Xem mẫu
- Phần 51
Chân Trần Chạy Trong Đêm Tuyết Rơi
“Có điều gì mà không thể nói ở nhà? Sao phải ra đây? Hay là cô mới được thưởng lớn
cuối năm, định thết đãi?” Tử Phóng choàng chiếc áo lông vào lưng ghế, cầm thực đơn
nghiên cứu tỉ mỉ.
Tư Dao dã phá lệ, hẹn Tử Phóng đến nhà hàng “Tùng Viên” bên cạnh tiểu khu “Ốc
đảo quí tộc”, nói với thái độ không mấy hào hứng: “Thưởng cuối năm à? Tôi xin nghỉ
quá nhiều để đi điều tra, không bị trừ lương là may rồi… Hôm nay không chỉ có chúng,
còn có một cao nhân nữa.”
“Còn siêu hơn tôi?”
“Ít ra hai người cũng đã nói chuyện qua điện thoại với nhau – anh ấy là tiến sĩ của đại
học Giang Kinh, tên là Trương Sinh”.
Tử Phóng cười vang: “Tôi nhớ ra rồi, lần đó cô bị Dục Chu bắt cóc, anh ta từng gọi
điện cho tôi, hỏi thăm tung tích của cô. Gã ấy khá thú vị, có một chút gì không giống
người thường.”
“Thôi nào, nếu so sánh kỹ, thì mấy người chúng ta ai cũng có chút gì không giống
người thường”. Tư Dao giơ tay xem đồng hồ. “Tuy vậy, quan niệm về thời gian của
anh chàng này có vẻ tệ quá, đã muộn nửa giờ rồi.”
Lại đợi thêm một lúc, cuối cùng Trương Sinh cũng tới, tò mò nhìn ngang ngó dọc.
Tử Phóng chế nhạo: “Tiến sĩ Sinh! Lúc mẹ anh có mang anh, không biết là trai hay gái,
chắc chắn cha mẹ anh đã từng bàn bạc, nếu sinh con trai sẽ đặt tên là Trương Sinh,
nếu sinh con gái, nhất định sẽ đặt là Trương San San(1), đúng không?”
------------------------------------------------------------------
(1). San San: chậm chạp lững thững
Trương Sinh ngớ người: “Kìa sao anh nói tò mò, nói linh tinh như vậy?”
Tư Dao lườm Tử Phóng, rồi chỉ đồng hồ, Trương Sinh hiểu ra, cười cười: “Tôi đến
muộn. Rất xin lỗi, muộn mất rồi; tôi có cái tật hễ ngồi trước máy tính là quên béng cả
thời gian, đã bắt các bạn chờ lâu. Dao Dao, sao lời của bạn trên điện thoại nghe bí
hiểm thế?”
“Thứ nhất, đây là chuỗi ký tự và chữ số do Viên Thuyên để lại cho cha mẹ cô ấy
trước lúc chết, còn dặn học phải chuyển cho tôi. Ai có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có
ý nghĩa gì? Có phải mật mã hay không?” Tư Dao chỉ chuỗi ký tự và chữ cái trên bì thư.
Tử Phóng và Trương Sinh cúi gần để xem, quả nhiên là một chuỗi ký tự không có đặc
trưng gì riêng biệt: LW586136697400C.
Tử Phóng lắc đầu nói: “Tôi biết khó nên thoái lui, thứ trừu tượng thế này chỉ có thể
giao cho tiến sĩ Sinh.”
Trương Sinh cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần, rồi lẩm bẩm “Không phải nó, quả là có
cảm giác đã từng nhìn thấy, nhưng xem ra nó chẳng có đặc trưng gì.”
“Cái thứ hai là một bức ảnh, các anh xem, nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ làm
đổ đồ uống trên bàn mất.” Tư Dao đưa bức ảnh lấy được trong bụng con sóc ra trước
mặt Trương Sinh và Tử Phóng, “Đây là bức ảnh chụp cầu Bộ Nhai ở Tân Thường
Cốc, Trương Sinh đã từng nhìn thấy cảnh quan nơi này, đúng không?”
Tử Phóng và Trương Sinh cùng kêu lên “ôi”, mắt dán vào người thiếu nữ xinh đẹp trên
bức ảnh.
“Lẽ nào là cô ta?”
