Xem mẫu

  1. Phần 66 Thôn Chết Ở thị trấn Hoa Tây có đến vài chục cửa hàng cửa hiệu, cũng như mọi ngày, buổi sáng hầu như không có hoạt động mua bán gì. Vào giữa trưa, khung cảnh mới bắt đầu hơi nhộn nhịp. Tư Dao lần lượt vào từng cư xá, khách sạn và cả các hiệu tạp hóa, chìa ra bức ảnh ông Cố Trân mà cô in ra từ trên mạng, hi vọng họ nhớ ra những động tĩnh kỳ lạ gì đó vào nửa đêm hôm kia chăng. Người ở đơn vị du lịch nói, hôm qua công an cũng đến hỏi, họ cũng chỉ trả lời như lúc này khi nói với cô rằng không biết gì hết. Sau khi đã đi khắp thị trấn, Tư Dao mệt nhoài, đành đi vào khách sạn nghỉ ngơi, định sớm ngày mai sẽ đi đến Thôn quái dị. Khi cô đang làm thủ tục đăng ký thì một thanh niên nom ngái ngủ từ trong bước ra. Chị nhân viên đứng sau quầy tiếp tân cười đon đả: “Đã ngủ đẫy chưa? Lại sắp đi à?” Tư Dao chợt nghĩ ngợi. Khi anh ta trở vào, cô bèn hỏi chị: “Thợ ngủ ngày cày đêm à?” “Mấy chú này hay tạm trú ở khách sạn, thường vận chuyển hàng địa phương đến khu du lịch, nhưng dịp này vắng khách du lịch nên họ chỉ mải cờ bạc suốt đêm. Tôi không để cho họ làm ồn, ảnh hưởng đến khách ở đây, nên bắt họ ra cái lều ngoài kia mà hò hét, ban ngày thì họ lại ngủ”. Tư Dao vội chạy theo hỏi ngay: “Anh ơi cho tôi hỏi mấy câu, các anh… khi chơi bài đêm qua có thấy động tĩnh gì, hoặc có nghe thấy ai đánh nhau gì đó không?” “Đánh nhau à? Bọn tôi đánh bạc thì ngày nào chẳng đánh nhau!” Anh ta nhìn Tư Dao từ đầu đến chân, trong đầu nghĩ ngợi đủ thứ. “Nhưng tôi thì rất nghiêm chỉnh, rất ôn hòa”. Tư Dao chìa bức ảnh ông Cố Trân ra nghiêm nghị hỏi: “Đêm qua ông này đã gọi điện cho tôi, nói là gặp nguy hiểm, sau đó không thấy tin gì nữa. Nếu anh có thể giúp tôi, tức là đã cứu một mạng người…” Anh ta thở dài: “Có lẽ tôi sẽ làm cho cô phát hoảng. Tôi vốn rất sợ nói chuyện nghiêm túc… để tôi nghĩ đã… Nếu cô không sợ, thì tôi sẽ dẫn cô đến gặp một… thằng bé 14 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống lang thang ở vùng này, cũng thường đến đánh bài ở chỗ bọn tôi. Tờ mờ sáng hôm nay, nó run như cầy sấy mò đến cái lán của bọn tôi, rồi nằm vật ra ngủ, người vẫn run rẩy và toàn ngủ mê nói vớ vẩn và hú hét… Bọn tôi hỏi tại sao, nhưng nó cứ ngậm miệng”. “Này, em đã nhìn thấy những gì? Nói cho chị biết đi, được không?” Tư Dao hỏi thằng