cần đến tình cảm thì tình yêu lại tiêu tan.
Khóc mãi… rồi cô lại thấy con tim đang đau, đau âm thầm… và nhịp đập rất rối loạn.
Chính điều này đã hối thúc cô hôm nay đi khám bệnh. Quả nhiên là viêm cơ tim, cũng
như Thường Uyển và cô sinh viên đại học Giang Kinh kia, chắc kết cục đều sẽ rất
giống nhau.
“Chưa rõ Tư Dao đi khám kết quả ra sao, chúng tôi đều rất quan tâm. Nếu xong rồi thì
gọi điện cho tôi. Tôi và Trương Sinh mời cô đi ăn, ở nơi mọi ngày “Nhà hàng Tùy
Viên”. Mới có phát hiện quan trọng”.
Vẫn còn người nhớ đến mình.
Lâm Nhuận thì sao? Không thấy anh nhắn nhe gì. Chắc anh ta quyết ý quên hẳn mình
rồi.
Còn Lịch Thu thì vẫn chưa hề biết, có lẽ chúng ta sẽ càng “không đội trời chung”!
Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ càng bình tĩnh đứng hẳn sang vị trí đối lập để… quyết
đấu? Hay là chờ chết?
Tư Dao lạI thấy cay cay mũi.
“Ăn cơm bình dân mà cũng phải thuê phòng riêng?” Tư Dao lấy làm lạ, khi nhân viên
phục vụ dẫn cô vào một gian của “Tùy Viên”.
Trương Sinh nói nhỏ: “Tôi đã kiểm tra rồi, ở đây không bố trí ca-mê-ra hoặc máy ghi
âm”.
“Đừng doạ nhau thế nữa đi!” Tư Dao biết hai anh chàng này cố ý ra vẻ bí hiểm. Họ
đang liên kết, định bày trò gì thế?
Tử Phóng cười nhạt: “Bọn tôi không hù doạ, nhưng chỉ lo kết quả điều tra của bọn tôi
làm cho cô sợ ngã dúi dụi mả thôi!”
“Tôi đã ngã dúi dụi từ lâu, các anh không bồi thêm mấy cú đá, tôi phải rất biết ơn trời
rồi! Nào, nói đi!”
“Bọn tôi đã tra ra, bè trầm giữa Chung Lâm Nhuận và tập đoàn Đắc Quảng…”
Tư Dao vừa ngồi xuống, nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy: “Gì thế, các anh điều tra
Chung Lâm Nhuận? Ai bảo các anh làm thế? Tôi chưa từng nghe nói gì về anh ấy và
Đắc Quảng…”
“Tôi biết, bạn muốn bảo vệ chúng tôi khỏi bị vướng vào mọi rắc rối, nhưng vì bạn là
bạn bè – dù rằng cóc không được ăn thịt thiên nga – thì chúng tôi cũng phải có trách
nhiệm bảo vệ và giúp đỡ bạn chứ!” Lần đầu tiên Tư Dao thấy Trương Sinh thật sự
nghiêm túc, chân thành như thế này.
Tử Phóng thì tiếp tục cười nhạt: “Thấy không: còn chưa nói vào việc chính mà cô đã
giật mình, đúng chưa? Thực ra hôm nọ cô hỏi tại sao tôi biết Lâm Nhuận từng là quán
quân cờ tướng vây, đã khiến tôi nghi ngờ. Tại sao bỗng dưng cô lại hỏi chuyện này?
- Và sau đó thì đôi chim bay hai ngả, rất khó hiểu. Tôi bèn nghĩ ngợi, chắc Dao Dao đã
biết chuyện hệ trọng gì đó mà chúng tôi còn chưa biết. Tôi bèn bắt tay điều tra về
Chung Lâm Nhuận. Tay này gớm thật, bọc lót rất kín, ngay Văn phòng luật sư ấy cũng
không có ai biết về bức tường dày ở phía sau Chung Lâm Nhuận. Nhưng dù che đậy
kiểu gì thì cũng không thể chắn được sự công phá của đội trinh sát cực thính mũi,
đúng chưa? Tôi đã tra cứu quan hệ giao du của Lâm Nhuận hồi đại học,tra cứu cả sư
phụ dạy cờ tướng hồi trung học,cuối cùng phát hiện ra anh ta là cành vàng lá ngọc của
tập đoàn Đắc Quảng”.
Tư Dao ôm ngực ,ngồi xuống: “Hai anh đừng nghĩ là tôi nhõng nhẽo.Kể từ nay,nếu
phát hiện gì quan trọng thì cứ nói ra; đừng nên nhớn nha nhớn nhác,tim tôi khó mà chịu
đựng nổi”.
nguon tai.lieu . vn