Xem mẫu
- Phần 55
Lệnh Bỏ Nước Cờ
Lý Bá Thụy là chủ cũ của căn nhà của chúng ta? Là chồng của dì Lịch Thu? Ông ta
đâu? Tại sao khi Lịch Thu từ Mỹ về lại phải thuê ở đây?” Tử Phóng nghe thấy Tư Dao
nói ra phát hiện của Điền Xuyên, kinh ngạc đến mức lập tức ngồi vào trước máy tính.
“Trên mạng còn tư liệu gì nữa, để tôi tra xem.”
“Lý Bá Thụy đã chết cuối năm ngoái. Khi đang đi trên du thuyền ngắm cảnh sông
Thanh An thì xảy ra tai nạn, cả nhà ông ta đều chết, vợ, hai đứa con, một cháu gái bên
ngoại nghỉ ở nhà họ”.
“Lịch Thu?”
“Không rõ, việc này phải làm phiền anh.”
“Đợi đã, chắc bộ não tôi trục trặc rồi. Năm người trên bức ảnh đó, ngoài Lịch Thu còn
bốn người nhà Bá Thụy. Bọn họ đến Tân Thường cốc, sau này đều chết hết, lại là sự
cố bất ngờ, rất phù hợp với quy luật ‘Đau thương đến chết’, nhưng người ở cùng nhà
chúng ta cũng tên Lịch Thu, lẽ nào cô ta không phải là người sống?”
“Tôi cũng không trả lời nổi anh, tuy vậy cảm nhận là có thể giải thích được cảnh
tượng kỳ quái đêm qua trông thấy ở ‘Thiên Phủ cẩm tú’ - cảnh Lịch Thu ăn cơm cùng
bốn người vô hình. Đoán xem hôm qua là ngày gì?”
“Trời ơi, lẽ nào là…”
“Đúng, hôm qua đúng là ngày tròn một năm xảy ra tai nạn đắm thuyền, ngày hôm qua
của năm ngoái, bốn người gia đình Bá Thụy và một cháu gái bên ngoại đi du ngoạn
trên sông buổi sớm. Hôm đó trên sông sương mù dày đặc, nghe nói thuyền trưởng lái
du thuyền đó tối hôm trước uống say mèm, chiếc thuyền đang chạy với tốc độ cao,
đâm vào khung sắt của công trường sửa chữa cầu Thanh An ở giữa sông, phát nổ và
chìm ngay tại chỗ. Sau này cảnh sát phát hiện ra sáu thi thể gồm cả chủ thuyền, có
người vẫn kẹt trong thuyền, có người sau này mới nổi lên.”
“Tôi hiểu ý cô, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ, cô nghi ngờ Lịch Thu một mình trốn trong
phòng bao của “Thiên Phủ cẩm tú” ăn cơm uống rượu cùng với bốn bộ bát đũa trống
không, bốn bộ bát đũa đó chính là thay mặt cho gia đình Bá Thụy đã chết?”
“Tôi còn có thể suy đoán thế nào nữa đây? Anh lại có cao kiến gì chăng?”
“Tôi ngu, đâu có cao kiến gì! Nếu Lịch Thu ở trong nhà chúng ta là người sống, vậy
người chết là ai, liệu có phải…”
“Nếu chúng ta không tin những chuyện ma quỷ, vậy thì, người chết trên thuyền không
phải là Lịch Thu, hoặc nói rằng, vốn dĩ là Lịch Thu nhưng không biết vì nguyên nhân
gì mà Lịch Thu không chết.”
“Vậy giải thích thế nào về thi thể đó? Là xác của ai? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử à?
Ly kỳ quá, không thể… Ngày mai tôi sẽ cố gắng thăm dò, xem xem người cháu gái
cùng gặp nạn với gia đình Bá Thụy có phải Lịch Thu không.” Tử Phóng hơi có vẻ
hậm hực, anh ta vốn có thể là người đầu tiên lấy được những tư liệu này, ai ngờ lại bị
một tên “lang bạt” chui rúc trong hầm trú ẩn ở Giang Kinh suốt ngày không thấy ánh
mặt trời phát hiện ra trước. Đúng là cao nhân có sẵn ở dân gian.
Tư Dao nhìn đồng hồ: “Thường Uyển đã nói chuyện với Lịch Thu một tiếng, nên kết
thúc rồi, không biết cô ấy có nhìn thấy cặp kính râm đó không?”