- Tử Phóng cuối cùng cũng đã hiểu được dụng ý tại sao Tư Dao lại chọn nhà hàng này,
mà không ngồi nhà, để cùng bàn bạc phương hướng điều tra.
“Không thể tưởng tượng được, sao có thể là cô ta nhỉ?” Sau khi bị choáng, Tử Phóng
vẫn nhắc lại. Trương Sinh cũng dã từng gặp Lịch Thu, trong đầu cố gắng liên hệ bức
ảnh này với những gì mà Tư Dao gặp phải. Anh lật phía sau tấm ảnh, lắc đầu nói
“Ảnh không ghi ngày tháng, không rõ chụp từ bao giờ. Nếu những người trên ảnh đều
đã từng đến hang quan tài, thì không biết họ còn sống hay không”.
“Điểm này tôi có thể trả lời bạn: ít nhất còn một người đang sống. Anh chưa từng gặp
‘Tiên nữ’ này à?” Tử Phóng chỉ vào Lịch Thu.
“Đương nhiên tôi biết “tiên nữ” mà anh nói. Nhưng bức ảnh này giống như chụp từ
xa, tiên nữ lại đeo kính râm, rất khó phán đoán 100% là cô giáo Thu. Vả lại, nếu người
trên tấm ảnh này đúng là cô ta thì anh dựa vào đâu để bảo cô ta còn sống?” Trương
Sinh nói một cách nghiêm túc.
“Sao? Anh có ý gì vậy? Tức là ngôi nhà của chúng tôi có ma à? Đây là một cách nói
mới mẻ quá nhỉ.” Tử Phóng nói có phần giễu cợt.
“Thôi nào, trong khi còn chưa biết rõ sự thật, chúng ta có thể bình tĩnh một chút để
điều ta không? Anh Tử Phóng, nói thực tôi rất ngại khi phải nói ra điều này: có thể
điều tra về con người của Lịch Thu không?” Tư Dao cảm thấy mình đang làm một
việc gì sai trái.
“Không cần cô nói tôi cũng đi điều tra, lòng hiếu kỳ có thể khiến ta chết dở mà!”
Trương Sinh cảm thấy có gì đó không phải lắm, lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Kỳ lạ quá,
mấy người đều ở cùng một nhà, tại sao không hỏi trực tiếp cô ta?”
Tử Phóng và Tư Dao nhìn nhau, lập tức đều cười vang, Tư Dao nói: “Đại khái là vì tôi
vẫn bị chột dạ, những gì tôi trải qua cách đây không lâu mách bảo tôi: bên cạnh ta, ai
rất không giống người xấu có lẽ lại là người nguy hiểm nhất. Trực tiếp hỏi cô ta, nếu
cô ta trả lời qua loa cho xong thì sao? Trái lại sẽ còn làm rối loạn sự phán đoán của tôi.
Huống hồ đại ca Tử Phóng này không thể để cái hứng thú điều tra tuột khỏi tay mình,
đúng không?”
“Không sai chút nào, thú vui lớn nhất của điều tra là quá trình, trong khi Lịch Thu
không hề phòng bị, tôi tin rằng có thể điều tra ra những tư liệu giá trị nhất. Câu hỏi
lớn nhất lúc này là…”
“Bạn lấy được bức ảnh này ở đâu?” Trương Sinh đã cướp lời hỏi trước.
Tư Dao kể lại cho hai người nghe chuyện cô đi tìm con mèo Linda hôm qua. Tử Phóng
vẫn ngồi ngay ngắn, còn Trương Sinh lại như ngồi trên bàn chông.
“Ai gửi tấm ảnh này cho cô? Bất kể kẻ đó là ai, chắc chắn hắn là kẻ rồ dại.” Tử
Phóng điểm lại những người bạn của Tư Dao, chỉ còn có Thường Uyển. Thường
Uyển từ khi bị Lâm Mang lợi dụng lừa dối, suýt nữa thành trợ thủ của anh ta mấy
ngày này giống như một đứa trẻ luôn giật mình vì sợ hãi, khiến Tư Dao phải thường
xuyên an ủi. Chẳng có lý gì mà nghi ngờ Thường Uyển.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi biết đó là ai. Ông già mặc áo mưa. Bây giờ tôi càng ngày càng cảm
thấy mọi điều đều do ông ta thao túng. Từ lần đầu tiên nói ra lời nguyền “Đau thương
đến chết”, ông ta lần lượt có mặt ở hiện trường các vụ tai nạn của mấy người bạn
tôi, luôn khiến tôi cảm thấy đây là một trò chơi gì đó, một loại trò chơi cực kỳ tàn
nhẫn. Lâm Mang rồi Dục Chu cũng vậy, dù họ đều phạm tội khó tha, nhưng dường
như họ chỉ là vai diễn vừa khớp với các phần trong trò chơi đó – vai kẻ ác. Còn kết
quả của trò chơi này chính là những người tham gia lần lượt phải “Đau thương đến
- chết”. Bức ảnh này, nhất định lại là một nước cờ của ông ta. Đáng buồn là, tôi lại tiếp
tục làm quân cờ trong tay ông ta. Còn vì sao việc này lại liên quan đến Lịch Thu, thì
đúng là một câu đố.”