bé gầy ngẳng như que củi. Có vẻ như nó không tin Tư Dao, cứ lắc đầu quầy quậy. “Có phải người ấy giống ông này không?” Tư Dao chìa bức ảnh ra. Thằng bé chợt giật mình, gật đầu: “Không chắc lắm, nhưng cũng hơi hơi giống”. Tư Dao định hỏi tiếp, thì nó nói: “Chị phải cho em tiền”. Tư Dao đưa ra tờ 100 đồng, rồi bảo: “Chị cần cứu người này, em hãy giúp chị với!” Thằng bé cầm tờ tiền lên soi, thấy đúng là tiền thật, liền lắp bắp nói bằng tiếng phổ thông: “Em bám theo một ông, định cướp của ông ta cái túi khi ông ta đang gọi di động; Cũng may mà em chưa xốc tới, vì bỗng có một tốp người không nói không rằng bủa vây rồi quật ông ta ngã lăn ra và trói lại. Chúng không đánh đập, chỉ trói bỏ đấy rồi lùi lại…” Thằng bé lại run bắn người. Chắc câu chuyện sau đó rất là kinh khủng. Người thanh niên dẫn Tư Dao đến lên tiếng: “Mày nên kể ra đi, thế có lẽ còn dễ chịu
  2. hơn!” Sau một lúc lâu thằng bé mới nói tiếp: “Vì trời tối nên em không nhìn rõ, chỉ thấy ông ta lăn lộn trên mặt đất, hình như trên người có một thứ gì đó. Nhưng đáng sợ nhất là tiếng kêu của ông ta. Ông ấy bị nhét giẻ vào mồm, nhưng chắc là vì người đau khiếp quá nên mới rú lên, tiếng rú rất đau đớn phát ra từ cổ họng… Vì ban đêm yên tĩnh nên em nghe thấy rất rõ, nó là tiếng rú cực kỳ đau đớn khốn khổ, muốn chết không xong muốn sống chẳng được, em nghe thấy cũng suýt chết ngất! Em không dám động đậy vì sợ bọn kia nghe thấy, đành ngồi co rúm sau thân cây, hai tay bịt tai lại mà vẫn nghe thấy tiếng rú ấy”. Thằng bé ngừng lại, thở hổn hển. “Rồi sao nữa, ông ấy còn sống không? Hiện đang ở đâu?” “Ông ta cứ lăn lộn rất lâu, rồi bất động. Em cũng không biết ông ấy sống hay chết. Bọn người kia vác đến một tấm ván, đặt ông ấy lên đó, phủ mảnh vải lên rồi khiêng đi. Bọn chúng đi rất lâu rồi em mới dám lò dò ra, bước đến chỗ lúc nãy người ấy lăn lộn xem sao. Em ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hình như mặt đất có rất nhiều máu chảy. Nhưng sáng nay em lại đến chỗ đó xem thì không hề thấy gì. Hình như chỗ đó đã bị xới lên, xúc đi rất nhiều đất.” Không để lại dấu vết, để công an hết cách điều tra. Tư Dao thầm nghĩ. Mình đã đến muộn, lại thêm một người bỏ mạng vì mình. “Em có nhìn rõ bọn ấy trông thế nào không?” “Trông đều rất bình thường, trời tối, nhìn không