“Cặp kính râm?”
“Là cặp kính mà ‘Lịch Thu’ trên ảnh đã đeo, chụp chung với gia đình Bá Thụy, nhớ
- chưa? Đó là cặp kính gọng tím rất to, mắt kính rất rộng”.
Đang nói chuyện, tiếng bước chân “cộc cộc” ở tầng dưới vọng lên, chắc chắn là
Thường Uyển.
“Mình thấy rồi, mình thấy rồi!” Thường Uyển hưng phấn đến mức gần như reo lên.
“Cậu khe khẽ một chút được không?” Tư Dao làm dấu tay. “Thấy cái gì?”
“Đúng cặp kính râm đó, gọng to màu tím nhạt, mắt kính rộng.”
*
**
Ông nhìn tấm bản đồ thế giới trên tường, hồi lâu không rời bước. Khi ông còn trẻ, sôi
nổi khát khao, đã từng rất mong được đi khắp toàn cầu để làm phong phú thêm kiến
thức. Lúc đó còn nghèo rớt, ngay một quyển sách mới ông cũng không mua nổi. Còn
hôm nay, tiền đã không còn là vấn đề với ông nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện đi du
lịch, ông lại luôn bận tâm đến trăm mối ngổn ngang quanh minh. Ông cảm thấy mình
đã xây dựng một vương quốc, nhưng ông - một “quốc vương” lại bị nhốt trong “thành
bị vây”, chỉ e hễ ra khỏi, thì nội loạn sẽ nổ ra, bên ngoài thì quân binh áp sát.
Tổng kết một cách đơn giản là ông không có thời gian hưởng phúc thanh nhàn.
Ví dụ như lúc này, Dương Tín Chí xin vào gặp. Tín Chí rõ ràng sẽ mang đến một tin
tức mới. Hắn là người ông rất tin cẩn. Nghĩ tới đây ông thậm chí còn thấy bùi ngùi
chua xót. Đúng, người ông tin cẩn nhất lại không phải là người hàng ngày sống cùng
ông. Tín Chí có đủ khả năng độc lập làm việc, nếu hắn xin vào gặp khẩn cấp chắc
chắn là đã đụng phải vấn đề nhức nhối.
Tín Chí vẫn đến cửa phòng làm việc của ông đúng giờ. Đúng giờ hình như là một
phẩm chất đi kèm theo con người Tín Chí. Hoặc nói rằng, đó là thể hiện phong cách
làm việc không chút cẩu thả.
“Chú ơi, xin lỗi chú, cháu phải gặp chú, nhưng chỉ lo là sau khi báo cáo, chú sẽ thấy là
tại sao một việc nhỏ như vậy mà cháu cũng giật mình hoảng sợ”.
“Kìa, anh chàng này! Ta còn không biết hay sao, những việc ta nhờ cháu làm chẳng có
việc nào dễ như trở bàn tay cả, nhất là việc này, bất kể là người trong cuộc hay ngoài
cuộc đều có cảm giác xa vời khó hiểu, những gian nan đó ta đều hiểu cả”.
Tín Chí cảm động nhìn ông: “Vậy thì cháu có thể nói thoải mái rồi. Cháu cảm thấy
hình như sự việc mỗi lúc một lớn hơn.”
Ông cau mày, nhận thấy nét sợ hãi trong câu nói của Tín Chí, đây là một dấu hiệu nguy
hiểm vô cùng. Ông không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.
“Giảng viên học viện âm nhạc Giang Kinh tên là Lịch Thu, là cháu của vợ Lý Bá
Thụy. Trước đây Bá Thụy sống ở Philadelphia, Lịch Thu đã từng ở nhờ nhà ông ta,
tình cảm rất sâu sắc. Khi Bá Thụy gặp nạn, Lịch Thu bèn về nước, cố ý thuê một
phòng trong căn nhà cũ của ông ta, không biết có dụng ý gì. Không may nhất là, Tư
Dao hình như đã nắm bắt được quan hệ này, cô ta đang gấp rút điều tra thân phận của
Lịch Thu.”
“Thảo nào cháu hơi căng thẳng, đúng là một điều bất ngờ! Sự việc không đơn giản
đâu, tại sao Tư Dao bỗng nhiên có hứng thú với mối quan hệ giữa Lịch Thu và Bá
Thụy?”
