Xem mẫu
- Phần 43
Người mặc áo mưa không thèm nhìn Dục Chu nữa, bước đến bên quan tài, vuốt ve cái
nắp, thở dài: "Nếu sớm biết có ngày như hôm nay, tôi đã chuyển ngài đi lâu rồi. Không
ngờ đứa con gái đó thật thông minh, biến nơi đây thành tâm điểm của lòng tham tăm
tối". Ông ta vừa nói vừa đóng chặt chiếc va li đang mở nắp, sau đó lần lượt nhấc cả
bốn chiếc cùng các mảnh gỗ kê khỏi quan tài, tiện tay ném luôn xuống nước. Tiếp
theo, ông ta mở một tấm lụa mềm màu vàng kim ra, cẩn thận bọc bộ xương trong
quan tài lại, dùng dây thừng buộc chặt bên ngoài, vác lên vai.
Từ đầu đến cuối, mặt ông ta đều khuất dưới cái mũ áo mưa, từ góc đứng của Dục
Chu và Tư Dao không thể nhìn rõ.
Dục Chu định dịch chuyển người, nhưng mỗi cử động nhẹ cũng lập tức khiến y đau
thấu xương tủy, y bực tức nói: "Rốt cuộc ông muốn tôi thế nào đây?"
Người mặc sao mưa chẳng nói gì, hình như không có ý định trả lời. Nhưng Tư Dao
biết, Dục Chu đã không còn bất cứ ưu thế nào về sức mạnh, thậm chí cô có thể tùy ý
giết chết hắn trước phi người mặc áo mưa là thần chết của cô
Roạt, roạt, roạt. Thần chết rẽ nước , đi từng bước đến phía Tư Dao, ông ta quay về
phía ánh đèn pin nên mặt ông ta vẫn khuất trong bóng tối.
Tư Dao cảm thấy khó thở vì sợ hãi? Có phải tại thứ sát khí nặng nề mà chiếc áo mưa
kia cũng không che nổi?
Dường như cô có thể trông thấy đôi mắt thần chết đang rọi vào cô những ia nhìn độc
ác và oán hận
Hình như cô đã từng trông thấy ánh mắt này, nó còn ác độc và oán hận hơn cả ánh mắt
của Lâm Mang đêm ấy
Tại sao lại có cảm giác này? Ông ta không thèm giết Dục Chu , thì tại sao lại nhìn một
người vô tội như mình một cách hận thù như thế?
Roạt, roạt, roạt...
Tư Dao muốn chạy, dù biết rõ chạy không thoát nhưng cô vẫn dịch chuyển đôi chân.
Đột nhiên cô đứng im. Đã bị truy sát, chi bằng đứng lại nhìn cho rõ hình dáng của ông
ta.
Chỉ còn cách Tư Dao trong gang tấc, Thần chết dừng chân lại. Vẫn không nhìn rõ bộ
mặt của ông ta trong bóng tối.
"Tại sao cô không chạy trốn?" Thần chết dường như hơi thất vọng với người tham
gia cuộc chơi này
"Ông cho rằng như thế sẽ tốt hơn à?" Không biết lòng can đảm của Tư Dao từ đâu
đến
Thần chết trầm ngâm hồi lâu, từ cổ họng phát ra một thứ âm thanh cổ quái: "Cuối
cùng cô vẫn sẽ phải chết, biết không? Chẳng qua là thời điểm ấy chưa tới"
"Tại sao không phải là hôm nay?"
"Có lẽ là hôm nay hoặc ngày mai. Điều đó thì có gì khác biệt đáng kể đâu?"
"Ông ra tay đi, nhưng tôi mong có thể nhìn rõ mặt ông"
Thần chết hơi sững người, phải chăng ông ta đã "động lòng"?
"Không cần ta ra tay, tự cô sẽ Đau thương đến chết"
Đây là câu cuối cùng của Thần chết
Tư Dao nói với theo ông ta: "Người gửi email đến hội du lich, lừa chúng tôi đến đây,
có phải là ông không? Người xuất hiện ở nơi bọn họ chết, có phải là ông không?".
- Nhưng không có câu trả lời.
TRÒ CHƠI CỦA THẦN CHẾT
Gió lạnh táp lên mặt Tư Dao, lập tức làm cô tỉnh dậy. Ánh nắng không mấy ấm áp
chiếu thẳng vào đôi mắt bị nhốt lâu trong bóng tối, theo phản xạ cô phải cau mày nheo
mắt.