rõ, nhưng… họ đều mặc áo mưa lùng thùng, đầu đội mũ mưa nhòn nhọn”. Tư Dao mới đi được nửa đường, trời lại sắ tối và cô bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Cách đây hơn một tháng cô đã thề không bao giờ đặt chân lên đây nữa, thế mà giờ đây cô lại đang dấn bước về phía bóng tối đang trải ra vô tận. Đã đặt phòng ở khách sạn, tại sao mình lại vội vã đi ngay trong tối nay? Có lẽ vì vẫn còn một tia hy vọng ông Cố Trân chưa chết, mình sẽ đến kịp thời để cứu ông ta. Cứu thế nào đây? Chỉ bằng sức trói gà không chặt của mình liệu có thể đối phó được với sự hung hãn mà những kẻ quái dị kia dã thể hiện ra không? Nếu bọn người áy không phải là dân Thôn quái dị, thì mình sẽ đi đâu để tìm đây? Tư Dao cố gắng không để ý đến những bộ hài cốt và những tấm bia ở bên đường, cô chiếu đèn pin dấn bước. Có lẽ tương lai của cô sẽ giống như con đường giữa rừng cây này, chẳng rõ bao giờ mới thấy ánh sáng. Khác với lần trước đi đến Thôn quái dị, lần này cô có cảm giác cô độc chưa từng thấy. Không chỉ vì “Năm tráng sĩ núi Lang Nha” nay còn sót lại một mình Tư Dao, người bạn thân cuối cùng Thường Uyển vừa chết thê thảm trong ngôi nhà cô đang ở, mà còn vì Lâm Nhuận, sau khi điều trị trở về gần như đã biến thành một con người khác. Có lẽ, từ trong tiềm thức, cô đã thật sự “vượt ra ngoài sự sống chết” hay nói đúng hơn là… không còn thiết sống nữa. Đôi chân bắt đầu rã rời, ý nghĩ này của cô còn đáng sợ hơn cả những bộ xương khô nằm hai bên đường. Khi con người ta đã cạn hết khát vọng sống thì đất trời biến thành lao tù. Chống đỡ vật lộn là vì cái gì? Vì bản thân chăng? Những ai đã vào hang quan tài, như hẹn nhau đều đã ra đi, tại sao cô vẫn may mắn còn sống? Là vì người khác chăng? Cha mẹ đã qua đời, các bạn thân đã ra đi, người yêu thì đang suy sụp. Tư Dao dừng lại, khóc nấc lên.
  3. Rất lâu, mãi cô mới hơi bình tĩnh trở lại nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi tuyệt vọng. Cô chỉ rõ một điều, đến Thôn quái dị rồi, dù ông Cố Trân có còn sống hay không, thì coi như cô cũng dứt khoát được một mối băn khoăn. Rồi cô sẽ không cần phải nhọc lòng tất bật, hao tâm tổn trí để lo thân nữa. Cô sẽ bình thản đón nhận cái chết. Như thế sẽ là tốt cho mọi người. Khi cô đên Thôn quai dị thì đêm đã rât khuya. Trong man đêm day đăc, Tư Dao