“Đây rõ ràng là một điểm nghi vấn, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Thậm chí giờ
đây cháu còn nghĩ rằng, những điều Viên Thuyên biết không nhiều như chúng ta tưởng
tượng, vì vậy Tư Dao cũng không có quá nhiều phát hiện mới. Nhưng điều cháu sợ là,
xem ra cô ta là một người cố chấp, nẻo đường sống của cô ta nếu đan chéo với bí ẩn
- về cái chết của cả nhà Bá Thụy, rất có khả năng cô ta sẽ tìm ra sự thật. Sự việc ngày
càng phức tạp, đối với chúng ta đương nhiên cũng sẽ ngày càng bất lợi.” Tín Chí căng
thẳng nhìn bậc bề trên mà mình nể sợ.
Ông đi đến bên giá sách, ngắm nghía chiếc hũ rượu đồng thời Tống hôm qua vừa sưu
tầm được ở chợ bên ngoài Khổng miếu, trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu xem xét một
cách nghiêm túc tính nghiêm trọng của sự việc.
Dưới vòm trời này người thông minh quá nhiều, kẻ tham lam càng lắm nên mới diễn
biến như cục diện hôm nay. Trước đây vương quốc của ông trời yên bể lặng, nắng
xuân tươi đẹp thanh bình. Quốc vương như ông đáng lẽ phải được đi chu du các nước,
thưởng ngoạn phong cảnh mọi nơi, ai ngờ lại xảy ra những chuyện đã bước chân đi là
không thể quay lại đó. Lý Bá Thụy, Viên Thuyên và cả Mạnh Tư Dao hôm nay, lần
lượt, từng người như những quân cờ bị đẩy vào tàn cục này, đang đều cố gắng kiểm
soát số mệnh của mình.
“Có lẽ vào thời điểm then chốt chúng ta đành phải tạm vứt bỏ nhu cầu, mau chóng bỏ
nước cờ!” Câu nói vừa thốt ra, ông thầm cảm thấy kinh ngạc. Từ khi nào mình lại nói
thẳng những suy nghĩ của mình ra thế? Là dấu hiệu của tuổi già ư?
Câu nói này cũng khiến Tín Chí kinh ngạc, không phải ngạc nhiên ở chỗ người thày,
người lãnh đạo, người cha nghiêm khắc này làm việc quyết đoán dứt khoát, mà là vì
ông lại nói thẳng ra suy nghĩ của mình như vậy. Những người đồng liêu của Tín Chí
đã nói nhỏ với nhau, ông chủ dù vẫn quả quyết không kém trước đây, nhưng bao năm
trù hoạch kế sách, phải tự tay làm nhiều việc khiến ông dần dần lộ ra dấu hiệu mệt
mỏi của tuổi già. Nhưng, ông vẫn chưa đến sáu mươi kia mà?
Tín Chí lại tập trung sự chú ý vào mấy chữ “mau chóng bỏ nước cờ”.
Đây đã không còn là một tín hiệu mà là một chỉ thị rõ ràng, mệnh lệnh ra tay.
“Cháu sẽ lên kế hoạch tỷ mỷ, gắng sức làm chu đáo vẹn toàn”.
“Đừng quên phải biết bảo vệ mình, không nhúng tay vào máu… Ta gửi gắm ở cháu
niềm hy vọng rất lớn, sự nghiệp của ta phần lớn đều là sự nghiệp trong tương lai của
cháu.”
Câu nói này của ông khiến Tín Chí rơm rớm nước mắt.
Nỗi Nhớ Của Người Chị
Lại sắp nửa đêm. Tư Dao trằn trọc trên giường . Ở bên cạnh, Thường Uyển đã ngủ
say như một con heo nhỏ, bị cô làm thức dậy, càu nhàu: “Dao Dao tệ thật, sao vẫn
chưa ngủ? Ngày mai người ta còn phải dậy sớm đấy!”
Tư Dao lại thở dài, ngồi dậy nói: “Hết cách rồi, mình cảm giác như có rất nhiều nỗi
niềm. Không thể hiểu tại sao vẫn muốn dỏng tai lên nghe động tĩnh bên phòng Lịch
Thu, hình như cô ta lại sắp chạy ra ngoài lúc đêm hôm”.
“Ngày nào cũng chạy như thế, thì nên đi bệnh viện tâm thần! Tối nay mình và cô ta nói
chuyện rất lâu, con người cô ta rất bình thường, nói năng đều xác đáng, ở công ty mình
còn có vài cô nàng chẳng được như cô ta.” Rõ ràng Thường Uyển đã bị ma lực của
Lịch Thu chinh phục.