“Lâu quá rồi không ngủ ngon như thế này nhỉ?” Dục Chu cười nhạt. “Đêm khuya thì
bận trò chuyện với đám hồn ma, sáng ngày ra lại phải nai lưng làm việc cho ông chủ,
rõ là khổ! Nhưng tôi có thể đảm bảo những ngày đau khổ đó sẽ không còn nữa. Chỉ
cần hôm nay cô hợp tác cho tốt, ngày mai cô sẽ là một “phú bà” nho nhỏ, và cũng
không lo bị ác mộng quấy rầy nữa!”
Tư Dao bị hai tên lôi ra khỏi cốp xe, nhìn xung quanh, núi xanh trập trùng, hình như
chính là dưới chân núi Vũ Di. Cô đang nghiền ngẫm những lời nói của Dục Chu . Rõ
ràng anh ta muốn ép cô phải lấy số tiền đó ra. Chỉ cần cô làm theo chắc sẽ được chia
một phần kha khá. Tuy nhiên, khi đang nói, anh ta lại đưa mắt nhìn thầy giáo Cung, có
lẽ tiền vừa đến tay sẽ giết cô diệt khẩu. Rốt cuộc họ đều là những người làm việc
cực kỳ kín kẽ, mà lòng tham thì không đáy.
Trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng Lâm Nhuận bị xe đâm hất tung lên không trung.
Cô biết hai kẻ đồng hành này là bọn vô lương tâm, chẳng có lý do gì để chúng nới tay
buông tha cô.
Dây thừng trói chân cô được cởi ra. Chiếc khăn tay nhét trong mồm cũng được lấy ra,
hai bên má và cằm của Tư Dao đều tê dại nên cô càng không muốn phí lời với họ. Cô
nghĩ bụng “Hai tên này lái xe suốt ngày đêm, ít ra cũng mất hơn 20 tiếng, nhưng nếu ở
Giang Kinh có người đi máy bay đến đây, chắc chắn có thể vào hang Thập Tịch trước.
Tuy nhiên, ai sẽ phát hiện ra mình mất tích? Ai biết là mình bị đem đến đây? Người
duy nhất – có thể là Lâm Nhuận, nhưng anh lại đang hôn mê…”
Dường như Dục Chu đọc thấu ý nghĩ của cô, y nói: “Thực ra, tôi cho rằng cô không
còn lựa chọn nào khác. Trừ phi có chuyện thần kỳ xảy ra, có người tranh vào động
trước. Cô chỉ có thể hy vọng chuyện thần kỳ đó là Lâm Nhuận đã bình phục. Cho nên
cô hãy ngoan ngoãn đi, để giảm bớt phiền phức cho mọi người”
Tư Dao nghĩ bụng : không biết có đủ thời gian để nghĩ ra cách gì đối phó hay không?
Cô biết, quyền lựa chọn của cô ít ỏi đến mức đáng thương.
Cả ba cùng lên núi. Vẫn là phong cảnh quen thuộc có thể say lòng du khách nhưng
trong mắt Tư Dao tuyệt không có chút sức sống nào. Điều quan trọng đặt ra trước với
cô là sinh tồn. Mà nếu muốn sinh tồn, kỵ nhất là dễ dàng “hợp tác”, bởi vì bọn họ
càng sớm đạt được mục đích, hy vọng sống sót của cô càng sớm chấm hết.
“Suốt dọc đường tôi chẳng được ăn gì, người cũng không được vận động, bây giờ hai
chân tê dại mềm nhũn, thật sự không đi nổi”. Tư Dao dừng lại, ngồi trên một tảng đá
thở dốc.
Thầy giáo Cung lạnh lùng hỏi: “Cô có chịu đi không?”
“Không phải là không đi, tôi chỉ muốn nghỉ một lát đã”
Thầy giáo Cung không nói nữa, hạ ba lô xuống, rút từ bên trong ra một đoạn ống thép
ngắn chừng nửa thước, rút xoẹt một cái đầu ống, nó lại dài thêm ra một đoạn. Hắn
vung bừa cái ống thép đó lên phang đánh “cắc”, một thân cây to bằng miệng chén trà
- gẫy luôn, nửa trên của thân cây đổ về phía Tư Dao. Cô vội nhảy né tránh, giận giữ
nói: “Ông làm gì thế hả?”
“Nhìn kìa, chân của cô vẫn nhanh nhẹn quá! Thanh côn này của tôi cũng có thể quệt
trên đầu gối của cô, dù cô không thể đi nổi thì chúng tôi cũng có thể khiêng cô đi”
Dục Chu cười hì hì, giống như một đứa trẻ đang xem xiếc thú, quay đầu đi về phía
trước, biết rằng Tư Dao sẽ không dám giở thủ đoạn gì nữa.