không ́ ́ ́ ̀ ̀ ̣ con thây e sợ gì nữa. Hăn là ông Cố Trân lanh it dữ nhiêu, con cô chăng con ngai ngân ̀ ́ ̉ ̀ ́ ̀ ̀ ̉ ̀ ̣ ̀ gi, cung lăm là bon chung sẽ hai ta như hai ông ây, băt cô sông chăng được, chêt không ̀ ̀ ́ ̣ ́ ̣ ̣ ́ ́ ́ ̉ ́ xong! Cam nhân cua cô luc nay là như vây! ̉ ̣ ̉ ́ ̀ ̣ Cô gân như không suy nghĩ gì nữa, đưa tay lên đâp manh vao canh công cua ngôi nhà ̀ ̣ ̣ ̀ ́ ̉ ̉ đâu thôn. Cô nhớ rõ cô bé ở ngôi nhà nay là ban cua Trân Kỳ Lân, con mẹ cô ta đã từng ̀ ̀ ̣ ̉ ̀ ̀ rât hăn hoc với minh. ́ ̀ ̣ ̀ Thât là kỳ la, cô đâp cửa âm âm mà bên trong không hề có ai lên tiêng. ̣ ̣ ̣ ̀ ̀ ́ Hay là cả nhà đã đi văng? Dip nay săp Têt, họ đi thăm họ hang ban bè chăng? ́ ̣ ̀ ́ ́ ̀ ̣ Cô lai đi đên gõ cửa môt ngôi nhà cach đó không xa. Canh cửa nhà nay treo hai cai vong ̣ ́ ̣ ́ ́ ̀ ́ ̀ đông, cô manh tay đâp chung vao miêng đông găn ở cửa. Trong đêm thanh văng, kim ̀ ̣ ̣ ́ ̀ ́ ̀ ́ ́ loai va đâp phat ra những tiêng inh tai nhưng cung không có chut hôi âm. ̣ ̣ ́ ́ ̃ ́ ̀ Cô gõ cửa năm nha, đêu không thây đông tinh gi. Kể cả môt tiêng chó sua cung không? ̀ ̀ ́ ̣ ̃ ̀ ̣ ́ ̉ ̃ Nôi sợ hai lai đên với Tư Dao. Sao lai thế nay? Cô đây manh, canh công mở ngay ra. ̃ ̃ ̣ ́ ̣ ̀ ̉ ̣ ́ ̉ Thì ra là công không khoa. Chăc đây là miên đât thai binh "đêm ngủ không phai cai cửa" ̉ ́ ́ ̀ ́ ́ ̀ ̉ ̀ ̀ con sot lai cung nên (1)! ́ ̣ ̃ (1) Trich môt câu cổ văn "Đêm ngủ không cân cai cửa, thây cua rơi trên đường cung ́ ̣ ̀ ̀ ́ ̉ ̃ không ai them nhăt", tả canh thai binh sung tuc, con người rât có nhân cach ̀ ̣ ̉ ́ ̀ ́ ́ ́ Liêu con có nguyên nhân gì khac không? ̣ ̀ ́ "Có ai ở nhà không?" Tư Dao bước vao sân, goi to. ̀ ̣ Đêm lăng ngăt, chỉ có tiêng cua cô vang lên. ̣ ́ ́ ̉ Sao tiêng cua cô mà cung đang sợ thế nay, nhât là khi không hề có ai đap lai. ́ ̉ ̃ ́ ̀ ́ ́ ̣ Cô lia đen pin soi khăp quanh sân. Đây là môt ngôi nhà rât binh thường ở thôn quê. Đi ̀ ́ ̣ ́ ̀ hêt sân, cô lai gõ vao cửa nha. Vân không môt tiêng trả lời. ́ ̣ ̀ ̀ ̃ ̣ ́ Cửa cung vây, đây là cửa mở ngay. ̃ ̣ ̉ ̀ Vao rôi cô lai thây hôi hân. ̀ ̣ ́ ́ ̣ Trong nhà nông năc mui thum thum, không hiêu sao tim cô băt đâu đâp thinh thich, tay ̀ ̣ ̀ ̉ ̉ ́ ̀ ̣ ̀ ̣ ̀ câm đen pin cung run run. ̀ ̃ Ngay sau cửa bêp là gian bêp, môt nôi chao con mở hé vung. Trên ban ăn gân đó là cac ́ ́ ̣ ̀ ́ ̀ ̀ ̀ ́ thức ăn con