Xem mẫu
- Phần 48
Một lát sau một anh chàng mặc quần bò rộng và áo phông dài tay đi thẳng đến trên
chiếc xe lam 3 bánh. Thấy Tư Dao đứng sừng sững giữa một đám xe pháo xám xịt, anh
ta không thể không để ý nhìn. Tư Dao cảm thấy anh ta có vẻ tử tế, bèn cười cười đi
tới, khẽ hỏi “Anh ơi, làm phiền anh, có thể đưa tôi đến một thôn ở gần đây không?
Tôi sẽ thanh toán tiền xe hậu hĩ”.
Anh chàng cười nói “Nếu không phải là đi Phúc Châu, thì đương nhiên tôi có thể chở
chị đi. Thôn nào thế?”
“Thôn A”
Anh chàng ngẩn người “Đó là nơi nào, sao từ trước đến nay tôi chưa hề nghe nói nhỉ?”
Tư Dao nghĩ bụng “Điều mà tôi cần, là anh không biết về nó” Cô nói luôn “Ở đây có
bản đồ, anh cứ đi theo sự chỉ dẫn là được”
Anh ta ngập ngừng, rồi gật đầu “Được, chị cứ xem bản đồ, rồi bảo cho tôi biết nên đi
thế nào”.
Tư Dao mừng ra mặt, lên xe, nói “Ra khỏi thị trấn, trước tiên đi về hướng bắc”.
Chiếc xe ba bánh nổ máy chạy ra khỏi chợ, anh chàng hắng giọng, rồi gợi chuyện, hỏi
Tư Dao “Cô giống như khách đến Hoàng Cương Sơn du lịch, sao lại đến đây?”
“Tìm người!” Tư Dao thấy tiếng của cô hoàn toàn bị tiếng động cơ vào tiếng gió nhấn
chìm.
“Người nhà à?”
Đột nhiên, một chiếc xe tải lái chéo ra, chắn giữa đường. Anh lái xe lam đáng ngoái
đầu nói chuyện với Tư Dao, chợt nhận ra vội vàng phanh lại, suýt nữa thì đâm vào
chiếc xe tải đó, lập tức chửi toáng lên. Tư Dao hoàn toàn không hiểu tiếng địa phương
nhưng cũng biết anh ta rất tức giận. Một cái đầu thò ra khỏi buồng lái xe tải. Tư Dao
giật mình, đó chính là người đàn ông trung niên vừa rồi đã xua cô đi. Điều làm cô càng
ngạc nhiên hơn là không biết từ khi nào, trên xe đã chở thêm chục người, lúc này đều
nhổm dậy, hằn học nhìn Tư Dao.
Anh lái xe lam thấy tình thế bất lợi, quay đầu nhìn Tư Dao. Người đàn ông ngồi trong
buồng lái gọi “Tôi có lời tử tế khuyên cô, sao cô không nghe, cư muốn chúng tôi phải
đuổi à?”
Tư Dao nghĩ bụng: ông ta vừa nói “Từ đâu đến, thì quay về đó” mà coi là câu nói tử tế
à? CÔ mỗi lúc một cảm thấy kỳ quặc, cái thôn quái dị đó thật khác thường.
Một hồi còi chói tai từ phía sau chợt vang lên, báo hiệu có xe muốn vượt. Tư Dao thở
phào. Vẫn có xe qua lại, chiếc xe tải kia không thể cứ đứng chắn mãi như thế, có lẽ
sẽ giải tỏa được cảnh bế tắc này. Cô quay đầu lại nhìn nhưng lòng càng nặng trĩu
hơn.
Đó là chiếc xe nhỏ có treo tấm biển “Xe liên vận Tây Mãn”. Xe dừng lại, cửa mở ra,
khoảng tám chín người đàn ông lục đục đi xuống, nhìn Tư Dao chằm chằm. Người
trên chiếc xe tải cũng lần lượt nhảy xuống, thế là cả trước lẫn sau cô có hai đám
người dần vây kín lại. Ánh mắt mỗi người đều hiện rõ nỗi sợ hãi và phẫn nộ.
Tư Dao kêu lên “Các vị muốn gì?”