Ngoài dự đoán của Tư Dao, Dục Chu không đi thẳng đến hang Thập Tịch mà dừng
trước một cái nhà bằng tôn ở lưng chừng núi. Điều càng khiến cô ngạc nhiên là cảm
giác cô đã từng trông thấy căn nhà này lại bất ngờ trỗi dậy.
Căn nhà nằm trong một cái hốc nơi sườn núi, bên trên là một mái đá nhô ra, giống như
một cái mũ lớn, che khuất ánh mặt trời. Những tấm tôn xám đen loang lổ những vệt gỉ
sét, bốn bên dây leo chằng chịt, lại có thêm mấy cây đại thụ cao vút, tán lá che khuất
tầm nhìn từ đằng xa lại.
“Mẹ kiếp, quái thật đấy! Sao ông lại mò thấy cái lều nhếch nhác thế này?” Thầy giáo
Cung chép miệng
Dục Chu đờ người ra một lúc, thở dài nói: “Tôi không dám mạo nhận công lao, đây là
do Viên Thuyên phát hiện ra”.
Tư Dao khẽ “a” một tiếng.
Dục Chu nói: “Cái lần cả tập thể đi du lịch mùa hè, có một đứa con gái đã gặp bất
hạnh. Sau đó một tuần, tôi và Viên Thuyên lại đến đây. Viên Thuyên cảm thấy cái
chết của đứa con gái đó hơi kỳ lạ, lại cảm thấy hang Thập Tịch hết sức cổ quái. Khi
ấy, tôi vẫn còn là người yêu, là người cộng tác tốt của cô ta. Cô ta quả là cẩn thận cực
kỳ, dù lúc đầu không phát hiện ra manh mối gì trong hang, nhưng lại có nhìn thấy vài
thứ dị thường ở bên ngoài. Cô còn nhớ đoạn dốc bắt buộc phải đi qua để vào hang
không? Phía đông của sườn dốc là con đường xuống núi. Con đường núi rất rõ ràng,
gần như có thể nhận định chắc chắn là do con người khai phá; còn hướng tấy là sườn
dốc dựng đứng, đầy cỏ mọc rậm rì, không phải là lối có thể lên xuống núi. Sau khi
quan sát tỉ mỉ, Viên Thuyên phát hiện ra trên sườn dốc gần như bị màu xanh che kín
hoàn toàn ấy có một thảm thực vật khá thưa thớt. Nhìn kỹ hơn, phần mặt dốc chưa
từng mọc cây cối ấy hoàn toàn là nham thạch cứng, mà hình như chỗ nham thạch đó
có vết tích bị đục đẽo, vì vậy hình thành một vài chỗ lõm, vừa vặn để làm chỗ đặt tay
hoặc đặt chân cho người đi leo núi. Chúng tôi đi theo con đường cây cối thưa thớt ấy,
ngoặt sang thung lũng bên này thì phát hiện ra căn nhà tôn”.
Lúc Dục Chu nói, thc đã xem xét một lượt trong ngoài căn nhà rồi nói: “Có lẽ nó đã bị
bỏ hoang rất lâu rồi, bụi đất bám dày đặc, chỗ nào cũng bị gỉ, sàn gỗ cũng có vết mục.
Tại sao không đi thẳng đến hang, còn vào đây làm gì?”
Dục Chu nói: “Uổng công anh làm một gã giang hồ. Sao không nghĩ xem, dù chúng ta
gấp mấy ngày đêm, nhưng về lý thuyết vẫn chậm hơn người đi máy bay. Lỡ mà thằng
luật sư đó tỉnh lại, phát hiện ra Tư Dao mất tích thì sao? Hoặc là hắn vội vàng báo cho
các cơ quan chức trách về những việc ở hang động này thì sao? Để bảo đảm an toàn,
ta cần kiểm tra kỹ trước khi vào hang, xem trong ngoài có người không”
“Ai sẽ đi?”
Dục Chu đẩy Tư Dao một cái, rồi đi sau cô vào căn nhà tôn, nói: “Thầy giáo Cung, tôi
đã kể về việc tìm thấy căn nhà này như thế nào một cách tỉ mỉ tới mức không thể tỉ mỉ
hơn rồi. Lẽ nào không phải là nói để cho ông nghe? Ông khá nhanh nhẹn, dù gặp ai
ông cũng sẽ có cách thoát thân. Tôi ở lại đây trông chừng tiểu thư Dao”.
- Thầy giáo Cung nhìn vào cái lưng của Dục Chu một lúc, rồi không nói gì, quay người
đi.