“Thế này vậy, cậu cứ nằm đây ngủ đi, mình đến phòng Lâm Nhuận ngủ.” Tư Dao
đứng dậy.
“Tùy cậu ngủ đâu thì ngủ, miễn là đừng làm mình tỉnh giấc là được.” Nói xong
Thường Uyển quay người ngủ luôn.
Tư Dao cầm chìa khóa phòng Lâm Nhuận, nhẹ nhàng mở cửa đi ra, vừa bước ra sàn
- hành lang đã giật thót người.
Cửa phòng Lịch Thu đang mở.
Cơn buồn ngủ của Tư Dao biến mất tăm. Cô như run lên, không phải vì sợ hãi mà vì
cảm thấy cơ hội tốt đột nhiên đang ở ngay trước mắt. Cô có thể mò vào căn phòng có
ánh đèn tù mù đó, tìm tập album ảnh, chứng thực một lần nữa suy đoán của mình hoặc
là, phát hiện ra dấu hiệu mới.
Nhưng Lịch Thu đi đâu? Lẽ nào lại chân trần chạy trong đêm? Nếu quả thực là như
vậy thì cô ta đang làm gì? Liệu có nên nhắc nhở cô ta đến tìm bác sĩ Lượng mà chữa
bệnh không?
Tư Dao chăm chú lắng nghe dường như có thể nghe thấy cầu thang gỗ phát ra tiếng
động nhẹ, do bước chân giẫm lên. Cô thò đầu nhìn xuống dưới, lờ mờ trông thấy một
cái bóng đang đi xuống.
Lịch Thu?
Tư Dao tháo dép ra cầm tay, lặng lẽ theo xuống. Nhìn vóc dáng của bóng đen, không
còn nghi ngờ gì nữa, đó là Lịch Thu.
Lịch Thu xuống đến tầng dưới nhưng không đi ra ngoài mà chuyển sang phía cửa tầng
hầm.
Cô ta mở cửa ra, đi vào tầng hầm.
Sự tò mò mãnh liệt đưa Tư Dao đến trước cửa tầng hầm. Lịch Thu xuống dưới đó làm
gì? Tư Dao nhớ dưới tầng hầm chỉ có các thứ đồ linh tinh không dùng đến của 4
người khách thuê nhà, bình thường rất ít khi có người xuống. Đồng thời cô cũng nghĩ,
có lẽ mình nên nhân cơ hội này để vào phòng Lịch Thu xem tập ảnh.
Đúng thế, hết chuyện này đến chuyện khác, hãy giải quyết mối nghi ngờ lớn trước
đã. Còn tầng hầm này, nếu về sau Lịch Thu còn xuống nữa thì tự nhiên mình sẽ vẫn
còn cơ hội ngó qua.
Tư Dao lập tức chạy nhanh lên gác, vào phòng Lịch Thu.
Tập ảnh để ở đâu?
Có vẻ như phòng Lịch Thu vừa được dọn dẹp, nên Tư Dao không biết tập ảnh để ở
đâu. Cô chỉnh ánh sáng của đèn bàn, tìm kỹ mới thấy tập ảnh đó để trong một cái tủ
sách lắp kính rất tinh tế.
Điều khiến cô ngao ngán là tủ sách lại bị khóa.
Lịch Thu đi xuống tầng hầm hình như chỉ mặc áo ngủ, không có lý nào lại mang theo
chìa khóa của cái tủ sách nhỏ kia. Nhưng chắc chắn chìa khóa cũng không để ở nơi thò
tay ra là lấy được.
Chiếc cặp da rộng Lịch Thu vẫn thường mang đi làm đang treo ở chỗ thành ghế, Tư
Dao thò tay vào, lại vội rụt ra. Sao vậy nhỉ? Hình như mình đang là kẻ trộm? Trong
đầu cô lại hiện lên bóng người mặc váy trắng chạy trong đêm mưa tuyết, và cô gái
đẹp mỉm cười đứng trước cầu Bộ Nhai. Mình không thể bỏ lỡ!
Trong cặp quả nhiên có một chùm chìa khóa, Tư Dao ước lượng kích cỡ ổ khóa trên tủ
sách, thử mấy chiếc chìa, cuối cùng mở được tủ sách, lấy tập ảnh ra.
Tới bên bàn làm việc, Tư Dao hít một hơi, mở tập ảnh ra như mở Kinh thánh.