Người tài xế gầy nhom hạ giọng “Chúng tôi chỉ muốn khuyên cô rời khỏi nơi đây,
đừng có chuốc lấy phiền phức”
Anh thanh niên chở Tư Dao kêu to “Các người lẽ nào có thù à? Đối phó với một cô gái
mà cần nhiều người thế này ư? Tôi từ huyện tới mới được hơn hai năm, không biết
những chuyện quái dị của người trong núi các ông. Nhưng cũng không thể đứng nhìn
- các ông ức hiếp một cô gái được”
Người đàn ông đứng tuổi lái chiếc xe tải cười nhạt nói: “Bọn tôi ức hiếp cô ta chắc?
Bọn tôi không thiết! Nhưng chỉ muốn cô ta đi khỏi đây, không việc gì đến anh!"
Người lái xe lam lại hỏi “Này, cô nghĩ lại xem? Có đồng ý quay ra không?
Tư Dao đành phải gật đầu, nghĩ bụng để họ đi khỏi rồi hãy hay.
“Được, đồng ý là được rồi. Cô xuống xe ngay đi. Bên bến đó có rất nhiều xe vào thành
phố đấy” Người lái xe lam ra hiệu bảo Tư Dao xuống.
Tư Dao miễn cưỡng xuống khỏi chiếc xe ba bánh. Chân cô vừa chạm đất, chợt có một
người đàn ông đi tới, giật lấy tấm bản đồ trong tay cô. Rất nhanh, người ấy bật lửa
đốt tấm bản đồ, Tư Dao bước lên giằng lại thì đã không kịp, bản đồ đã hóa thành tro.
“Sao ông lại…” Tư Dao gay gắt hỏi, nhưng cô hiểu ngay. Câu trả lời rất giản đơn:
những người này dám làm đủ mọi chuyện miễn là không để cô đến cái thôn quái dị đó.
Ngưòi ngoài cuộc sáng suốt hơn.
Ông vừa lau đi vết bụi cuối cùng phủ trên bàn làm việc, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt in hằn những dấu vết thời gian của ông thoáng nét cười: Dương Tín Chí
đến đúng giờ, anh chàng này xưa nay chưa bao giờ làm mình thất vọng.
“Chào chú, cháu không để chú chờ quá lâu chứ!” Tín Chí nhìn ông đang giũ chiếc khăn
lau dưới vòi nước, vắt lên trên bậu cửa sổ, y biết ông đang khó chịu. Mỗi khi phiền
muộn, ông sẽ dọn dẹp tỉ mỉ phòng làm việc, quét nhà, lau bàn, thậm chí còn lau cửa sổ.
Nhưng trên mặt ông rõ ràng đang mỉm cười.
“Tín Chí lại đây ngồi đi”. Ông vẫn rất hiền hòa.
Thực ra ông ấy còn tốt với mình hơn cả bố đẻ, Tín Chí nghĩ. Bố mình là một con sâu
rượu, để lại bao vết thương đáng buồn trong những năm tháng thơ ấu của mình. “Chú
bận trăm công nghìn việc, cháu không muốn chú mất nhiều thời gian ạ”. Tín Chí biết,
mình dám nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng vì người đàn ông đang ngồi trước mặt.
“Đừng giữ kẽ như thế, lại đây ngồi xuống, rồi nói, đâu có thể vừa đứng vừa nói… Đã
thu xếp xong rồi chứ?”
“Đã thu xếp ổn rồi, đều là những người cừ nhất, cháu đã đích thân kiểm tra, nhân thân
đều rất sạch sẽ” Đến gần, Tính Chí mới nhận ra khóe mắt ông ươn ướt. Trải qua
ngần ấy năm sóng gió, cốt cách của ông vẫn là một người nhạy cảm.
“Cô gái họ Mạch kia…”
“Đây chính là việc hôm nay cháu sốt ruột muốn báo với chú. Hôm qua cô ta bất chợt
rời Giang Kinh, cháu đã kiểm tra rồi, cô ta lại đến núi Vũ Di”
“Tức là… cô ta lại có đầu mối mới?” Ông đã trở lại vẻ điềm đạm như mọi ngày,
những tin tức đủ khiến những người bình tĩnh nhất cũng thấy bất an, nhưng ông thì
vẫn thản nhiên. Đây là điều đáng kể nhất mà Tín Chí học được từ khi làm việc cho
ông.
“Rõ ràng là như vậy. Cô ta được sở công an gọi đến một lần. Theo tin tức nội tuyến,
cô ta gặp thằng cha ở Thượng Hải lần trước mưu hại mình. Trong quá trình nói
chuyện, hắn bỗng phát điên, lúc giằng co với công an bị đập đầu chết!”