thừa, Có lẽ mui om om thôi bôc ra từ đây. ̀ ̀ ́ ́ Họ ra khoi nhà mà cung không thu don bat đia! ̉ ̃ ̣ ́ ̃ Trên môt cai ban khac có môt tờ giây, vẽ môt con cho; net but non nớt, con đang vẽ dở ̣ ́ ̀ ́ ̣ ́ ̣ ́ ́ ́ ̀ dang, cây but chì đăt trên tờ giây. Hinh như đứa trẻ nay cung vôi vã đi khoi nhà ́ ̣ ́ ̀ ̀ ̃ ̣ ̉ Có vẻ như cả gia đinh nay vì môt viêc gâp nao đó đã hâp tâp ra đi. ̀ ̀ ̣ ̣ ́ ̀ ́ ́ Cang bước vao sâu, mui khó chiu cang thêm nông năc. ̀ ̀ ̀ ̣ ̀ ̀ ̣ Cuôi cung, trong gian có vẻ như phong ngu, Tư Dao thây môt xac chêt. ́ ̀ ̀ ̉ ́ ̣ ́ ́ Đen pin rơi ngay xuông đât, cô kinh hai het lên. ̀ ́ ́ ̃ ́ Không vì tiêng het ây mà cô hêt sợ, huông chi, cô biêt sẽ chăng ai nghe minh kêu ́ ́ ́ ́ ́ ́ ̉ ̀ Cả cai thôn nay đã chêt. ́ ̀ ́ Nhưng có lẽ không phai xac chêt. Cô soi kỹ không thây mau me, không thương tich... có ̉ ́ ́ ́ ́ ́ lẽ người ây đang ngủ say, đang năm trên nên đât lanh. ́ ̀ ̀ ́ ̣
  4. Cô lây hêt can đam, nhăt chiêc đen pin lên. Đó là xac cua môt thiêu niên, măt vân đang ́ ́ ̉ ̣ ́ ̀ ́ ̉ ̣ ́ ́ ̃ mở trừng trừng, nhưng măt đã băt đâu rữa nat, những con roi đang ngọ ngoay trên đó ̣ ́ ̀ ́ ̀ ̣ Anh ta chinh là Trân Kỳ Lân – chang trai "phan nghich" lân trước cứu Tư Dao! ́ ̀ ̀ ̉ ̣ ̀ Anh ta đã chêt như thế nao? ́ ̀ Đau thương đên chêt? ́ ́ Người nhà anh ta đâu? Dù cac người cho răng đây là đứa con "lac loai", nhưng khi anh ́ ̀ ̣ ̀ ta từ giã coi đời thì cac người cung không thể phui tay bỏ măc như thế nay! Cung rât có ̃ ́ ̃ ̉ ̣ ̀ ̃ ́ thể vì anh ta chêt nên cac người đã vôi bỏ đi. ́ ́ ̣ Cac người sẽ đi đâu? ́ Tư Dao nghĩ ngay đên những cai xac không chôn cât, phơi ở hai bên đường. ́ ́ ́ ́ Hêt như thê. ̣ ́ Cô rung minh, chay vôi ra ngoai sân, rôi quay lai ngôi nhà cô ban gai cua Trân Kỳ Lân ở ̀ ̀ ̣ ̣ ̀ ̀ ̣ ̣ ́ ̉ ̀ đâu thôn. Công cung không khoa, cô đây canh cửa, rôi chay thăng vao trong nha. ̀ ̉ ̃ ́ ̉ ́ ̀ ̣ ̉ ̀ ̀ Chỉ trong vai phut ngăn ngui, cô luôn hy vong giả thiêt cua minh sai, không đung logic.̀ ́ ́ ̉ ̣ ́ ̉ ̀ ́ Nhưng cô vân nhin thây xac cô gai đo, tuôi hoa mơn mởn đã ra đi. ̃ ̀ ́ ́ ́ ́ ̉ Nơi nay đã xay ra chuyên gì vây? ̀ ̉ ̣ ̣ Tư Dao lai vao mây nhà khac, nhà nao cung vườn không nhà trông với những dâu hiêu ̣ ̀ ́ ́ ̀ ̃ ́ ́ ̣ ra đi rât vôi va. Không phai nhà nao cung có xac chêt, nhưng cô đã nhin thây cả thay năm ́ ̣ ̃ ̉ ̀ ̃ ́ ́ ̀ ́ ̉ ́ ́ xac chêt. Môi lân nhin thây môt sinh mang heo tan, long cô cang thêm triu năng. ̃ ̀ ̀ ́ ̣ ̣ ́ ̀ ̀ ̀ ̃ ̣ Cô đã sai lâm quá lớn. Đên luc nay vân chưa thây bong ông Cố Trân. Chuyên đi cua cô ̀ ́ ́ ̀ ̃ ́ ́ ́ ̉ thât vô ich. Cai mà cô nhân được chỉ là môt nôi ân hân tai sao cô không sớm tinh ngô? ̣ ́ ́ ̣ ̣ ̃ ̣ ̣ ̉ ̣ Đây là môt cai thôn chêt thât sự, chỉ toan người chêt, kể cả ban thân cô. ̣ ́ ́ ̣ ̀ ́ ̉ Giá mà cô cung năm trên nên đât giá lanh kia, thì moi nôi ưu phiên sẽ hêt, những người ̃ ̀ ̀ ́ ̣ ̣ ̃ ̀ ́ yêu mên cô, những kẻ đang tim moi cach để hai cô... đêu không phai vướng bân gì nữa ́ ̀ ̣ ́ ̣ ̀ ̉ ̣ Kẻ đinh giêt cô đâu rôi? Ở đây không có vệ sy, không có ngả nao thân kỳ để chay trôn, ̣ ́ ̀ ̃ ̀ ̀ ̣ ́ cô quyêt sẽ không chay trôn. ́ ̣ ́ Tư Dao đên gân xac Trân Kỳ Lân, câm chiêc chăn trên giường đăp lên cho anh ta. Nhớ ́ ̀ ́ ̀ ̀ ́ ́ đên net cười ngồ ngộ cua anh ta, cô lai khoc râm rứt. ́ ́ ̉ ̣ ́ ́ Cô đứng khoc rât lâu. Rôi nay ra ý nghĩ muôn tim người để thổ lô. Có lẽ cô nên tim găp ́ ́ ̀ ̉ ́ ̀ ̣ ̀ ̣ Du Thư Lượng. It hôm trước vì trăm môi ngôn ngang nên cô đã lỡ hen môt lân. ́ ́ ̉ ̣ ̣ ̀ Bông có môt tiêng đông rât khẽ bên ngoai cửa sô. ̃ ̣ ́ ̣ ́ ̀ ̉ Tim cô như ngừng đâp. ̣ Thôn quai dị đang im lăng đên phat sợ như coi chêt, nhưng cô vân chỉ mong thà chỉ có ́ ̣ ́ ́ ̃ ́ ̃ môt minh minh đang ở đây. ̣ ̀ ̀ Cô bước đên bên cửa sô, ngoai kia vân chỉ là tinh mich. ́ ̉ ̀ ̃ ̃ ̣ Có lẽ minh nên rời khoi đây ̀ ̉ Cô đang bước ra ngoai thì trước măt bông loe sang. ̀ ̣ ̃ ́ ́ Anh lửa. Trong khoanh khăc, môt đam lửa dữ dôi bao trum lên ngôi nhà nho. ́ ̉ ́ ̣ ́ ̣ ̀ ̉ Khoi ngat thở, có lân mui xăng. Có kẻ đã chủ tâm giup cô thực hiên nguyên vong châm ́ ̣ ̃ ̀ ́ ̣ ̣ ̣ ́ dứt cuôc đời. Tât ca, rât giông như môt ban sao cơn ac mông mà cô vân găp phai, trơ ̣ ́ ̉ ́ ́ ̣ ̉ ́ ̣ ̃ ̣ ̉ troi trong môt căn nhà nho, đam lửa thiêu đôt... có lẽ đây chinh là số phân danh cho cô. ̣ ̣ ̉ ́ ́ ́ ̣ ̀ Nhưng cô biêt minh vân chưa chông trả lân cuôi cung. ́ ̀ ̃ ́ ̀ ́ ̀ Nêu chay ra cửa trước thì phai vượt qua biên lửa, không thể được. Vả lai, sau biên lửa ́ ̣ ̉ ̉ ̣ ̉ ây chăc chăn có môi nguy hiêm rinh râp. Cô lâp tức chay vao căn phong có cai xac cua ́ ́ ́ ́ ̉ ̀ ̣ ̣ ̣ ̀ ̀ ́ ́ ̉ Trân Kỳ Lân, đinh nhay qua cửa sô. ̀ ̣ ̉ ̉ Nhưng ngoai đó cung là lửa chay. ̀ ̃ ́