“Anh cũng ghê đấy, gã giáo Cung này là một tên trộm có kỹ thuật cao, vậy mà vẫn
chịu để cho anh sai bảo!”
“Cám ơn cô đã không nói trước mặt anh ta, một cơ hội tốt để khiêu khích ly gián nội
bộ”. Dục Chu nói. “Tuy nhiên, cũng may là cô không làm thế, nếu không sẽ chọc giận
chúng tôi, chắc cô sẽ càng khốn đốn đấy!”
“Có cần tôi nói với anh ta rằng hai tuần trước anh đã bám theo chúng tôi vào hang, suýt
nữa thì đã hại tôi, và cướp đi được 30 vạn đó không?”
“Tùy cô, câu ấy cũng sẽ quyết định cuộc đời cô. Việc này vốn do tôi vạch kế hoạch,
tên Cung chỉ là người cộng tác theo thời vụ, đương nhiên tự biết rằng mình chỉ có thể
là người phụ việc”
“Tại sao anh lại bỏ, không lấy 30 vạn đó?”
“Cô biết rồi còn hỏi làm à? Cầm lấy mấy cái túi trong tay thì có thể đoán rằng tiền
trong đó cũng không nhiều. Tôi biết Viên Thuyên quyết không dừng lại ở con số ấy.
Cô ta làm như vậy, rõ ràng chỉ là một đầu mối dẫn dắt đến đoạn sau. Nếu cô cầm rồi
mà không đem về cho bố mẹ cô ta thì sẽ không lấy được thông tin ám hiệu tiếp theo.
Còn tôi cũng hiểu, nếu hôm đó lấy đi món tiền nhỏ nhoi ấy và giết cô thì tôi sao có thể
câu được con cá lớn như hôm nay? Tất cả đều là vì tôi quá hiểu Viên Thuyên!”
Tư Dao nhìn quanh căn nhà nhỏ, nếu đây từng là nhà của một ai đó, có thể gọi tên
chính xác là “chỉ có bốn bức vách” một chiếc bàn sắt, một chiếc giường sắt, một
chiếc bếp bằng sắt.
Đồ đạc cực kỳ đơn giản nhưng lại khiến cô kinh hãi ghê rợn…
Toàn thân Tư Dao run run: những thứ này cũng rất quen, thậm chí cô còn cảm thấy
mình đã từng ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo này. Nghĩ đến đây, lưng cô co giật dữ
dội, giống như bị lửa thiêu. Tại sao chiếc giường lạnh lẽo kia trong phút chốc lại trở
nên nóng ran như vậy? “Cạch” một tiếng, cửa sắt đóng lại, cô giật mình hoảng hốt,
tim bắt đầu đập thình thịch như vó ngựa phi. Cơn đau dữ dội từ một góc sâu trong não
đột nhiên bật ra, đau đến nỗi cô khẽ rên lên. Hai tay cô ôm lấy ngực, từ từ ngồi xuống.
Đi ra, cho tôi đi ra, cho tôi hít thở không khí trong lành.
“Cô sao rồi?Không phải giả vờ ốm đấy chứ?” Giọng nói lạnh lùng của Dục Chu đánh
thức Tư Dao thoát khỏi ảo giác và nỗi đau đớn.
“Mở cửa ra, tôi tức ngực quá, không khí ở trong này rất xấu”
“Tôi mong cô chớ giở thủ đoạn gì”. Dục Chu nhìn bộ dạng yếu ớt của Tư Dao, đoán
chừng cô không thể trốn đi đâu xa được, bèn mở hé cánh cửa ra
Tư Dao chầm chậm đứng lên, đi tới cửa, hít thật sâu không khí trong lành mát lạnh của
núi rừng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô quay sang Dục Chu đang tỏ ra hết sức cảnh
giác: “Chắc anh không quên mấy chữ “Đau thương đến chết” phải không? Chúng ta là
người cùng hội, đến hôm nay chỉ còn anh, tôi, Thường Uyển và lm còn sống. Đoàn
người ở đại học Y Giang Kinh gần như đều đã ra đi. Lẽ nào anh không thấy rằng
chúng ta cũng khó lòng thoát được? Tại sao cứ phải cay cú về vật chất như thế?”
Dục Chu nói ngay lập tức: “Cô muốn “khuyên tôi đầu hàng” chắc? Chỉ vô ích thôi.
Tiền bạc đúng là thứ ở ngoài thân xác, nhưng khi có một con số nhất định, thay đổi về
lượng sẽ dẫn đến thay đổi về chất, thì chúng sẽ không phải là thứ ở ngoài thân xác
nữa. Chính vì chúng ta không có tương lai, nên tôi bằng lòng tiếp tục trò chơi này.