“Lại là ‘Đau thương đến chết’ à?”
- “Dù nói là thế nào, thì vẫn coi như một cái chết bất ngờ. Trong số 7 người cùng đến
núi Vũ Di với Tư Dao, bây giờ chỉ còn lại cô ta và một cô tên là Thường Uyển, 5
người khác đều chết vì sự cố… Chú à, chú…” Tín Chí thấy khóe mắt ông lại ươn ướt.
Ông thở dài, nói “Không có gì… chú không tin ma quỉ, sống bao năm nay chưa hề gặp
ma. Cô gái tên Tư Dao đó rốt cuộc đã biết được những gì? Chú muốn nói là, những
phiền phức Viên Thuyên để lại cho chúng ta, cô ấy đã biết được bao nhiêu? Cô ấy có
ý muốn tìm hiểu đến tận cùng hay không?”
Câu hỏi của ông thường thường là tự hỏi mình khi suy nghĩ, nhưng Tín Chí không dám
coi nhẹ, vội trả lời “Rõ ràng là trước khi chết, Viên Thuyên tìm mọi cách để lại đầu
mối cho Tư Dao, nhưng lại không nói thẳng, nói rõ. Tính đến hôm nay, hình như Tư
Dao mới phát hiện ra khoản tiền đó. Thực không hiểu Viên Thuyên tính toán thế nào,
tại sao không nói một lần cho Tư Dao?”
Ánh mắt của ông dừng lại ở một cái vò bằng đồng niên hiệu Vạn Lịch thời Minh, đặt
trên giá sách. Sưu tập bình rượu cổ là sở thích xa xỉ duy nhất của ông. Lúc ông đang
chăm chú, Tín Chí không nói câu nào vì biết ông đang suy nghĩ, và còn biết chắc chắn
ông sẽ cho mình một đáp án chuẩn xác.
“Cô gái tên là Viên Thuyên đó chúng ta quả thật đã đánh giá thấp cô ta” - cuối cùng ông
lên tiếng - “Mọi hành vi của cô ta cho thấy chắc chắn cô ta là bạn thân của Tư Dao.
Một mặt muốn đem những ẩn tình mình biết được phơi bày cho thiên hạ, mặt khác lại
không muốn để Tư Dao sớm trở thành đích ngắm bắn. Nói cách khác, nếu cô ta đem
những điều mình biết nói với Tư Dao, thì chúng ta sẽ không kiên nhẫn chờ đến ngày
hôm nay. Viên Thuyên đã sắp đặt một loạt các câu đố như vậy, để Tư Dao lần lượt
tháo gỡ từng tầng sự thật, cũng là để Tư Dao có đủ thời gian để nảy sinh cảnh giác,
tự bảo vệ mình, thậm chí thu hút sự chú ý của công an”.
Tín Chí bất chợt hiểu ra “Chú ạ, chú nhìn thấu suốt mọi việc, phát hiện này của chú
đã làm cái đầu đất này của chú cũng tỉnh ra. Nhưng cô Viên Thuyên ấy cũng hơi xem
thường chúng ta. Vậy chú…”
“Cứ đợi thêm. Tại sao phải đợi? Hẳn cháu không cần chú phải giải thích nguyên
nhân… Thực ra không chỉ có một nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải đợi
cô ta tìm ra sự thật. Như vậy, chúng ta sẽ chỉ vất vả một lần mà an nhàn dài lâu.
Nhưng từ giờ trở đi phải sai người chú ý sát sao nhất cử nhất động của cô ta ở Giang
Kinh; đồng thời nghe ngóng tin tức. Hễ cô ta phát hiện được ra điều gì quan trọng
chúng ta sẽ kịp thời ra tay. Chú tin cháu chắc chắn đã hiểu rõ việc này”
“Cảm ơn chú đã tín nhiệm cháu! Chú yên tâm, dù thường ngày cháu vẫn thương hoa
tiếc ngọc, tránh xuống tay với phụ nữ, nhưng lần này thì khác. Biết cô ấy sớm muộn
gì cũng phải “Đau thương đến chết” nên cháu sẽ không mủi lòng nương tay”.