  5. Và cả bong người nữa! ́ Cô kêu lên, nhin thây bong người đó lao qua đam lửa, bam lên cửa sô, nhay xuông ngã ̀ ́ ́ ́ ́ ̉ ̉ ́ ̀ xoai xuông đât. ́ ́ Cô đinh giơ đen pin đâp hăn thì bông nghe thây tiêng goi quen thuôc và thân thiêt: "Dao ̣ ̀ ̣ ́ ̃ ́ ́ ̣ ̣ ́ Dao, anh đây!" Không thể là sự thât! ̣ Nhưng đung là Lâm Nhuân, người mà cô ngỡ ngang là đã đâu hang trước số phân. ́ ̣ ̀ ̀ ̀ ̣ Cô cam nhân sâu săc, đôi với cô, anh quan trong biêt nhường nao! ̉ ̣ ́ ́ ̣ ́ ̀ "Sao anh lai đên đây?" ̣ ́ "Để lat nữa hay noi, chung ta chay ra đa!" Anh kêu lên, nhôm dây diu Tư Dao: "Chân ́ ̃ ́ ́ ̣ ̃ ̉ ̣ ̀ anh vân bât ôn, đanh nhờ em vây, nhà nay có ông nước không?" ̃ ́ ̉ ̀ ̣ ̀ ́ "Để em vao bêp xem sao!" Tư Dao lớn tiêng.̀ ́ ́ "Mau nhung ướt ao ngoai cua em, rôi mở voi, mở hêt cỡ. Chung ta sẽ vượt tường phia ́ ́ ̀ ̉ ̀ ̀ ́ ́ ́ sau, goc tường ây có môt ranh thoat nước, sẽ đỡ hơn". ́ ́ ̣ ̃ ́ Tư Dao vôi chay vao bêp mở voi nước hêt cỡ, nghiêng người vao cho ướt, tiên thể ̣ ̣ ̀ ́ ̀ ́ ̀ ̣ hứng luôn môt châu nước hăt vao người Lâm Nhuân. ̣ ̣ ́ ̀ ̣ Hai người treo qua cửa sô, chay qua đam lửa, rôi treo qua bức tường sân sau. Vượt qua ̀ ̉ ̣ ́ ̀ ̀ bức tường đât họ lăn xuông ranh nước, coi như đã giâp được lửa bam trên minh. ́ ́ ̃ ̣ ́ ̀ Lâm Nhuân luôn miêng nhăc Tư Dao phai đi ngay. Hai người diu nhau loang choang tiên ̣ ̣ ́ ̉ ̀ ̣ ̣ ́ ra phia đâu thôn. Luc nay Tư Dao mới nhin lai. Tât cả moi căn nhà trong thôn đêu chim ́ ̀ ́ ̀ ̀ ̣ ́ ̣ ̀ ̀ trong biên lửa. ̉ Cô bam chăt Lâm Nhuân, nước măt tuôn trao, dường như muôn giâp tăt tât cả cai biên ́ ̣ ̣ ́ ̀ ́ ̣ ́ ́ ́ ̉ lửa nay. ̀ Dù sao, cung đã được an toan, cô đã có thêm sức manh, không thây sợ sêt gì nữa. Cô lai ̃ ̀ ̣ ́ ̣ ̣ có thể chờ đợi những điêu tôt đep, đó là tinh yêu. ̀ ́ ̣ ̀ "Em biêt, anh sẽ không để cho em phai môt minh chiu khô". ́ ̉ ̣ ̀ ̣ ̉ "Vân cố noi cứng nhi? Anh biêt, em đã rât thât vong về anh, đã thâm măng nhiêc anh ̃ ́ ̉ ́ ́ ́ ̣ ̀ ́ ́ không it đâu!" ́ "Em đâu có thể nghiêt ngã như thê? Anh bị đau con chưa khoi hăn đã về ngay Giang ̣ ́ ̀ ̉ ̉ Kinh, em thât sự hêt sức cam đông rôi!" ̣ ́ ̉ ̣ ̀ "Hay hứa với anh, đừng nên đơn đôc lăn lôi như thê, anh vô cung lo lăng băn khoăn" ̃ ̣ ̣ ̣ ́ ̀ ́ "Vâng, em xin nghe. Bai hoc lân nay... chỉ là sợ hai, xac chêt, chứ không có gì khac!" ̀ ̣ ̀ ̀ ̃ ́ ́ ́
nguon tai.lieu . vn