Lúc này cô đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh cóng đặt lên vai mình, hơi lạnh xuyên
qua lớp áo ngủ mỏng manh thấu vào tận xương.
Không biết Lịch Thu đã đứng sau lưng Tư Dao tự lúc nào.
***
“Chị Lịch Thu…” Tư Dao nhìn đôi mắt Lịch Thu, nhưng Lịch Thu không chịu nổi ánh
- đèn bị bật sáng, vội vàng đeo kính lên, song Tư Dao vẫn có thể cảm thấy đôi mắt đó
rất lạnh lùng. Khi tức giận, có người mắt tóe lửa, nhiều người lại có ánh mắt giống
như giọt băng mùa đông đọng trên hiên nhà, lạnh mà sắc nhọn.
“Tôi có thể cảm thấy hình như gần đây cô rất sợ tôi hoặc là có hứng thú đặc biệt với
tôi. Cô nói xem, liệu tôi có phải báo cảnh sát không?” Lúc nói, Lịch Thu vẫn giữ được
bình tĩnh.Tư Dao biết, xem ra tình hình này việc “báo cảnh sát” tuyệt đối không phải là
cố ý làm to chuyện. Nếu là mình, mình cũng có ý nghĩ này.
“Sao chị không nói với tôi là chị đã từng đến Tân Thường Cốc?” Tư Dao cảm thấy đây
có thể là cơ hội duy nhất để cô nói chuyện trực tiếp với Lịch Thu về vấn đề này.
Lịch Thu nhướng mày: “Cô nói gì? Tôi từng đến Tân Thường Cốc? Cô nghe tin này ở
đâu thế?”
”Tôi nhặt được một bức ảnh, chụp cảnh Tân Thường Cốc, một trong số năm người
trên ảnh là chị, còn có cả gia đình chú dì chị - chủ cũ của tòa biệt thự này”
“À.. đây là nguyên nhân khiến cô tìm mọi cách để xem được tập ảnh của tôi phải
không?” Lịch Thu bước tới, lật tập ảnh ra:” Cô nói bức này à?” Ngón tay trắng bệch
của Lịch Thu chỉ vào bức ảnh chụp trước cầu Bộ Nhai.
Tư Dao gật đầu.
“Hóa ra đây là Tân Thường Cốc!” Giọng Lịch Thu lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
“Lẽ nào không phải chị..?”
“Có lẽ đúng ra nên để cô thấy tập ảnh sớm hơn.” Lịch thu không giải thích, tiếp tục
lật giở tập ảnh, nhanh chóng dừng lại, chỉ lên một tấm ảnh khác “Cô nhìn bức này
xem”.
Tư Dao im lặng, kinh ngạc vì chợt nhận ra trên ảnh hai người con gái da trắng nõn nà
kề vai nhau cười vui vẻ, hai cặp kính đen trông giống hệt nhau, chỉ có điều là một
người lớn tuổi hơn chút, chính là Lịch Thu.
“Cô ấy là..”
“ Em gái tôi, Lịch Sở. lúc nó gặp nạn cùng gia đình dì tôi, mới có 20 tuổi.” Lịch Thu
ngồi xuống chiếc ghế xích đu bên cạnh giường, gỡ kính ra, viền mắt đã đỏ hoe. Nước
mắt cô chan chứa.
Tư Dao cũng nhớ đến cha mẹ mình, nhớ đến cái chết kỳ lạ của Viên Thuyện và các
bạn, cô hoàn toàn có thể hiểu nỗi khổ sở của Lịch Thu, trái tim cũng quặn đau vì sự
mất mát, nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng nhỏ hoàn toàn lặng yên.
Cuối cùng không nén được, Tư Dao nói:” Xin lỗi chị Lịch Thu, tôi đã quá nhạy cảm
quá, chưa làm rõ sự việc đã nghi ngờ lung tung. Bây giờ đã hiểu rồi, người trên bức ở
Tân Thường Cốc thực sự là em gái chị. Tôi còn muốn nói rõ, tối qua, vì nghi ngờ chị có
liên quan tới lời nguyền “đau thương tới chết” nên tôi đã bám theo chị đến “Thiên Phủ
cẩm tú”, nhìn thấy chị ngồi một mình với 4 bộ đồ ăn trống không, bây giờ mới hiểu,
chắc chắn đó là gia đình bà dì của chị.”
nguon tai.lieu . vn