Xương khô thiên táng thê lương
Chuyến xe đường dài chạy đến thành phố Vũ Di rời khỏi thị trấn Hoa Tây. Sau khi ra
khỏi thị trấn không xa, Tư Dao cảm thấy xung quanh không có chiếc xe nào khả nghi,
bèn xin tài xế dừng lại, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Muốn ngăn cản tôi đến cái thôn quái dị? Đâu có dễ? Trong đầu cô vẫn còn ấn tượng
- rõ nét về tấm bản đồ, còn nhớ đường đến thôn quái dị. Tuy nhiên, qua mấy lần bị
ngáng trở vừa rồi, cô biết mình chỉ có thể đi bộ đến đó.
Trên trời mây đen đang tụ về.
Tư Dao gần như chạy trên đường. Bị gió và mây đen hối thúc, cô vội rảo bước. Đi
khoảng hơn một tiếng, khắp đất trời đã đen kịt, cứ như là màn đêm buông xuống rất
sớm.
Mưa như trút nước táp vào mặt cô, đau rát như bị roi quất. Cô bất giác nhớ đến buổi
tối vào hang Thập Tịch, cũng gió táp mưa sa như thế này, kể từ đó bắt đầu mở ra từng
bức màn chết chóc kỳ lạ. Sự khác biệt duy nhất là đêm đó cô có sáu người bạn đồng
hành, còn lúc này chỉ một mình cô đơn độc trên đường. Cô thở dài thườn thượt, chân
trượt trên đường lầy lội, suýt ngã.
Cô bước trong đêm tối hoàn toàn chỉ dựa vào ấn tượng, thầm cầu khấn đừng bị lạc
đường. Các bạn mà biết, sẽ lại nói cô cố chấp, to gan. Nhưng họ, những người bạn
thân liệu có đang từ một cõi xa xăm nào đó dõi theo cô đang nhếch nhác trên đường đi
tìm câu trả lời bí ẩn, để cố nắm lấy dù chỉ một tia hy vọng sinh tồn.
Lâm Nhuận, em biết chắc là anh đang nằm trên giường bệnh và lo lắng cho em. Mong
sao có thể sớm gặp lại anh.
Cách đây không lâu, bạn trai của Tư Dao là Lâm Nhuận bị Dục Chu – bày mưu đoạt
tiền bạc – đã dùng xe đâm vào khiến anh bị thương nặng. Hiện Lâm Nhuận vẫn đang
tĩnh dưỡng, đợi các vết xương gãy phục hồi.
Có lẽ nỗi nhớ người yêu đã mang lại cho cô lòng can đảm, đôi chân vốn đã mỏi nhừ
của Tư Dao lại phục hồi sức lực.
Đường càng đi càng xấu, càng hẹp. Những tán cây cao vút che khuất chút ánh sáng yếu
ớt khiến Tư Dao thậm chí còn nghi ngờ cô đã lạc đường.
Chắc chắn là lạc dường rồi!
May mà cô đã có chút kinh nghiệm đi du lịch và thám hiểm. Lúc này cô vội bật đèn pin
rồi nhanh chóng nhận ra khắp bốn bề chỉ có chút ánh sáng này của cây đèn và cái bóng
của cô di chuyển như một hồn ma.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, một cái lạnh âm âm
thấu da thấu xương. Thế này là thế nào? Toàn thân cô dường như bị không khí chết
chóc vây chặt. Người ta thường nói tử khí thì nằng nặng, sao cô lại cảm thấy tử khí
cuộn trào mãnh liệt thế này?
Cô cảm thấy khó thở, tim đập nhanh không rõ nguyên do. Chắc là vì vừa rồi đi hơi
gấp, có lẽ cô nên bước chậm hơn. Bước chậm hơn trong không khí chết chóc khó
hiểu này ư?
Nhưng cô vẫn phải đến một phiến đá bên đường ngồi xuống. Cô cần ít nhất là vài lần
hít thở sâu, thả lỏng toàn thân đang cứng ngắc
Trong bụi cỏ ven đường chợt lóe lên ánh sáng lân tinh.
Tim cô chợt giật thót lên.
Cô chiếu đèn pin về hướng bụi cỏ. "Cạch" một tiếng, đèn pin của Tư Dao rơi trên
đất.
Tư Dao kinh hãi kêu lên rồi lần mò nhặt đèn pin lên, lấy hết can đảm chiếu vào bụi cỏ
lần nữa. Lần này cô đã nhìn rõ, trước mặt cô là một đống xương khô!