“Vậy mục đích của ông ta là gì? Bất kỳ ai làm việc gì đều cần có mục đích, nhất là
ông già mặc áo mưa kia, theo cách nói của cô, ông ta mưu tính thâm sâu, thì ông ta càng
không thể mù mờ làm một việc, mù mờ chơi một trò chơi.” Lúc này Tử Phóng cũng
hơi thấy kinh sợ.
“Vừa may gần đây tôi luôn tự hỏi mình. Mấy ngày trước tôi lại đến núi Vũ Di, phát
hiện ra ông ta có gốc gác gì đó với một cái thôn cô quái, những người trong thôn đó
dường như muốn đánh chết tôi, thật hết sức đáng sợ.”
“Cho nên tôi biết tên thôn đó, để tôi đi kiểm tra xem sao.”
“Nhưng thôn đón lại không có tên, trên bản đồ chỉ đánh dấu thôn A.”
“Cô gặp ông già đó trong thôn à?”
“Không, một chàng trai người ở thôn đó nói với tôi, ông già mặc áo mưa tuy có dây mơ
rễ má với thôn của họ, nhưng chưa từng xuất hiện trong thôn. Sau này tôi nghĩ, nơi ở
chính thức của ông già mặc áo mưa phải là ở Giang Kinh. Đây chỉ là suy luận nhưng
bức ảnh này là một chứng cứ. Nói cách khác, không chừng ông già đó luôn theo sát tôi,
nắm chắc mọi bí mật của tôi. Bức ảnh này chỉ là gửi thông tin cho tôi, hy vọng tôi tiếp
tục tham gia trò chơi của ông ta.”
“Cứ như là cô vẫn còn bí mật gì đó? Lẽ nào ông ta không có việc gì quan trọng khác
để làm, ông ta lấy gì ăn để sống chứ? Trừ phi…”
“Ông ta rất giàu!” Trương Sinh đột nhiên bật ra một câu. Ba người nhìn nhau, đồng
thời nghĩ đến món tiền lớn không hiểu sao Viên Thuyên lại có được trước lúc chết.
Nhiều đầu mối rắc rối như vậy khiến họ không sao hiểu nổi.
Ba người bàn bạc rất lâu, lúc ra khỏi nhà hàng đã gần nửa đêm. Trương Sinh đạp xe
về đại học Giang Kinh, trước khi đi còn dặn Tư Dao nếu trên đường anh ta bị ngã lên
tuyết thành một đám nát nhừ thì cô phải đi bưng canh bón thuốc cho anh ta.
Vì nhà hàng ở gần nhà nên Tư Dao và Tử Phóng định đi bộ về. Trước cửa nhà hàng,
Tử Phóng phát hiện ra trong điện thoại mà ban nãy anh ta đã cố ý tắt chuông có mấy
cuộc gọi khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, anh ta sẽ nói nhanh.
Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật thót mình.
Trên con đường chếch phía đội diện đằng xa, một cô thiếu nữ mặc váy trắng đang đi
nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đường, cái bóng chập chờn, mờ
tỏ, vô cùng kỳ quái.
Cô đặc biệt chú ý đến chi tiết cô ta dường như đang đi chân trần.
Cô gái dáng người mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải người cô từng quen?
Đúng là cô ta?!
Cô vội vàng quay đầu gọi Tử Phóng. Tử Phóng dùng tay bịt điện thoại, hỏi cô đã xảy
ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phía trước mặt nói: “Anh xem, quá chỗ rẽ kia, nhìn về phía
trước, anh trông thấy gì không?”