Ngược lại tôi thấy cô mới là người kỳ quái! Đã cảm thấy khó thoát mà còn không lấy
- số tiền đó để sống xa hoa một chút, hưởng thụ một chút cuộc sống mà cô chưa hề
được hưởng. Đã nghe nói về “Hội chứng ngày tận thế” chưa? Chơi bời một cách
cuồng điên, tiêu xài vô độ, còn hơn là suốt ngày đi làm “viên chức cấp tiến” , làm gần
chết cũng chỉ vừa đổ vào mồm, rồi còn ngồi ôm tuyệt vọng mà “Đau thương đến
chết” đem đến cho chúng ta”
Tư Dao im lặng. Tại sao ư?
“Tôi nghĩ, vì tôi vẫn còn hy vọng về tương lai”
“Rất đúng, cô đã trả lời giúp tôi, tôi cũng rất hy vọng ở tương lai” . Dục Chu cúi sát
mặt vào Tư Dao, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Cho nên, tốt nhất là cô hãy thông minh
lên, đừng làm tôi thất vọng, như vậy chúng ta đều có tương lai tốt đẹp”
Thầy giáo Cung đã trở lại, nói trong ngoài động không có bất cứ điều gì khác lạ.
“Lại là một người muốn “Đau thương đến chết”?” Tư Dao nhìn cái bóng bé nhỏ của
Thầy giáo Cung - một tên trộm có kỹ thuật cao siêu, có thể thoát khỏi sự truy bắt của
cảnh sát - liệu có bị hạ gục vì một lời nguyền không?
Vì tay Tư Dao vẫn bị trói, nên ba người không bám leo lên núi bằng con đường Dục
Chu miêu tả, mà quay về đường ban nãy để đi lên hang. Tư Dao không thể bước lên
cái dốc dưới chân hang được. Dục Chu và Thầy giáo Cung người kéo kẻ đẩy, đưa cô
đến ngoài cửa hang.
“Một tuần trước, cô và gã luật sư đó quả là rất thành công trong việc “cắt đuôi”. Tôi
cũng không nghĩ rằng trong giờ làm việc hai người lại đột ngột đi ra sân bay”. Dục
Chu bật đèn pin, đi từng bước vào trong hang, cẩn thận chiếu đèn bốn bên, để đảm
bảo không có gì bất ngờ xảy ra.
Thầy giáo Cung chợt mở miệng: “Ông Chu, người ngay thì không nói lắt léo, có phải
ông đã từng theo bọn họ đến đây không? Ông định nuốt một mình à?”
“Tôi đưa ra giá cao, mời ông đến giúp. Mỗi hành động của tôi đâu cần được ông phê
chuẩn? Tôi là người biết giữ chữ tín, dù là tự mình lấy cũng vẫn sẽ giữ lời, chia cho
ông phần ông đáng được hưởng”. Dục Chu nói nghe chắc nịch.
Tư Dao nghĩ bụng: “Hai tên này thực ra đều rất tham lam, rất biết tính toán, tất nhiên
sẽ có sự va chạm nào đó, mình nên làm gì để lợi dụng điểm này?”
“Mạnh Tư Dao!” Tiếng Dục Chu giận giữ, dường như đoán thấu suy nghĩ của Tư
Dao. “Bọn tôi không có nhiều thời gian, sự nhẫn nại cũng có giới hạn. Tôi chỉ cho cô
thời gian nửa phút, hoặc là cô nói cho chúng tôi bí mật của Viên Thuyên, lấy món tiền
đó ra, hoặc là không cần nói gì cả, chúng tôi chấp nhận đen đủi, coi như cô hoàn toàn
vô dụng, sẽ dìm đầu cô xuống nước cho đến khi cô không giãy giụa được nữa mới
thôi. Bản thân tôi cho rằng đó là cách chết rất đau đớn, cô nghĩ đi!”
Mình có nửa phút để suy nghĩ.
Hắn “thiết kế” mọi việc đâu ra đấy suốt hai tháng nay. Ánh mắt hắn lúc trên đường,
giọng điệu hắn vừa nói, tất cả đều cho thấy hắn rất quyết tâm, không đạt được mục
đích chắc chắn sẽ không dừng tay. Mà khi hắn dừng tay, thì tức là bắt đầu giết chóc.
Dù mình có nói hay không, cũng đều cầm chắc cái chết.
Hãy đi từng bước rồi sẽ liệu xem sao, tranh thủ càng nhiều thời gian… mình chỉ còn
có một lựa chọn này.
nguon tai.lieu . vn