Lúc này cô mới cảm thấy phiến đá mình vừa ngồi xuống cũng khác thường, bèn soi
đèn pin và nhận ra đây là một tấm bia mộ!
Không có nấm mồ, mà chỉ có một tấm bia trơn không chữ, cùng với đống xương khô
- làm bạn với Tư Dao giữa khu rừng mưa tăm tối.
Tư Dao không kêu lên kinh hãi nữa vì cô biết tiếng vọng lại của núi rừng chỉ càng
khiến cô thêm hoảng loạn.
Đi khỏi đây ngay!
Cuối cùng cô đã hiểu ra tại sao khi nhắc đến thôn quái dị, người trong thị trấn đều tái
mặt đi ra sức ngăn cản cuộc viếng thăm của cô, thực ra họ không có ác ý gì với cô
nhưng rời khỏi đây đồng nghĩa với việc có thể quay về còn đi tiếp có nghĩa là sẽ còn
nhiều thứ nữa chưa hề biết, có lẽ là càng nhiều nỗi kinh hoàng hơn.
Cô chọn cách tiếp tục đi gấp về phía trước.
Trong hoàn cảnh này, tại nơi này, chính cô cũng không dám tin mình lại có một quyết
định điên rồ như vậy, nhưng lúc này cô cảm thấy nó rất tự nhiên. Trải qua bao phen
gian nan, lúc này tính cách bất khuất tiếp tục đẩy cô dấn thân vào chốn nguy hiểm
hơn.
Dù chân đã hơi tê cứng nhưng cô đi còn nhanh hơn vừa nãy.
Dần dần, đường mỗi lúc một khó đi hơn. Bỗng nhiên chân cô đá vào một vật gì cưng
cứng.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn chiếu đèn pin xuống. Khí lạnh xuyên vào tim khiến bắp
chân cô co giật từng cơn.
Cô thấy nơi cỏ mọc dài phủ che trên mặt đất là một tấm bia mộ nho nhỏ. Lại là một
tấm bia mộ! Một linh cảm chẳng lành nhưng rất mạnh trỗi dậy trong đầu Tư Dao. Cô
quét đèn pin nghiêng một lượt, quả nhiên, sau tấm bia lại là một đống xương khô. Dù
chỉ thoáng liếc qua nhưng cô cũng có thể thấy đây là đám xương trẻ con.
Cô đứng đờ ra một lúc, cắn chặt mu bàn tay để kìm nén nước mắt tuôn trào.
Đáng sợ hơn là cô bỗng cảm thấy không chỉ có một mình cô đang đi trên con đường
này!
Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đến thật không đúng lúc!
"Ai?" Cô tưởng như mình đang kêu to nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Hai
bên đều là rừng cây ken sát, chắn hết tầm nhìn.
"Suỵt..." Một âm thanh dường như vang lên trong đầu, nhắc cô hãy khe khẽ một chút,
đừng làm kinh động những vong hồn hai bên đường.
Rồi cô nhìn thấy bóng đen phía trước vụt biến đi trong nháy mắt. Một bóng đen quen
thuộc.
Chiếc áo mưa dài, mũ dựng lên nhòn nhọn, căn nguyên của những cơn ác mộng của
cô.
Cô không nghĩ ngợi, đuổi theo về hướng bóng đen vừa biến mất nhưng dường như cô
đang chạy vào trong bóng tối vô tận, đuổi theo một thứ hư không.
Đây lẽ nào lại là trò chơi do tử thần thiết kế? Liệu có phải là ảo giác của cô không?
Bác sỹ Lượng từng nói cô cần được điều trị.
Nhưng bước chân cô không dừng lại, dù biết thứ mình đuổi theo có thể chỉ là một ảo
ảnh. Cô chạy mãi cho đến khi bị vấp, ngã nhào xuống đất. Tay và mặt đều bị xây
xước nhưng Tư Dao hoàn toàn không cảm thấy vì cô nhận ra bên cạnh, gần như nằm
sát cô là một bộ xương.
Cô run rẩy đứng lên, nhìn thấy cạnh chân cô lại là một tấm bia
Cô nên làm thế nào đây?
Quay đầu là bờ (2)
----------------------
- (2) Cách nói của phật giáo, "hãy trở về, thoát khỏi bể khổ"
----------------------
Cô nghe thấy tiếng của lý trí gọi cô quay trở lại.
nguon tai.lieu . vn