Tử Phóng ngớ ra: “Mấy cô gái đẹp đứng trên tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!”
“Sao vậy?” Hóa ra Tư Dao chỉ vào tủ kính trưng bày của cửa hàng Đông Đằng, trên tủ
kính là một tấm quảng cáo lớn với ảnh vài cô gái trẻ, mặc những bộ quần áo mùa
đông rất đẹp đùa chơi trên tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hơn cả ánh mặt trời, đang tươi
cười với khách qua đường. Cô gái mặc váy trắng đi như chạy kia đã không còn thấy
tăm hơi.
- “Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo trên tủ kính kia tôi nhìn thấy một cô gái
mặc váy trắng đang chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ thì hình như chính là Lịch
Thu!”
Tử Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy anh không nói một lời, nhưng Tư Dao có thể
cảm thấy rõ ràng lời nói của cô không làm anh ta tin được.
Nửa đêm khuya khoắt thế này có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết?
*
**
Đêm đã khuya, Tư Dao vẫn không sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là bầu trời Giang Kinh,
dòng khí lạnh và ấm giao tranh, tạm thời chưa phân thắng bại; tuyết vừa rơi đã âm
thầm chảy tan trong đêm, thi thoảng có tiếng giọt nước rơi vào mái hiên lợp ngói ở
tầng dưới.
Một ngày đã trôi qua, kết quả điều tra thế nào rồi? Tử Phóng không nói gì, chứng tỏ
tiến triển chưa đâu vào đâu, nếu không thì anh ta chắc chắn đã lóe xóe nói ra.
Tấm ảnh do Linda mang đến, dù có phải là do người mặc áo mưa thao túng hay khôg,
dường như đang thầm cảnh cáo cô: có một đôi mắt luôn dõi theo cô sát sàn sạt. Cảm
giác này so với những sóng gió trên QQ cách đây không lâu, hình như còn khiến người
ta càng sởn tóc gáy hơn.
Và càng khiến cô không tài nào ngủ được.
Dù trên cửa sổ đã có lồng sắt, nhưng cảm giác bị theo dõi đã từng có truớc đây vô tình
trỗi dậy, cô thậm chí còn có thể cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối. Cô vốn cho rằng
sau vụ việc Dục Chu tự hủy hoại mình và Lâm Mang bị bắt thì cặp mắt trong bóng tối
sẽ không còn quấy nhiễu mình nhưng cô đã nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi
cô hơn cả khi trước. Thậm chí đó còn là cặp mắt cô đã từng nhìn thấy, tràn đầy oán
hận và cháy bỏng mong muốn báo thù.
Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình
đang chạy trốn cái gì? Sự khủng hoảng trong lòng? Nỗi sợ hãi về tương lai? Sợ hãi vì
“Đau thương đến chết”? Chứng sợ hãi không gian khép kín, mày đến rất đúng lúc.
Cuối cùng cô cũng mơ màng thiếp đi, một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, dường như
cô lại bị nén chặt trong một không gian chật hẹp, tất cả xung quanh đều là những thứ
cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối không phải là căn phòng được trang trí cẩn thận
của cô. Hình như cô bị gông cùm, không thể cựa quậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất
cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tường lạnh giá bỗng trở nên nóng
hừng hực, cô cảm thấy từng cơn nóng ập đến, ánh lửa nhảy múa trong mắt. Cô gào
lên kêu cứu nhưng không ai trả lời.
Cô cố gắng thoát ra khỏi gông cùm ấy đi ra cửa, muốn đẩy cửa xông ra khỏi biển lửa
nhưng lửa ập vào từ bên ngoài, cánh cửa giống như đáy nồi đặt trên lửa bỏng, không
chạm vào được, huống chi cửa đã bị khóa trái.
Hơi nóng hầm hập khiến toàn thân cô ướt đẫm.
Tư Dao giật mình tỉnh dây mồ hôi nhễ nhại. Cô không thể ngủ tiếp được bèn khoác áo
ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Một cơn gió lùa vào. Cảm
giác sợ hãi vì bị đè nén bởi không gian khép kín cũng vơi đi đôi chút.
Bên ngoài tuyết tan và mưa rơi tí tách, luồng đèn đường phía xa xa chiếu rõ muôn vàn
hạt mưa đang rơi.
Và một cái bóng màu trắng xuất hiện.
Một cô gái mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Nếu là hai tháng
- trước, Tư Dao sẽ sợ hãi kêu lên “Kiều Kiều.” Nhưng cô biết không phải Kiều Kiều,
cái bóng này rất quen.
Lịch Thu!
Thế này là thế nào? Tại sao trong đêm đông giá rét thế này mà cô ta mặc một chiếc
váy dài mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? Cô ấy đang trốn tránh cái
gì? Tìm kiếm cái gì?
Cái bóng cô gái mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao lập tức đẩy cửa đi ra, đến
trước cửa phòng Lịch Thu.
Cửa phòng Lịch Thu dang mở.
Tư Dao đứng ngoài khẽ gọi “Chị Thu”, không có tiếng đáp lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào trong. Chiếc đèn áp tường trong phòng
được chỉnh đến mức tối nhất, quả nhiên Lịch Thu không ở trên giường. Tư Dao ngẩng
đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, 12 giờ 25 phút, nửa đêm.
Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, bất chợt nhìn thấy một tập album ảnh đang mở ra
trên giường Lịch Thu. Cô nảy ra một ý, bèn đi đến đó. Một bức ảnh quen thuộc đập
vào mắt cô.
Bức ảnh chụp năm người đứng trước cầu Bộ Nhai, chính là bức ảnh được cất trong
hộp đựng phim giấu trong bụng con sóc ở rừng thông.
Vậy thì, cô thiếu nữ trong bức ảnh chính xác là Lịch Thu.
Cô ta liên quan gì đến Tân Thường Cốc và cả lời nguyền “Đau thương đến chết”? Tại
sao từ trước tới nay không nghe thấy cô ta nói tới việc này? Cô ta đang che giấu điều
gì?
Dù cảm thấy không thỏa đáng nhưng Tư Dao vẫn muốn lật giở quyển album ra xem,
hy vọng có thể tìm thấy nhiều đầu mối hơn. Lúc này, từ tầng dưới đột ngột vang lên
tiếng mở đóng cửa khe khẽ.
Chắc chắn là Lịch Thu đã về.
Làm thế nào bây giờ? Nếu quả thực Lịch Thu có vấn đề thì mình hoàn toàn không nên
đánh động vội.
Cô nhón chân ra khỏi phòng Lịch Thu, chui tọt vào phòng mình, nhẹ nhàng khép cửa,
chỉ để lại một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.
Hành lang gần như tối om, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong phòng Lịch Thu lọt ra. Tư Dao
cố căng mắt nhìn, thấy một bóng người màu trắng từ từ đi lên cầu thang, không một
tiếng động. Dáng người ấy đúng là Lịch Thu, chính là bóng người cô vừa thấy bên
ngoài cửa sổ, cô gái mặc váy trắng chạy trong tuyết lả tả, cô gái mặc váy trắng chạy
qua tủ kính trưng bày của cửa hiệu Đông Đằng trên phố.
Lịch Thu “không ăn thức ăn của trần gian”, lẽ nào thực sự là người đứng ngoài trần
thế?
Cô bất chợt nhớ đến dáng ngồi cô độc của Lịch Thu trong bóng tối, nhớ đến cuộc trò
chuyện cách đây không lâu của hai người, Lịch Thu từng nói, mấy ngày nay gió mưa
khiếp quá ngủ không ngon giấc(2).
------------------------------------------------------------------
(2). Xem lại phần 1 của bộ sách này.
Chạy trong đêm mưa lạnh giá, đương nhiên là ngủ không ngon.
Cô nhớ đến đôi chân trần của người con gái mình thấy đêm qua mà giật mình. Cô nhẹ
nhàng mở cửa đi xuống tầng dưới, khẽ mở cửa chính, bật đèn lên.
Dù đã lường trước nhưng tim cô vẫn thắt lại.
- Trên mặt phiến đá ngoài thềm rành rành có hai vết chân ướt, vết ngón chân cho thấy
rất rõ – quả nhiên là Lịch Thu chân không đi trong tuyết!
Tư Dao thẫn thờ quay về phòng mình, đờ đẫn nằm xuống. Tất cả những việc này đều
nằm ngoài khả năng lý giải của cô.
Có lẽ, đó chỉ là những cảnh trong một giấc mơ, giấc mơ không bao giờ hiểu nổi.
nguon tai.lieu . vn